Mọi người đều im lặng suy nghĩ. Từ lúc đến trang Thiên-trường, Ngô Thường-Kiệt được cưng chiều cực kỳ. Truyền thống phái Đông-a định rơ: Dùng t́nh thương yêu cảm hóa đệ tử. V́ bố mẹ Thường-Kiệt đang bận quốc sự, gửi nó theo Thanh-Mai về Thiên-trường, có nghiă xin cho nó được hưởng sự giáo dục như các đệ tử. Nó được ở chung với Thanh-Mai. Thanh-Mai để nó gọi bằng cô cho thêm thân mật, chứ không bắt gọi bằng sư thúc. Nó lại được Mỹ-Linh, Bảo-Ḥa săn sóc. Nó đeo theo Bảo-Ḥa như theo mẹ. Thành ra Bảo-Ḥa đâu, nó ngồi bên cạnh. Nó đă nghe cuộc luận bàn của phái Đông-a. Bây giờ th́nh ĺnh nó hỏi Trần Tự-An:
Thái sư phụ. Con xin thái sư phụ cho con được nói.
Tự-An mỉm cười:
Cháu ngoan. Cháu cứ nói đi.
Thường-Kiệt dơng dạc:
Đối với vua hay quan nhà Tống, làm sao thái sư phụ có thể tẩy gột được đầu óc họ. Con nghĩ...vơ công ông nội cao, ông nội đánh vỡ đầu chúng ra th́ xong.
Mọi người cười ồ lên. Lời nói của Thường-Kiệt tuy ngây thơ, nhưng không phải không có lư. Bảo-Ḥa xoa đầu nó:
Con bàn đúng. Thái sư phụ, cùng các thái sư thúc là Thái-sơn, Bắc-đẩu vơ lâm Lĩnh-nam, thừa bản lĩnh đánh vỡ đầu chúng. Chỉ lo các vị nhân từ không muốn đánh mà thôi.
Thường-Kiệt không chịu:
Hôm rồi bố con bảo, trước đây thái sư phụ dạy bố con như thế này: Đối với bọn trộm, v́ chúng nghèo đói mới làm truyện đó. Đối với tụi cướp, v́ chúng ác độc, muốn làm giầu. C̣n đối với bọn cướp nước, chúng vừa tham, vừa ác độc lại vừa có dă tâm, không thể tha thứ cho chúng nó trong bất cứ trường hợp nào. Cô đừng lo, nhất định Thái sư phụ sẽ giết chúng.
Phạm Hào gật đầu:
Thằng bé này bàn đúng. Biện pháp tốt nhất phải sao cho nước ḿnh mạnh, mới mong Tống để ḿnh yên. Tự cổ, Trung-nguyên kéo quân sang đánh ḿnh mà thành công, đều nhờ có người Việt ở trong làm nội ứng. Bây giờ Tống cũng đang mưu dùng mâu thuẫn giữa Lê Long-Mang, chúng ta với triều đ́nh. Vậy chúng ta cần giải quyết vấn đề này trước th́ mới yên.
Tự-An quyết định:
Bây giờ chúng ta chia làm hai. Ta với chú Vũ Anh đi Vạn-thảo sơn trang xem Hồng-sơn đại phu có phải Lê Long-Mang không. Sau đó ta sẽ lên Tiêu-sơn gặp chưởng môn phái này. Chú Phạm Hào và Trần Kiệt đi với Thanh-Mai, Tự-Mai, lên Tản-viên bàn với vị chưởng môn nhân xem ư họ thế nào. C̣n chú Hoàng Hùng ở nhà coi nhà.
Cơm xong, tỳ nữ nước. Bảo-Ḥa bưng bát nước trà đưa lên miệng thổi cho nguội, th́nh ĺnh Đỗ Lệ-Thanh nắm lấy tay nàng:
Quận chúa. Muôn ngàn lần quận chúa không thể uống bát nước này.
Bảo-Ḥa đặt bát nước xuống bàn hỏi:
Sao vậy?
Đỗ Lệ-Thanh chỉ bát nước nói:
Nước có độc.
Mọi người đều để bát nước xuống. Cũng may chưa ai uống. Đỗ Lệ-Thanh chỉ vào từng bát nước:
Kỳ lạ không? Bát nước của các vị trưởng thượng cùng đại đệ tử không có độc. Chỉ bát nước của Công-chúa, Quận-chúa, Thế-tử, Thanh tiểu thư có độc nhẹ. C̣n bát nước của công tử Tự-Mai với Tôn Đản có độc cực kỳ mănh liệt.
 
Mọi người cùng nh́n theo tay Đỗ Lệ-Thanh. Quả nhiên mầu sắc những bát nước không có độc mầu xanh tươi. C̣n bát nước Đỗ Lệ-Thanh nói rằng trúng độc nhẹ th́ hơi vàng. Những bát nước bà bảo trúng độc nặng có mầu vàng sẫm.
Đỗ Lệ-Thanh tiếp :
Xin các vị ngửi thử th́ biết ngay. Bát nước không có độc, hương trà thơm ngát. Bát nước có độc nhẹ, mùi thơm giảm đi. Bát nước có độc nặng, gần như không có mùi thơm ǵ cả.
Trần Kiệt ngửi thử rồi hỏi:
Đỗ phu nhân. Phu nhân có biết chất độc trong nước trà thuộc chất độc ǵ không?
Đỗ Lệ-Thanh đáp:
Cả ba đều rút từ nước cốt hoa Trúc-đào. Người bị trúng độc sẽ cảm thấy say say, rồi sau đó ôm ngực đau đớn quằn quại mấy ngày mới chết. Sau khi chết, mặt tím bầm.
Thanh-Mai đưa mắt nh́n bố. Hai bố con cùng gật đầu, như t́m ra một điều ǵ quan trọng.
Kư ức Thanh-Mai trở về với năm trước. Người tỳ nữ tên Nhài, trước đây hầu hạ mẹ nàng, bỗng đưng trúng gió, đau đớn suốt nửa ngày, thuốc thang ǵ cũng không khỏi. Cuối cùng chết. Khi chết rồi, mặt tím bầm, tóc vàng hoe như râu ngô. Tiếp theo Nhài, con chó thân tín của Thanh-Mai cũng đau đớn oằn oại rồi lăn ra chết. Lúc chết, mũi, mồm mửa ra máu đen.
Tự-An nói:
Trong trang này có gian tế. Không hiểu sao gian tế lại giết con Nhài với con chó của Thanh. Bây giờ gian tế muốn giết Tự-Mai với Tôn Đản? C̣n Thanh với các cháu này, tại sao lại chỉ bị đánh thuốc nhẹ thôi?
Tự-An biết Bảo-Ḥa từng thay bố mẹ cầm quân ở Bắc-biên, rất quen với phương pháp điều tra. Ông nói:
Cháu Bảo-Ḥa. Ta giao cho cháu điều tra vụ này.
Bảo-Ḥa vâng dạ. Nàng nói:
Trong vụ này, chỉ những người bị đánh thuốc độc, mới không bị nghi ngờ. Ngoài ra ai cũng có thể là thủ phạm hết. Đầu tiên các vị sư bá, sư thúc, tất cả đều ngồi đây, không ai có thời giờ ra tay phóng độc.
Một tỳ nữ lặng lẽ rời thủy các. Bảo-Hoà vẫy tay gọi:
Chị tỳ nữ bưng nước hăy ở lại đây.
Con tỳ nữ tên Huệ khóc:
Thưa quận chúa, con không biết ǵ cả. Oan con lắm.
Bảo-Ḥa an ủi:
Dĩ nhiên không phải chị. Song kẻ đánh thuốc độc này chưa biết là ai. Chị phải ở đây để được bảo vệ tính mạng. Có thể thủ phạm giết chị để đổ tội cho chị.
Con Huệ run lập cập. Nó đứng sau lưng Thanh-Mai để t́m sự che chở. Bảo-Ḥa tiếp:
Bây giờ cho mời đầu bếp nấu nước để thẩm vấn.
Thanh-Mai bảo Tự-Mai:
Em xuống bếp gọi lăo Việt cùng bà Tuyền lên đây.
Bảo-Ḥa ra hiệu cản Tự-Mai:
Người ta đang muốn giết Tự-Mai, em không thể đi.
Tự-An gật đầu công nhận Bảo-Ḥa kinh nghiệm điều tra. Ông chỉ đại đệ tử của Hoàng Hùng tên Hoàng Minh:
Cháu xuống bếp gọi họ cho ta.
Bảo-Ḥa nói với Thiệu-Thái:
Thiền-công của anh hiện đă đến bậc tối cao rồi, không một độc chất nào nhập vào cơ thể được. Anh hăy đi cùng sư huynh Hoàng Minh, để pḥng biến cố.
Hai người băng ḿnh vào đêm tối. Lát sau cả hai đi lên, nách mỗi người ôm một người. Thanh-Mai kinh hăi hỏi:
Cái ǵ vậy?
Hoàng Minh, Thiệu-Thái để hai người đó xuống. Th́ ra lăo Việt với bà Tuyền. Cả hai mắt lờ đờ, hơi thở c̣n rất yếu. Hoàng-Minh nói:
Hai người này nằm dài dưới bếp. Đệ tử mang họ lên đây để sư phụ định liệu.
Đỗ Lệ-Thanh vội cậy miệng lăo Việt với bà Tuyền, cho vào miệng mỗi người một viên thuốc. Bà dùng nội lực vỗ mạnh lên đầu họ một cái. Hai người rùng ḿnh mở mắt ra. Bà Tuyền run run nói:
Chủ nhân. Chủ nhân cứu tiểu tỳ với. Tiểu tỳ bị ma hớp hồn.
Tự-An hỏi:
Cái ǵ đă xẩy ra?
Bà Tuyền vẫn c̣n run rẩy kể:
Tiểu tỳ với lăo Việt đang ngồi ăn dưới bếp. Th́nh ĺnh có con ma áo trắng, nanh dài, mắt xanh, bàn tay đen như nhọ chảo bước vào. Nó khà một cái, bụi bay mù mịt. Tiểu tỳ với lăo Việt chóang váng đầo óc, rồi không biết ǵ nữa.
Đỗ Lệ-Thanh nói với Tự-An:
Đại hiệp. Không phải ma đâu, mà là người giả ma. Thủ phạm dùng chất độc rất nhẹ phun vào mặt hai người. Dường như thủ phạm không muốn giết lăo Việt với bà Tuyền.
Tự-An chau mày suy nghĩ:
Không ngờ trong trang Thiên-trường của phái Đông-a mà cũng có gian nhân mai phục. Cháu Bảo-Ḥa, cháu thử giải đoán xem thủ phạm từ ngoài đột nhập hay bên trong trang?
Bảo-Ḥa đáp:
Thứ nhất, người này muốn giết Tự-Mai với Tôn Đản. Thứ nh́ muốn làm cho chúng cháu với sư tỷ Thanh-Mai ngộ độc. Thứ ba y không muốn hại năm vị đại hiệp với quí cao đồ. Y muốn gây khủng hoảng tinh thần hai người đầu bếp.
Trần Kiệt nói với các cao đồ:
Các con cùng Thanh-Mai mau tra xét trong nhà xem c̣n ai bị trúng độc không?
Mười hai đại đệ tử băng ḿnh đi liền. Trần Kiệt đặt vấn đề:
Liệu gian tế có thể do bọn Tống không? Lệ-Thanh lắc đầu:
Không. Bọn Tống tuy có nhiều gian tế. Gian tế của chúng đều đặt dưới quyền Triệu-Thành. Mà Triệu Thành coi Thanh tiểu thư như một thiên tiên. Mỗi lần thấy Thanh tiểu thư hồn phách bay phơi phới. Th́ đời nào thủ hạ của y giám đánh thuốc độc nàng.
Bảo-Ḥa lắc đầu:
Đỗ phu nhân quả nhiều t́nh cảm, nên kiến giải theo t́nh cảm. Triệu Thành say mê Thanh sư tỷ đến điên đảo thần hồn, nhưng có một điều y say mê hơn, đó là quyền uy. Y đọc sách nhiều, chịu ảnh hưởng của Nho-giáo. Hơn nữa y ngồi ngôi vị hoàng tử từ bé, mỗi ngày không thể thiếu đàn bà. Đàn bà đối với y như một thứ đồ chơi. Xong việc, vứt bỏ. Cho nên dù Thanh sư tỷ, dù tiên nga. Y say mê, cứ say mê. Trên đường dọc ngang, được th́ tốt. Không được cũng chẳng sao. Nếu y thực sự yêu thương Thanh sư tỷ như phu nhân nghĩ, bọn thủ hạ của y đâu dám đụng đến vạt áo nàng, chứ đừng nói vô lễ. Thế mà bọn Tung-sơn tam kiệt bắt giam nàng, hành hạ đủ điều hơn tháng, mà Triệu Thành cũng chẳng nói ǵ.
Có nhiều tiếng người nói lào xào. Hoàng Minh trở lại nói với Tự-An:
Thưa sư bá. Bá mẫu cũng bị trúng độc mê man.
Tự-An ra lệnh:
Tất cả mọi người đều ở lại đây. Bảo-Ḥa, Thanh-Mai, Đỗ phu nhân theo tôi đi mà thôi.
Ông đi trước, dẫn đường. Tới nội thất, mấy con tỳ nữ đang đứng trong pḥng bà Phương run run. Bà Phương nằm mê man trên dường. Đỗ Lệ-Thanh tiến tới cầm tay chẩn mạch. Bà cười nhạt:
Tŕnh đại hiệp, không hề ǵ. C̣n cứu kịp.
Đỗ Lệ-Thanh lấy trong bọc ra cái hộp, đổ lấy ba viên thuốc. Bà đưa viên mầu đỏ đưa cho Thanh-Mai:
Xin tiểu thư phóng vào huyệt Đản-trung phu nhân.
Thanh-Mai kéo áo bà Phương, rồi để hai viên thuốc lên đầu ngón tay cái và trỏ, rồi búng mạnh. Viên thuốc quay tṛn với tốc độ cực mau, kêu lên tiềng vo vo như sáo diều, nhưng bay đến ngực bà Phương rất chậm. Khi viên thuốc sắp chạm vào ngực bà th́ vỡ thành bụi, chụp xuống huyệt Đản-trung.
Đỗ Lệ-Thanh nói:
Đa tạ tiểu thư. Đản-trung là mộ huyệt của tâm bào. Như vậy tính mệnh chủ mẫu được bảo vệ rồi.
Đỗ Lệ-Thanh kéo miệng mụ Phương bỏ vào hai viên thuốc, rồi dùng nội lực vỗ vào huyệt Bách-hội mụ hai cái. Hai viên thuốc chạy thẳng vào bụng mụ.
Thanh-Mai hỏi con tiểu tỳ tên Hồng:
Hồng. Em thấy cô Phương bị trúng độc từ lúc nào?
Con Hồng đáp:
Sau khi ăn cơm chiều, bà cho bọn em đi nghỉ sớm, rồi đóng cửa nằm ngủ. Cho nên bà bị trúng độc lúc nào em không biết.
Đỗ Lệ-Thanh thấy trên bàn cạnh giường bà Thanh có cái bát uống nước. Bát đă hết nước. Bà đưa lên mũi ngửi, rồi gật đầu:
Chất độc này khác với chất độc định hại công tử Tự-Mai. Như vậy thủ phạm rất thạo việc hạ độc. Chúng dùng tới ba thứ thuốc khác nhau. Thứ thuốc hại phu nhân cực mạnh. Nhưng trong người phu nhân có sức chống bệnh rất mănh liệt. Dù tôi không ra tay, sáng mai phu nhân cũng khỏi.
Tự-An bảo con Hồng:
Con ở đây coi bà. Nếu có ǵ lạ, lên Thủy-các gọi ta.
Ông vẫy tay cho mọi người đi theo. Tới Thủy-các, ông hỏi Bảo-Ḥa:
Cháu cho ta biết ư kiến.
Bảo-Ḥa nh́n Thanh-Mai, rồi lắc đầu:
Thưa sư bá. Anh em cháu cùng Mỹ-Linh tới đây, với chủ ư làm sáng tỏ chính nghiă Đại-Việt, cùng giải đi những hiểu lầm giữa ông ngoại cháu với phái Đông-a. Việc đă coi như được một nửa. Bây giờ gặp nạn này, muôn ngàn lần cháu không muốn xen vào truyện nhà của sư bá.
Thanh-Mai nắm tay Bảo-Ḥa:
Bảo-Ḥa này. Từ lúc tới đây đến giờ, lúc nào bố ḿnh cũng coi Bảo-Ḥa như con cháu. Vậy, việc này ḿnh xin Bảo-Ḥa coi như việc của Bảo-Ḥa. Mong Bảo-Ḥa cứ nói ra sự thực đi.
Bảo-Ḥa cảm động, nghĩ thầm:
Cậu hai dặn rằng trong chuyến đi này, mọi việc nhất nhất phải theo sự điều động của Thanh-Mai. Tuy chưa có mai mối, nhưng Thanh-Mai được coi như mợ của ḿnh. Ḿnh đâu dám trái lời?
Nghĩ vậy nàng nói:
Việc tỳ nữ tên Nhài với con chó của Thanh-Mai bị đánh thuốc độc chết đă ba năm nay. Như vậy coi như thủ phạm hiện diện trong trang hơn ba năm rồi. Tỳ nữ Nhài với con chó là trở ngại lớn cho thủ phạm, nên thủ phạm phải giết đi. Việc Nhài bị giết, hiện chưa có lư nào để giải cả. C̣n con chó bị giết, do đâu? V́ thủ phạm muốn ŕnh rập Thanh sư tỷ, nên cần giết chó, để dễ hành sự.
Trần Kiệt gật đầu:
Đúng. Cháu kiến giải hay thực.
Từ hơn ba năm, trong trang không ai bị hại cả. Chứng tỏ thủ phạm đă ẩn thân rất kỹ, không gặp trở ngại. Bây giờ thủ phạm mới ra tay. Không những ra tay tàn bạo, mà ra tay khẩn cấp. Chủ yếu giết Tự-Mai, Tôn Đản. C̣n bọn cháu, thủ phạm muốn kiềm chế bằng thuốc độc. Chúng cháu trúng độc rồi, thủ phạm cho người xuất hiện ra điều kiện. Chúng cháu tuân theo, chúng cho thuốc giải, bằng không th́ chết.
Tự-An hỏi:
Thế c̣n việc dọa ma lăo Việt với bà Tuyền, cùng mụ vợ của bác?
Bảo-Ḥa thở dài:
Thủ phạm hành sự rồi, sợ bị lộ. Y mới giả ma dọa hai người đầu bếp, hầu tâm thần họ hỗn loạn, quên hết mọi sự, khiến chúng ta không điều tra được. Thôi Đỗ phu nhân hăy nói ra sự thực đi.
Đỗ Lệ-Thanh đến trước Thiên-trường ngũ kiệt qú xuống rập đầu binh binh:
Ngũ vị đại hiệp đă hứa giúp tiểu tỳ, đứng ra chủ tŕ công đạo vụ Nguyên-Hạnh. Bây giờ lại thêm lệnh của quận chúa, tiểu tỳ muôn thác cũng không dám dấu diếm.
Tự-An phất tay, một ḱnh lực nhu ḥa đỡ Đỗ Lệ-Thanh dậy. Ông nói:
Đỗ phu nhân cứ cho ta biết sự thực. Dù hung thủ là ai, ta cũng quyết không tha thứ.
Đỗ Lệ-Thanh nói:
Chủ nhân có thấy tóc chủ mẫu khác thường không? Các sợi tóc đều giống nhau: Nửa dưới th́ đen. Nửa trên th́ vàng. Hàng ngày tóc thường gẫy. Chân tay chủ mẫu lạnh như băng không?
Tự-An gật đầu:
Khi mới về làm vợ, ta thấy t́nh trạng nàng như vậy, ta cứ cho rằng tỳ thận dương của nàng hư. Ta gọi thầy lang chữa trị, mà vô phương.
Đỗ Lệ-Thanh tiếp:
Chủ nhân có thấy gần đây, tự nhiên chân tay chủ mẫu ấm áp ra. Nhưng tóc càng vàng úa hơn không?
Đúng. Nhưng tôi không học y khoa, nên không rơ.
Đỗ Lệ-Thanh mỉm cười:
Tóc chủ mẫu vàng úa v́ độc chất. Độc chất dần dà nhập cơ thể. Bây giờ cơ thể chủ mẫu quen với thuốc rồi, đến độ chủ mẫu có thể uống liều độc dược mà không sao. Trong khi người khác chỉ cần uống một phần ba đă chết. Mặt khác, khi các vị đại hiệp hiện diện cũng như công tử Tự-Mai tiếp xúc với chủ mẫu một lát, tự nhiên cảm thấy mệt mỏi, hay cáu bực ḿnh.
Mọi người nh́n nhau, cùng gật đầu. Lệ-Thanh tiếp:
Đúng ra giữa d́ ghẻ với con gái chồng thường hay xung đột. C̣n đối với con trai chồng rất thân nhau. Đây chủ mẫu trái lại, bà xung đột kịch liệt với công tử Tự-Mai.
Tự-Mai gật đầu:
Đúng thế. Mỗi khi thấy cô Phương, tôi bực ḿnh, đến nỗi không muốn thấy mặt mụ ta.
Đỗ Lệ-Thanh càng nói, mọi người càng hoang mang, không hiểu thủ phạm là ai, ẩn trong trang Thiên-trường làm ǵ?
Đỗ Lệ-Thanh tiếp:
Từ khi cưới chủ mẫu về. Đại hiệp cảm thấy công lực ngày càng giảm. Cứ mỗi buổi sáng thức dậy, người gần như mất hết công lực. Tuy nhiên từ hơn sáu tháng nay, đại hiệp ngủ riêng pḥng với chủ mẫu, thành ra công lực trở lại như xưa.
Tự-An gật đầu:
Không lẽ mụ vợ ta lại là hung thủ?
Mụ Phương từ ngoài xồng xộc bước vào, chỉ mặt Đỗ Lệ-Thanh:
Con mụ hèn hạ kia. Mi đừng đặt điều, ngậm máu phun người. Ta vả vào mặt mi, cho mi biết thân.
Mụ tiến tới tát thực mạnh vào mặt Đỗ Lệ-Thanh. Ai cũng tưởng bà né tránh hay đỡ. Không ngờ bà thản nhiên như không. Bà chuyển tay, đưa cuốn sách nhỏ trên tay để vào má. Hai tiếng bốp, bốp vang lên. Mụ Phương tuy tát vào mặt Đỗ Lệ-Thanh, mà tát phải cuốn sách. Chưa thôi, mụ Phương chỉ mặt Thanh-Mai, Tự-Mai:
Hai đứa mất dạy, đi rước ở đâu về những phường mèo mả gà đồng này?
Bà tiến tới tát vào mặt Tự-Mai.
Lễ giáo thời bấy giờ định rằng: Con cái dù có lỗi hay không, bố mẹ muốn đánh, muốn chửi, không được căi, cũng không được tránh né. Tự-Mai ngồi im chịu đ̣n. Nhưng bàn tay bà Phương sắp tới mặt Tự-Mai, th́ nhanh như chớp, Mỹ-Linh xuyên tay ra kẹp cứng bàn tay mụ lại. Mụ quát lên giật về, nhưng không nhúc nhích. Mụ văng tục:
Con đĩ ngựa này. Ta dạy con, dạy cháu việc ǵ đến mi mà mi can thiệp vào?
Mỹ-Linh thản nhiên:
Bà đánh con bà dĩ nhiên tôi không có quyền can thiệp. Song luật Đại-Việt định rằng bố mẹ không có quyền giết con cái. Huống hồ bà định giết sư đệ của tôi bằng chất độc?
Nàng lật ngửa tay bà Phương lên, chỉ vào cái nhẫn:
Đây các vị coi. Cái nhẫn này mặt trên cũng như những cái nhẫn khác. Mặt dưới lại có cái gai. Đầu cái gai này tẩm thuốc kịch độc.
Đỗ Lệ-Thanh kính cẩn nói với Mỹ-Linh:
Khải tấu công chúa, cái thứ độc dược hạng bét này không hại được Trần công tử đâu, v́ Trần công tử đă tập Vô ngă tướng thiền công. Cho nên khi bà ta tát tiểu tỳ. Tiểu tỳ đưa sách lên che mặt. C̣n khi bà tát Trần công tử, tiểu tỳ không can thiệp, ư tiểu tỳ muốn cho Nhật-Hồ lăo nhân biết rằng những thứ ma quái Tây-dương Hồng-thiết giáo không qua được phép Phật.
Mỹ-Linh nhớ lại truyện xưa. Trong trận đánh đồi Vương-sơn, vợ chồng Xích-Anh, Trần Nghi-Gia dùng độc chưởng lợi hại biết chừng nào, mà công chúa Yên-Lăng Trần Năng được Tăng-giả Nan-đà dạy Vô-ngă tướng thiền công cho, bà hóa giải như không.
Th́nh ĺnh lăo Việt lạng người đi, chụp mụ Phương, vọt ḿnh khỏi pḥng họp. Thân pháp của y cực kỳ thần tốc. Thoáng một cái, y đă ra khỏi Thủy-các. Y vừa đặt chân xuống đất, th́ chạm phải một người. B́nh một tiếng, y bay trở vào rơi đúng chỗ đứng mà y vừa vọt ra. Người kia chặn ở cửa. Người đó là Trần Kiệt.
Trần Kiệt ngồi bên cửa sổ Thủy-các. Ông thấy lăo Việt chụp mụ Phương chạy đi. Ông vọt khỏi cửa sổ lên bờ, di chuyển thân ḿnh đến đầu cầu, tay xử dụng chiêu Đông phong như thủy hất lăo trở vào Thủy-các.
Trần Kiệt chuyển tay chụp lăo Việt. Lăo vung tay gạt. Bộp một cái, người lăo văng vào tường Thủy-các đến rầm một cái. Lăo bỏ mụ Phương xuống, xuát chiêu tấn công Đỗ Lệ-Thanh, chưởng lực quái dị vô cùng. Mọi người kinh ngạc đến đờ ra. V́ lăo Việt ở trang Thiên-trường đă lâu, lăo không hề học vơ, mà sao nay lại biết xử dụng. Không những lăo biết xử dụng, mà dường như vơ công lăo cao cường là khác. Trần Kiệt vung tay đỡ chưởng cho Đỗ Lệ-Thanh. B́nh một tiếng cả hai cùng bật lui lại. Mùi tanh hôi bay nồng nặc khắp Thủy-các.
Thanh-Mai quát lên:
Nhật-hồ độc chưởng. Lăo Việt, th́ ra mi là người của Nhật-Hồ lăo nhân đấy. Mi ẩn thân ở trong trang, tưởng không ai biết, nhưng bố ta biết từ lâu rồi.
Lăo-Việt cười nhạt:
Con nha đầu kia, nói láo vừa thôi. Nếu tên Trần Tự-An biết được, đời nào y để lăo phu sống yên ổn mấy chục năm nay?