của họ. Cuối cùng xả thân cứu Đoàn
vương gia, đúng theo đạo lư nhà Phật : Nhảy vào miệng hổ đói, xẻo thịt cho chim
ưng ăn. H́nh ảnh đó đă in sâu vào trong tâm ngài. Nên ngài sủng ái chị là phải.
Lê Văn chỉ bọn Trần Anh:
_ Chúng ta c̣n đến bốn đứa em. Không biết các chị định hỏi cô nào cho chúng đây?
Em nghĩ ḿnh đă có sẵn hai cô rồi, chỉ c̣n thiếu hai cô nữa thôi.
Thanh-Mai kinh ngạc:
_ Hai cô nào vậy?
Lê Văn chỉ Mỹ-Linh:
_ Một người là em gái nuôi của công chúa B́nh-Dương. Cô này nên gả cho Trần Anh.
Cả bọn quay lại nh́n Tĩnh-Ninh. Bởi Tĩnh-Ninh là con gái vú Hậu, ngang tuổi với
Mỹ-Linh. Được Mỹ-Linh nhận làm em nuôi. So với Mỹ-Linh, Thanh-Mai th́ Tĩnh-Ninh
không đẹp bằng, nhưng so với những người khác, nàng cũng thuộc loại xinh đẹp
hiếm có.
Bị Lê Văn ghép với Trần Anh, Tĩnh-Ninh vội chui đầu vào sau lưng Mỹ-Linh.
Thanh-Mai kéo Tĩnh-Ninh ra:
_ Nào cho thím nh́n mặt xem nào? Ừ đẹp đáo để đây. Tĩnh-Ninh có hai điều, mà
trong chúng ta không ai bằng. Một là cô bé làm bếp giỏi hơn cả ngự trù trong
Hoàng-cung. Hai là cô nàng có cái lưng ong với hai bàn tay cực kỳ xinh đẹp.
Nói dứt, Thanh-Mai kéo vai bắt Tĩnh-Ninh đứng dậy, rồi xoay lưng, chiềng tay
nàng cho mọi người nh́n. Ai cũng phải công nhận Thanh-Mai tinh tế, nhận ra hai
nét đẹp của Tĩnh-Ninh.
Thanh-Mai nghiêm trang trở lại:
_ Mỹ-Linh vào mời vú Hậu cho thím.
Một lát vú Hậu ra, ngơ ngơ ngác không hiểu ǵ cả. Thanh-Mai mời vú ngồi rồi nói:
_ Có phải vú cho Tĩnh-Ninh làm em nuôi Mỹ-Linh không?
_ Khải vương phi, từ bé đến giờ công chúa với nó chơi cùng nhau thân như sam, tự
nhiên cả hai thành chị em rồi. Tĩnh-Ninh c̣n được công chúa dạy văn, luyện vơ
nữa.
Thanh-Mai chỉ Trần Anh:
_ Tôi có cậu em nuôi, đang làm đại tướng, vậy tôi xin đứng hỏi Tĩnh-Ninh cho cậu
ta, vú có thuận không?
_ Tiểu tỳ xin tuân chỉ của vương phi.
Thời Lư, nô bộc, tỳ nữ trong nhà coi như thân thể họ đều do chủ quyết định gả,
bán cả. Nay Thanh-Mai nói một lời, tự nó đă thành quyết định. Tuy Thanh-Mai quyết
định, nhưng vú Hậu thấy con gái ḿnh có chồng là một tướng cầm quân th́ bà mừng
chi siết kể.
Tôn Đản bảo Trần Anh:
_ Mau mau ra làm lễ bái kiến nhạc mẫu đi.
Nói rồi chàng phẩy tay vào lưng Trần Anh một cái. Trần Anh rơi ngay trước mặt vú
Hậu. Chàng lạy liền bốn lạy, miệng hô:
_ Mẹ.
Vú Hậu bảo Trần Anh, Tĩnh-Ninh:
_ Hai con mau tạ ơn vương phi đi.
Hai trẻ chắp tay vái Thanh-Mai. Lê Văn nói đổng:
_ Chàng rể tạ ơn nhạc mẫu, cặp vợ chồng trẻ tạ ơn vương phi tác thành. Chàng
nh́n nàng, nàng liếc chàng, nhưng quên mất ông mai rồi.
Tuy là lời đùa bỡn, nhưng đó là lễ nghi thực sự của Đại-Việt. Trần Anh, Tĩnh-Ninh
vội hướng Lê Văn:
_ Đa tạ Lê đại ca đă đóng vai ông tơ bà nguyệt.
Lê Văn nghiêm mặt:
_ Ta có lời muốn nói với chú Trần Em. Sau này thành vợ chồng rồi chú phải tuân
theo ta ba việc.
_ Em xin tuân lời đại ca.
_ Hừ ! Bây giờ được vợ đẹp, tề gia nội trợ giỏi th́ ba điều chứ trăm điều chú
cũng tuân. Này lắng tai nghe cho rơ ba điều. Một là lúc tối lửa tắt đèn, vợ
chồng có cắn cấu nhau th́ đừng đem ông mai ra mà nhiếc móc.
Mọi người cười ồ lên.
_ Hai là không được coi Tĩnh-Ninh như người thường, mà phải nhớ nàng là em của
công chúa B́nh-Dương đấy, v́ vậy cả đời chỉ được một Tĩnh-Ninh thôi, cấm không
cho tuyển thêm thứ thiếp. Bằng không, có chuyện với ta đa! Ta chỉ điểm hai huyệt
Thận-du là chú mày thành thái giám liền.
Mội người cười ồ lần nữa.
_ Thứ ba là sau này dù ở phương trời nào, mỗi năm phải mời ta đến nhà ăn một bữa
cơm, do cô vợ nấu nướng giỏi nhất thiên hạ đích thân làm.
_ Em xin tuân lời đại ca.
Thanh-Mai hỏi:
_ Ông mai Lê Văn nói có hai cô, vậy c̣n cô thứ hai đâu?
Lê Văn chưa kịp trả lời th́ quân đem vào tŕnh một mũi tên có mang theo bức thư
gửi cho Khai-Quốc vương.
Khai-Quốc vương mở phong b́, vương nhận ngay ra nét chữ của Vũ-Đức vương. Vương
trao cho Mỹ-Linh:
_ Cháu đọc cho mọi người nghe.
Mỹ-Linh cất cao giọng đọc:
Em là Vũ-Đức vương, thư cho anh là Khai-Quốc vương
Nhị ca.
Chúng ta là anh em cùng cha, sống bên nhau từ nhỏ, nhị ca dư biết tính em chứ.
Em vốn là người nhiệt thành, dễ cảm xúc, dễ tin người. V́ vậy khi nghe phụ hoàng
lâm bệnh trầm trọng, người ban chiếu tuyên triệu Dực-Thánh vương vào ủy thác
việc lớn. Nhưng khi vương vào cung th́ Phật-Mă đóng kín cửa thành, rồi đem quân
phong toả các cung. Dực-Thánh vương không vào được, khẩn báo cho bọn em biết, để
cùng giải quyết. Em điểm vệ sĩ theo hầu, rồi vào cung xin yết kiến phụ hoàng,
th́ vệ sĩ bị ngăn lại, chỉ cho ḿnh em đi thôi.
Nhị ca thử đặt ḿnh vào trường hợp em mà xem, liệu nhị ca có dám vào một ḿnh
không? Thế rồi Dực-Thánh vương tuyên cáo với quốc dân, rồi cho lệnh bọn em công
thành. Giữa lúc phần thắng nghiêng về phần Dực-Thánh vương th́ nhị ca về. Đương
nhiên với tài nhị ca, th́ Dực-Thánh vương bại .
Bây giờ quân thuộc quyền em đông gấp mười nhị ca. Nhị ca bị hăm trong thành, em
lo lắng không nguôi. Nghe lời chiếu của phụ hoàng do nhị ca gửi tới. Em tin nhị
ca rằng phụ hoàng c̣n tại thế. Vậy nhị ca hăy mở cửa thành ra, để anh em ḿnh
trực tiếp nói truyện với nhau, không biết nhị ca nghĩ sao?
Ba ngày nữa, giờ Th́n, em với mấy vệ sĩ đón nhị ca ở cổng thành phía Đông. Cả
hai bên cùng không mang theo quân. Mong nhị ca nghĩ đến đại cuộc, nghĩ đến t́nh
máu mủ mà ra gặp em.
Khai-Quốc vương đưa mắt nh́n Tôn Đản, Lê Văn, Cẩm-Thi:
_ Các em nghĩ sao?
Cả ba ôm gối ngồi im lặng. Vương ngạc nhiên:
_ Sao các em lại im lặng như vậy?
Tôn Đản nói:
_ Đại ca ơi! Đại ca với bọn em thân nhau c̣n hơn ruột thịt, nếu bảo bọn em chết
thay đại ca, bọn em sẵn sàng. Huống hồ bọn em theo đại ca không phải v́ công
danh, cũng chẳng v́ vàng bạc, mà v́ anh em chúng ta cùng lập chí xây lại những
ǵ thời vua Hùng, vua An-Dương, vua Trưng, nay đă bị mất. Đối với quốc gia đại
sự, đại ca hỏi, chúng em sẵn sàng góp ư. Nhưng đây là việc nhà, việc của họ Lư,
muôn ngàn lần chúng em không dám xen vào. Cổ nhân có nói : Sơ bất gián thân là
thế. Em nghĩ đại ca nên hỏi chị Thanh-Mai, anh Thiệu-Thái, chị Bảo-Ḥa, chị
Mỹ-Linh th́ hơn.
Khai-Quốc vương thở dài. Vương hỏi Bảo-Ḥa:
_ Trong chúng ta đây, th́ cháu được trời ban ơn cho thần minh sáng suốt nhất.
Cháu cho cậu ư kiến.
_ Cháu không tin cậu tư lại thay đổi mau thế. Hôm đầu tiên, cậu xuất hiện, cậu
tư c̣n để Nguyên-Hạnh, Nguyễn Khánh bắn tên lên thành kia mà. Hôm sau, cậu đă
diệt được hai cánh quân Đông-Chinh vương, Dực-Thánh vương, một lần nữa cậu lên
tiếng kêu gọi cậu tư. Cậu tư ậm ừ, rồi cùng bọn chúng kéo về đây, với hy vọng
dựa vào Hồng-thiết giáo chiếm nửa nước. Nay không lẽ chỉ một trận hôm qua, cậu
tư đă đổi thái độ? Vả khi người ta yếu thế mới chịu nói chuyện với quân địch.
C̣n khi người ta mạnh th́ đời nào người ta hạ thể. Nay quân của cậu tư đông gấp
bốn, gấp năm cậu, mà cậu tư viết thư với lời lẽ nhún nhường th́ phải nghi ngờ.
Thiệu-Thái bàn:
_ Cậu nên thận trọng. Có ba vấn đề xẩy ra. Một là có thể cậu tư bị bọn
Hồng-thiết giáo khống chế, nên phải mật viết thư cho cậu, rồi t́m cách thoát
thân. Hai là biết đâu giờ này tin từ Thanh-hóa cho biết, đô đốc Phạm Tuy đă đổ
bộ lên, làm chủ t́nh h́nh rồi, nên cậu tư mới t́m kế ḥa giải. Ba là bọn
Hồng-thiết giáo bầy ra kế này, để điệu hổ ly sơn. Khi cậu ra ngoài thành họp, họ
cho cao thủ vây cậu, trong khi đó họ đánh thành.
Vương phi Thanh-Mai trầm tư một lúc rồi tiếp lời Thiệu-Thái:
_ Thiệu-Thái có lư. Bất cứ trường hợp nào, ta cũng phải đề pḥng gian mưu của
bọn ma đầu vẫn hơn.
Sáng hôm sau, trong phủ Khai-Thiên vương, các tướng hội họp đầy đủ. Khai-Quốc
vương với vương phi thấy Hoàng Hùng, Trần Kiệt vào, vội vàng đứng lên chào, rồi
rước lên trướng. Vương mời hai vị sư thúc ngồi ngang với ḿnh. Vương cung tay
nói:
_ Hai sư thúc v́ quốc sự, mà phải lao tâm khổ tứ, khiến bọn chúng cháu áy náy vô
cùng.
Trần Kiệt phất tay:
_ Thiên-trường ngũ kiệt buông tay vui với cỏ cây, nhưng không phải v́ thế mà để
cho ma quái hại dân hại nước. Chú đến đây tiếp cứu cho Thanh-Mai chỉ là cái cớ
nhỏ rằng sư phụ cứu đệ tử, chứ thực sự ra là v́ sự nghiệp mấy ngh́n năm của tổ
tiên. Vương khỏi cần khách sáo.
Vợ của Hoàng Hùng là Quỳnh-Giao, xuất thân từ phái Sài-sơn. Bà ngang vai với
Hồng-Sơn đại phu. Vơ công bà rất b́nh thường, gần như là chỉ đủ để tự vệ. Nhưng
y thuật bà rất cao minh. Hồi Lê Văn c̣n thơ ấu, bà thường bế bồng chàng, dẫn
chàng đi chơi. Cho nên trước trận đánh Yến-vĩ, nghe Đào Hiển nói bà theo chồng
tiếp cứu Trường-yên, đề pḥng khi hữu sự c̣n trị bệnh cho thương binh, cho dân
chúng... Lê Văn cứ mong vào thành để gặp lại bà. Bây giờ thấy Hoàng Hùng mà
không thấy bà, chàng hỏi:
_ Hoàng sư thúc...
Hoàng Hùng đoán trước được ư Lê Văn, ông cười:
_ Cô cháu nhà bay thực thân nhau quá sam. Suốt mấy ngày cô cứ nhắc cháu, bây giờ
cháu lại t́m cô phải không? Cô đang trị bệnh cho thương binh ở y viện.
Lê Văn đưa mắt nh́n Khai-Quốc vương. Vương hiểu ư cậu em giầu t́nh cảm:
_ Việc ở đây cũng tạm yên. Văn đệ có thể đến y viện tiếp cứu sư thúc trị bệnh
cho thương binh được rồi.
Lê Văn vui vẻ lui ra ngoài liền.
Mở đầu buổi họp, Ngô An-Ngữ đứng dậy tŕnh bày chi tiết tất cả diễn biến từ khi
cuộc khởi loạn của chư vương, tới lúc Khai-Quốc vương về giải phóng Thăng-long,
rồi trận Yến-vĩ, trận tấn công chớp nhoáng nhập thành hôm qua. Ông kết luận:
_ Quân ngoài thành hiện tới mười vạn, hầu hết là quân của Thanh-hóa, Đằng-hải,
với Hồng-thiết giáo, họ phối hợp nhịp nhàng đă quen. Trong thành chúng ta không
có một đạo binh nào chính thức cả. Quân số ta chỉ bằng một phần mười của chúng,
mà lại rất phức tạp. Nếu pḥng vệ th́ chúng ta dư sức giữ thành. C̣n mở cửa ra
nghinh chiến với giặc, e không đủ sức.
Tôn Đản thấy chư tướng có nhiều người không hiểu hết lời của Ngô An-Ngữ. Chàng
nhắc:
_ Nhị ca! Nhị ca tŕnh bày chi tiết lực lượng của ḿnh cho mọi người hiểu.
_ Đầu tiên lực lượng kị binh của Trường-yên có hơn ngh́n, với ngh́n thị vệ. Khi
cuộc nổi loạn nổ ra, phái Đông-a có năm ngh́n đệ tử, viện cho hai đoàn đệ tử,
gồm ngàn tay cung nỏ, ngàn bộ chiến. Khai-Thiên vương phi trở về, thu dụng đám
giáo chúng Lạc-long giáo trong thành được ngh́n nữa. Tổng cộng thành năm ngh́n
người. Tôi chia cho mỗi cửa một ngh́n người trấn thủ. C̣n ngh́n thị vệ th́ lưu
động tiếp cứu. Nhờ đội cung thủ ngh́n người của phái Đông-a, nên quân phản loạn
tấn công bao nhiêu lần đều thất bại.
Ông chỉ vào Thuận-Tông, Thiện-Lăm:
_ Lực lượng nghĩa đệ Thiện-Lăm đánh Yến-vĩ, chỉ có hai ngh́n người, với đội thú
rừng. Sư thúc Vũ Anh lại viện cho năm trăm đệ tử phái Đông-a. Trong trận này bốn
trong Quy-trang thất kiệt mang về bốn ngh́n giáo chúng Lạc-long giáo nữa. Nên
sau trận đánh, cánh Thượng-oai tới năm ngh́n, năm trăm. Lực lượng Phong-châu của
nghĩa đệ Thuận-Tông cũng chỉ có ngh́n người với đội thú, sau được tiên cô
Bảo-Ḥa viện cho năm trăm đệ tử Tản-viên, đại sư Huệ-Sinh viện cho năm trăm đệ
tử phái Tiêu-sơn. Trong trận tấn công phá ṿng vây, giáo chủ Lạc-long giáo thu
hồi hơn ngh́n thiết kị nữa. Như vây tổng cộng ta có một vạn ba ngh́n năm trăm
người thiếu thống nhất, phải chống với mười vạn người thống nhất.
Khai-Quốc vương đưa mắt nh́n các tướng một lượt, rồi nói rất chậm:
_ Tuy lực lượng chênh lệch như vậy, nhưng hầu hết quân của chúng ta đều là đệ tử
vơ phái, một người thừa sức đánh hai mươi người. Hai trăm hổ, hai trăm báo, hai
mươi voi có sức mạnh bằng mấy vạn địch. Từ trước đến giờ ta chưa có phối hợp,
nên cửa Đông, Nam do đệ tử Đông-a. C̣n cửa Bắc, Nam do quân Trường-yên với đệ tử
Lạc-long giáo. Bây giờ ta cho phối hợp lại. Kế hoạch pḥng thủ của ta như thế
này: Chia đều các lực lượng cho mỗi cửa thành.
Vương cung tay hướng Hoàng Hùng, Trần Kiệt:
_ Đội cung thủ của Đông-a chia làm bốn toán, mỗi toán trấn một cửa thành. C̣n
lực lượng bộ chiến Đông-a th́ chia đôi, trấn cửa Đông và Nam.
Vương hướng Thuận-Tông, Thiện-Lăm:
_ Hai em chia chim ưng làm bốn, trấn bốn cửa thành. Hai đội hổ trấn cửa Đông,
Nam. Hai đội báo trấn cửa Tây, Bắc.
_ Ta có bốn đạo thiết kị. Thiết kị của Lạc-long giáo trấn cửa Đông. Thiết kị
Đông-a trấn cửa Nam. Thiết kị Trường-yên trấn cửa Tây. C̣n cửa Bắc, ta đă có
thiết kị của Ưng-sơn đánh từ ngoài vào.
Nghe nói đến Ưng-sơn song hiệp, kể cả Hoàng Hùng, Trần Kiệt đều đều lắc đầu
không hiểu họ là ai. Đă không hiểu họ là ai, mà sao Khai-Quốc vương nghĩ rằng có
thể điều động họ?
Mỹ-Linh hỏi:
_ Hiện không biết Ưng-sơn song hiệp ở đâu, làm sao chú có thể điều động họ khi
cần?
Khai-Quốc mỉm cười nh́n mọi người:
_ Các vị thử đoán xem, tại sao cô gia có thể liên lạc, nhờ vả họ?
Chư tướng nh́n nhau, cao nhất là Hoàng Hùng, Trần Kiệt; thấp nhất là Tôn Mạnh,
Tôn Quư đều tỏ vẻ không hiểu. Chợt mắt Thiệu-Thái sáng lên:
_ Cháu hiểu rồi.
Mọi người cười thầm:
_ Ông đần này hiểu được th́ có mà mặt trời mọc đằng Tây.
Thanh-Mai vẫy tay cho Thiệu-Thái:
_ Thiệu-Thái khoan nói đă, để mợ viết ra, rồi cháu nói, xem có giống nhau không.
Thanh-Mai cầm bút viết một lúc đến hơn tờ giấy, rồi gấp lại:
_ Cháu nói đi.
_ Ưng-sơn song hiệp đă trợ giúp ta trong nhiều trường hợp, lại tế tổ phái
Đông-a, nhất định họ là người nhà. Khi họ là người nhà, th́ cậu hai có thể dùng
đại nghĩa nhờ họ trợ giúp ḿnh được.
Mọi người đều gật đầu, công nhận lời Thiệu-Thái là đúng. Chàng tiếp:
_ Thuận-Tông, Thiện-Lăm cho chim ưng theo dơi Ưng-sơn song hiệp, nhưng đâu ngờ
họ cũng biết chỉ huy chim ưng, nên bị họ giữ lại không trả về. Vậy bây giờ cậu
viết thư, rồi sai chim ưng đi t́m họ. Họ thấy thư ắt sẽ giúp ḿnh. Như vậy ḿnh
có thêm đạo quân tinh nhuệ nữa.
Thanh-Mai trao tờ giấy của ḿnh cho Mỹ-Linh, nàng đọc lên cho chư tướng nghe:
Thanh-Mai cũng kiến giải giống hệt Thiệu-Thái.
Việc Thanh-Mai kiến giải ra, không ai ngạc nhiên, v́ nàng nức tiếng thông minh
từ lâu. C̣n Thiệu-Thái ? Trừ Khai-Quốc vương với Mỹ-Linh không ai có thể tưởng
tượng Thiệu-Thái xưa nay vốn chậm chạp, hết bị gọi là lợn lại bị gọi là đần, mà
nay lại phân tích nổi một sự kiện đặc biệt như vậy. Người người đều đưa mắt nh́n
nhau như tự hỏi: Cái ǵ đă xẩy ra làm thay đổi Thiệu-Thái.
Mỹ-Linh giải thích:
_ Các vị ngạc nhiên về anh Thiệu-Thái ư? Rất giản dị. Anh ấy được thụ lĩnh trăm
năm thiền công của Bồ-tát Sùng-Phạm. Suốt cuộc đời, ngài Sùng-Phạm luyện
khô-thiền với thiền tuệ. Khi anh Thiệu-Thái tiếp nhận, th́ chưa hiểu ǵ về thiền
cả, giống như người ngồi trên đống gạo, mà không biết làm sao nấu cơm mà ăn.
Phải chờ đến khi thăm Thiên-trường, được đại hiệp Tự-An giảng giải, anh ấy mới
biết phát lực mà thôi. Rồi khi thím Thanh-Mai bị nạn, bản sư dạy anh ấy cách vận
thiền công Tiêu-sơn, nên anh ấy phát lực gần bằng ngài Sùng-Phạm. Lại đến lúc
gặp Bố-Đại Bồ tát, ngài giảng cho anh về thiền cùng Mục-ngưu thiền chưởng. Từ
đấy anh biết luyện thiền công.
Tôn Đản ngắt lời:
_ Những việc đó em biết hết rồi. Nhưng sao ông ỉn lại biến thành đệ nhất mỹ nam
tử, rồi thông minh quán thế?
_ Chị đă giảng hết đâu. Khi anh ấy biết vận khí theo Tiêu-sơn, th́ bao nhiêu
chân khí ngài Sùng-Phạm ban cho luân chuyển trong người. Khô-thiền làm cho anh
ấy gầy đi. Thiền tuệ làm cho trí tuệ sáng suốt. Do đó, anh ấy mới thay đổi như
vậy.
Khai-Quốc vương kéo chư tướng trở về:
_ Bây giờ tới các đội vơ sĩ. Cửa Đông, Nam do hai đội phái Đông-a đảm nhiệm. Cửa
Bắc do đội phái Tản-viên trấn. Cửa Tây do đội phái Tiêu-sơn giữ. Về giáo chúng
Lạc-long giáo th́ chia đều bốn đạo cho bốn cửa.
Vương ngừng lại, rồi gọi Lê Phụng-Hiểu:
_ Về chư tướng ta chia làm sáu. Bàn về mưu kế, luận bàn lư lẽ, bản lĩnh công lực
e Vũ-vệ đại tướng quân Lê Phụng-Hiểu thua cả Lê Văn, Tôn Đản đă đành, mà không
hơn Tôn Mạnh, Tôn Trọng. Nhưng chỉ huy quân xung phong hăm trận, phối hợp khi
tiến, khi thoái, bỏ mặt này, cứu mặt kia, cùng ứng phó với nguy nan, ta nghĩ
khắp Đại-việt không ai bằng tướng quân đă đành, mà ngay cả Tống cùng Xiêm, Lào,
Lư, Chân, đều khó kiếm được ai ngang với tướng quân. Vậy ta trao cho tướng quân
ngồi ở trung ương điều binh. Ta cho Sùng-ban lang tướng Ngô An-Ngữ, Hổ-uy đại
tướng quân Lư Nhân-Nghĩa trợ giúp tướng quân.
Một tướng nhỏ, được người chỉ huy tối cao khen ngợi, khiến Lê Phụng-Hiểu đỏ mặt
lên. Ông nói:
_ Khải vương gia, đẳng trật của tiểu tướng thấp quá, e chư tướng không phục.
Khai-Quốc vương rút thanh Thượng-phương bảo kiếm của Thuận-Thiên hoàng đế trao
cho Lê Phụng-Hiểu:
_ Tướng quân đeo kiếm này, th́ mỗi lệnh của tướng quân ban ra là chỉ dụ của phụ
hoàng. Các tướng không ai dám căi. C̣n chư vị đại hiệp, th́ ai nấy đầy người vơ
đạo, chẳng ai rắc rối với tướng quân đâu.
Lê Phụng-Hiểu cung kính tiếp kiếm đeo vào ngang lưng.
Khai-Quốc vương tiếp:
_ Phần tướng trấn trung ương xong rồi. Bây giờ tới những tướng làm trừ bị cùng
theo cô gia ra hội kiến với Vũ-Đức vương, đó là đại huynh Thông-Mai, cùng ba
cháu Bảo-Ḥa, Mỹ-Linh, Thiệu-Thái. Xin nhắc lại khi ra ngoài thành, mười chết
mới có một sống. Gặp giặc phải cương quyết như Thông-Mai, Bảo-Ḥa, Lê Văn, giết
thẳng tay, chứ không nhân nhượng. Cô gia nhắc lại, khi cô gia giao cho ai đánh
tướng nào của giặc, th́ phải giết bằng được tướng đó.
Vương đứng dậy cung tay:
_ Trấn cửa Đông là sư thúc Hoàng Hùng với Thuận-Tông, Trần Anh và Tĩnh-Ninh.
Trấn cửa Nam là thúc phụ Trần Kiệt với Thiện-Lăm, Tôn Mạnh. Trấn cửa Tây là sư
huynh Bảo-Dân, sư tỷ Kim-An với Lưu Tường, Tôn Trọng. Trấn cửa Bắc là Tôn Đản,
Cẩm-Thi, Hoàng Tích.
Vương hỏi:
_ Có ai thắc mắc ǵ không?
Lê Văn hỏi:
_ Thế c̣n sư tỷ Thanh-Mai, hai bà chị Kim-Thành, Trường-Ninh với em th́ làm ǵ?
_ Bốn vị sẽ có nhiệm vụ riêng.
Ngô Thường-Kiệt, Thường-Hiến hỏi:
_ Hai con làm ǵ?
_ Hai con đặt trực thuộc Lê tướng quân để thông tin bốn cửa. Nào, bây giờ ta xin
để Lê tướng quân điều động.
Tuy Lê Phụng-Hiểu có Thượng-phương bảo kiếm trong tay, nhưng ông là đệ tử của
Bảo-Ḥa. Ông không dám hạ lệnh cho sư phụ. Ông kính cẩn chắp tay:
_ Đệ tử xin tiên cô xá tội.
Rồi ông nói:
_ Đến giờ Th́n th́ Khai-Quốc vương đem sư phụ cùng các vị đại hiệp Bảo-Dân,
Kim-An, Thông-Mai, với công chúa B́nh-Dương, thế-tử Thiệu-Thái ra ngoài thành
hội kiến với Vũ-Đức vương. Vậy giờ Măo, các cửa thành cho chuẩn bị đoàn cảm tử
xung phong. Mỗi đội theo thứ tự như sau: Trước tiên đội hổ, hay báo, rồi tới
tướng chỉ huy cỡi voi. Tiếp theo đội thiết kị, rồi đội vơ sĩ, cuối cùng là đội
giáo chúng Lạc-long giáo.
Ông ngừng lại cho các tướng theo kịp rồi tiếp:
_ Dù cuộc hội có kết quả hay không, khi vương cùng phái đoàn vào thành, ta cũng
đánh chớp nhoáng một trận trước cổng thành cho chúng kinh hồn vỡ mật.
Vậy...
... Khi có tiếng pháo lệnh tỏa ra h́nh bông sen, lập tức các cửa mở rộng. Đội
tiễn thủ trên địch lâu bắn vào đám quân vây bên ngoài. Sau khi giặc lui, lập tức
mở cửa thành, xua đội thú ra xông thẳng vào pḥng tuyến thứ nhất của địch, cướp
tinh thần chúng. Tất nhiên chúng bị cắt làm đôi. Bấy giờ đội thú rẽ làm hai đánh
quẹo sang phải, trái. Đội kị mă tiến lên trước chọc vào lớp pḥng thủ thứ nh́.
Pḥng tuyến thứ nh́ đứt đôi, th́ đội vơ sĩ chỉ huy đám giáo chúng Lạc-long giáo
chọc vào pḥng tuyến thứ ba.
... Tới lúc có pháo thăng thiên nở ra h́nh chim ưng, th́ lập tức đội vơ sĩ với
đội kị binh cản hậu. Đội thú rút trước, đội giáo chúng rút sau. Nếu trường hợp
giặc đuổi gấp th́ cung thủ trên thành bắn cán cho đội vơ sĩ với kị binh vào.
... Có ai thắc mắc ǵ không?
Bảo-Ḥa hỏi:
_ Tướng quân không dự trù trường hợp có biến cố lợi cho ḿnh, ta đuổi giặc tới
cùng ư?
_ Tiên cô thực anh minh, đệ tử xin tuân ư chỉ. Xin chư tướng lưu tâm, bằng như
trong khi xung sát, mà không có lệnh thu quân, th́ có nghĩa là vẫn đánh đến
cùng.
Vừa lúc đó ưng binh vào tŕnh Khai-Quốc vương một ống đựng thư mới tới. Vương mở
ra xem, rồi nói với chư tướng:
_ Đúng như cô gia ước tính. Sáng nay cô-gia sai chim ưng đưa thư cho Ưng-sơn
song hiệp. Họ cũng biết điều, không giữ chim ưng lại như mọi khi, mà c̣n cho nó
mang thư trả lời cô gia. Họ hẹn rằng, đúng giờ Th́n họ sẽ đến cách thành mươi
dậm. Khi có pháo thăng thiên, quân trong thành ra th́ họ đến đánh phía sau đám
quân vây cửa Bắc.
Đợi các tướng đi rồi, vương vẫy tay gọi Lê Phụng-Hiểu lại bên cạnh, hai người
sóng đôi ra sân. Vương nói rất nhỏ:
_ V́ nghi trong quân chúng ta có gian tế, nên cô gia cho họp chư tướng, truyền
lệnh như vậy để chúng thông báo tin ma cho Vũ Nhất-Trụ. Bây giờ chúng ta thiết
kế thực sự. Chúng ta đứng giữa sân nói truyện thế này, tuy hở mà kín, không sợ
ai nghe trộm.
Phụng-Hiểu tỏ vẻ kính phục:
_ Hèn ǵ! Từ trước đến nay tiểu tướng thấy vương gia luôn hành sự cẩn trọng, thế
mà chỉ mấy ngh́n quân trong thành, mà vương gia dám quyết xuất thành là một điều
không tưởng nổi. Th́ ra vương gia dùng hư kế để lừa giặc.
_ Đúng vậy! Kế hoạch ban năy là hư kế bây giờ ta lập thực kế. Khi hư kế tới tay
giặc, Vũ Nhất-Trụ sẽ thiết kế chống ta. Ta thi hành thực kế th́ Vũ Nhất-Trụ biết
rằng y bị lừa, y thiết kế khác pḥng thủ, bấy giờ ta lại dùng hư kế. Giặc sẽ
điên đầu, lâm vào thế bị động.
Vương nói nhỏ hơn:
_ Về lực lượng của ta, cô-gia đă liên lạc được với các lữ trưởng, sư trưởng
thuộc hai đạo Đằng-hải. Họ biết rằng bị Đàm Toái-Trạng đánh lừa, nhưng chưa biết
cách nào trở về với triều đ́nh. Đêm nay vương phi Thanh-Mai với công chúa
B́nh-Dương âm thầm vượt thành ra gặp họ truyền lệnh của cô gia. Cô gia hứa rằng
sau khi dẹp xong giặc không những đẳng trật họ được giữ nguyên, mà c̣n thăng lên
cao hơn. Rút cuộc giặc chỉ c̣n mấy đạo binh Hồng-thiết giáo.
_ Tiểu tướng chắc vương gia không muốn giết hết đám này.
_ Đúng thế. Về ba hạm đội, cô-gia cũng ban lệnh giả cho hạm đội Âu-Cơ rằng lên
tuần pḥng lănh hải Bắc-biên, nhưng kỳ thực hiện họ đă ở ngoài khơi. Ngày mai
quân của hạm đội Bạch-đằng từ Thanh-hóa vượt đèo, đánh vào mặt Nam quân giặc.
Trong khi hạm đội Âu-Cơ đổ bộ lên biển Thiên-trường, đánh ép mặt Đông. Giữa lúc
chúng bị ép hai mặt, th́ hai đạo Đằng-hải đánh quặt từ phía Tây lại. C̣n tướng
quân th́ cho bốn đội quân bên trong đánh ra, dồn chúng vào giữa ṿng vây.
_ Như vậy, dù muốn dù không đám giáo chúng cũng phải đầu hàng.
_ Chưa chắc đâu. Lăo già Nhật-Hồ lă linh hồn của Hồng-thiết giáo. Nếu lăo c̣n,
th́ khó mà diệt hết mầm móng bọn chúng. Cho nên cô-gia đă có kế hoạch giết y
cùng các trưởng lăo trước trận. Bấy giờ tự nhiên giáo chúng phải đầu hàng.
_ Vương gia nghĩ thế nào về Vũ-Đức vương?
_ Cô gia không tin vương hối lỗi. Chắc đây là mưu của Nhật-Hồ định nhử cho cô
gia ra ngoài thành, rồi phục kích ám hại. Tuy nhiên cô gia cũng cứ ra. Ta tương
kế tựu kế. Cô gia sẽ xuất cửa Đông tương kiến với vương. Mọi việc điều quân do
tướng quân định liệu. |