Anh Linh Thần Vơ                                                                                                Yên-tử cư-sĩ Trần Đại-Sỹ
 
HỒI THỨ MỘT TRĂM HAI MƯƠI MỐT

Tru diệt ma vương quỷ dữ

 

Thuận-Thiên hoàng-đế chỉ nói được mấy câu rồi thiếp đi. Bên ngoài, tiếng quân reo, tiếng trống thúc vọng vào. Một thị vệ báo:
_ Thưa vương gia, quân của các vương cùng tấn công vào thành. Quân thủ ít quá, e giữ không nổi.
Khai-Quốc vương cầm bút viết lệnh, rồi đưa cho Thiệu-Thái sai chim ưng mang đi. Bấy giờ vương mới chú ư nh́n phụ-hoàng đang thiêm thiếp giấc nồng. Vương hỏi Hoàng-Giang cư sĩ:
_ Cư-sĩ điều trị cho phụ-hoàng, có thấy triệu chứng ǵ lạ không?
_ Khải vương gia thần thấy có rất nhiều biến chứng, mà cho đến hôm nay, thần giải đoán không nổi. Giá có sư phụ tại đây th́ người có thể t́m ra.
_ Xin cư-sĩ giải rơ hơn.
_ Khi thần được triệu hồi đến hầu mạch, th́ thấy hồng đại mà hoăn, đúng như mạch của những người trong vơ-lâm. Nhưng khi hoàng-thượng về tẩm thất th́ chân tay người cảm thấy như tê dại, đầu nhức, mạch trở thành xác, hồng đại giống như bị cảm nhiễm. Hễ thần hiện diện th́ mạch trở thành hồng đại mà hoăn. Phép trị bệnh có lư, pháp, phương. V́ không có lư nên thần không thể quyết đoán về pháp, phương. Thấy sự khác lạ, ngờ rằng ḿnh thiếu minh mẫn, thần nhờ đại sư huynh Dương B́nh chẩn mạch, người cũng thấy như thế.
Hoàng-Giang thở dài:
_ T́nh trạng kéo dài cho đến khi Hoàng-thượng bị trúng phong huyền dựng. Thần được triệu hồi vào tẩm thất, mới t́m ra nguyên do. Th́ ra Hoàng-thượng bị người ta đánh thuốc độc bằng một thứ thuốc không hương, không sắc. Nên chi ngự y nếm thức ăn t́m không ra. Nhưng khi Người về tẩm cung, ngửi mùi hoa huệ, th́ chính hương huệ với chất độc kia làm cho tim đập mau, người trở thành thực nhiệt. Hiện thần đă dùng châm cứu trị di chứng của trúng phong huyền dựng là bán thân bất toại.
Khai-Quốc vương bảo Thiệu-Thái:
_ Như vậy rơ ràng phụ hoàng bị Hồng-thiết giáo đánh thuốc độc. Hoàng-Giang cư sĩ đă t́m ra đúng như lời cung khai của trưởng lăo Ngô Bách-Vân. Tiếc rằng trước đó Hoàng-Giang cư sĩ không được vào tẩm thất, nên t́m không ra nguyên ủy. Người chỉ được vào tẩm thất khi phụ hoàng bị trúng phong bán thân bất toại. Bây giờ cháu thử hút chất độc trên người ông ngoại xem sao?
Hồi đại hội Lộc-hà, khắp vơ lâm cho tới trong triều ai cũng biết mặt Thiệu-Thái: Ụt ịt như con lợn, mặt tṛn, tướng đi kềnh càng, da xám ngắt, gồ ghề như da cam. Bây giờ sau thời gian luyện khô thiền, người chàng đă đổi khác hoàn toàn. Nên khi chàng theo Khai-Quốc vương vào, trên từ các hoàng hậu cho tới Khai-Thiên vương đều tưởng chàng là một thiếu niên nào theo hầu vương. Bây giờ nghe vương kêu tên, chàng ứng lời ra bắt mạch cho ông ngoại, th́ không ai hiểu ǵ cả.
V́ bệnh t́nh Thuận-Thiên hoàng-đế trầm trọng, nên các quận chúa Kim-Thành, Trường-Ninh, Hồng-Phúc đều được đưa vào tẩm cung hầu ông nội, thay cho đám cung nữ. Từ lúc thấy Khai-Quốc vương, Mỹ-Linh, Thiệu-Thái bước vào, ba quận chúa chưa có dịp ra chào. Hồng-Phúc vốn ghanh ghét với Mỹ-Linh, từ sau khi Mỹ-Linh cứu nàng trong vụ bị Hoàng Văn bắt sống, nàng vẫn không bỏ được thói cũ. Khi vắng mặt Mỹ-Linh, nàng thường nói cạnh, nói khóe:
_ Tưởng vơ công vô địch thiên hạ là hay lắm ư? Lấy chồng vơ công cao, mà người không hơn con lợn th́ thà ở giá c̣n sướng hơn.
Bây giờ tự nhiên thấy Khai-Quốc vương gọi Thiệu-Thái, mà một thiếu niên phong lưu, tiêu sái khác phàm, mặt tươi sáng, thân thể thanh thoát, trông như cây ngọc trước gió... th́ Hồng-Phúc kinh hăi mở to mắt ra nh́n: Quả nhiên con người tuấn nhă kia hơi giống Thiệu-Thái thực.
Thiệu-Thái dùng nội công thăm bệnh Thuận-Thiên hoàng-đế, chàng dồn chân khí vào người ngài, không khó nhọc, chàng thấy rơ trong cơ thể ông ngoại đầy chất độc, hơn nữa một phần trên năo bị bế tắc. Chàng hỏi Hoàng-Giang cư sĩ:
_ Sư huynh, bây giờ phải trị như thế nào?
_ Thế-tử được Bồ-tát sùng phạm truyền cho một trăm năm Thiền-công. Như vậy Thiền-công của thế tử với Hoàng-thượng đều là Thiền-công Tiêu-sơn. Trước hết thế-tử hút chất độc trong người Hoàng-thượng, sau đó thế-tử mới đả thông những bế tắc trong kinh mạch người.
Thiệu-Thái quỳ gối, để hai bàn tay ḿnh áp vào hai bàn tay ông ngoại, rồi vận Hồng-thiết tâm pháp hút chất độc. Chỉ khoảng nhai dập miếng trầu, th́ Thuận-Thiên hoàng-đế mở mắt ra, nhưng ngài vẫn không nói được.
Thiệu-Thái lại để tay vào huyệt Thái-uyên của ngài, vận Thiền-công mà đại sư Huệ-Sinh dạy chàng, rồi dồn chân khí sang. Chân khí chàng chạy vào Thủ Thái-âm phế kinh, rồi sang Thủ Dương-minh đại trường kinh, sau sang Túc Dương-minh vị kinh... đi qua một ṿng Đại-chu thiên.
Phải hơn khắc, Thuận-Thiên hoàng-đế mới mở mắt ra, ngài từ từ ngồi dậy. Tất cả mọi người đều hiện ra nét hân hoan. Ngài nắm tay Khai-Quốc vương:
_ Hoàng nhi hay lắm. Người về đúng lúc. Đáng lẽ ta đi rồi, nhưng ta cố dùng Thiền-công tŕ hoăn để chờ người về c̣n dặn ḍ truyện về sau.
Mỹ-Linh chợt nhớ lại: Hôm rời Biện-kinh, Lưu thái hậu có tặng cho nàng một hộp mười viên Tuyết-sâm thiên niên hà thủ ô. Bà nói: Trong mỗi viên th́ năm phần Tuyết-sâm của sứ Cao-ly, c̣n năm phần là Thiên-niên hà thủ ô của núi Trường-bạch. Hai thứ hợp lại là thuốc cứu tử cho những người bị nội thương thập tử nhất sinh. Nàng vội móc hộp thuốc trong bọc ra dâng cho ông nội.
Hoàng-Giang cư sĩ bóp vỡ một viên ra, rồi nếm thử. Ông gật đầu:
_ Thuốc tốt lắm.
Mỹ-Linh cầm một viên thuốc bỏ vào miệng hoàng đế. Ngài vận công rồi nuốt đi. Khoảng nhai dập miếng trầu, người ngài trở thành hồng hào, tinh thần tỉnh táo. Ngài truyền lệnh cho Khai-Quốc vương:
_ Ta tỉnh dậy, thêm con hiện diện, th́ cuộc nổi loạn của các vương không đáng lo nữa. Con ra gọi tất cả các vương vào triều kiến ta.
_ Tâu phụ hoàng, thần nhi đă cho chim ưng chuyển thư mời, nhưng không vương nào chịu tới cả.
_ Vậy hoàng-nhi hăy kiên nhẫn lên mặt thành khuyến dụ họ một lần chót xem sao. Dùng binh lực chỉ là bất đắc dĩ.
Khai-Quốc vương vẫy Kim-Thành, Trường-Ninh, Hồng-Phúc theo, rồi bước ra ngoài. Sư phụ Huệ-Sinh và Nùng-Sơn tử đang đứng chờ. Dương B́nh đến trước vương:
_ Khải vương gia, Đông-Chinh vương dùng đạo Quảng-Vũ đánh phá cửa Quảng-phúc. Quân lọt được vào trong thành. Văn đệ cho đạo tả Ngự-long lui lại v́ không muốn nồi da xáo thịt. Đông-Chinh vương đang tiến đến chiếm điện Giảng-vơ, Tập-hiền, Cao-minh. Xin vương gia định liệu.
Khai-Quốc vương bảo Mỹ-Linh:
_ Con ở lại hộ giá Hoàng-thượng với phụ vương.
 Vương vẫy tay gọi Thông-Mai, Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa cùng ba quận chúa Kim-Thành, Trường-Ninh, Hồng-Phúc cùng đi theo, lên ngựa ra cửa Nam. Vương dặn Thiệu-Thái:
_ V́ cơ thể cháu đă thay đổi, ít người nhận ra cháu. Vậy cháu coi như ḿnh không phải Thiệu-Thái, để gây bất ngờ cho địch. Cháu nhớ nhé, khi gặp bọn trưởng lăo Hồng-thiết, cứ thẳng tay dùng độc chưởng đập chết không tha.
Gần tới cửa Nam, xa xa thấy đạo quân Ngự-long do Lê Văn đứng đầu. C̣n đạo Bổng-nhật do Phạm Trạch đứng đầu. Cạnh y c̣n một đội giáo chúng Hồng-thiết giáo. Cả hai dàn ra trước điện Giảng-vơ, Tập-hiền và Cao-minh. Bên trong ba điện, thị vệ ở tư thế chuẩn bị tác chiến.
Thông-Mai vận sức quát lớn:
_ Chư quân ngừng chiến, bái yết Khai-Quốc vương.
Tiếng quát làm mọi người muốn vỡ màng nhĩ. Phạm Trạch cười rung đôi môi như hai quả chuối:
_ Khai-Quốc vương nào? Khai-Quốc vương về qua Bắc-biên đă bị vợ chồng Thân Thừa-Quư phục cung thủ giết rồi.
Thiệu-Thái nghe Phạm Trạch nhục mạ song thân, chàng nổi giận cành hông, nhưng v́ đại cuộc, nếu chàng giết chết y, th́ hai đạo quân sẽ chém giết nhau kinh khủng. V́ vậy chàng cố chế chỉ tâm thần để khỏi nổi giận.
 Bảo-Ḥa khoan thai nói:
_ Phạm trưởng lăo, làm ǵ có truyện đó. Người hăy nh́n xem ai kia?
Tay nàng chỉ vào Khai-Quốc vương.
Quân sĩ thấy Khai-Quốc vương hiện diện, đều hạ vũ khí xuống, rồi lui lại. Vương hỏi:
_ Đông-Chinh vương đâu?
Phạm Trạch cười khành khạch:
_ Vương gia không có ở đây.
Bảo-Ḥa chỉ mặt Phạm Trạch:
_ Phạm Trạch! Người chẳng là trưởng lăo Lạc-long giáo ư? Tại sao người lại trở mặt theo Hồng-thiết giáo?
Phạm Trạch cười chế ngạo:
_ Lạc-long giáo! Hừ Lạc-long giáo! Làm ǵ có cái tôn giáo quái gở này? Trước đây v́ muốn được trị bệnh, ta phải tùng quyền tôn con lợn anh người làm giáo chủ. Chứ khi chúng ta đă luyện Hồng-thiết kinh th́ đời nào ta bỏ Hồng-thiết giáo. Con lỏi kia, mi gọi thằng anh con lợn mi ra đây cho ta xem mặt nào.
Thiệu-Thái biết rằng v́ ḿnh luyện khô thiền nên cơ thể đă đổi đi, khiến Phạm Trạch không nhận được. Chàng im lặng chờ lệnh Khai-Quốc vương.
Khai-Quốc vương vận nội lực nói lớn:
_ Chư quân nghe đây. Các người đều là Thiên-tử binh, tại sao Thiên tử đang yếu ḿnh, mà chư quân đă mang vũ khí theo tên ma đầu Phạm Trạch làm loạn? Các người được đặt dưới quyền Vũ-kị đại tướng quân Quách Thịnh. Vậy Quách tướng quân đâu?
Quân sĩ đều ngơ ngác. Phạm Trạch nói lớn:
_ Chư quân đừng tin gă này. Khai-Thiên vương làm phản, y giam Hoàng-thượng trong điện Long-thụy. C̣n Khai-Quốc vương đi sứ về qua Bắc-biên, đă bị chị của Khai-Thiên vương phục quân, dùng tên bắn chết rồi. Cái gă kia là một tên quân nào đó giả mạo Khai-Quốc vương đấy. Nuôi quân ba năm, dùng chỉ một giờ. Các người ăn cơm chúa, vậy hăy xông lên cùng ta, chúng ta tuân chỉ Đông-Chinh vương chiếm lấy điện Long-thụy cứu Hoàng-thượng.
Một đội trưởng hỏi Phạm Trạch:
_ Thế Quách tướng quân đâu?
_ Quách-Thịnh là đệ tử của Thân Bảo-Ḥa. Mà Thân Bảo-Ḥa hùa theo phe đảng Khai-Thiên vương. Nên Thịnh đă bị Đông-Chinh vương sai đem chém rồi. Người cử ta thay thế chỉ huy chư quân mấy hôm nay, chư quân biết rồi mà.
Bỗng có tiếng quát lớn:
_ Quách Thịnh đây.
Quách Thịnh từ trên cổng thành phi thân xuống. Chàng là đệ tử của Bảo-Ḥa, nên hướng sư phụ hành lễ:
_ Tiên cô. Đệ tử xin bái yết tiên cô.
Chàng chỉ vào mặt Phạm Trạch:
_ Mi mưu cùng Đông-Chinh vương làm phản. Ta chống lại, th́ bị vương hô vơ sĩ bắt ta đem giam. Nhưng trong khi các người lừa dối chư quân làm phản ở đây, th́ Khai-Quốc vương cho người âm thầm đột nhập dinh Đông-Chinh vương, giải thoát ta. Ta nói cho các người biết, phủ đệ Đông-Chinh vương đă bị phong tỏa, vương phi, thế tử cùng vợ con tướng sĩ đă bị thị-vệ bắt giam hết rồi. Ta đến đây để lột mặt nạ tên ma đầu Phạm Trạch mà thôi.
Chàng hô lớn:
_ Chư quân, hăy vây bọn Hồng-thiết lại.
Nhanh như chớp, hai đạo Bổng-nhật vây tṛn mấy trăm giáo chúng Hồng-thiết giáo lại. Chúng định chạy ra khỏi thành. Nhưng cổng thành đóng lại từ bao giờ.
Ngô Cẩm-Thi chỉ vào Tôn Đản nói lớn:
_ Anh em giáo chúng nghe đây. Khai-Quốc vương đă về. Bọn Nhật-Hồ sẽ bị giết hết. Chính ta cùng Tôn huynh đă giải cứu Quách tướng quân. Các người mau đầu hàng thôi.
Đám giáo chúng c̣n đang ngơ ngác th́ Thông-Mai ra lệnh:
_ Bỏ vũ khí xuống, bằng không các người bị băm vằm ra như băm chả ngay.
Đám giáo chúng c̣n phân vân, th́ Thông-Mai vẫy tay một cái, hai đệ tử Thượng-oai đẩy ra năm cỗ xe, một cỗ có cái cũi, trong cũi giam Ngô Bách-Vân. C̣n bốn cũi nữa, mỗi cũi có một đôi hổ rất lớn. Thông-Mai chỉ cũi chở Ngô Bách-Vân:
_ Các người đều biết mụ Ngô Bách-Vân này chứ? Trước đây mụ theo Nhật-Hồ lăo nhân, đă được giáo chủ Thân Thiệu-Thái trị tuyệt độc tố Nhật-hồ độc chưởng cho, thế mà nay mụ lại tái phạm. Hôm nay mụ phải đền tội.
Thông-Mai nói dứt, chàng tiến tới mở cũi, rồi nhanh tay điểm huyệt Khúc-tŕ mụ Bách-Vân, khiến mụ không cử động được. Chàng phẩy sẽ một chưởng, mụ văng ra khỏi cũi. Mụ định bỏ chạy, th́ chàng phóng hai chỉ hướng huyệt Hoàn-khiêu, khiến mụ ngă ngồi xuống, giống như người qùy gối vậy.
Trong khi đó, Bảo-Ḥa hất hàm một cái, mấy đệ tử giữ cũi hổ rút then mở cửa. Nàng hú lên mấy tiếng, tám con hổ từ trong cũi phóng ra, chúng lượn xung quanh Ngô Bách-Vân, há mơm đỏ tươi ra tỏ vẻ thèm thuồng lắm. Khai-Quốc vương biết ông anh vợ vốn thẳng tay với bọn Hồng-thiết, chắc ông với Bảo-Ḥa bầy ra vụ này để dọa Bách-Vân cùng đám đệ tử Hồng-thiết giáo, nên vương im lặng, không ngăn cản.
Ngô Bách-Vân bở vía, hai hàm răng đánh vào nhau lộp cộp, mụ run run:
_ Xin... xin tiên cô tha cho.
Bảo-Ḥa cười nhạt:
_ Khi phu nhân giết người, nạn nhân kêu khóc van xin, phu nhân có tha họ bao giờ đâu, mà nay phu nhân cầu ta ân xá?
Nói dứt lời nàng gầm gừ, hộc hộc giống cọp, tám con cọp nhảy bổ đến vồ mụ Ngô Bách-Vân. Mụ kêu thét mấy tiếng khủng khiếp, nhưng những con cọp vẫn cắn, xé mụ, miệng nhai thịt trông rất ngon lành. Khoảng nhai dập miếng trầu, Ngô Bách-Vân mới chết.
Diễn tiến xẩy ra trong chớp nhoáng, Khai-Quốc vương muốn cản nhưng không kịp. Vương nghĩ thầm:
_ Đám trẻ Thông-Mai, Bảo-Ḥa, Mỹ-Linh, Tôn Đản... bị sư bá Minh-Không, sư phụ Huệ-Sinh, và phụ hoàng dùng đức từ bi hỷ xả ngăn cản chúng tha cho bọn Hồng-thiết giáo bấy lâu, nên nay mới có vụ nổi loạn này. Bây giờ chúng uất ức, nên đă mật bàn với nhau thẳng tay tiễu trừ ma quỷ. Ta có muốn cản cũng không nổi.
Trong khoảng khắc, tám con cọp đă ăn gần hết thi thể Ngô Bách-Vân. Thông-Mai quát lớn:
_ Các người muốn đầu hàng hay muốn cọp ăn thịt?
Biện pháp của Thông-Mai quả nhiên hiệu nghiệm. Đám giáo chúng Hồng-thiết giáo buông vũ khí đầu hàng. Quân sĩ trói lại.
 Phạm Trạch cười ha hả:
_ Các người định dùng số đông bắt ta ư? Nếu các người có c̣n là con người, hăy cùng ta chiết chiêu. Nếu các người thắng ta, th́ ta chịu cho các người muốn băm vằm mổ xẻ thế nào tùy ư.
Y chỉ tay vào mặt Lê Văn:
_ Thằng ôn con kia. Ta đă ngủ với mẹ mày biết bao lần. Không chừng mày là con tao cũng nên, thế mà mày dám vô phép với cha mày như thế này sao?
Lê Văn với Thông-Mai đều xuất thân tương tự. Cha là đại tôn sư vơ học. Mẹ bị chết nhục nhă. Nhưng Thông-Mai ảnh hưởng của đại hiệp Tự-An, một thứ anh hùng thảo dă, coi trời bằng vung. V́ vậy chàng không thể quên thù mẹ, tha thứ cho bọn giáo chúng Hồng-thiết. Gặp chúng là chàng tàn sát thẳng tay. Ngược lại Lê Văn ảnh hưởng của Hồng-Sơn đại phu, một vị vương, một thầy thuốc, v́ vậy tính t́nh chàng thuần hậu hơn. Tuy mẹ bị bọn Hồng-thiết làm nhục, rồi chết, nhưng v́ đại nghĩa, chàng phải tuân chỉ đại xá của Thuận-Thiên hoàng đế. Chuyện cũ tưởng quên đi, th́ nay gặp tên Phạm Trạch kinh tởm đang làm phản, lại nhục mạ chàng, hỏi chàng chịu sao nổi.
Lê Văn quát lên một tiếng, chàng phát Thiên-vương chưởng tấn công Phạm Trạch. Phạm Trạch khinh thường, y không đỡ chưởng của chàng, mà xuất một Nhật-hồ độc chưởng đánh thẳng vào người chàng. Nhưng chưởng chưa ra, y đă bị chưởng của Lê Văn bao trùm khắp người. Kinh hăi, y nhảy lùi hai bước, rồi quay tay đỡ chưởng của Lê Văn. Binh một tiếng, cả hai đều bật lui.
Phạm Trạch là trưởng lăo Hồng-thiết giáo, nên bản lĩnh lưu manh có thừa. Y biết rằng nếu để Thông-Mai, hay Bảo-Ḥa ra tay, ắt y khó thắng. Trong những người hiện diện, y cho rằng chỉ ḿnh Lê Văn có bản lĩnh non kém nhất. V́ năm trước trong đại hội Thăng-long, chính y thấy công lực chàng thực không thể chịu của y một chưởng. V́ vậy y mới nhục mạ chàng, để y đấu với chàng. Khi y thắng chàng rồi, th́ Khai-Quốc vương không thể dùng quân bắt y được.
Nhưng qua một chưởng, y phát kinh hoàng. Y chưa kịp phản ứng th́ chưởng thứ nh́ của Lê Văn đă đánh tới. Y nghiến răng đỡ, binh một tiếng. Cả hai lảo đảo lùi lại. Lê Văn phát hết tất cả tinh hoa vơ học ra đấu với Phạm Trạch. Hai người đánh đến chiêu thứ một trăm, th́ công lực Lê Văn giảm dần. Trong khi đấu, dù đă dùng hết khả năng, chàng cũng không hạ được đối thủ, v́ chàng úy kị độc chưởng của hắn. Trong lúc mơ mơ hồ hồ, chàng chợt nhớ đến trận Tản-lĩnh, trận tại Biện-kinh, mỗi khi Tự-Mai gặp nguy, chàng lại nhắc bạn. Bây giờ, giữa lúc chàng gặp khó khăn, th́ Tự-Mai lại không có ở đây ở đây để nhắc chàng.
Trong khi suy nghĩ, vô t́nh chàng phát ra chiêu Đông-hải lưu phong mà Tự-Mai dạy chàng. B́nh một tiếng, Phạm-Trạch bật lui ba bước liền. Lê-Văn tỉnh ngộ, chàng đánh tiếp chiêu Phong-ba hợp bích rồi Phong đáo sơn đầu. Phạm Trạch cảm thấy tay nặng chĩu, th́ nhanh như chớp, Lê Văn phóng một Lĩnh-Nam chỉ trúng huyệt Khúc-tŕ phải của y. Cánh tay y bị tê liệt, y chưa kịp phản ứng th́ Lê Văn lại đánh ra chiêu Lôi-đả Ân-tặc. B́nh một tiếng người Phạm Trạch bay tung lên không. Lê Văn đánh tiếp lên trời hai chiêu nữa, người y vỡ làm bốn năm mảnh rơi xuống đất, máu me, ruột gan tung tóe.
Bấy giờ Lê Văn mới thấy người như bị hàng trăm mũi dao đâm vào. Chàng nghiến răng để khỏi bật lên tiếng kêu. Nh́n qua, Thiệu-Thái biết Lê Văn bị trúng độc chưởng. Chàng đỡ sư đệ đệ ngồi xuống đất, rồi vung tay phát một chưởng vào huyệt Bách-hội. Lê Văn rùng ḿnh một cái, mồ hôi phát ra như tắm, tanh hôi không thể tưởng tượng được.
Sau khi dẹp được mũi dùi của Đông-Chinh vương với Phạm Trạch, Khai-Quốc vương tuyên gọi các tướng vào điện Càn-nguyên nhận lệnh. Hoà thượng Huệ-Sinh nói nhỏ vào tai vương mấy câu. Vương cung kính gật đầu rồi phán:
_ Chư quân tướng đều bị đám ma đầu Hồng-thiết giáo dối rằng Hoàng-thượng bị Khai-Thiên vương cầm tù, cần cứu giá. Cô gia th́ bị vua Bà Bắc-biên phục binh bắn chết. Chư quân tướng trong lúc phẫn uất, lăn vào công thành để cứu chúa, không ngờ hại chúa. V́ vậy các tướng phải chú ư: Ta dùng số đông vây phủ, rồi nói rơ gian mưu cho chư quân biết. Nếu chư quân chưa tin, th́ ta hăy dùng vơ công kiềm chế bọn ma đầu Hồng-thiết là mọi truyện êm ngay.
Vương trầm tư một lúc, rồi nói:
_ V́ quân bị lừa, v́ đám đệ tử Hồng-thiết giáo bị cưỡng bức. Đám Hồng-hương thiếu niên vừa bị lừa, vừa bị cưỡng bức. Chúng ta phải làm cách nào dẹp được cuộc phiến loạn, mà đổ máu rất ít. Cho nên chư tướng phải hết sức chế chỉ tâm thần, đừng để quỷ A-tu-la nhập nhĩ, mà cáu giận. Phương pháp tốt nhất là dùng đức từ bi, khoan thứ tội lỗi cho họ. Đối với bọn ma đầu, nếu cần, ta giết mấy đứa, những đứa khác thấy vậy phải bỏ chạy.
 Vương nói với Tạ Sơn:
_ Tạ sư đệ, người hăy tŕnh bầy chi tiết, cùng diễn tiến cuộc nổi loạn cho chư tướng nắm vững t́nh h́nh chung trước khi chúng ta bắt tay vào việc dẹp loạn.
Tạ Sơn đứng lên cung tay chào mọi người, rồi nói:
_ Khu-mật viện biết rất rơ, rất sớm chi tiết cuộc phản loạn này. Đúng ra, tất cả tin tức Khu-mật viện trực tiếp khải lên Thái-úy là Khai-Quốc vương. Nhưng Khai-Quốc vương đi sứ vắng. Luật định rằng khi Thái-úy vắng mặt th́ Tể-tướng thay thế. Nhược bằng Tể-tướng cũng vắng mặt th́ Khu-mật viện khẩu tấu lên Hoàng-thượng. Nhưng chẳng may trong lúc Khai-Quốc vương xuất ngoại; đúng lúc cuộc phản loạn manh nha, th́ Hoàng-thượng với Tể-tướng lâm trọng bệnh. Thành ra Khu-mật viện không biết tâu tŕnh cho ai.
Tạ Sơn ngừng lại cho mọi người theo kịp, rồi tiếp: