Tiếng Bảo-Ḥa vẫn nhắc Lê Văn. Nó nh́n nhà vua rồi nói:
_ Mắt của đại ca là mắt rồng, mũi lân, miệng sư tử. Tướng đi ngay,
mắt nh́n thẳng. Ôi! Thực đệ chưa từng thấy ai có qúy tướng như vậy.
_ Liệu ta thi tiến sĩ có đậu không?
_ Không! Đại ca không thể là tiến sĩ, v́ thi không bao giờ đậu, nhưng
văn mô, vũ lược đến bậc thầy tiến sĩ cũng không bằng. Đại ca sinh trong gia đ́nh
cực kỳ phú quư. Nhưng vừa sinh ra đă gặp bất hạnh, phải ly cách một trong hai
thân.
Nhà vua gật đầu:
_ Giỏi.
_ Đại ca có mẹ nuôi. Mẹ là người học ít, mà thành công lại nhiều.
Chính nhờ người này, mà đại ca có công danh sự nghiệp vượt hơn anh em ḿnh.
_ Giỏi.
_ Đại ca được đến sáu anh em. Người nào cũng có sự nghiệp hiển hách,
nhưng không thể nào bằng đại ca.
_ Đúng qúa.
_ Đại ca là người nhân từ, b́nh dị ít thấy trên đời.
Cứ thế Lê Văn đoán trúng ba mươi sáu câu. Nhà vua hỏi:
_ Văn đệ nói ta sắp gặp biến cố lớn trong đời. Biến cố đó tốt hay
xấu?
Lê Văn nháy mắt cười:
_ Vấn đề này cực kỳ quan trọng. Đệ xin đoán, nếu trúng, sau này đại
ca phải làm cho đệ một việc.
Nhà vua nhớ lại vụ bán núi của tổ tiên xưa, nên cẩn thận hơn:
_ Việc ǵ, Văn đệ phải nói trước, xem ta có đủ sức không đă?
_ Dễ lắm, nếu bọn đệ dự thi, trường hợp có thể, đại ca gà cho bọn đệ
trúng tuyển. Thế thôi.
Nhà vua quên mất ḿnh đang giả làm Nho-sinh, ông nghĩ thầm:
_ Thằng bé này định thi tiến sĩ chắc? Tài của nó cho đến ba lần trạng
nguyên cũng đáng. Ta nên hứa.
Nhà vua dơ tay:
_ Ta hứa giúp.
Lê Văn nói nhỏ vào tai nhà vua:
_ Từ trước đến giờ đại ca như cọp trong chuồng, voi trong cũi, phượng
hoàng trong lồng. Chỉ nay mai thôi, có quư nhân phương xa tới sẽ phá cũi xổ lồng.
Đại ca gặp mọi sự như sở cầu.
Nhà vua nắm tay Lê Văn:
_ Ta sẽ tặng Văn đệ ba mươi sáu bài thơ.
Mỹ-Linh từ trong chạy ra, nàng kéo tai Tự-Mai:
_ Em giả thái giám vào cấm thành chơi đấy à?
_ Giả mà thực.
Mỹ-Linh cốc lên đầu Tự-Mai:
_ Giả hay thực không thể giống nhau. Em đừng quên rằng ḿnh đi sứ để
kết hiếu. Kết hiếu mà làm truyện phi pháp sau lưng hoàng đế Tống, như vậy là vô
phép, là thiếu tự trọng.
Tự-Mai lè lưỡi trêu Mỹ-Linh:
_ Đúng là ngôn từ của công chúa, cha mẹ dân.
Nó chắp tay:
_ Tấu lạy công chúa điện hạ. Hạ thần thấy Thiên-tử Tống lâm nguy, phải
giả thái giám cứu người. Sau đó được Thiên-Thánh hoàng đế ban thưởng bằng cách
cho phép mặc quần áo thái giám, rồi dắt đi khắp cấm thành.
_ Thực không?
_ Nếu em nói dối th́ không đáng làm em bà chị xinh đẹp nữa. Em nói
cho chị mừng, Hoàng-đế c̣n rót sâm thang thưởng cho em uống.
Nó chỉ nhà vua:
_ Có anh Lê Luyện làm chứng. Anh là Nho-gia chính tông, anh không
nói dối đâu.
Mỹ-Linh thấy nhà vua, hỏi:
_ Ai đây?
_ Anh bạn mới của em tên Lê Luyện. Anh là nhà Nho.
Mỹ-Linh cúi chào:
_ Kính chào Lê công tử. Mời công tử vào chơi.
Nhà vua thấy Mỹ-Linh, trong ḷng nảy ra mối cảm hoài:
_ Cứ như Tự-Mai nói, cô này là Lư Mỹ-Linh, được phong công chúa
B́nh-Dương đây. Gái Việt đẹp thực. Trong hậu cung ḿnh làm ǵ có người như thế
này. Những lời nàng trách Tự-Mai, tỏ ra Đại-Việt có thiện chí kết hiếu với Tống
bằng tất cả chân t́nh. Hà! Một cô gái, cháu nội Lư Công-Uẩn mà tư cách đă như
thế này, th́ đủ biết y đạo đức biết chừng nào! Tự-Mai nói đúng. Bọn biên thần
của ḿnh tâu láo hết.
Nhà vua nắm tay Tự-Mai:
_ Công chúa yên tâm. Chính mắt tôi hấy Thiên-tử dắt tay nhị đệ dạo
chơi khắp cấm thành. Người c̣n lưu nhị đệ ngủ tại tẩm cung nữa.
Mỹ-Linh dặn Tự-Mai:
_ Em nhớ nhé, tuy Thiên-tử kết huynh đệ với em, nhưng vẫn phải giữ
lễ. Em đừng quên Định-vương Nguyên-Nghiễm là sư phụ, là chú thiên tử, mà người
vẫn giữ lễ như quần thần.
Tự-Mai biết câu này Mỹ-Linh dặn thực. Nó tỉnh ngộ:
_ Dĩ nhiên trước mặt mọi người em cũng phải giữ lễ như thường. C̣n
trường hợp hai người với nhau không lẽ ???
_ Đạo lư Hán, Việt rất trọng trung nghĩa. Em kết thân với Thiên-tử
tức là mang nhiều trọng trách lắm. Một là trọng trách của bậc tôi đối với vua.
Hai là trọng trách người em đối với nghĩa huynh.
_ Em sẽ noi gương Quan Vân-Trường đời Tam-quốc.
Mỹ-Linh vuốt tóc nó:
_ Ít ra phải như vậy.
Mỹ-Linh hỏi Tự-Mai:
_ Em cứu giá trong trường hợp nào?
_ Em không thể nói ra được. Khi nào Hoàng-đế cho phép, em mới dám
nói.
Lê Văn vào nhà lấy ra tấm lụa, nó mài mực, để bút trước mặt nhà vua:
_ Đại ca là nhà Nho, chữ viết hẳn đẹp lắm, xin thứ cho thầy tướng ba
mươi sáu bài thơ đi.
Nhà vua cầm bút thoăn thoắt đưa lên tấm lụa, phút chốc đủ ba mươi
sáu bài. Mỹ-Linh nh́n ba mươi sáu bài thơ nhà vua chép vào lụa; nàng thấy cả ba
mươi sáu bài đều t́nh ư đậm đà, nhưng toát ra nỗi cô đơn của tuổi niên thiếu.
Nàng nói:
_ Lê đại ca là nhà Nho, mà t́nh cảm lại trầm hùng, đâu kém ǵ Ngụy
Vơ-Đế thời Tam-quốc?
Thiệu-Thái, Thuận-Tông, Thiện-Lăm cùng ra. Tự-Mai đi một ṿng giới
thiệu. Thấy vắng mặt Khai-Quốc vương, Thanh-Mai, Thông-Mai, Bảo-Ḥa nó hỏi Tôn
Đản:
_ Ông kẹ Thông-Mai với hai bà chằng đâu rồi?
Tôn Đản chỉ vào trong nhà:
_ Anh cả với chị Thanh ở trong đó. C̣n anh Thông-Mai với chị Bảo-Ḥa
có bao giờ cho chúng ḿnh thấy mặt đâu? Hai ông bà ấy như chim vậy.
Nó nói với Thiệu-Thái:
_ Ông ỉn ơi. Người này là nghĩa huynh của em, nhân từ nhất thiên hạ.
Không may bị trúng Chu-sa ngũ độc chưởng. Xin ông ỉn trị cho anh ấy với.
Thiệu-Thái x̣e tay ra:
_ Trị cũng được, nhưng em phải trả tiền cho thầy lang chứ? Cứu một
mạng người chứ có ít đâu?
Tự-Mai thấy từ xưa đến giờ bất cứ nó với Lê Văn nói ǵ Thiệu-Thái
cũng chiều theo. Tự nhiên lần này chàng lại lư sự đ̣i tiền, th́ chắc Bảo-Ḥa xui
đây. Nó hậm hực hỏi:
_ Thầy lang đ̣i bao nhiêu tiền?
_ Ta trị bệnh vẫn có lệ chia làm hai loại người. Có loại người anh
phải năn nỉ để xin trị cho. Có loại người trả bao nhiêu tiền anh cũng không trị.
_ Nói rơ hơn một chút đi ông ỉn!
_ Loại ác đức, không những anh không trị, mà c̣n truyền độc chất vào
người cho chết luôn. C̣n loại chính nhân quân tử th́ anh xin trị không lấy tiền.
Tự-Mai chỉ nhà vua:
_ Lê đại ca của em là nhà Nho, dĩ nhiên là chính nhân quân tử rồi
c̣n ǵ nữa.
Thiệu-Thái lắc đầu:
_ Nho có Nho quân tử, Nho tiểu nhân. Khi anh sang Tống, đi đâu cũng
thấy dân chúng, vơ lâm, nhân sĩ ca tụng Thiên-Thánh hoàng đế là một nhân quân.
Trong triều có những bậc quân tử như Trương Sĩ-Tổn, Lư Điệt, Vương Tùy, Lư Ty,
Vương Đức-Dụng, Phạm Trọng-Yêm, Yến Thù. Ngược lại họ chửi bọn khuyển Nho như Lă
Di-Giản, Trương Kỳ, Hạ Tủng, Trần Nghiêu-Tá, Phạm Ung, Triệu Thực.
Nghe Thiệu-Thái nói, Tự-Mai biết muôn ngàn lần ông ỉn không thể có
ngôn từ đó. Nó đoán chắc là Bảo-Ḥa mớm cho. Những người mà Thiệu-Thái nói là
quân tử chắc thuộc phe thân Đại-Việt. C̣n bọn mà chàng bảo là tiểu nhân chắc
thuộc phe chủ Nam xâm.
Nhà vua ṭ ṃ:
_ V́ lư do ǵ họ thống mạ sáu người ấy là khuyển Nho?
_ Họ nói: Khuyển Nho c̣n khá. Bọn chúng đều phạm tội khi quân cực kỳ
gia trọng. Nhưng Hoàng-đế vô quyền nên chưa thể tru lục chúng.
Nhà vua kinh ngạc:
_ Họ nói chúng khi quân ra sao?
_ Chúng a tùng với Lưu thái-hậu, đưa nhà vua vào đường đại bất hiếu.
Chúng biết nhà vua không xuất từ Lưu thái-hậu, mà xuất từ Lư phi. Thế nhưng
chúng ngậm tăm, hùa theo Thái-hậu, soạn chiếu để Hoàng-đế phong Lư phi làm
Thuận-dung đầy ra coi lăng tiên đế. Ôi, trong lịch sử cổ kim chưa có ông vua nào
lại đầy mẹ như vậy. Hết hạn lưu đầy, chúng đem bà về cung Ôn-đức hầu hạ công
chúa Huệ-Nhu. Như vậy c̣n trời đất nào nữa không?
Tự-Mai biết Bảo-Ḥa ở quanh đây đang dùng lăng không truyền ngữ nhắc
Thiệu-Thái, chứ muôn ngàn lần ông ỉn cũng không nói được những lời đó. Thấy mặt
nhà vua tái đi, trong ḷng nó khoan khoái:
_ Chị Bảo-Ḥa hay thực, sai ta đem nhà vua ra đây, rồi dùng lối
khích ông. Có như thế mới hạ được bọn chủ chiến. Đă vậy ta phải đổ dầu thêm vào
mới đựợc:
_ Chắc v́ bọn khuyển Nho này sợ Thái-hậu, hoặc giả chúng bị khống chế
bằng Chu-sa độc chưởng nên mới phải a ṭng chăng?
Mỹ-Linh bẹo tai Tự-Mai:
_ Nói thế mà cũng nói. Phàm làm nhà Nho, là kẻ sĩ, phải lấy chính
đạo, ḷng trung pḥ tá quân phụ. Chị đọc Xuân-Thu thấy nói nhiều kẻ sĩ nh́n chúa
bị nhục, biết rằng nói ra sẽ chết, mà dám khẳng khái đối địch với giặc. Em chẳng
nghe quan thái sử Giản nước Tề, quan thái sử Đổng-Hồ nước Tấn, khi cường quyền
kề gươm vào cổ bắt chép sai lịch sử. Hai ông cứ chép sự thực rồi thung dung chịu
chết đó sao? Đây bọn này đẩy chúa vào đường vô đạo, bất hiếu, tội ấy phải tru di
tam tộc.
Tự-Mai văng tục:
_ Con bà nó, bọn này ăn cơm chúa, mặc áo chúa, mà đưa chúa vào đường
bất hiếu, bất nghĩa. Anh cả cấm bọn ḿnh không được xử dụng vơ công trên đất
Tống, nhưng em không thể tuân lệnh trong vụ này. Em phải bắt tụi nó đánh cho nát
thây, cạo đầu bôi vôi, rồi bắt đeo bảng mang chữ Khuyển Nho dong khắp phố cho
thiên hạ xem mới được.
Lê Văn reo:
_ Cho em đi với. Bọn ḿnh làm vậy nhất định Thiên-Thánh hoàng đế
khoan khoái lắm.
Mỹ-Linh lắc đầu:
_ Nhưng Hoàng-đế lại không biết sự thực. Hai em làm vậy e người nổi
lôi đ́nh lên th́ nguy.
Tự-Mai đang cầm chung trà trong tay, giận qúa, nó bóp mạnh, bốp một
tiếng, chung vỡ nát. Nó vo thành bột rồi tung lên cao:
_ Em cứ làm. Dù nghĩa huynh Hoàng-đế có phải v́ quốc pháp chặt đầu
em, em vẫn làm. Trước khi bị chém, em cười thỏa măn mà không giận hờn chi hết.
Nhà vua nói với Tự-Mai:
_ Nhị đệ. Theo ta nghĩ nếu như nhị đệ làm điều đó, không chừng nghĩa
huynh Hoàng-đế c̣n ban thưởng cho nhị đệ nữa. Khai-Quốc vương cấm nhị đệ xử dụng
vơ trên đất Tống do ḷng tôn trọng Tống mà ra. Khi nhị đệ làm truyện đó, th́ nhị
đệ không c̣n nhân danh sứ đoàn, mà nhân danh nghĩa đệ Hoàng-đế. Ai dám trách nhị
đệ. Vả lại sử cũng ghi một gương tương tự.
Mỹ-Linh cười:
_ Lê huynh nói đúng đó. Thời Tam-quốc, Tiên-chúa truyền cắt ba quận
thuộc Kinh-châu trả cho Ngô. Khi sứ Ngô đến nhận đất, Quan Vân-Trường không trao,
ông lư luận: Đất trong thiên hạ là của nhà Hán. Huynh trưởng ta là hoàng thúc,
khởi binh trung hưng Hán thất, trao cho ta trấn Kinh-châu, mà ta cắt cho Ngô,
th́ ra ta trao đất cho giặc ư? Rồi ông đuổi sứ đi.
Nhà vua nh́n Mỹ-Linh, trong ḷng khâm phục:
_ Cô công chúa này kiến thức không tầm thường. Hèn chi Đại-Việt muốn
đ̣i lại cố thổ Lĩnh-Nam.
Thiệu-Thái vái nhà vua:
_ Mời Lê đại ca ngồi im, giống như người ngủ. Nếu có thấy khó chịu,
cũng đừng vận công chống lại, để tôi trị bệnh cho.
_ Thân huynh vẫn chưa nói rơ ta phải trả bao nhiêu tiền mà?
_ Chỉ cần mấy câu nói của Lê huynh, đệ biết Lê huynh là chính nhân
quân tử.
Thiệu-Thái để tay lên huyệt Bách-hội nhà vua, dồn chân khí sang. Nhà
vua rùng ḿnh một cái, rồi mồ hôi toát ra như tắm. Mùi hôi thối bốc ra khủng
khiếp. Khoảng ăn xong bữa cơm, Thiệu-Thái thu công lại. Tự-Mai nói:
_ Đại ca đứng dậy thôi. Độc chất thúc ra khỏi cơ thể đại ca rồi.
Nhà vua hướng Thiệu-Thái:
_ Đa tạ Thân huynh, nguyện sẽ có ngày báo đáp. Tự-Mai nói với
Tôn Đản:
_ Anh Đản cho Lê đại ca mượn bộ quần áo, rồi chúng ta đại náo
Biện-kinh một ngày cho thỏa thích. Ngày mai phải ứng tuyển pḥ mă rồi.
Nhà vua hỏi:
_ Trong sứ đoàn Đại-Việt có mấy người ứng tuyển pḥ mă?
Mỹ-Linh chỉ Tôn Đản, Lê Văn:
_ Hai cậu này với Tự-Mai là ba. Công tử có phải ứng viên pḥ mă
không?
_ Không. V́ vơ công tôi thấp lắm. Tuy văn th́ dư thừa.
Lê Văn nói nhỏ:
_ Tôi đâu có muốn làm pḥ mă? Tôi bị bố bắt buộc đấy chứ. Khi đấu
vơ, tôi sẽ giả thua để bị đánh trượt. Anh Đản cũng thế. Anh ấy có Ngô Cẩm-Thi
rồi. Cuối cùng chỉ c̣n Tự-Mai thôi. Mà coi bộ Tự-Mai cũng không muốn làm pḥ mă.
Anh ấy đang si t́nh một cung nữ.
Nhà vua hỏi:
_ Cung nữ Đại-Việt hay Tống?
Mỹ-Linh đáp thay em:
_ Cung nữ Tống triều. Chứ nếu cung nữ Đại-Việt tôi đă tâu ông nội gả
cho y rồi. Ông nội tôi là con nuôi một vị Bồ-tát, là đệ tử một Bồ-tát mà.
Nhà vua ṭ ṃ:
_ Công chúa! Tôi nghe nói Hoàng-đế Đại-Việt hai lần kén khắp nước
mới được hai giai nhân cho Khai-Quốc vương. Vương tuy say mê hai nàng, nhưng
nghe hai nàng nói có ư trung nhân, vương cho tiền bạc để hai nàng về với t́nh
quân. Hơn nữa t́nh quân của hai nàng là hai người lăm le khởi loạn chống triều
Lư. Có đúng thế không?
Mỹ-Linh nhoẻn một nụ cười, ánh mắt nàng sáng long lanh:
_ Kiến thức Lê huynh rộng lắm nhỉ. Quả chú tôi có làm việc đó.
_ Khai-Quốc vương thực rộng lượng. Nhưng khi vương làm truyện đó,
th́ phạm trọng tội đối với phụ hoàng. Lư hoàng-đế không nói ǵ ư?
_ Lúc mới nghe truyện, ông tôi định đem chú hai ra chặt đầu. Hoặc
phế làm thứ dân. Nào ngờ ư trung nhân của hai giai nhân kia sau khi nghe các
nàng thuật lại lư do được trả về... Hai vị ấy cảm động, bỏ ư định chống triều
đ́nh. Hơn nữa c̣n trở thành hai trợ thủ đắc lực.
Nhà vua suưt xoa:
_ Chỉ mất có hai người đẹp, mà tránh đổ biết bao nhiêu máu. Hỡi ơi!
Vua Lư cũng như Khai-Quốc vương thực là những người tài trí nhất thiên hạ.
Trẫm... à tôi nghĩ Thiên-Thánh hoàng đế cũng không bằng vậy.
Mỹ-Linh chắp tay:
_ Đa tạ Lê huynh qúa khen.
Nhà vua nói với Lê Văn:
_ Lê công tử! Ta coi tướng của công tử, biết công tử thế nào cũng
thành công trong việc ứng tuyển pḥ mă này.
_ Nhưng tôi không muốn làm pḥ mă Tống.
_ Sao vậy? Làm pḥ mă cao sang cực điểm, lầu son, gác tía. Hơn nữa
công chúa Huệ-Nhu vừa xinh đẹp, vừa ôn nhu văn nhă.
_ Tôi biết vậy. Nhưng bọn tôi ba đứa, mà chỉ có một công chúa thôi.
Tôi nhường cho Tôn Đản, Tự-Mai. V́ tôi đă có một công chúa khác rồi.
_ Công chúa Đại-Việt chăng? Nàng tên ǵ?
_ Không! Công chúa Thái. Nàng tên An-Nan Tam-gia La-sun Nong-Nụt.
Nhà vua hỏi Tự-Mai:
_ Nhị đệ. Em si t́nh cô cung nữ nào vậy? Nhị đệ gặp nàng bao giờ?
Tự-Mai xấu hổ:
_ Em gặp nàng hồi nàng chưa bị tuyển cung.
_ Nàng tên ǵ? Hiện thuộc cung nào? Ty nào?
Trong ḷng Tự-Mai nảy ra tia sáng:
_ Tại sao ta không nói với đại ca gả Thuận-Tường cho ta? Việc ǵ ta
phải tranh dành khổ sở? Lỡ ra hôm ấy Thái-hậu gả cho ta người khác th́ hỏng bét.
Nó đáp nho nhỏ:
_ Nàng tên Thuận-Tường. Dường như thuộc cung Ôn-đức phục thị Lư
thần-phi.
_ Cung Ôn-đức à? Cung Ôn-đức của công chúa Huệ-Nhu. Hồi tiên đế c̣n
tại thế Lư phi chỉ là cung nữ thôi. V́ Lư phi là nhũ mẫu công chúa Huệ-Nhu, nên
ở cùng.
Nói đến Lư phi long tâm cảm thấy đau nhói một cái. Nhà vua hỏi:
_ Nhị đệ. Ta nhớ trong cung Ôn-đức không có cung nữ nào tên
Thuận-Tường cả. Ta e nhị đệ nhớ lầm đấy.
Lê Văn căi dùm Tự-Mai:
_ Lê đại ca ơi, tên người yêu làm sao mà nhớ lầm được. Chính đệ cũng
gặp nàng. Mọi người đều gọi nàng là Thuận-Tường mà.
Nhà vua chau mày:
_ Nhị đệ có thể kể cho ta nghe chi tiết về cuộc gặp gỡ với nàng
chăng?
Tự-Mai chưa kịp đáp, Lê Văn đă thuật vắn tắt việc phái Hoa-sơn sang
Đại-Việt cùng trận đánh Tản-lĩnh cho nhà vua nghe. Nhà vua hỏi:
_ Em có chắc Thuận-Tường là học tṛ Bắc-sơn lăo nhân không?
Tự-Mai gật đầu:
_ Đúng vậy. Nàng gọi ông bằng sư phụ.
Mặt nhà vua biến sang mầu hồng, cười mà không phải cười:
_ Ta biết nàng là ai rồi. Nhị đệ ơi! Nhị đệ có thương yêu nàng th́
phải hết sức trong cuộc tranh đua này. Lúc đầu nàng chỉ là cung nữ. Sau khi
tuyển cung, v́ thấy nhan sắc diễm tuyệt, vơ công cao, văn chương quán thế,
Thái-hậu nhận nàng làm con nuôi. Nàng chính là một trong mười tám giai nhân sẽ
gả cho các ứng sinh đấy. Ta nói cho nhị đệ biết, có ít nhất ba người cũng xin
ứng tuyển pḥ mă v́ muốn được kết hôn với nàng, chứ không phải muốn làm pḥ mă.
_ Những ai thế?
_ Triệu Tiết, Khúc Chẩn.
Tự-Mai cười:
_ Hai tên đó em thừa sức thắng. C̣n người thứ ba?
_ Y chính là trạng nguyên Địch Thanh.
_ Ái chà!
_ Nhị đệ đă đấu với Địch Thanh rồi à?
_ Chưa, nhưng đă thấy y đấu với một trưởng lăo Hồng-thiết giáo
Đại-Việt. Gay nhỉ. Nhưng nếu đại ca giúp em th́ mười Địch Thanh em cũng không
sợ. Đại ca hứa không?
Nhà vua cầm tay Tự-Mai:
_ Ta hứa. Nhị đệ yên tâm. Nào bây giờ chúng ta đi chơi.
Tôn Đản chỉ ra ngoài:
_ Hôm nay anh cả cho chúng ḿnh tự do đi chơi. Nào, chúng ḿnh năm
đứa, thêm anh Lê Luyện nữa là sáu. Chúng ḿnh tiếu ngạo Biện-kinh nào.
Tự-Mai, nhà vua vào trong nhà thay quần áo. Sáu người lên một chiếc
xe song mă. Lê Văn nói:
_ Để em đánh xe.
Lê Văn cho xe chạy khắp những con đường lớn trong thành Biện-kinh.
Khi mặt trời đứng bóng, Thuận-Tông đề nghị:
_ Chúng ḿnh kiếm một tửu lầu nào đánh chén đi?
_ Ừ nhỉ. Đói lè lưỡi ra rồi đây.
Lê-Văn ngừng lại trước tửu lầu Cô-tô:
_ Chúng ta vào đây. Hôm nay có Lê đại ca, chúng ta đăi đại ca một
bữa. Nhưng Lê đại ca à, đệ nói một câu, đại ca đừng giận nghe.
_ Văn đệ cứ nói.
_ Sau nửa ngày đi chơi Biện-kinh, đệ có cảm tưởng lần đầu tiên đại
ca du ngoạn đế đô qúa.
_ Văn đệ nói đúng đó. Ta v́ lư do riêng, chỉ biết đọc sách, chứ nào
có biết ngoài đời là ǵ.
Chủ tửu lầu Cô-tô thấy có sáu thiếu niên quần áo sang trọng vào, vội
chạy ra tiếp. Nhà vua nói như ra lệnh:
_ Người cho ta một bàn, càng yên tĩnh càng tốt.
Thấy dáng điệu uy nghiêm của nhà vua, chủ nhân chắp tay chỉ vào cầu
thang:
_ Mời mấy công tử lên lầu.
Y thân dẫn sáu người tới căn pḥng. Trong pḥng chỉ có hai bàn. Bàn
nào cũng chưng hoa thực đẹp. Bốn vách đều treo tranh cùng bút thiếp.
Nhà vua hỏi:
_ Nhà hàng có những món ǵ đặc biệt?
Chủ nhân đáp đầy vẻ tự hào:
_ Bản tửu lầu có thể cung cấp hầu quư công tử bất cứ món ǵ quư nhất
thế gian. Ngoài ra c̣n có ba hoa khôi. Ba nàng đều thuộc con nhà danh gia bị hàm
oan. Các nàng chỉ nhận tiếp thiếu niên công tử, với lời ước hẹn: Nếu nói lên
được mối oan khuất của phụ thân, các nàng nguyện theo hầu trọn đời.
|