Anh Linh Thần Vơ                                               Yên-tử cư-sĩ Trần Đại-Sỹ
 
HỒI THỨ MỘT TRĂM LẺ TÁM

Nhớ ơn chín chữ cao sâu

 

Lư phi hứ một tiếng:
_ Thái-hậu sao chưa tỉnh ngộ? Phàm khi người ta trúng Chu-sa độc chưởng, chỉ một chiêu đă đau đớn thấu tim gan rồi. Có đâu tới mấy chục chưởng?
Từ lúc phóng chưởng tấn công Lư phi, Lưu hậu cảm thấy như có ǵ không ổn, mà bà t́m không ra. Trước kia công lực Lư phi thấp hơn bà. Từ khi bà khống chế phi rồi, th́ bỏ không tích cực luyện nữa, nên công lực không tiến, không giảm. Trong khi đó Lư phi âm thầm luyện, nên nay công lực không kém ǵ bà. Thế nhưng Lư phi chỉ đỡ, mà không phản công là tại sao? Cứ sau mỗi chiêu, tay bà cảm thấy nặng nề, chân khí mất đi một chút.
Th́nh ĺnh Lưu thái-hậu lui lại, quay một ṿng, rồi xuất một Hồi-phong cước đánh vào ngực Lư phi. Lư phi trầm người xuống cho chân Thái-hậu qua đầu, sau đó thuận thế đẩy tay vào bàn chân bà. Lưu hậu đánh hụt, dư lực làm bà choáng váng, lại thêm lực Lư phi, nên người bà quay tṛn. Bà vội nhảy vọt lên cao, lộn một ṿng, đáp xuống như con đại bàng, tay chụp lên đầu Lư phi.
Tự-Mai nhận ra đó là chiêu Loa thành nguyệt chiếu của phái Mê-linh. Vơ công Mê-linh xuất từ phái Cửu-chân thời Lĩnh-Nam. Vơ công Cửu-chân khắc chế với vơ công Trung-nguyên. Mà vơ công Lư phi do vơ công Trung-nguyên cổ truyền lại. Nếu Lư phi đỡ chiêu đó th́ nguy hiểm vô cùng. Nó định la lên, nhưng không kịp.
B́nh một tiếng, Lư phi cảm thấy trời long đất lở, bà lảo đảo lui lại. Lưu hậu không bỏ lỡ dịp, bà xuất chiêu Loa-địa song thu, tay trái ṿng như ṿng cầu, tay phải đánh từ trên xuống. Hai lực đạo ập vào người Lư phi. Lư phi nào biết trời cao đất dầy là ǵ, bà lùi hai bước, tay phải đỡ tay trái, tay trái đẩy ngược lên hóa giải ḱnh lực Lưu hậu. Bốn lực đạo gặp nhau, binh một tiếng, Lư phi bật lui ba bốn bước, đầu óc choáng váng.
Lưu hậu cười gằn:
_ Hôm nay cho con tiện nhân nát thây.
Tay phải bà quay tṛn, tay trái đẩy về trước, đó là chiêu vơ công ác độc nhất của phái Mê-linh tên Hải-triều lăng lăng lớp thứ nhất. Lư phi phát chiêu chưởng Nga-mi đẩy vào hông Lưu hậu. Tự-Mai biết ḿnh chậm trễ th́ e Lư phi tan xương nát thịt mà chết. Nó nhặt viên sỏi búng đến véo một tiếng, trúng huyệt Khúc-tŕ tay trái Lưu hậu. Lập tức tay bà bị tê liệt, ḱnh lực phát không ra. Trong khi chưởng của Lư phi ập tới.
Lưu hậu tưởng kết liễu tính mệnh đối thủ, nào ngờ tự nhiên tay trái đau nhói một cái, ḱnh lực bế tắc. Bà kinh hăi vội nhảy vọt lên cao tránh thế chưởng của Lư phi.
Lư phi nghe tiếng viên sỏi bay qua tai ḿnh trúng tay Lưu hậu, th́ biết rằng Tự-Mai đă hiện diện, ra tay cứu bà. Tinh thần bà phấn chấn lên, bà buông tiếng cười nhạt:
_ Thái-hậu. Thái-hậu đánh tôi bẩy mươi hai chưởng. Bây giờ tôi xin trả lại ba chưởng. Nếu sau ba chưởng mà Thái-hậu không bại, tôi xin chịu thua Thái-hậu. Thái-hậu muốn băm vằm, mổ xẻ sao tùy ư.
Nói rồi bà hít hơi nói:
_ Chưởng thứ nhất này.
Bà phát một chưởng cực mạnh, gió lộng ào ào. B́nh một tiếng, Lưu hậu cảm thấy như trời long đất lở, bà bật lui liền ba bước.
Lư phi để cho bà hít một hơi, chân khí b́nh ḥa, rồi nói:
_ Chiêu thứ nh́, thứ ba này.
Bà phát hai chiêu nữa, Lưu hậu nghiến răng đỡ, b́nh một tiếng, bà lảo đảo bật lui liền ba bước, cơ hồ đứng không vững. Lư phi hắng rặng một tiếng:
_ Thái hậu đánh tôi bẩy mươi hai độc chưởng, tại sao tôi không việc ǵ? Tôi nói cho Thái-hậu biết cũng không sao. Cứ mỗi chiêu đỡ, tôi lại đẩy những ǵ Thái-hậu đánh tôi trở về cơ thể Thái-hậu mà thôi.
Lưu hậu cảm thấy chân khí muốn tuyệt, th́nh ĺnh bà bật lên tiếng ái. Toàn thân bà đau đớn giống như hồi bị Tự-Mai đánh. Bà vội nghiến răng hướng Ngọc-thanh chiếu ứng cảnh linh cung dùng khinh công vọt ḿnh tới. Nhưng thấp thoáng, Lư phi đă chặn trước bà. Hai người đụng vào nhau đến binh một tiếng. Lưu hậu loạng choạng ngă ngồi xuống, người run bần bật:
_ Ái, đau quá, giết ta đi.
Lư phi nhắc bổng Lưu hậu đem vào pḥng, để ngồi ngay ngắn xuống ghế hỏi:
_ Trước đây Thái-hậu xuất thân từ phái Hoa-sơn. Hoa-sơn là danh môn chính phái. Ai cũng tưởng chỉ v́ Thái-hậu thích uy quyền, học Chu-sa độc chưởng, mà theo Đặng Đại-Bằng phản sư môn đi vào đường tà. Nhưng không phải thế! Suốt bao năm qua, Thái-hậu dùng dư đảng bang Nhật-hồ khống chế triều thần nắm quyền bính. Riêng tôi c̣n biết rơ hơn: Thái-hậu là con của hai nhân vật uy quyền bậc nhất Hồng-thiết giáo Đại-Việt.
_ Ai cho người tin đó?
_ Thái hậu chưa biết việc Nhật-Hồ lăo nhân bị một thiếu niên đả bại. Y lên làm giáo chủ, v́ vậy bao nhiêu điều cơ mật trong Hồng-thiết giáo y được báo cáo hết. Y trao tin tức đó cho Khu-mật viện Đại-Việt biết. Khu-mật Đại-Việt sai người sang báo cho tôi biết.
Bà cười nhạt:
_ Thái-hậu nắm quyền mặc Thái-hậu. Song Thái-hậu làm cho t́nh mẹ con của tôi bị ngăn cách. Trên thế gian, không tội nào lớn hơn. Đường mà Thái-hậu đi toàn tà khí. Gieo gió th́ gặt băo, vay nợ th́ phải trả. Nay Thái-hậu tính sao đây?
Thái-hậu tuy đau đớn, nhưng vẫn quật cường:
_ Đường tà là thế nào? Ta hỏi ngươi, ta đă làm ǵ tổn hại cho họ Triệu không? Ta đă thấy bọn hủ Nho nguyền rủa Vơ hậu, rồi nguyền rủa đàn bà nắm quyền. Ta phải chứng minh cho hậu thế biết rằng đàn bà cai trị dân c̣n hơn đàn ông. Thời Vơ hậu nắm quyền, bà tàn sát tôn thất nhà Đường. C̣n ta, ta làm ngược lại. Ta rất thân ái với các công chúa, trọng dụng các thân vương. Hừ!
Bà ngước mắt nh́n lên nóc nhà:
_ Ước vọng của ta giản dị thôi: Sau khi dùng binh lực Tống chiếm Đại-Việt, Đại-lư rồi th́ nào Xiêm, nào Chiêm, nào Chân ta chỉ truyền hịch là b́nh định. Bấy giờ ta sẽ lên ngôi giáo chủ Hồng-thiết giáo. Ta sẽ hợp với Tây-dương giáo chủ, biến gầm trời này thành Thiên-hạ Hồng-thiết.
Nghe Lưu hậu nói, nhà vua với Tự-Mai đều rùng ḿnh về mưu đồ của bọn Hồng-thiết giáo.
Bà ngừng lại run rẩy mấy cái rồi tiếp:
_ Vơ hậu dâm tà, cướp ngôi rồi đổi tên triều đại. Ta không thế, một ḷng thờ tiên đế, hết tâm hết dạ phù trợ hoàng nhi. Người có thấy không? Hơn mười năm qua, ta làm cho nước giầu dân mạnh. Mấy tên cẩu Nho khuyên ta lên ngôi vua, ta đă đầy chúng đi hết rồi.
Bà hừ một tiếng:
_ Ta hỏi người, nếu ta không dùng dư đảng bang Nhật-hồ làm sao có thể khiến cho bọn hủ Nho chịu khuất phục?
Lư phi hỏi:
_ Thái hậu khống chế ta bằng Chu-sa độc chưởng, bắt hai con ta làm con ḿnh. Làm cho mẹ xa con, như vậy c̣n tội nào nặng hơn nữa?
_ Hai trẻ là con ai, cho đến giờ này không thể bàn đến nữa. Ta hỏi người: Ai đă dạy ngươi phương pháp phản Chu-sa ngũ độc chưởng này? Th́ ra thích khách đấu chưởng với ta hôm trước cùng đảng với người. Y là ai?
_ Y là cháu của tôi.
_ Ta không tin. Hôm nay ta bại dưới tay mi là do tự nhiên tay trái bị tê. Ta không phục. Mi khống chế ta, làm ta đau đớn, nhưng ta nhất định không khuất phục. Mi muốn giết ta th́ cứ xuống tay đi. Ta về đây.
Lư thái phi cười nhạt:
_ Như vậy, chỉ nội đêm nay Thái-hậu băng hà mà thôi. Thái-hậu ơi, tôi muốn đền đáp công ơn Thái-hậu bảo trọng hoàng nhi, nên không muốn Thái-hậu chết.
_ Người muốn thế nào?
Thái-phi để tay lên huyệt Bách-hội Thái-hậu vuốt một cái. Thái-hậu rùng ḿnh rồi đau đớn từ từ giảm. Lư thái-phi ghé tai bà nói nhỏ một hồi lâu. Thái-hậu gật đầu liên tiếp. Thái phi đứng dậy:
_ Thôi kính thỉnh thái hậu về. Chúng ta cứ thế mà làm.
Lưu thái-hậu run rẩy ra về.
Lưu thái-hậu ra về rồi, Lư phi cười h́ một tiếng:
_ Hoàng nhi, điệt nhi, ra đây mau.
Nhà vua cùng Tự-Mai vội rời chỗ núp chạy ra. Lư phi ṿng tay ôm lấy nhà vua, tay kia bà dắt Tự-Mai vào pḥng. Bà nâng cằm nhà vua dậy, tay sẽ tát vào má, trong khi nước mắt bà chan ḥa:
_ Hoàng nhi, mười tám năm qua, ta sống trong đau đớn nhục nhằn, để chờ có ngày hôm nay.
Bà bẹo má Tự-Mai:
_ Hảo điệt nhi, người hay lắm. Nếu người không búng sỏi cứu ta, e giờ này ta không c̣n tại thế, mà sự nghiệp ngh́n năm của Đại-Tống cũng mất theo.
Tự-Mai biết mẹ con nhà vua trùng phùng, ắt có nhiều truyện muốn nói với nhau. Nó lẻn ra ngoài tuần pḥng quanh cung Ôn-đức, v́ sợ Lưu hậu có phản ứng ǵ không. Nó nghĩ thầm:
_ Hôm trước Thuận-Tường nói, nàng ở cung Ôn-đức. Tại sao ḿnh không đi t́m Thuận-Tường nhỉ?
Ṭ ṃ, nó tới phía ngoài một căn pḥng có ánh đèn, định chọc thủng giấy đ̣m vào. Có tiếng thị vệ hỏi:
_ Người là ai, mà dám đến chỗ cấm địa này?
Rồi một thanh đao chĩa ngay vào cổ nó. Kinh hoàng, nó ch́a hai ngón tay cặp cứng thanh đao. Viên thị vệ vận sức giật ra, nhưng thanh đao như cắm sâu vào tường. Tự-Mai vung tay một cái, thanh đao gẫy làm năm sáu mảnh. Viên thị vệ phóng chân đá vào bụng Tự-Mai. Tự-Mai búng tay điểm vào huyệt Dương-lăng-tuyền. Lập tức viên thị vệ ngă lăn xuống đất. Y la lớn:
_ Có gian tế.
Hoảng kinh, Tự-Mai vội điểm vào huyệt Á-môn của y. Viên thị vệ bị cấm khẩu ngay, nhưng đâu đó vang lên tiếng thanh la báo động. Tự-Mai vội đẩy cửa sổ căn nhà trước mặt. Nó chuồn vào trong như chiếc lá rụng, rồi khép cửa lại. Trong pḥng, ánh sáng lờ mờ, nhưng nó cũng nhận ra đó là pḥng tắm. Một thiếu nữ đang nằm trong bể nước nóng, khói bốc lên nghi ngút, thoang thoảng mùi thơm.
Tự-Mai định lùi trở ra. Trong khi thiếu nữ kinh hăi mở to mắt nh́n nó, nàng kinh hoàng đến chết trân. Biết rằng chậm trễ, thiếu nữ sẽ hét lên, th́ nguy tai. Tự-Mai xẹt tới phóng chỉ điểm vào huyệt Hạ-quan của nàng. Thiếu nữ vừa mở miệng ra, th́ bị phong tỏa, không ngậm lại được nữa. Nàng dùng cùi trỏ thúc vào ngực Tự-Mai. Nó cúi đầu xuống, kḥm lưng lại, thành ra cùi trỏ tuy trúng, mà rất nhẹ nhàng.
Thiếu nữ co chân lên một gối. Tự-Mai vận công chịu đ̣n. B́nh một tiếng, nó cảm thấy ngực đau đớn. Thuận tay nó điểm vào huyệt Phong-thị thiếu nữ. Nàng lảo đảo ngă xuống. Trong đầu óc nó nghĩ thực nhanh:
_ Chết thực, phải làm sao bây giờ?
Nghĩ vậy nó chụp chiếc khăn lớn bọc lấy thân thể thiếu nữ rồi đặt nàng lên dường. Bấy giờ nó mới có thời giờ nh́n mặt thiếu nữ. Bất giác nó ngẩn người ra, chân tay không cử động được nữa.
 Nguyên nàng là Thuận-Tường.
Thuận-Tường cũng đă nhận ra nó, nàng chớp mắt lia lịa, không biết ngụ ư muốn nói ǵ. Nó biết ḿnh có lỗi, ghé tại Thuận-Tường nói nhỏ:
_ Ngu huynh đi t́m muội muội, bị thị vệ phát giác, nên nhảy đại vào. Trong pḥng đầy khói nước, v́ vậy huynh không nhận ra muội muội.
Nước mắt Thuận-Tường từ chảy ra tuôn trên má.
Tự-Mai vô cùng hối hận. Trong ḷng nó bồn chồn không tả. Nó nói:
_ Tường muội đừng giận ngu huynh nhé.
Thuận-Tường vẫn khóc. Tính ngang tàng nổi dậy, Tự-Mai nghĩ:
_ Ḿnh giải khai huyệt đạo cho nàng. Bất quá nàng la lên, ḿnh bị chết chém c̣n hơn để nàng giận.
Nó vuốt tay một cái, chân tay Thuận-Tường cử động được. Nàng vung tay tát nó hai cái. Nó không tránh, cũng không vận công chống trả. Thuận-Tường bật lên tiếng khóc.
Bên ngoài vọng vào tiếng hỏi:
_ Khải tấu công chúa, có gian tế đột nhập. Không biết ngọc thể công chúa ra sao?
Thuận-Tường chỉ gầm dường, ư bảo Tự-Mai chui vào. Không suy nghĩ, nó lạng người ẩn thân dưới gầm dường. Thuận-Tường nói vọng ra:
_ Công chúa ngủ rồi, các người giải tán đi.
Bước chân đám thị vệ xa dần. Thuận-Tường mặc quần áo, rồi ngồi trên chiếc ghế bọc nhung. Nàng lên tiếng:
_ Tên to gan lớn mật làm càn đâu, ra đây mau.
Tự-Mai chui ra, nó thấy Thuận-Tường khóc. Biết không thể một vài câu mà chuộc được lỗi, nó vội quỳ xuống, ôm lấy hai chân nàng:
_ Huynh nhớ Tường muội qúa, nên đánh bạo đi t́m, không ngờ... không ngờ bị thị vệ khám phá ra.
Thuận-Tường hắt hai tay nó ra:
_ Đứng dậy đi. Người có biết đây là tẩm cung của công chúa không? Ta... ta hầu công chúa nên ở chỗ này. Cũng may công chúa ngủ rồi. Bằng không đại ca với muội bị chết chém hết.
Tự-Mai đứng dậy. Thuận-Tường đổi giận làm vui hỏi:
_ Đại ca đến đây từ bao giờ? Làm sao qua được màng lưới thị vệ mà vào được ? Nhất định phải có người dẫn tới. Người đó là ai?
_ Là hoàng thượng.
_ Hoàng thượng?
_ Đúng vậy.
Nó thuật sơ lược cuộc thám thính nhà vua, cùng những ǵ đă diễn ra ở điện Tập-hiền, cuối cùng là cuộc đấu chưởng của Lư thái-phi với Thái-hậu. Thuận-Tường chăm chú nghe, nàng hỏi lại vài chi tiết, rồi nói với nó:
_ Đại ca nên rời khỏi đây ngay hầu bảo vệ hoàng thượng. Đại ca nhớ nhé: Phải cố ứng tuyển pḥ mă. Khi điện thí, đại ca xin Hoàng-thượng gả muội cho. Như vậy chúng ta mới có thể đoàn tụ. Thôi đại ca đi đi. Đại ca ở đây, thị vệ khám phá ra, th́ cả hai chúng ta cùng cụt đầu.
_ Huynh mà ra bây giờ, e bị thị vệ giết chết.
_ Ngốc ơi là ngốc. Hôm trước Thái-phi có cho đại ca thẻ bài, chứng nhận là thái giám cung Ôn-đức. Th́ bây giờ đại ca mang ra, rồi đường đường chính chính di chuyển, hỏi ai dám làm khó dễ?
Tự-Mai tỉnh ngộ, nó sờ tay vào túi, thẻ bài c̣n nguyên. Nó nắm lấy tay Thuận-Tường:
_ Muội muội ở lại.
Thuận-Tường nói vọng ra:
_ Thái giám Mai-Tự mau sang hầu Thái-phi ngay.
Tự-Mai lên tiếng:
_ Tuân chỉ.
Nó ra khỏi pḥng. Thuận-Tường đóng cửa lại. Tự-Mai đến pḥng Lư phi khoanh tay đứng ở ngoài. Một thị vệ cầm đao dí vào cổ nó:
_ Người đi đâu? Ai cho người đến đây?
_ Ta theo hầu hoàng thượng.
Một cung nữ dơ đèn vào mặt nó, viên thị vệ thấy nó lạ mặt, định hỏi, th́ nhà vua nói vọng ra:
_ Mai-Tự đâu. Vào đây ngay.
Tự-Mai méo mặt trêu tên thị vệ với cung nữ, rồi bước vào trong.
 Lư phi nói:
_ Mọi chuyện coi như xong. Ta muốn giữ kín sự trong cung. Bây giờ điệt nhi nên t́m cách trị bệnh cho Thái-hậu. Ta không ngờ Lưu hậu dám làm lộng đến thế. Nếu điệt nhi chậm trễ mấy hôm nữa th́ bà với bọn Hồg-thiết Đại-Việt mưu thí Hoàng-thượng. May sao Thái-sư với Khai-Quốc vương đă khám phá ra. Ta ngồi im nh́n Thái-hậu xử dụng bọn Tào Lợi-Dụng cùng bọn Tôn Đức-Khắc, Lê Lục-Vũ, Sử-vạn Na-vượng, Khiếu Tam Bản dẫy chết. Khu-mật viện do Định-vương cùng Yến Thù trực tiếp rồi. Bọn Tào không làm ǵ được đâu. Về Ngự-lâm quân, quan điện tiền chỉ huy sứ Trần Trung-Đạo chỉ huy. Trong nội cung này, thị vệ đă do Vương Văn thống lĩnh, an ninh của ta được bảo đảm.
Lư phi xoa đầu Tự-Mai:
_ Hài điệt nhi, người hay lắm. Ta hứa việc Thuận-Tường sẽ tốt đẹp. Hồi năy người làm quấy, bị Thuận-Tường đánh mấy bợp tai có đau lắm không? Thôi người cùng Hoàng-thượng đi đi.
Tự-Mai kinh hăi, không hiểu sao Lư phi biết nó bị Thuận-Tường tát tai. Nó lưỡng lự định hỏi. Bà cười:
_ Điệt nhi! Người đừng ngạc nhiên tại sao ta biết. Có khó ǵ đâu? Trong nội cung này không ai đủ bản lĩnh tát trúng người hai cái. Mà nếu có đủ bản lĩnh tát trúng người, th́ ắt vơ công phải cao thâm lắm. Đă cao thâm mà tát người, th́ người c̣n sống được chăng? Ta thấy má người đỏ lên, in vết ngón tay, tỏ ra người không vận công, không tránh né. Trên đời này chỉ ḿnh Thuận-Tường mới khiến người thích được tát mà thôi.
Nói rồi bà mỉm cười tỏ ra tha thứ.
Nhà vua bảo Tự-Mai:
_ Từ đây đến Ngọc-thanh Chiếu-ứng Cảnh-linh cung không xa. Chúng ta đi thôi.
Nhà vua cùng Tự-Mai rời khỏi cung Ôn-đức, hướng Ngọc-thanh cung. C̣n cách xa hơn năm mươi trượng, bên ngoài có lần cổng. Viên thị vệ canh gác hỏi:
_ Ai đó?
Tự-Mai lên tiếng:
_ Hoàng-thượng giá lâm.
Viên thị vệ kinh hoảng vội mở cổng, quỳ gối tiếp giá.
Tự-Mai hô:
_ Miễn lễ.
Trong cung đèn, nến sáng trưng. Tự-Mai hô:
_ Hoàng thượng giá lâm thỉnh an thái hậu.
Hai người vào trong, đám cung nga, thái giám đồng loạt quỳ gối. Thái-hậu nằm trong màn người run run, dường như đau đớn lắm. Nhà vua vẫy Tự-Mai lui ra ngoài. Nghĩ lại t́nh cảm Lưu hậu dành cho ḿnh bấy lâu không khác mẹ đẻ, nhà vua nắm tay Thái-hậu:
_ Thần nhi nghe mẫu hậu bất an, nên thỉnh một danh y tới trị bệnh cho mẫu hậu?
Thái-hậu thở dài:
_ Vô ích! Thái-y đều bó tay rồi. Vả ta bị trúng độc chưởng của gian nhân, y sĩ thường trị không nổi đâu. Trừ khi thỉnh được Hồng-Sơn đại phu bên Giao-chỉ, mới hy vọng.
_ Tâu mẫu hậu, danh y này là con gái Hồng-Sơn đại phu, hiện là vương phi của Định-vương.
Thái-hậu ngồi nhỏm dậy:
_ Hoàng nhi cho thỉnh Lê thị đến ngay đi.