Ghi chú,
Sử chép vua Tống Nhân-Tông (Thiên-Thánh) là một minh quân cực nhân từ, thương
yêu dân như con đỏ. Trong thời gian đầu mới lên ngôi (1018-1027) nhà vua c̣n
niên thiếu, Lưu thái hậu buông rèm thính chính, nắm mọi quyền hành. Bà chủ
trương mở rộng Nam-thùy, nên trọng dụng bọn hiếu chiến. Khi nhà vua nắm thực
quyền, ông cách chức từ tể tướng trở xuống đến bọn quan Nam-trấn hơn ba trăm
người, rồi thực thi chính sách ôn ḥa với các nước lân bang. Cho nên trong triều
không có gian thần, ngoài biên không chiến tranh, dân chúng sống những ngày
Nghiêu, tháng Thuấn. Dân Tống sung sướng chỉ thua dân Việt dưới triều
Thuận-Thiên. Nhưng các sử gia đời sau không biết tính nhân từ đó của nhà vua do
đâu mà có. Chỉ độc giả Anh-linh thần vơ tộc Việt biết mà thôi.
Nhà vua rót một chén sâm thang để trước mặt Tự-Mai:
_ Thiếu hiệp uống đi cho tỉnh. Tiếc quá.
Tự-Mai chĩa ngón tay vào chén sâm thang. Nước vọt lên thành một tia
nhỏ rơi trúng họng nó. Nó uống rồi nói:
_ Đa tạ bệ hạ. Bệ hạ tiếc ǵ vậy?
_ Ta tiếc v́ người là người Việt. Nếu người là người Hán, ta sẽ để
người ngồi ở toà B́nh-chương cùng ta chung lo sao cho dân hạnh phúc.
Tự-Mai nắm lấy tay nhà vua cảm động:
_ Tự cổ đa số vua chúa chỉ lo gái đẹp, sung sướng, làm những điều
khiến cho dân đau khổ. Trọn đời, tôi mới thấy hai vị hoàng đế lúc nào cũng chỉ
lo cho dân hạnh phúc. Bệ hạ là một. Sau này nếu bệ hạ cần, tôi luôn ở cạnh bệ
hạ, nhưng tôi không muốn làm quan. À, hiện bệ hạ đang bị bó tay.
_ Người vừa nói hai vị hoàng đế chỉ nghĩ đến dân. Người thứ nh́ là
ai?
_ Thuận-Thiên hoàng đế của Đại-Việt.
_ Trẫm nghe nói Lư Công-Uẩn cướp ngôi của ấu quân, hiện y làm cho
trăm họ Đại-Việt điêu linh vô cùng. Sao thiếu hiệp lại so sánh trẫm với y?
Tự-Mai lắc đầu:
_ Biên thần của bệ hạ tâu láo đấy. Sự thực như thế này.
Rồi nó thuật lại những điều ác độc kinh khủng của vua Lê Ngọa-triều.
Sau khi vua Ngọa-triều chết, anh hùng Đại-Việt tôn Lư Công-Uẩn lên làm vua như
thế nào. Trong mười bẩy năm qua, xá thuế ra sao, dùng đức cai trị dân khiến đạo
lư hưng thịnh hơn bao giờ cả. Cuối cùng đại hội Lộc-hà vừa qua lại tôn ngài lên
làm vua vĩnh viễn.
Nhà vua nghe Tự-Mai thuật, ông cau mặt, rồi th́nh ĺnh đập tay xuống
bàn:
_ Trẫm phải cách chức hết bọn biên thần mới được. Trời ơi, từ trước
đến giờ chúng coi trẫm như con nít vậy.
_ Không phải ḿnh bệ hạ lầm, mà Định-vương cũng lầm nữa.
Nó thuật lại việc Định-vương bị biên thần tâu lầm, sang Đại-Việt
hống hách ra sao, sau biết sự thực, vương hối hận, rồi kết thân với Khai-Quốc
vương.
Nhà vua hỏi:
_ Thiếu hiệp tiếp cho.
Tự-Mai hắng giọng rồi nói:
_ Tự cổ, đàn bà Hán hay Việt đều giống nhau. Ai cũng cho rằng ḿnh
thương yêu con ḿnh nhất, nên chỉ mượn vú nuôi sữa. C̣n dạy đỗ, quản chế, bao
giờ cũng tự làm lấy. Nếu Lưu hậu sinh bệ hạ với công chúa Huệ-Nhu. Tại sao người
không nuôi dạy, mà giao bệ hạ cho Dương thục phi, giao Huệ-Nhu cho Lư thần phi.
_ Trẫm cũng nhận thấy cái bất thường dó.
_ Không đàn bà nào có thể xa con được. Thế sao Lưu hậu giao bệ hạ
với công chúa Huệ-Nhu cho hai vị phi tần nuôi, cũng được đi. Nhưng mỗi tháng chỉ
hai lần, lệnh cho hai phi đem bệ hạ với công chúa chầu Lưu hậu một lần? Bệ hạ
thử xét lại mà xem, các bà phi của tiên đế, sinh con xong tuyển vú nuôi. Nhưng
lúc nào cũng để con ở cạnh. Có đâu bắt con xa cách, tháng thăm đôi lần? Được làm
mẹ, dạy con, nuôi con là điều hạnh phúc nhất của đàn bà. Cớ sao Lưu hậu bỏ phế
không hưởng?
_ Ừ nhỉ, bây giờ trẫm mới chú ư đến điều đó.
_ Thôi, tôi nói thực hết. Thái-hậu là người của Hồng-thiết giáo.
_ Điều này trẫm biết rồi.
_ Bệ hạ chỉ biết một mà không biết hai.
_ C̣n ǵ nữa?
_ Thế nguồn gốc Thái-hậu ra sao? Bệ hạ thử nghĩ xem, bất cứ con
người ta phiêu bạt đến đâu cũng biết rơ nguốn gốc ḿnh: Cha mẹ là ai, họ hàng,
quê quán. Tại sao Thái-hậu lại không biết ḿnh họ ǵ, phải lấy họ Lưu của chủ?
Để cho nhà vua suy nghĩ một lát, Tự-Mai tiếp:
_ Bệ hạ có biết việc những cao thủ Hồng-thiết giáo thường dùng thiếu
nữ trẻ làm cây thuốc luyện công không?
_ Trẫm được Khu-mật viện tâu rất chi tiết việc này.
_ Cách đây mấy chục năm, Nhật-Hồ lăo nhân lập ra Hồng-thiết giáo
Đại-Việt. Trên cao nhất lăo làm giáo chủ.
- Trẫm biết rất chi tiết vấn đề tổ chức Hồng-thiết giáo. Dưới
Nhật-Hồ có Tả, Hữu hộ pháp. Tả tên Đào Tường-Phúc, hữu tên Chu Bội-Sơn. Đào phụ
trách giáo chúng vùng Lưỡng-quảng. Chu phụ trách giáo chúng vùng Hồ-Nam. Dưới
nữa có Ngũ-sứ. Trung-sứ tên Nguyễn San. Nam-sứ tên Khiếu Tam Bản. Đông-sứ tên
Sử-vạn Na-vượng. Tây-sứ tên Bun-Thành. Bắc-sứ tên Nguyễn Thúy-Minh. Thúy-Minh là
vợ của Đào Tường-Phúc.
_ Khu-mật viện Tống thực giỏi. Nhưng có một điều Khu-mật viện không
biết là: Nguyễn Thúy-Minh tuy làm vợ Đào Tường-Phúc, nhưng Nhật-Hồ lăo nhân cũng
dùng làm cây thuốc. V́ vậy sau thị có thai sinh ra một gái, không ai rơ y thị là
con Nhật-Hồ hay Tường-Phúc. Đứa con gái ấy trao cho giáo chúng Lưu Đ́nh-Mỹ nuôi.
C̣n thị giả đi tu làm đạo cô, rồi nhập cấm cung được phong lễ nghi học sĩ.
_ Trẫm không tin.
_ Nhưng đó là sự thực. Khi Đặng Đại-Bằng tái lập bang Nhật-Hồ, y
không biết gốc tích Lưu hậu. Y cho mười trưởng lăo xâm nhập làm thị vệ khống chế
Lưu hậu bằng Chu-sa chưởng. Không ngờ Lưu hậu nhờ cha ḿnh khống chế lại, biến
mười trưởng lăo thành người của bà.
_ Trẫm biết việc này.
-- Sau, người được giáo chủ Hồng-thiết giáo Đại-Việt sai hai vị Tả,
Hữu hộ giáo cùng ba vị sứ giả theo giúp bên cạnh từ khi c̣n thơ ấu .
_ Trẫm cũng biết rất rơ.
_ Lưu hậu được Tả, Hữu hộ giáo thuộc Hồng-thiết giáo Đại-Việt ở
cạnh. Họ truyền Hồng-thiết tâm pháp cho Lưu hậu, để tự giải vĩnh viễn độc chưởng
Chu-sa. Nhưng công lực Lưu hậu không đủ, nên chỉ có thể không lên cơn hàng năm
mà thôi. Hai người đó cũng được phong Nhập-nội đô-tri. Chính hai người này bầy
mưu cho Lưu hậu có con. Họ được Lưu hậu phong chức tước rất lớn.
_ Hai người đó tên ǵ?
_ Một người tên Đào Tường-Phúc, một người tên Chu Bội-Sơn.
_ Hai người này, một làm giáo chủ Hồng-thiết giáo vùng Quảng-Tây,
Hồ-Nam. Một người làm giáo chủ Hồng-thiết giáo Quảng-Đông, Ngô-Việt. Họ đâu có
làm quan với bản triều?
_ Khi họ làm quan với Tống, Đào Tường-Phúc đổi tên là Tôn Đức-Khắc.
Chu Bội-Sơn đổi tên là Lê Lục-Vũ.
_ À, hai lăo đó. Mới đây thái hậu đề nghị với trẫm phong cho Tôn
Đức-Khắc làm Tổng-lĩnh thị vệ, cùng Ngự-lâm-quân. C̣n Lê Lục-Vũ làm kinh lược sứ
Nam-thùy. Hà, nguy thực. Người nói tiếp đi.
- Cái nguy kinh khiếp khi Lê Lục-Vũ làm kinh lược sứ Nam-thùy. Y sẽ
gây sự với Đại-Việt, Đại-Lư. Trong triều Lưu hậu với bọn Tào Lợi-Dụng, Lă
Di-Giản lấy cớ đó đem trọng binh xuống Nam. Bấy giờ y mới ḥa hoăn với Đại-Lư,
Đại-Việt, kéo quân lên Bắc. Trong triều Tôn Đức-Khắc tổ chức chính biến. Giang
sơn Đại-Tống sẽ biến thành giang sơn Hồng-thiết giáo.
Mặt nhà vua tái đi.
_ Nhưng nay nhân Định-vương điều tra ra vụ Lưu thái-hậu sai người
hại Sở-vương rồi Chiêu-Thành thái tử, để Tiên-đế lên ngôi vua. Người hại là một
trong bốn ma đầu Lê Lục-Vũ, Tôn Đức-Khắc, Khiếu Tam Bản, Sử-vạn Na-vượng. Bốn
tên này bị lộ tông tích, chúng định hại bệ hạ, rồi Lưu hậu lập một ấu quân lên
thay. Ai cũng tưởng bệ hạ là con Lưu hậu, đâu có nghi ngờ đến việc mẹ hại con.
Trong khi bệ hạ là con Lư thái-phi.
_ Trẫm vẫn chưa tin Lư phi sinh ra trẫm.
_ Được, tôi sẽ v́ bệ hạ mà nói.
Tự-Mai biết rằng đă có Định-vương, Tây-sơn lăo nhân, Yến Thù, dọn
đường rồi. Nó chỉ đánh đ̣n cuối cùng mà thôi. Vấn đề quá ư trọng đại: Nhà vua
được Lưu hậu nuôi dạy, lại bảo vệ đưa lên ngôi vua, rồi phụ chính mười năm qua,
t́nh nghĩa thâm trọng biết bao. Bây giờ bảo nhà vua phản lại bà rất khó. Nếu nhà
vua không tin nó. Ông chỉ hé lộ cho Lưu hậu biết, ắt Lưu hậu dùng bọn Tào
Lợi-Dụng tổ chức chính biến diệt Định-vương. Trong trường hợp ấy bà có chính
nghĩa, tướng sĩ theo bà. Định-vương cùng sứ đoàn e khó toàn mạng. V́ vậy nó gằn
từng tiếng:
_ Về nguồn gốc bệ hạ. Khi biết Lư phi mang thai. Lưu hậu cũng vờ
mang thai. Cho đến ngày Lư phi lâm bồn, Lưu hậu cũng vờ lâm bồn. Lư phi sinh
hoàng nam, Lê Lục-Vũ bắt một hài nhi dân giă đem vào giả làm hoàng nam do Lưu
hậu sinh ra. Trong khi Tôn Đức-Khắc pha Di-hồn tán vào với thuốc bổ máu của Lư
phi. Lư phi ngủ say rồi, y bắt hoàng nam của Lư phi sang cung trao cho Lưu hậu.
Bóp mũi cho đứa trẻ dân dă chết, thay vào chỗ hoàng nam của Lư phi. Hoàng nam do
Lư phi sinh ra chính là bệ hạ.
_ Trời! Bây giờ trẫm như người mù được mở mắt. Trước nghe phụ hoàng
thuật rằng trẫm với hoàng đệ con Lư phi sinh cùng ngày, cùng lúc, mà hoàng đệ
chết ngay. Lư phi tỉnh dậy cho rằng hài nhi chết không phải của người sinh ra.
Phụ hoàng tưởng Lư phi mới sinh con, thấy con chết, tinh thần thác loạn mà tưởng
tượng con ḿnh c̣n sống. Th́ ra thế.
Thấy nhà vua đă tin, Tự-Mai phóng vào người ông tia sáng nữa:
_ Bởi vậy mới có việc ghi chú ngày, giờ, tháng, năm sinh của bệ hạ
không đúng sự thực. Tây-Sơn lăo nhân nhân giải lá số cho bệ hạ đă tiết lộ một
điều: Thái hậu không sinh ra bệ hạ. C̣n bệ hạ chính là con Lư phi.
Nhà vua run run cầm tay Tự-Mai:
_ Thiếu hiệp tiếp đi.
Tự-Mai biết ḿnh đă thành công. Nó tiếp:
_ Bất cứ người đàn bà nào sinh con xong cũng phải cho bú một thời
gian, rồi mới từ từ ngừng, giao cho nhũ mẫu nuôi. Nếu Lưu hậu sinh ra bệ hạ, tại
sao phải trao cho Thục-phi nuôi ngay? Thục-Phi đâu có sữa?
_ Trước đây trẫm nghe phụ hoàng kể rằng, sau khi sinh trẫm, hậu kiệt
sức không có sữa!
_ Bệ hạ quên mất Lưu hậu là một vơ lâm cao thủ hiếm có thuộc phái
Hoa-sơn, trước khi tuyển cung ư? Với công lực như vậy, sinh con ra sao kiệt lực
được?
Nhà vua gật đầu:
_ Phụ hoàng kể rằng sau khi sinh rồi, tất cả các phi tần đều phải
uống thuốc bổ khí-huyết. Riêng hậu không phải uống. Ừ, sinh xong kiệt lực không
sữa, mà lại không cần uống thuốc bổ cho khỏe, cũng là điều hăn hữu.
_ Khi Lư phi sinh xong, người lấy chàm bôi trên cành thoa tiên đế
ban cho hôm nhập cung, in vào mông hoàng nam. V́ vậy sau khi thuốc mê di hồn hết
hiệu lực. Người tỉnh dậy, thấy hoàng nam chết, mà trên mông không có dấu chàm,
người cho rằng con người chưa chết. Ban năy tôi cố ư để bệ hạ trần truồng, rồi
đem cành thoa cho bệ hạ so sánh là thế.
_ Cành thoa người trao cho trẫm ban năy là cành thoa ấy ư? Ai đă
trao cho người?
_ Bệ hạ khoan hăy hỏi ai trao cho, để chúng ta có thời giờ nói
truyện với nhau. Sau khi kể hết cho bệ hạ nghe, chúng ta có nhiều việc phải làm.
Bằng để sáng mai, e tôi không c̣n thời giờ gần bệ hạ nữa.
_ Trẫm hiểu hết rồi, sau khi Lư phi mang thai lần thứ nh́, thảm kịch
cũ lại tái diễn phải không?
_ Đúng thế. Song có điều lần này Lưu hậu lại trao công chúa Huệ-Nhu
cho chính mẹ đẻ nuôi làm con nuôi.
_ Thái hậu làm được nhiều việc như vậy, ắt phải có chân tay thân tín
giúp. Ngoài bọn Hồng-thiết ra c̣n ai là nhân chứng không?
_ Những cung nga, thái giám tham đự vào vụ này đều bị Lưu hậu sai
Tôn Đức-Khắc giết hết. Nhân chứng quan trọng nhất là thái hậu với Lư phi, rồi
tới Sở-vương, Định-vương, Tào Lợi-Dụng, Trương Sĩ-Tổn. Sau này thêm Lă Di-Giản,
Trương Kỳ, Hạ Tủng, Trần Nghiêu-Tá, Phạm Ung, Triệu Thực, Yến Thù. Nhất là hai
lăo Tôn Đức-Khắc, Lê Lục-Vũ. Nhưng nếu bệ hạ hỏi thái phi, người sẽ im lặng,
không nói ǵ đâu?
_ Tại sao?
_ Dễ hiểu. Con ḿnh sinh ra, đau đớn đứt ruột, thế mà lỗi đạo thần
hôn định tỉnh, đă là một điều đau đớn cùng cực. Hơn nữa khi lên ngôi, chỉ thí
cho chức Thuận-dung, như một cung nga, chứ không được bằng như phi tần, rồi đầy
ra coi Vĩnh-định lăng, sống với sương gió như kẻ lưu đầy. Đau đớn, phẫn hận, tủi
nhục biết bao? Trong khi kẻ thù th́ ngồi trên uy quyền đầy đọa ḿnh. Bây giờ
phải nhờ người ngoài nói ra, con mới biết. Sau khi biết không tin th́ chớ, c̣n
đến cật vấn, hỏi người mẹ nào chịu cho nổi nỗi phẫn hận đó?
_ Trẫm đi gặp Thái-sư ngay. Thái sư vừa là hoàng thúc, vừa là sư phụ
của trẫm, ắt người không nỡ dấu diếm trẫm làm ǵ?
_ Thái sư là ai?
_ Định-vương Nguyên-Nghiễm.
_ Bệ hạ không nên nóng nảy. Hiện đang có sứ đoàn Xiêm-la, Đại-Việt
cùng ba trăm thiếu niên ứng tuyển pḥ mă ở kinh. Thái-hậu tung thị vệ, tế rác
khắp nơi, bệ hạ t́m gặp Định-vương sẽ bị lộ ngay. Tôi đề nghị bệ hạ cùng tôi bí
mật đi gặp Lư phi. Bệ hạ núp ở ngoài nghe ngóng. C̣n tôi vào thăm Thái- phi. Bệ
hạ sẽ rơ ngay. Sau đó chúng ta gặp Thái-hậu.
_ Gặp Thái-hậu? Nếu sự thực trẫm do Thái-hậu sinh ra, mà trẫm đặt câu hỏi về
xuất thân, e người nổi lôi đ́nh. C̣n trường hợp trẫm do Lư phi sinh ra, người
thấy bị lộ, sẽ trở mặt, e Lư phi với trẫm khó toàn tính mệnh.
_ Dễ lắm. Phàm phụ nữ sinh đẻ rồi, da bụng dăn deo, thớ thịt đứt ra. C̣n người
chưa đẻ bao giờ, da bụng nhẵn, trơn. Bệ hạ t́m cách xem bụng thái hậu th́ rơ
trắng đen ngay.
_ Khi Thái-hậu đau yếu, trẫm thường thoa bóp cho người. Hiện nay
người không đau, làm sao sờ vào bụng được?
_ Tôi có dự trù rồi. Hôm trước tôi đỡ của Thái-hậu ba chưởng, tôi
đẩy chất độc chạy ngược vào kinh Dương-minh, nên vào lúc giờ Tư huyệt Thiên-khu,
Đại-hoành, Quan-nguyên của người vẫn c̣n bị đau. Bây giờ đang giờ Tư, bệ hạ lấy
lư do nghe tin người đau bụng, tới thăm, rồi dùng bàn tay chà vào năm huyệt này
, bệ hạ sẽ thấy ngay sự thực.
_ Trước đây trẫm thăm Thái-hậu rất thường. Nhưng nay sự đă ra thế
này, lỡ Thái-hậu trở mặt th́ sao? Người mặc y phục thái giám như vậy, có thể
theo hộ giá không?
_ Ḿnh tôi th́ đấu ngang tay với Thái-hậu. Muốn chắc hơn, tôi sẽ
gọi một người thân, vơ công cực cao siêu cùng tôi hộ giá bệ hạ.
_ Y là ai?
_ Y là con gái Hồng-Sơn đại phu họ Lê tên Thiếu-Mai. Y thuật y rất
cao minh.
_ Có phải Hồng-Sơn đại phu là Lê Long-Mang, con của Lê Hoàn không?
_ Đúng thế.
_ Lê Thiếu-Mai hiện ở đâu?
_ Lê Thiếu-Mai hiện ở phủ Định-vương. Vương sắp xin bệ hạ phong làm
vương phi.
_ Thực tuyệt. Từ trước đến nay trẫm tuyển không biết bao nhiêu mỹ nữ
cho Thái-sư, mà không người nào được Thái-sư để mắt tới. Bây giờ Lê thị được
Thái-sư xin lập làm vương phi, ắt tài sắc phải vẹn toàn lắm.
Tự-Mai chợt nghĩ ra điều ǵ:
_ Vậy bây giờ bệ hạ sai một thái giám sang phủ thái sư thỉnh Lê tiểu
thư vào cung trị bệnh cho Thái-hậu. Bệ hạ đứng cạnh sẽ có dịp nh́n bụng người.
_ Người nghĩ ra biện pháp này hay thực.
Nhà vua hướng cửa gọi lớn:
_ Có thái giám nào không?
Một thái giám chạy vào. Nhà vua trao cho y một lệnh bài:
_ Người sang phủ Thái-sư thỉnh Lê vương-phi mang kim vào cung trị
bệnh cho Thái-hậu.
Tự-Mai hỏi:
_ Hồi năy bệ hạ đá tôi một đá bằng vơ công Hoa-sơn. Dường như chiêu
đó tên là Phong suy hoa lạc th́ phải. Song nội công lại của Thiếu-lâm là tai
sao? Ai là sư phụ của bệ hạ?
_ Người c̣n trẻ mà kiến thức đă siêu phàm. Trẫm khai tâm với phụ
hoàng. Phụ hoàng dạy trẫm vơ công Hoa-sơn. Sau trẫm học với hoàng thúc
Định-vương. Như người biết, Định-vương theo học với Minh-Thiên phái Thiếu-lâm.
Cho nên nội công của trẫm thuộc phái này.
Tự-Mai chợt nhớ ra một điều:
_ Tôi có một thắc mắc. V́ đạo sư Trần Đoàn liên hệ sâu sa với
Thái-Tổ do vậy các hoàng tử đều học vơ công Hoa-sơn. Sao Định-vương lại học với
phái Thiếu-lâm?
_ Cũng như tất cả các hoàng tử khác, phụ hoàng bắt buộc phải học vơ
công phái Hoa-sơn. Duy có hoàng-thúc người say mùi đạo đức Thế-tôn nên học vơ
với phải Thiếu-lâm.
Thái-giám đi rồi, nhà vua nói:
_ Từ đây đến cung Ôn-đức không xa. Chúng ta đi thôi.
Hai người rời Tập-hiền viện. Một bọn thái giám, thị vệ đốt đèn lồng
đi theo. Nhà vua truyền:
_ Các người ở lại. Trẫm vấn an Thái-hậu.
Gần tới cung Ôn-đức, Tự-Mai ngạc nhiên v́ mọi hôm lúc nào cũng có
cung nga, thái giám, thị vệ ứng trực. Mà hôm nay sao vắng lặng vô cùng. Nó kéo
nhà vua núp phía ngoài cửa sổ. Có tiếng người nói từ trong vọng ra. Lắng tai
nghe, bất giác nó cũng như nhà vua đều giật ḿnh, v́ đó là tiếng Lưu hậu cùng Lư
phi.
Tiếng Lư phi nói:
_ Thái-hậu cầm quyền lâu như vậy cũng đủ rồi. Thái-hậu nên lui về
hậu cung tĩnh dưỡng tuổi trời chẳng nên ư? Thái-hậu ơi, Thái-hậu nên trả quyền
về cho hoàng nhi đi.
Lưu hậu quát lên:
_ Người nói sao? Người chỉ là chức phi hèn hạ, mà dám gọi Thiên-tử
là hoàng nhi ư?
_ Thái-hậu dối tiên đế, dối quần thần, dối sĩ dân bấy lâu, rồi bây
giờ tưởng điều man trá đó là sự thực ư? Thái-hậu ơi, hoàng nhi cũng như Huệ-Nhu
đều đo tôi sinh ra cả. Tôi cắn răng chịu đựng bao lâu cũng đủ rồi.
Tự-Mai lấy ngón tay thấm nước bọt để lên dấy dán cửa sổ, giấy mủn
ra. Nó ra hiệu cho nhà vua nh́n vào. Nó cũng đục hai lỗ khác cùng nh́n. Trong
pḥng Lưu hậu ngồi đối diện với Lư phi. Mặt Lưu hậu tái đi, tay bà run run:
_ Bằng vào đâu mi dám nói điều loạn này? Chắc mi hóa điên quá. Ta
phải chặt đầu mi mới được?
Lư phi thản nhiên:
_ Không dễ đâu! Chân tay của Thái-hậu có gă Tào Lợi-Dụng cùng bốn
tên Lê Lục-Vũ, Tôn Đức-Khắc, Sử-vạn Na-vượng, Khiếu Tam Bản với mười trưởng lăo
bang Nhật-hồ. Nhưng Tôn, Lê, Sử, Khiếu cũng như bọn mười trưởng lăo đều phản
Thái-hậu rồi. Chúng đă đến đây khấu đầu thuật hết mọi truyện.
Người Thái-hậu run lên:
_ Mi nói láo.
_ Bây giờ Tổng lĩnh thị vệ, Ngự-lâm-quân cũng như Điện-tiền chỉ huy
sứ đều đă thay bằng người thân của tôi rồi. Hoàng nhi cũng biết rơ sinh mẫu ḿnh
là ai, đời nào y để cho Thái-hậu hại mẹ đẻ ḿnh? Thái-hậu cô thân, th́ làm ǵ
được nữa mà hy vọng.
Th́nh ĺnh Thái-hậu cười nhạt:
_ Sự đă như vậy, th́ hai ta cùng chết cả.
Thái-hậu vung chưởng tấn công Lư phi. Lư phi né người tránh khỏi,
chưởng đó đánh bay tung cửa sổ đi. Lư phi vọt ḿnh ra ngoài, Lưu hậu tung người
theo. Vừa đáp xuống đất, Lưu hậu tấn công liền ba chưởng. Lư phi vung tay đỡ.
B́nh, b́nh, b́nh. Cả hai người đều bật lui lại. Lưu hậu cười nhạt:
_ Mi thực đáng tội chết. Mười năm trước mi bại dưới tay ta, xin đầu
hàng để được thuốc giải Chu-sa độc chưởng. Mi tuyên thệ rằng tuyệt đối bỏ không
luyện vơ công nữa. Thế mà... thế mà mi vẫn âm thầm luyện. Hôm nay mi đừng trách
ta.
Lư phi cười nhạt:
_ Có ai ngu như hậu không nhỉ? Con ḿnh đẻ đứt ruột ra, bị người ta
cướp đi mất, rồi dùng vơ công khống chế, nhục nhằn, mà cứ cúi đầu chịu cả đời ư
? Con dun đạp măi cái đầu cũng quằn. Trước tôi phải theo gương Hàn Tín, chịu
nhục cho con ḿnh vinh hiển, an ninh. Nhưng không lẽ chịu suốt đời? V́ vậy tội
vẫn âm thầm luyện vơ để chờ ngày hôm nay. Thái-hậu ơi! Nghĩ cho cùng, hoàng nhi
chỉ là con thứ sáu của tiên đế. May nhờ Thái-hậu bắt làm con mà được lên ngôi
vua. Công Thái-hậu pḥ tá hoàng nhi bấy lâu, nay tôi nào không biết. Bây giờ
Thái-hậu lui về cung đi, tôi hứa sẽ giữ nguyên danh dự cho Thái- hậu.
Lưu hậu tức quá, không chịu được, vung chưởng tấn công. Chưởng phong
của bà có mùi hôi tanh khủng khiếp. Lư phi ung dung trả đ̣n. Cứ mỗi chiêu Lưu
hậu đánh ra, bà lại lui một bước. Tự-Mai mừng thầm, v́ Lư phi đă xử dụng thành
thạo phản Chu-sa chưởng pháp nó truyền cho bà. Trong khi nhà vua không hiểu, cho
rằng Lư phi bị kém thế. Nhà vua hỏi Tự-Mai:
_ Thiếu hiệp có cách nào can hai vị ra không? Lư phi nguy đến nơi
rồi.
Quan sát trận đấu, Tự-Mai thấy công lực Lưu hậu mạnh ơn Lư phi.
Nhưng v́ Lư phi xử dụng phản Chu-sa độc chưởng, nên Lưu hậu không thắng được bà,
Nó an ủi nhà vua:
_ Hoàng thượng đừng lo. Tôi hứa không để Lưu hậu hại Lư phi đâu.
Trong khi đó Lưu hậu tiếp tục phóng chưởng đánh Lư phi. Lư phi thủy
chung không trả đ̣n. Bà ung dung phát chưởng đỡ. Cứ sau mỗi chưởng bà lui lại
một bước. Lưu hậu cười:
_ Lư phi. Mi trúng của ta trước sau mấy chục Chu-sa ngũ độc chưởng,
mi chết đến nơi rồi.
|