Anh Hùng  Tiêu  Sơn

Yên-tử cư-sĩ Trần Đại-Sỹ

 
HỒI THỨ CHÍN

Tay đă nhúng chàm

 

Sư thái Tịnh-Huyền dùng thần công Lăng-không truyền ngữ nói vào tai mọi người:
Cứ để cho chúng trói, xem chúng dở tṛ ǵ. Như vậy mới biết rơ kẻ gian người ngay. Hễ có ǵ nguy hiểm th́ Tạ thí chủ ra tay được rồi.
Vương Dương cho lệnh đám cai ngục trói tất cả mọi người xong, th́ Đàm An-Ḥa từ ngoài vào. Hắn nói:
Đem chúng lên một cái xe lớn. Nhớ che cẩn thận không cho người ngoài nh́n thấy.
Hắn cười đắc chí, nói với Triệu Huy:
Tôi đă làm tṛn lệnh của thiên sứ. Mong đại nhân nói với thiên sứ về tâu lên với thiên triều, phong cho tôi tước hầu như lời hứa.
Triệu Huy gật đầu:
Mọi sự tốt đẹp, thiên tử ắt phong cho ngươi tước công là ít. Nhất định thiên tử sẽ cắt một giải đất Thanh-hóa phong cho người tước Cửu-chân quốc công. Đời đời hưởng lộc thiên triều. Bây giờ người phải đi theo ta.
Trong xe Lư Mỹ-Linh nghe Đàm-an-Ḥa nói, nàng phát rùng ḿnh:
Từ khi ông nội nhà ta dựng nghiệp, tuy có nhiều phen người Tống sang dụ dỗ, song không bao giờ có người Việt theo họ. Nay anh em họ Đàm, tuổi c̣n trẻ, được dự vào hàng quốc thích. Thế mà không tự biết, c̣n đi cầu một chứ tước của triều Tống. Th́ ra việc khám đền, không phải do An-Ḥa vô t́nh. Mà y cố ư.
Càng nghĩ, nàng càng kinh sợ:
Cha của An-Ḥa là Đàm Can, trước đây lĩnh chức hữu thân vệ điện tiền chỉ huy sứ đời vua Lê Ngoạ-triều, chỉ thấp hơn ông nội ta có một bậc. V́ vậy khi lên ngôi vua, ông nội ta đă phong cho y làm  Đô-nguyên soái, quản Khu-mật viện. Tước Sơn-nam hầu . Như thế là cực phẩm. Con gái được phong Tây-cung quư phi, năm trước sinh hoàng nam. Cả nhà phú quư cực điểm, mà lại phản dân, theo Tống th́ thực c̣n trời đất nào nữa không?
Một tên đội trưởng đi cạnh An-Ḥa nói vào tai y:
Quốc cữu! Hôm qua bà Anh-Tần mới từ Thiên-trường tới đây. Đi theo bà c̣n có một người tên Nguyễn Qúy-Toàn. Tối nay họ sẽ khai hội Vu-sơn ở dưới chân núi Ông. Bà ngỏ lời mời quốc cữu tới dự.
Trong xe, Thanh-Mai nghe đến tên mụ Anh-Tần, đại hội Vu-sơn, làm nàng lắng tai theo dơi. An-Hoà hỏi:
Có bao nhiêu người tham dự Vu-sơn chiều nay?
Bà Anh-Tần định rằng nam hai chục, nữ hai chục. Không người nào quá ba mươi tuổi.
Người biết chương tŕnh có ǵ đặc biệt không?
Nghe đâu bà Anh-Tần biểu diễn những
màn  ngậm sâm  cùng thổi ống đu đủ.
Cái ǵ mà là ngậm sâm, thổi ống đu đủ. Ta không hiểu. Người đă được xem màn nay bao giờ chưa?
Năm trước tiểu nhân đến trang Yến-vỹ sương-sen xem bà Anh-Tần giảng dạy hai pháp này. Tuyệt lắm. Tối nay quốc cữu đến coi sẽ biết. Bà Anh-Tần nói, mục đích chuyến đi Cửu-chân này để t́m người đem về cho các trưởng lăo làm cây thuốc.
Cây thuốc là cái ǵ?
Nghe đến tiếng cây thuốc, Thanh-Mai ngồi nhỏm dậy. Tiếng viên đội trưởng tiếp:
Cây thuốc tức nữ nhân. Tuổi từ mười ba đến bốn mươi lăm. Nghiă là phải ở trong thời kỳ có kinh. Hàng ngày các trưởng lăo dùng những nữ nhân này coi như thứ thuốc trợ giúp luyện công. Như bang Măng-xà dùng nọc rắn luyện công, th́ Hồng-thiết giáo dùng nữ nhân luyện công.
Màn này hay đấy. Phép luyện như thế nào?
Người luyện công cần một phụ nữ tuổi hành kinh. Cứ sáng dậy ghé miệng vào âm hoa nữ nhân, hút lấy nước tiểu, uống vào bụng, rồi ngồi luyện công cho đến khi nào nước tiểu trong bụng lẫn vào máu hết mới thôi. Ngoài ra, tối tối, phải nằm ngược chiều với người nữ. Hai người ôm nhau, hấp khí của nhau. Nhưng tối quan trọng của phép luyện công, phải thuộc thời kỳ nữ nhân có kinh.
Sao vậy?
Khi nữ nhân có kinh, người luyện công ghé miệng vào âm hoa, mút lấy kinh, nuốt đi, rồi vận khí. Khi nuốt hết tất cả kinh chất tiết ra trong một kỳ kinh, được gọi là một thành Vu-sơn.
Khiếp, kinh tởm quá.
Viên đội trưởng lắc đầu:
Tự quốc cữu không quen đấy thôi, chứ quen rồi sẽ thấy khoan khoái là khác. Bà Anh-Tần tuyển đâu được hơn chục nữ nhân hôm nay đang hành kinh. Tối sẽ cho tên Nguyễn Quư-Toàn mút hết hơn chục người, biểu diễn cho giáo chúng coi.
Tên Toàn là người thế nào?
Văn cực kỳ dốt. Vơ càng không biết. Thế mà nó sang xứ Lăo-qua, cưới được cô vợ xinh đẹp, thùy mị, lại học giỏi. Một tay bà ta tần tảo buôn bán, nhà trở lên giầu. Thế nhưng tên Nguyễn Quư-Toàn, lại theo mụ Anh-Tầøn, mút kinh hàng trăm nữ nhân.
Chiếc xe chuyển bánh.
Tên đội trưởng với An-Hoà rời nhau. Trước xe, Triệu Huy, Đàm An-Ḥa cỡi ngựa đi theo. Trong xe, Thuận-Tông ngồi sát tấm ván che cửa. Nó ghé mắt nh́n ra ng̣ai. Cảnh vật vùng này nó đă thuộc làu. Nó nhận ra chiếc xe đi về phía Tống-sơn. Nó nói vào tai Tôn Trung-Luận:
Dường như chúng đi về phía nhà ḿnh.
Xe đi một lát, gặp đoàn người ngựa chờ bên đường. Thuận-Tông nhận ra bọn đụng độ đêm hôm trứơc. Nó nói nhỏ vào tai sư thái Tịnh-Huyền:
Thưa bà, không thiếu tên nào cả. Từ tên mặt lưỡi cày cho đến Quách Qùy.
Triệu Thành hỏi Triệu Huy:
Thế nào Triệu thống chế (1). Tốt đẹp cả
chứ?
 
Ghi chú
(1) Thống chế là ấp vơ quan của triều Tống, không nên lầm với chức Thống-chế của quân đội Pháp dịch từ chữ Maréchal ra.
 
Huy kính cẩn:
Thưa chủ nhân, chỉ thiếu tên Lư Long, Trần Tự-Mai, Tôn Đản.
Triệu Thành hài ḷng:
Thôi thế cũng đủ. Chúng ta lấy khẩu cung chúng, xem chúng là ai đă. Nào, chúng ta lên đường.
Thanh-Mai giật ḿnh:
Th́ ra tên Triệu Huy giữ chức thống chế của triều Tống. Theo quan chức triều Tống, th́ thống-chế ngang với An-vũ-sứ. Vậy việc bọn này sang đây qủa có chỉ dụ của Tống-đế. Nguy thực.
Đoàn người ngựa lại tiếp tục lên đường. Khoảng nhai dập miếng trầu, xe ngừng lại. Triệu Thành phất tay một cái. Triệu Anh, Ngô Tích, Triệu Huy xuống ngựa, mở cửa xe. Chúng thấy mọi người tỉnh dậy, ngồi ngay ngắn trong xe. Triệu Huy nói với Thanh-Mai:
Trần cô nương. Kể ra chủ nhân chúng tôi mời cô nương cùng các vị như thế này thực không phải. Mong cô nương xá tội. Song đối với ái nữ của chưởng môn phái Đông-a th́ dù mang xích sắt mà khóa cũng không yên tâm. Vơ lâm Trung-nguyên thường truyền tụng Gây hấn với Diêm-vương c̣n yên ổn hơn gây hấn với phái Đông-a. Nào mời các vị xuống xe.
Y ngạc nhiên khi thấy khí sắc mọi người tỏ ra không sợ hăy ǵ. Kể cả Thuận-Tông, Thiện-Lăm. Tôn Trung-Luận nhận ra xe đậu trứơc cửa đền thờ Tương-Liệt đại vương. Xung quanh đền có nhiều giáp sĩ canh gác. Vợ con ông bị trói ngồi cả ở giữa sân.
Triệu Huy dồn mọi người ngồi chung với vợ con Tôn Trung-Luận. Bà Trung-Luận hỏi chồng:
Ông có sao không?
Không sao. Việc ở nhà thế nào?
Họ lục sóat tất cả. Họ bảo nếu không đưa di thư ra, họ đánh mềm xương. Ông ơi, nhà ḿnh không có di thư ǵ, th́ đưa đại cuốn sách nào đó cho họ. Miễn xong truyện th́ thôi. Chứ nhà cửa tan nát hết rồi, c̣n ǵ đâu!
Tôn Trung-Luận cười nhạt:
Cứ yên tâm. Mọi truyện đâu c̣n đó.
Triệu Thành bảo Triệu Anh:
Chu tiên sinh. Bây giờ nên lục soát lại một lần nữa. Không bỏ sót chỗ nào.
Thanh-Mai đưa mắt nh́n Tạ Sơn, ư nói th́ ra tên này họ Chu. C̣n tên Triệu Anh chắc là giả. Triệu Anh nói với Đàm An-Ḥa:
Xin Đàm hiệu úy cho lục soát lại một lần nữa.
Đàm An-Ḥa dẫn binh lính cùng bọn Triệu Anh bắt đầu lục sóat. Chúng lục không thiếu một chỗ nào. Lục cho đến khi mặt trời đứng bóng mới ngừng lại. Đàm An-Ḥa nói với Triệu Thành:
Thưa Thiên-sứ đại nhân. Tiểu nhân nghĩ, chỉ c̣n cách khảo đả bọn này mới hy vọng t́m ra manh mối. Trong những tên có mặt ở đây, th́ tên Tôn Trung-Luận cần khảo mà thôi. C̣n những tên khác không cần, nên tha cho chúng đi.
Triệu Huy cười nói nhỏ vào tai Đàm An-Ḥa. Nhưng trừ bọn Thiện-Tông, Thuận-Lăm, mọi người đều có nội công cao, nghe rất rơ:
Đàm huynh đệ, ngừơi không hiểu ǵ cả. Chúng ta nhờ người bầy kế bắt bọn này chỉ v́ chúng biết hành tung của Thiên-sứ với chúng ta. Điều thứ nhất người phải khảo Tôn Trung-Luận để t́m cho ra di thư. Điều thứ nh́ giết hết bọn này để bảo ṭan cơ mật. Điều thứ ba Thiên-sứ để ư tới con nhỏ Thanh-Mai, ta phải để nó sống. Chúng ta đem tên Luận vào trong nhà mà khảo.
Đàm An-Ḥa đến bên Tôn Trung-Luận. Y quát:
Tên đầu trộm này. Hăy theo ta.
Huệ-Sinh nói với Trung-Luận:
Thí chủ cứ theo Đàm hiệu-úy. Bề nào cũng c̣n có luật pháp của Đại-Việt.
Tôn Trung-Luận đứng lên theo An-Ḥa, Triệu Anh vào nhà. An-Ḥa hỏi:
Ông Tôn Trung-Luận. Tôi biết ông thuộc gịng dơi trung thần thời Lĩnh-nam. V́ vậy tôi phải nói thực với ông. Thiên tử Đại-Tống, cần có bộ Dụng binh yếu chỉ của công chúa Thánh-Thiên, để chống với quân Liêu cẩu, Tây-hạ. Ngài phái Thiên-sứ sang Đại-Việt hỏi. Đức Đại-Việt hoàng đế truyền các nơi phải t́m bộ sách ấy cống Thiên-triều. Tôi biết bộ đó trong tay ông. Vậy ông nên tŕnh ra.
Tôn Trung-Luận cương quyết:
Đàm hiệu úy nói thế, th́ ra cuộc khám đền thờ đức ông từ qua đến giờ để t́m di thư, chứ không phải v́ Thiên-sứ bị trộm. Nếu t́m di thư, th́ chỉ cần An-phủ sứ ra lệnh. Chứ có đâu đổ cho chúng tôi tội trộm. C̣n bắt thêm bao nhiêu người?
Đàm An-Ḥa đuối lư. Y căi bướng:
Đó là hai việc khác nhau. Bọn Tịnh-Huyền, Nùng-sơn tử trộm bảo vật của Thiên-sứ là truyện đương nhiên. Thiên-sứ gặp Tuyên-vũ sứ truyền chỉ của Thiên-triều t́m di thư, rồi biết rơ được ông chứa chấp bọn trộm cứơp. Bây ǵơ ông đưa di thư ra. Tôi hứa tha cho ông hết mọi tội. Bằng không sẽ bị chém đầu cả nhà.
Trung-Luận nhăn mặt:
Hiệu úy nói lạ. Luật của bản triều khác với luật Tống. Luật Tống đặt trên cơ sở pháp trị. C̣n luật của bản triều đặt trên căn bản từ ái của đạo Phật. Một người mang tội trộm, th́ trong làng đem đánh 20 roi, rồi bắt ra đ́nh làng lễ thành hoàng, tạ tội. Ví dù bọn sư thái Tịnh-Huyền có trộm, th́ chỉ bị phạt trượng. Chứ có đâu chém cả nhà tôi?
Triệu Anh quát lên:

 

Tiếp theo