Mi căi bướng phải không.
Nếu không có di thư dâng lên Tống thiên tử, chác chắn ngài nổi giận truyền đem
quân đánh Giao-chỉ. Bấy ǵơ Giao-chỉ quận vương sẽ tru di tam tộc cả nhà ông.
Trung-Luận cười:
Triệu tiên sinh nói sai rồi. Nước tôi tuy nhỏ, dân tôi tuy thưa. Song đời nào
cũng có anh hùng giữ nước. Nếu Tống triều mang quân sang ắt phải qua nuí Cấm
(2). Ở đó có oan hồn 50 vạn quân Tần cùng với hồn ma Đồ Thư đang chờ. Hồ Động-đ́nh
uy danh nữ vương Phật-Nguyệt chưa tan (3). Biển Nam-hải, công chúa Gia-Hưng chém
Đoàn Chí, gươm thiêng chưa khô máu (4). Sông Bạch-đằng máu vẫn c̣n tươi (5). Ải
Chi-lăng (6) xương khô c̣n hơn mười vạn bộ. Triệu tiên sinh đừng dọa tôi vô ích.
Ghi chú
(2) Núi Cấm hiện ở Bắc Lạng-sơn. Sâu vào bên kia biên giới Trung-quốc hơn trăm
cây số. Nơi đây Trung-tín hầu Vũ Bảo-Trung đốt cháy năm mươi vạn quân Tần, giết
Đồ Thư và thời vua An-dương.
(3) Phật-Nguyệt đánh trận Trường-giang, hồ Động-đ́nh, giết hơn hai mươi vạn quân
Hán. Nay họ c̣n truyền tụng đôi câu đối:
Tích trù Động-đ́nh uy trấn Hán,
Danh lưu thiên cổ lực phù Trưng.
Nghĩa là: Trước đây trận hồ Động-đ́nh oai rung động triều Hán. Danh để ngàn sau,
nhờ sức pḥ vua Trưng. Xin đem Cẩm-khê di hận, cùng tác giả.
(4) Công-chúa Gia-Hưng Trần Quốc đánh trận Nam-hải thời vua Trưng, diệt hạm đội
Hán, chém Nam-an hầu Đoàn Chí. Xin xem Cẩm-khê di hận.
(5) Trong lịch sử Việt có ba trận Bạch-đằng. Trận thứ nhất do Ngô vương phá
Nam-hán. Trận thứ nh́ do Lê Đại-Hành phá quân Tống. Trận thứ ba, Hưng-Đạo vương
phá Mông-cổ.
(6) Trận Chi-lăng do vua Lê Đại-Hành đánh Tống, phá hai mươi vạn binh tại đây.
Triệu Anh bị Trung-Luận mỉa mai. Mặt y tím ngắt, chưa biết phải đối đáp ra sao.
Y đưa mắt nh́n Đàm An-Ḥa.
Tôn Trung-Luận hỏi Đàm An-Ḥa:
Việc t́m di thư cống Tống do chỉ dụ của Thiên-tử. Vậy chiếu chỉ đâu? Hay ít ra
cũng có lệnh của Lư tể tướng. Xin đại nhân cho tôi xem một chút được chăng?
Triệu Anh hỏi:
Như vậy là ông có giữ di thư phải không?
Tôn Trung-Luận lắc đầu:
Tôi không gĩư, nhưng biết có người giữ. Nếu có chiếu chỉ của đức Kim-thượng, người
đó mới chiụ đưa ra.
Đến đây Trung-Luận thấy trên nóc nhà có tia nắng chiếu xuống. Ánh nắng khi có,
khi không. Ông biết chắc có người núp nghe trộm. Ông nghĩ rất nhanh:
Hôm qua bọn Triệu Anh đă trộm di thư. Không ngờ chúng mắc mưu ta, chỉ lấy được
cuốn phổ. Rồi bị người lạ mặt cướp đi. Tên phục trên mái nhà chắc là phe người
lạ mặt, không biết bọn này từ đâu đến? Bọn Tống dùng quyền lực tra khảo, mà ta
không nói, th́ chúng đánh cho thiệt thân. Chi bằng ta đánh lừa cho hai bọn cướp
đánh nhau chơi.
Thấy ông không nói tiếp, Triệu Anh hỏi gấp:
Ai? Ai giữ di thư ?
Trung-Luận gật đầu:
Như vậy tôi không có tội phải không? Xin cởi trói cho tôi đă.
Triệu Anh cúi xuống cởi trói cho Trung-Luận. Ông nói:
Xin Triệu đại nhân ghé tai vào đây. Tôi nói cho ḿnh đại nhân nghe mà thôi. Tôi
nói lớn sợ có người thứ ba nghe trộm th́ nguy.
Triệu Anh ghé sát tai vào miệng Trung-Luận. Trung-Luận nghĩ:
Đă vậy ḿnh nói câu to câu nhỏ, để khích động sự thèm muốn của tên trên nóc nhà.
Ông nói :
Triệu đại nhân nhớ nhé. Đây là bộ sách binh pháp có một không hai trên thế gian.
Với bộ sách này thời Lĩnh-nam công chúa Phật-Nguyệt chỉ có 7 vạn binh, đánh tan
30 vạn quân Hán trên hồ Động-đ́nh. Công chúa Trần Quốc giết đại đô đốc nhà Hán
là Đ̣an Chí trên biển Đông, thừa thắng tiến về Lạc-dương. Công chúa Thánh-Thiên
thắng trận Phụng-hoàng, Thường-sơn...
Ông thở dài:
Sau này Triệu Trinh-Nương chỉ có 300 đệ tử, đánh tan năm vạn người của Ngô
Tôn-Quyền. Lê Đại-Hành hoàng đế thắng trận Bạch-đằng. Bây ǵơ có chiếu chỉ của
Đại-Việt hoàng đế, tôi phải đem ra.
Ông đứng dậy biểu diễn sáu thế vơ. Triệu Anh, Đàm An-Ḥa đều kêu lên kinh ngạc.
Triệu Anh nói:
Đây là sáu chiêu Phục-ngưu thần chưởng. Vơ công trấn môn của phái Tản-Viên. Tôi
tưởng thất truyền, hóa ra vẫn c̣n trên thế gian. Dường như sáu chiêu vừa rồi là
âm nhu th́ phải. Tôi đọc sử thấy nói Hán-trung vương Đào Kỳ khi xưa oai trấn
Trung-nguyên, Lĩnh-nam, Cao-ly nhờ có 36 chiêu Phục-ngưu thần chửơng cương lẫn
nhu. Ngài lại giết chết anh hùng vô địch thời Đông-hán như Phùng Dị, Sầm Bành.
Trung-Từ không trả lời, ông đánh tiếp sáu chiêu nữa. Triệu Huy càng kinh ngạc:
Vơ công Cửu-chân.
Cứ như thế ông biểu diễn hết vơ công các phái Khúc-giang, Quế-lâm, Hoa-lư, Sài-sơn,
Long-biên. Cuối cùng ông ngừng lại:
Tôi tuy giữ di thư trong tay, song không có căn bản, thành ra luyện tập nhiều,
mà không thành công. Nay tôi đem di thư tiến thiên tử để cống Đại-Tống. Tôi đau
xót trong ḷng. Song tôi có ước vọng.
Ông nghĩ thầm:
Ḿnh phải làm bộ như tham danh mà bán gia phả, chúng mới tin.
Trong khi Trung-Luận đang suy nghĩ, th́ Triệu Thành đứng sau từ năy đến ǵơ, bỗng
lên tiếng:
Ông muốn ǵ, cứ nói. Bổn nhân sẵn sàng chu toàn.
Trung-Từ gật đầu:
Việc này nếu Thiên-sứ hứa giúp th́ dễ như trở bàn tay. Nguyên tổ tiên tôi bao
đời nay đều giữ chức từ đền, không có đường tiến thân. Bây giờ nếu Thiên-sứ
giúp...
Triệu Thành cười:
Ta hiểu rồi. Ông muốn chức quan phải không? Khi ta rời Trung-nguyên, Thiện-thánh
hoàng đế ủy thác ta, được quyền ban thưởng cho con dân Đại-Tống có công, tứơc
từ hầu trở xuống. Chức từ Tri-châu. Vậy ông muốn đựơc chức tước ǵ? Đây, bằng
ban chức, đức hoàng đế cho ta mang theo, tên để trống. Ta điền tên ông vào là
xong.
Trung-Luận than thầm:
Dă tâm bọn Tống ghê thực. Địa vị tên này cũng không nhỏ. Chắc không là ḥang tử
cũng là vương tử, mới có quyền phong tước hầu. Coi bộ ta khai giả chúng tin rồi
đây. Ta phải làm tiếp nữa mới xong. Ông nói:
Tôi chỉ muốn làm lư dịch trong xă này mà thôi. Tôi hỏi thực đại nhân đừng chấp.
Đây thuộc lănh địa Đại-Việt. Chỉ hoàng đế Đại-Việt mới có quyền ban chức tước.
C̣n đại nhân là sứ thần Trung-quốc làm sao có thể phong chức tước cho tôi?
Triệu Anh cười:
Ông Tôn Trung-Luận này. Ông ngây thơ qúa đi. Từ xưa đến giờ, khắp thiên hạ đâu
không là con dân ḥang đế Trung-quốc. Đất Giao-chỉ này là một quận của
Trung-quốc. Thiên-thánh hoàng đế phong chức tước cho ông, th́ oai biết bao.
Y móc trong túi ra tập sách nhỏ, đưa cho Tôn Trung-Luận:
Đây là bộ giản sử chép tất cả nhhững liên hệ giữa Giao-chỉ với Đại-Tống. Ông cứ
đọc sẽ rơ.
Trung-Luận cầm lên đọc:
« Niên hiệu Đại-trung Tường-phù thứ ba đời Chân-tông, Ứng-phù, Kê-cổ, Thần-công,
Tuyên-đức, Văn-minh, Vơ-định, Chương-thánh, Nguyên-hiếu ḥang-đế. Phong cho Lư
Công-Uẩn đất Giao-chỉ tứơc Tĩnh hải tiết độ sứ, quan sát sứ, xử trí xứ, An-Nam
đô hộ phủ, Ngự sử đại phu, Thượng trụ quốc, Giao-chỉ quận vương, thực ấp tam
thiên (3000) hộ, thực phong nhất thiên (1000) hộ, suy thành thuận hóa công thần.
(1010) Niên hiệu Thiên-thánh nguyên niên, gia phong cho Uẩn lên tước Kiểm hiệu
thái sư (1022)
Trung-Luận trả sách. Triệu Thành nói:
Cái chức lư dịch nhỏ qúa, sao xứng với công của ông. Ta ban cho ông hàm Cung bị
khố phó sứ, giữ chức tri châu Tống-sơn .
Y liếc nh́n trên án thư của Trung-Luận có nghiên bút. Y cầm mực mài, rồi lấy ra
trong bọc cuộn giấy in thiếp vàng h́nh con rồng nhả châu, có ấn son đỏ chói. Y
viết lên cuộn giấy rồi nói:
Tôn Trung-Luận, hăy qùi xuống nghe chiếu chỉ.
Trung-Luận không ngờ ḿnh đùa, mà tên mặt lưỡi cày tin thực. Một liều, ba bẩy
cũng liều. Ông chửi thầm:
Đ.m. thằng hoàng đế Thiên-thánh. Ông bố mày là con rồng, cháu tiên. V́ ḥan cảnh
phải qùi nhận chức sắc của mày.
Rồi ông qùi xuống. Triệu Thành cầm trục giấy đọc:
« Thừa thiên hưng vận. Thiên-thánh hoàng đế phong cho tên Tôn Trung-Luận thuộc
đất Giao-chỉ chức tước như sau Cung bị khố phó sứ, tri châu Tống-sơn, ở trấn
Thanh-hóa. »
Trung-Luận hướng về Bắc giả lạy tạ. Ông cầm sắc phong, rồi ghé tai tên mặt lưỡi
cày nói thực nhỏ:
Di thư không để ở trong đền. Cũng không để trong phạm vi của đền. Đời ông nội
tôi nhân xây đền thờ Nhâm Diên, Tích Quang, đă cất ở đấy. Song tôi không biết
đích xác chỗ nào. C̣n chiêu thức tôi học là học từ bố tôi. Tôi không giữ di thư.
Nhân ghét Nhâm Diên, Tích Quang. Tôn Trung-Luận muốn mượn tay người Tống phá đền
thờ hai tên này. Ông mới bịa truyện như thế. Không ngờ ông bịa đặt ra, mà sau
này gây thành núi xương, sông máu. Ông nh́n nét mặt tên Triệu Anh. Thấy mắt y có
vẻ gian. Ông cười thầm:
Thôi rồi, tên Triệu Anh muốn độc chiếm vơ công. Mà ta không nói cho y nghe. Sau
này y t́m đến ta mà hạch hỏi. Ta sống không yên với nó. Ta phải liệu trước mới
được. Ông chợt nhớ cách ông ba đời, một thầy địa lư đến vùng này nghiên cứu, đă
vẽ tất cả các thế đất linh, rồi tặng cho ông nội ông. Trong bản đồ ghi chú chằng
chịt. Hy vọng đánh lừa tên này. Ông lật đưới tráp ra tờ giấy cũ vàng úa đưa cho
tên mặt lưỡi cày. V́ cố ư. Ông nói thực lớn, để tên Triệu Anh, tên trên mái nhà
nghe:
Đây là bản đồ vẽ nơi cất di thư. Thiên sứ theo đó mà t́m. Tôi tuy có bản đồ.
Song ngặt v́ tư chất dốt nát. Nên không t́m ra. |