hàng trăm ngọn đồi hoang
vu. Trên đồi cỏ mọc lên dăy núi đá lớn. Địa thế hùng vĩ thế kia, hơn ngh́n
năm trước là nơi đóng quân, luyện quân của Lệ-Hải Bà-vương. Em chỉ biết có
vậy. C̣n hang Xuân-đài đâu th́ em chịu.
Đoàn người dạo khắp núi. Trời xế chiều Thanh-Mai bàn:
Bây giờ chúng ta xuống núi kiếm nhà trọ qua đêm. Ngày mai sẽ trẩy hội.
Tôn Đản bàn:
Đêm nay trăng sáng qúa. Hay là chúng ta qua đêm trên núi này chẳng thú vị
ư?
Sư thái Tịnh-Huyền gật đầu:
Con bàn thực phải. Chúng ta chỉ ngắm núi ban ngày, sao tưởng tượng được cảnh
huyền bí xưa kia bà Triệu đă luyện quân trong đêm?
Huệ-Sinh nh́n Lư Long như hỏi ư kiến. Lư Long nói:
Phải đấy.
Tôn Đản điều khiển Tự-Mai, Thiện-Lăm, Thuận-Tông, Thanh-Nguyên kiếm cỏ
trải thành nệm cho Tịnh-Huyền, Huệ-Sinh, Lư Long, Tạ Sơn, Lư Mỹ-Linh,
Thanh- Mai. Nó nói:
Người lớn th́ chúng ta phải trải nệm cho. C̣n bọn nhóc ḿnh, tự lo lấy. Đó
là lễ nghi Đại- Việt.
Nó nói với Lư Long:
Chúng ta tạm ăn cơm nắm chiều nay. Ăn cơm nắm muối vừng xót ruột chết. Để
em kiếm ít rau, ăn cho mát ruột. Vùng này nhiều rau dền lắm. Em thấy có cả
rau dền tía nữa.
Thiện-Lăm hát:
Rau dền, chấm với mắm tôm,
Chết đi sống lại, ăn c̣n thấy ngon.
Bọn trẻ hái rau dền. Chợt Tôn Đản la lớn:
Anh Mỹ-Linh ơi. Chắc anh chưa thấy rau dền bao giờ th́ phải. Có hai loại
dền. Nhưng chỉ có một lọai rau. Cả hai loại dền từ h́nh dáng đến lá, hoa đều
giống nhau. Chỉ khác ở điểm rau th́ không có gai. C̣n dền th́ có gai. Hái
dền th́ hái cả ngọn lẫn lá. Phải cẩn thận, lá dền rít, nên dễ bị lông, tóc
quấn vào. Khi hái không cẩn thận, ăn cả tóc th́ khốn... Anh không phân
biệt đựơc hai thứ dền, e hái cả dền gai.
Thiện-Lăm than:
Tiếc qúa ở đây không có mỡ, mắm tôm. Có hai thứ đó, làm dấm chấm ăn ngon
tuyệt.
Lư Long hỏi:
Này chú Lăm, món này anh chưa ăn qua. Dấm chấm rau dền làm thế nào?
Dễ thôi. Bỏ ít tóp mỡ xào với cà chua. Đợi cà chua nát hết th́ cho mắm tôm
vào với nước. Đun sôi lên, đem ra chấm rau dền luộc thực tuyệt cú con mèo
ǵa. Nhưng dù ở đây có mắm tôm cũng không làm thế được, v́ sư bà, với thầy
ăn chay. Nấu mắm tôm lên ô uế, các ngài chịu sao nổi.
Ăn xong, sư thái Tịnh-Huyền nhắm mắt nhập thiền. Tôn Đản nháy Lư Long nói:
Anh cả, chúng ḿnh xuống bờ sông chơi đi.
Lư Long biết đứa trẻ này hành sự khác thường. Chàng theo nó xuống bờ sông.
Tôn Đản hỏi:
__ Anh có dám xuống âm phủ chơi không?
Âm phủ?
Ừ âm phủ. Anh biết không, bọn em thường lên núi Chung-chinh chơi, rồi nhảy
xuống sông tắm, bắt cá. Có lần bọn em lặn xuống sâu qúa, thấy cái hang,
lần ṃ bơi vào trong tối om. Lặn một vào sâu lúc nữa thấy có ánh sáng. Bọn
em nhô lên, th́ ra âm phủ. Ghê lắm. Trong đó có nhiều xương ngừơi, búa,
gươm, đao không thiếu thứ ǵ.
Em t́m thấy từ bao giờ?
Mấy năm rồi. Trở về em báo cho bố em biết. Bố em đem theo bổi, đá lửa, rồi
lặn xuống vào hang xem... Vơ công bố em dạy em học là bắt chước những đồ
h́nh trong hang đấy chứ.
Chợt Lư Long suỵt một tiếng. Chàng ghé tai Tôn Đản:
Có người nghe trộm gần đây.
Chàng lên tiếng:
Cao nhân phương nào xin xuất hiện tương kiến.
Nói rồi chàng phóng về bụi cây phía sau một chưởng. Bụi cây bật tung lên,
hiện ra một người tuổi khỏang hai mươi lăm, hai mươi sáu, trang phục theo
lối dân quê. Chàng biết người này nội lực không tầm thừơng, mới chịu được
chiêu Phi vân chửơng của ḿnh.
Hà Thiện-Lăm la lớn:
Anh cả! Người này tên Triệu Anh. Y là một trong Tung-sơn tam kiệt thuộc
phái Thiếu-lâm. Hôm qua y định giết em. Rồi đêm đến đột nhập đền thờ đức
ông Tương-liệt đại vương ăn trộm. Anh cả mau bắt y nộp quan trừng trị.
Lư Long nghiêm trang hỏi Triệu Anh:
Các hạ là người Hán, sang Đại Việt từ bao ǵơ. Thẻ bài nhập cảnh của các
hạ đâu, xin cho tại hạ được xem.
Triệu Anh cười gằn:
Ta có thẻ bài nhập cảnh hay không, cũng không đến cái thứ mặt mi được xét
hỏi.
Lư Long quát:
Đất nước Đại-Việt. Con dân Đại-Việt nào cũng phải bảo vệ. Ta là con dân
của đức hoàng đế, đương nhiên có bổn phận kiểm sóat gian nhân nhập nội làm
điều phi pháp.
Triệu Anh cười gằn:
Ta không đưa thẻ bài th́ mi làm ǵ ta?
Nói rồi y nghênh ngang bước đi. Nhưng y vừa quay bước th́ suưt chạm phải
một ngừơi. Y kinh hoàng nhảy lùi hai bước. Song người đó như bóng với h́nh
theo sát y. Biết gặp đối thủ lợi hại. Y lộn về sau hai ṿng, kiếm đường
thoát thân. Nhưng khi chân y chạm đất, th́ người kia vẫn đứng sát bên y.
Nghĩ không thể chạy khỏi, y đứng lại, chửi thề:
Con mẹ nó. Mi giết ta th́ giết đi cho rồi. Mi làm tṛ ǵ thế. Ta giận v́
học nghệ không tinh... Ta... ta chịu thua mi rồi.
Người đó dùng tay trái túm ngực Triệu Anh nhấc bổng y lên. Tay phải vung
một sợi dây. Sợi dây cuộn tṛn Triệu Anh lại như cuốn một bó cỏ. Bấy giờ
Thiện-Lăm mới nhận ra người ấy là đạo sĩ Nùng-Sơn tử. Nó reo lên:
Hay qúa! Đạo trưởng giỏi thực. Ước ǵ cháu học đựơc một phần trăm bản lĩnh
của đạo trưởng... Ha ha... tên chó Ngô hết hung hăng nhé.
Nói dứt lời, nó đến trước đạo trửơng Nùng-Sơn tử qùy xuống lậy liền bốn
lạy, miệng nói:
Trăm lạy đạo trưởng, ngh́n lạy đạo trưởng. Xin đạo trưởng mở rộng ḷng từ
bi, nhận cháu là đệ tử.
Nùng-Sơn tử đưa mắt nh́n Lư Long:
Xin chủ nhân dạy cho ít lời.
Lư Long lên tiếng:
Mong đạo trưởng chiếu cố đến đứa em thứ bẩy của tôi.
Đạo sĩ Nùng-Sơn tử nâng Hà Thiện-Lăm dậy:
Ta nhận con làm đệ tử bắt đầu từ lúc này. Con phải hướng vào chủ nhân của
ta thề đúng như sau: Kể từ hôm nay, tôi nguyện rằng sẽ trung thành với nghĩa
huynh tôi. Nếu tôi ăn ở hai ḷng, th́ trời chu, đất diệt, bị chết dưới
muôn ngàn đao kiếm.
Thiện-Lăm qùy xuống thề như Nùng-Sơn tử dạy, rồi nó hướng vào Nùng-Sơn tử
kêu lên tiếng sư phụ . Tôn Đản vỗ vai Lăm:
Mừng cho chú bẩy được một minh sư chỉ dạy. Cố gắng luyện tập, để trở thành
bản lĩnh vô địch, đạo hạnh xuất chúng.
Th́nh ĺnh có tiếng cười khành khạch:
Vô địch! Vô địch! Đến lăo đạo sĩ kia luyện tập cả đời cũng không thành vô
địch được. Huống hồ tên ôn con mất dạy.
Lư Long nh́n lên, th́ một hàng sáu người dàn ra. Đứng giữa là một thanh
niên tuổi khoảng ba mươi lăm, mặt thóp lại như cái lữơi cày, lưng đeo kiếm.
Bên phải y là một nhà sư mặc áo cà sa đại hồng, tuổi khỏang năm mươi. Bên
trái là một nho sinh, tuổi khỏang ba mươi. Phía sau là Ngô Tích, Triệu
Huy, Quách Quỳ.
Nùng-Sơn tử chắp tay xá một xá:
Bần đạo mắt kém, không nhận ra các vị đây là ai? Các vị giá lâm hồi nào,
bần đạo không biết mà tiếp đón, thực có tội.
Gă trung niên nam tử mặt lưỡi cày hất hàm hỏi Lư Long:
Có phải hồi năy nhà ngươi đ̣i thẻ bài nhập cảnh của Triệu Anh không? Được,
được ta cho người coi cái này, để người vỡ mật.
Nói rồi y đưa cho Quách Quỳ một cái túi gấm. Quách Quỳ cung cung, kính
kính đỡ lấy, đưa lại cho Lư Long. Lư Long cầm túi mở ra xem. Bên trong có
tấm thẻ bài bằng ngọc xanh. Chàng đưa ra ánh sáng nh́n. Th́nh ĺnh chàng
liệng tấm thẻ ngọc xuống đất, kêu lớn:
Thẻ ngọc có chất độc.
Tên mặt lưỡi cầy cười:
Tên Lư Long kia. Người mau qùy xuống lạy ta một trăm lạy, miệng kêu lớn Xin
ông nội tha cho cái mạng kiến ruồi này. Từ nay con nguyện làm thân trâu
ngựa theo hầu ông nội . Ta sẽ ban thuốc giải cho.
Nùng-Sơn tử vọt người tới, tay phát một chiêu long trảo chụp tên mặt lưỡi
cày. Nho sinh đứng cạnh phát chửơng đánh thẳng vào giữa ngực Nùng-Sơn tử.
Nùng-Sơn tử biến trảo thành chưởng. Hai chưởng gặp nhau kêu đến Bùng một
tiếng. Cả hai cùng lùi lại. Gă nho sinh cười nhạt:
Tưởng Thăng-long song hùng bản lĩnh nghiêng trời lệch đất thế nào. Hóa ra
chỉ có vậy thôi sao?
Nói dứt lời y phát chưởng thứ nh́. Chưởng chưa tới, mà đă thấy hơi nóng
bốc ra. Nùng-Sơn tử xuất chiêu chống. Binh một tiếng lớn. Cả hai lảo đảo
lùi lại, gườm gườm nh́n nhau.
Có tiếng nói vọng từ xa lại:
A-Di-Đà Phật! Thái cực chưởng của phái Vơ-đang quả danh bất hư truyền.
Sư thái Tịnh-Huyền, cùng mọi người từ đỉnh đồi đi xuống. Huệ-Sinh chạy lại
bên Lư Long hỏi:
Chủ nhân, có sao không?
Tay Lư Long sưng vù, tím bầm. Chàng lắc đầu:
Không sao cả.
Chàng nghiến răng chịu đau, lên tiếng:
Th́ ra các vị đây là đại cao thủ Trung-nguyên cả. Không biết các vị giá
lâm Đại-Việt này có việc ǵ? Xin cho biết cao danh qúi tính.
Nho sinh cười:
Để ta giới thiệu cho người biết cũng không sao.
Y chỉ vào ḥa thượng mặc ào cà sa đại hồng:
Vị này là Minh-Thiên đại sư, thủ tọa Đạt-Ma đường chùa Thiếu-lâm.
Thanh-Mai gật đầu:
A-Di-Đà Phật. Tiểu nữ nghe danh đại sư nổi danh về môn La-Hán chỉ, Kim-cương
chưởng. Không ngờ hôm nay Phật giá cũng tới Đại-Việt này.
Minh-Thiên mỉm cười, chỉ vào nho sinh:
Vị này là đệ nhất cao thủ phái Vơ-đang, họ Vương tên Duy-Chính.
Thanh-Mai gật đầu:
Th́ ra Vương tiên sinh. Tiểu nữ nghe tiên sinh thi văn đỗ tiến sĩ. Mà vơ
công vào bậc nhất thiên hạ. Dường như tiên sinh đang giữ chức
Chuyển-vận-sứ vùng Quảng-tây th́ phải.
Gă mặt lưỡi cầy gật đầu đầy vẻ tự đắc:
Trần cô nương. Không ngờ một giai nhân sắc nước hương trời như cô nương mà
kiến thức rộng quá nhỉ. Chắc phải cất nhà vàng cho cô nương ở mới
xứng dáng. Chức quan đâu đáng giá, v́ Vương tiên sinh là đanh sĩ bên Đại-tống.
Thanh-Mai chỉ vào gă mặt lưỡi cày:
C̣n đại gia đây cao danh quư tính là ǵ?
Vương Duy-Chính cười:
Ta không thể nói ra được. V́ nếu ta nói ra, e tất cả bọn bay sẽ vỡ mật mà
chết.
Lư Long cười nhạt:
Ta không ngờ một vị chân tu, thủ toạ Đạt-Ma đưng chùa Thiếu-lâm, một vị
chuyển vận sứ nhà Tống, mà lại chịu cúi đầu làm tôi tớ cho bọn bang
Nhật-Hồ?
Gă mặt lưỡi cầy cười nhạt:
Ta không biết Nhật-Hồ, nguyệt hồ là cái quái ǵ cả. Ta là đệ tử chùa Thiếu-lâm.
Mi đừng nói láo.
Chất độc mi bôi vào tấm thẻ ngọc vừa rồi chẳng là độc phấn của bọn Nhật-Hồ
đó ư? C̣n mi, mi là ai?
Tên mặt lưỡi cầy cười ha hả:
Ta là ai, không đến cái thứ như mi được quyền hỏi.
Thiện-Lăm cười nhạt:
Mi không nói. Ta cũng biết rồi.
Quách Quỳ nói:
Nếu mi nói được tên chủ nhân của ta. Ta sẽ gọi mi bằng ông nội.
Hà Thiện-Lăm cười:
Người có biết không? Năm ngoái con chó mực nhà ta đẻ ra hai con. Một con
bị rơi xuống ao chết đuối. Một con bị qụa tha sang phương Bắc. Con chó ấy
lớn lên, hóa ra chủ nhân mi.
Trên từ sư thái Tịnh-Huyền xuống đến Thanh-Nguyên đều cười ồ lên. Gă mặt
lưỡi cày nhảy đến chụp Thiện-Lăm. Thanh-Mai thấy Thiện-Lăm nhục mạ gă mặt
lưỡi cầy, nàng đă chuẩn bị sẵn, vung tay gạt chiêu của y. Gă biến chiêu
thần tốc. Từ trảo thành chưởng. Thanh-Mai cũng biến cái gạt thành chưởng đỡ.
Bùng một tiếng. Thanh-Mai ung dung đứng nguyên. C̣n gă mặt lưỡi cày lảo
đảo lùi lại. Mặt gă đỏ lên:
Cô nương. Phải chăng cô nương là người của phái Đông-a? Chiêu Phong ba hợp
bích của cô nương hay tuyệt. Tại hạ là khách, cô nương là chủ. Xin nhường
cô nương chiêu đầu.
Thanh-Mai biết y mới dùng có năm thành công lực. Nàng thấy nội công của y
là Thiền-công nhà Phật, chính đại quang minh, chứ không phải nội công của
Hồng-thiết giáo. Nàng mỉm cười:
Đa tạ công tử nhẹ tay. |