Lê Ba đánh một quyền vào giữa đầu bà. Binh một tiếng. Cao Huyền-Nga bị bật tung
ra xa, sọ vỡ óc tung toé..
Nhà sư trẻ nổi giận phóng vào người y ba chỉ liền. Phụp, phụp, phụp. Ngực, đầu
y thủng ba lỗ. Y quằn quại mấy cái, rồi ngă xuống.
Nhà sư trẻ ôm lấy Cao Huyền-Nga gọi lớn:
_ Mẹ ơi! Mẹ ơi! Mẹ cứu được con, th́ mẹ lại chết.
Thanh-Mai, Tự-Mai chạy đến bên nhà sư gọi:
_ Anh Thông-Mai đấy ư? Bấy lâu nay anh ở đâu?
Nhà sư trẻ mở mặt nạ ra, mọi người ồ lên kinh ngạc. Ông chính là một tiểu hoà
thượng pháp danh Huệ-Trung của chùa Sơn-tĩnh. Huệ-Trung đến trước Tự-An quỳ gối
lạy bốn lạy:
_ Xin bố tha tội cho đứa con bất hiếu này.
Sùng-Văn kinh ngạc vô cùng. V́ cách đây bẩy năm, có thiếu niên lên chùa Sơn-tĩnh
xin thọ giới đi tu. Nguyên-Hạnh không biết lư lịch thiếu niên, nên không chịu
thu nhận làm đệ tử. Thiếu niên hết sức cầu khẩn, đại sư Sùng-Văn, viện trưởng
viện Hoằng-Pháp mủi ḷng thu làm đệ tử, cho thọ giới sa di, pháp danh Huệ-Trung.
V́ không rơ lư lịch thiếu niên, nên chùa Tiêu-sơn chỉ dạy cho Huệ-Trung kinh kệ,
mà không dạy vơ công. Huệ-Trung rất chăm chỉ, cần cù học kinh điển. Chàng nói
với sư phụ Sùng-Văn:
_ Sư phụ! Mẫu thân đệ tử mới qua đời. Trong ḷng đệ tử không tin người đă khuất.
V́ vậy đệ tử xin thọ giới với lời nguyện Đệ tử tu đến khi nào gặp mẫu thân. Dù
gặp trên dương thế, dù gặp ở thế giới Cực-lạc.
Bảo-Hoà đến trước Thông-Mai, nàng nói trong nước mắt:
_ Anh! Anh chính là Thông-Mai ư?
Thông-Mai gật đầu:
_ Anh đă nguyện với bản sư, chỉ tu đến khi nào... khi nào gặp mẫu thân. Kể từ
nay anh không c̣n làm hoà thượng nữa. Bảo-Hoà chẳng nên khổ tâm.
Có tiếng hú rùng rợn, lảnh lót, mọi người nh́n lại, th́ ra thuốc hết hiệu nghiệm,
Vũ Nhất-Trụ nhảy lên, hét be be v́ đau đớn. Hồng-Sơn đại phu lại phóng đến người
y một viên thuốc. Nhưng lần này vô hiệu. Y vẫn đau đớn rên la:
_ Đại-phu... cho thêm vài viên nữa.
Hồng-Sơn đại phu phóng liền một lúc bốn viên Ma-túy hoàn vào người y, nhưng y
vẫn la hét nhảy lên choi choi.
Minh-Không đại sư thở dài:
_ Dường như Ma-túy hoàn chỉ có hiệu lực đến viên thứ năm. Đại phu, có cách nào
không?
Hồng-Sơn đại phu lắc đầu:
_ Ma-túy hoàn của tại hạ, phóng vào người thường một viên có thể làm cho tê hẳn
đi, mê trong ṿng một ngày một đêm. Nhưng đối với những vị công lực cao như
Nhật-Hồ lăo nhân cùng các vị trưởng lăo, tại hạ đă xử dụng đến năm viên. Bây giờ
cơ thể quen với thuốc, thành ra vô dụng mất rồi.
Minh-Không đại sư hỏi Thiệu-Thái:
_ Thân giáo chủ. Hồng-thiết công của giáo chủ có thể trị cho Đàm quốc cữu không?
Thiệu-Thái kính cẩn chắp tay:
_ Bạch đại sư, Hồng-thiết thần công có thể giải được Chu-sa Nhật-Hồ độc chưởng
mà thôi. C̣n trường hợp Nhật-Hồ giáo chủ cùng các trưởng lăo Vũ, Đỗ, Nguyễn là
do các vị dùng độc chưởng đánh người, rồi bị đẩy ngược trở lại. Vụ này tiểu bối
nghi Hồng-thiết thần công cũng vô ích.
Chàng chỉ Đỗ Xích-Thập:
_ Hồi sáng, Đỗ trưởng lăo dùng độc chưởng đấu với Côi-sơn đại hiệp, bị người đẩy
chất độc trở lại cơ thể. Nhật-Hồ lăo nhân đă dùng Hồng-thiết thần công cứu trị.
Không những Đỗ trưởng lăo không khỏi, mà bệnh càng nặng thêm ra.
Hồng-Sơn đại phu lo lắng:
_ Lát nữa đây cả bốn thầy tṛ Nhật-Hồ cùng tái phát. Họ hoá điên, hoá khùng, ai
sẽ kiềm chế họ cho được?
Đại phu hỏi Trần Tự-An:
_ Trần huynh! Trần huynh phát minh ra phương pháp dĩ độc trị độc dùng thần công
đẩy chất độc về người đánh ḿnh. Vậy Trần huynh có cách nào trị cho họ không?
Tự-An cười lớn:
_ Minh-Không đại sư là Bồ-tát đắc đạo, dù kẻ ác đến đâu, người cũng muốn cứu
chúng. Đại phu làm thầy thuốc, dù người ta tróc thịt, trầy da, đại phu cũng thương
xót. Song đối với đệ lại khác. Kẻ kia dùng trăm thứ độc luyện công, gieo tang
tóc khắp Đại-Việt. Mấy chục năm qua, có hàng trăm vạn người chết v́ họ. Tại hạ
muốn băm vằm họ ra làm ngh́n mảnh, xác quẳng xuống trộn với phân mới hả dạ! Tại
sao lại phải cứu họ? Nếu như hồi năy, công lực tại hạ kém, e giờ này tại hạ sẽ
đau đớn đến phải kêu cha gọi mẹ, rồi cúi đầu lậy mấy con quỷ này để cầu thuốc
giải, liệu chúng có tội nghiệp tại hạ không?
Ông hướng vào Thuận-Thiên hoàng-đế:
_ Hoàng-đế bệ hạ. Bệ hạ làm đấng minh quân, nhân từ hơn Nghiêu, Thuấn, không kém
ǵ vua Hùng, vua An-Dương. Bệ hạ ban chỉ đại xá cho bọn ma đầu này, đấy thuộc
quyền của bệ hạ. Lạc-long giáo chủ xoá bỏ mọi hận thù, Trần mỗ cũng ứng lời giáo
chủ đại xá cho Đặng Trường. Đại xá không có nghiă phải ra tay cứu bọn ma đầu.
Quần hùng nghe Tự-An nói, nhiều người khoan khoái trong ḷng. Họ vỗ tay hoan hô.
Tự-An tiếp:
_ Tại hạ xin đề nghị với Lạc-long giáo, hăy trói thầy tṛ Nhật-Hồ lại ngay, bằng
không lát nữa chúng nổi cơn điên lên, bấy giờ anh em tại hạ đành giết chúng như
giết con chó điên vậy.
Đỗ Xích-Thập đang ngồi vận công, nghe Tự-An nói, y vọt người dậy, phát một chưởng
hướng vào ông. Trong chưởng có mùi hôi tanh nồng nặc. Tự-An vận khí chống độc,
rồi phát chiêu Nam-phong ngộ sơn chống trả. Ông đẩy chưởng cửa y vào người Vũ Nhất-Trụ.
Vũ Nhất-Trụ kinh hăi, phát chưởng đỡ. Ầm một tiếng, cả y lẫn Xích-Thập lảo đảo
lùi lại.
Nguyễn Chí đang ngồi vận công, y đứng dậy phát chưởng đánh Tự-An. Tự-An lại đẩy
chưởng của y về phía Xích-Thập. Xích-Thập vừa phát chưởng, chân khí gần kiệt. Y
lùi lại một bước núp sau Nhật-Hồ lăo nhân. Nhật-Hồ đứng dậy phát một chiêu, hoá
giải ḱnh phong của Nguyễn Chí.
Tự-An cười nhạt:
-- Tên bán nước Xích-Thập kia. Mi đă bị trúng độc, mà c̣n xử dụng vơ công, chẳng
khác ǵ tự tử. Xưa nay mi phóng độc vào người ta, rồi bắt người ta quỳ lạy quen
rồi. Bây giờ mi hăy quỳ xuống lạy ta tám lạy. Kêu đủ một trăm tiếng Con cắn cỏ
con lạy ông. Xin ông cứu cho cái mạng kiến ruồi của con. Ta sẽ cứu mệnh chó má
của mi.
Tự-An nói xong câu đó quần hùng đều bật cười. Ai cũng tưởng ông nói thế, ắt
Xích-Thập sẽ nổi cơn điên phóng chưởng giết ông. Nào ngờ y ḅ đến trước ông, rập
đầu binh binh đủ tám lần:
_ Con cắn có lạy ông... xin... ôông tha cho cái mạng chó má này.
Nguyễn Chí, Vũ Nhất-Trụ tỏ vẻ khinh bỉ:
_ Đồ hèn hạ.
Vũ-nhất-Trụ phóng một chưởng hướng đầu Xích-Thập. Xích-Thập vung tay đỡ. Binh
một tiếng, cả hai bật lui lại.
Đến đó Nhất-Trụ, Nguyển-Chí, Xích-Thập đồng kêu thét lên, rồi nhảy chồm chồm. Ba
người lên cơn điên phóng chưởng đánh lẫn nhau. Các cao nhân cùng rời khỏi đài,
tránh độc chưởng.
Lát sau đến Nhật-Hồ lăo nhân cũng lên cơn. Bốn thầy tṛ phát chưởng. Độc khí bay
khắp đài, không c̣n phân biệt được ai đánh ai nữa.
Minh-Không thiền sư nói với Tự-An:
_ Côi-sơn đại hiệp! Thiên-trường ngũ kiệt đều biết xử dụng thần công chống
Chu-sa Nhật-Hồ độc chưởng. Xin các vị mau khống chế Nhật-Hồ giáo chủ cùng các vị
trưởng lăo. Bằng không th́ có nhiều người chết bây giờ.
Tự-An hỏi Thiệu-Thái:
_ Thân giáo chủ. Không biết Nhật-Hồ cùng các gă họ Đàm, Đỗ, Nguyễn có c̣n ở
trong Lạc-long giáo không? Nếu họ c̣n ở trong giáo chúng của quư giáo, xin quư
giáo quản thúc, kiềm chế họ. Bằng không phái Đông-a sẽ tuân lệnh Minh-Không đại
sư đánh chó điên.
Thiệu-Thái nh́n thấy tṛ Nhật-Hồ hoá điên, chàng nói với Tự-An:
_ Đỗ trưởng lăo đă chịu qui phục tiền bối. Xin tiền bối trị cho Đỗ trưởng lăo.
Tự-An mỉm cười, ông nhắm đỉnh đầu Đỗ Xích-Thấp đánh một quyền. Xích-Thập tuy
trong cơn mê loạn v́ đau đớn, nhưng cũng nhận ra được Tự-An. Y biết Tự-An trị
bệnh cho, nên không phản công. Quyền Tự-An trúng đầu Xích-Thập đến binh một
tiếng. Xích-Thập loạng choạng ngă ngồi xuống. Tự-An túm cổ y nhắc bổng lên. Ông
vọt ḿnh, rời khỏi đài, đem Xích-Thập về khán đài phái Đông-a.
² Người Xích-Thập nhũn ra, nhưng bao nhiêu cái đau đớn, điên loạn biến mất. Y
chắp tay tạ Tự-An:
_ Đa... tạ.
Tính Tự-An cực kỳ cương ngạnh. Đối với người đạo đức, ông kính trọng, xử lại
bằng đạo đức. Đối với kẻ ác, ông giết không tha. Trong lúc ghét thầy tṛ
Nhật-Hồ, ông đưa ra điều kiện bắt họ qú lạy một trăm lạy, với lời cầu khẩn
trên, chẳng qua để tỏ rằng ḿnh không muốn trị cho họ. Nào ngờ Xích-Thập qùy gối
cầu xin thực. Trong ḷng ông hối hận vô cùng về việc làm của ḿnh.
Ông dùng một quyền đánh trên huyệt Bách-hội của Xích-Thập. Bách-hội tổng hội các
kinh dương cùng Đốc-mạch. Khi đánh, ông dồn chân khí vào. Bao nhiêu độc khí ban
năy ông đẩy về người Xích-Thập, đă bị ông hoá giải. V́ vậy y không c̣n đau đớn
nữa.
Ông để Xích-Thập ngồi ngay ngắn lại, rồi quỳ gối trước mặt y:
_ Tại hạ Tự-An, hồi năy có lời lẽ ngông cuồng quá đáng. Mong Đỗ huynh tha tội
cho.
Sau đó ông lạy Xích-Thập đủ tám lạy.
Xích-Thập tuy được cứu khỏi cơn đau. Nhưng sau cơn mê sảng, người y mất hết lực.
Y muôn ngăn cản không cho Tự-An lạy, nhưng sức không c̣n, miệng chỉ lắp bắp được
câu:
_ Không nên...Không nên làm thế.
Thiệu-Thái thấy Tự-An cứu được Xích-Thập, chàng nói với ông:
_ Tiền bối. Xin tiền bối cứu Nhật-Hồ lăo nhân cùng Đàm, Nguyễn trưởng lăo một
phen.
Tự-An lắc đầu:
_ Thế tử ơi! Đỗ huynh do tôi dùng nội lực Đông-a đẩy chất độc vào người, tôi mới
trị được. C̣n Nhật-Hồ với Đàm, Nguyễn do Thế-tử đẩy chất độc vào người họ, phải
do chính Thế-tử mới hoá giải nổi. Chứ tôi làm sao mà cứu họ được. Đối với Đỗ
huynh, tôi đă hoá giải chân khí của tôi trong thân người. C̣n độc tố Chu-sa xin
Thế-tử ra tay.
Thiệu-Thái vung tay đánh vào huyệt Đại-trùy của Xích-Thập. Người y rung động
thực mạnh, rồi mửa ra mấy ngụm máu. Y mửa đến ngụm thứ bẩy th́ ngừng lại, đến
trước Thiệu-Thái:
_ Đa tạ giáo chủ giải ách.
Thiệu-Thái hỏi Tự-An:
_ Xin tiền bối chỉ cho cháu phương pháp hoá giải chân khí cháu đẩy độc chất trở
lại người Nhật-Hồ lăo gia cùng Vũ, Nguyễn trưởng lăo.
Tự-An mỉm cười:
_ Đối với nội lực của Thế-tử, tôi không biết sẽ hoá giải bằng phương pháp nào.
C̣n nội lực Đông-a, tôi dùng ba kinh dương đẩy chất độc vào người họ bằng ba
kinh âm. V́ vậy bây giờ đảo đi, tôi dùng chân khí chuyển vào sáu kinh dương.
Chân khí đó sẽ gặp chân khí ở sáu kinh âm. Thế là âm dương tự hoá giải lẫn nhau.
Nói rồi ông nhảy khỏi đài.
Trong khi đó Thông-Mai đến bên Hồng-Sơn đại phu:
_ Xin sư bá miễn cho cháu cái tội học trộm vơ công của Thiên-vương.
Hồng-Sơn đại phu với đại hiệp Tự-An vốn thân nhau từ nhỏ. Chả vậy mà khi thấy
Thanh-Mai lần đầu, ông không cần hỏi ư kiến Tự-An, cũng chẳng biết Thanh-Mai có
tuân lệnh không, ông dạy y khoa cho nàng liền. Bây giờ thấy Thông-Mai xử dụng vơ
công Sài-sơn đến chỗ tinh vi, ông mừng vô hạn. Ông cầm tay chàng:
_ Tre già măng mọc. Ta mong dạy cho cháu mà không được. Thấy cháu xử dụng vơ
công bản môn đến chỗ siêu việt, ta mừng thầm v́ Thiên-vương linh thiêng đă ban
ơn cho cháu. Có điều ra thắc mắc rằng : Ai đă dạy cháu?
Thông-Mai ghé tai đại phu tường thuật một lúc. Mắt đại phu sáng lên:
_ Khi cháu thượng đài, ta cũng nghi vị cao nhân đó dạy cháu. Ta thực hồ đồ,
không biết rơ hành tung của Lê Ba. Ai ngờ trong bóng tối, cao nhân đó biết hết
bộ mặt của y. Người dạy cháu vơ công bản môn, rồi ủy cho cháu giết tên Lê Ba để
thanh lư môn hộ phải không?
_ Thưa sư bá đúng thế.
Trên đài, thầy tṛ Nhật-Hồ vẫn hú lên lanh lảnh, tỏ ra đau đớn cùng cực.
Thiệu-Thái thấy Vũ Nhất-Trụ, Nguyễn Chí đang đấu với Nhật-Hồ lăo nhân. Người nọ
đánh lẫn người kia, chiêu thức rối loạn, chẳng ra đường lối nào cả. Họ không
khác ǵ ba người điên đang đùa với nhau. Chàng thở dài:
_ Ḿnh thử làm giống sư bá Tự-An xem. Biết đâu chẳng thành công?
Chàng vận khí, vỗ vào đầu Nguyễn Chí, Vũ Nhất-Trụ, mỗi người một cái. Hai người
loạng choạng ngă ngồi xuống đài.
Thấy thành công, chàng hướng đầu Nhật-Hồ lăo nhân vỗ một cái. Lăo cũng ngă ngồi
xuống.
Cả ba người gần như tỉnh táo. Họ nhắm mắt ngồi dưỡng thần. Quần hào hoan hô
nhiệt liệt. Thiệu-Thái an ủi:
_ Các vị chịu khó ngồi vận công, lát nữa tại hạ sẽ khu trục độc tố Chu-sa cho
các vị.
Thiệu-Thái bảo anh em Đào Nhất-Bách:
_ Ba vị đưa từng đạo trưởng một lên đài, để bản nhân giải ách cho họ.
Một thiếu phụ tuổi khoảng ba mươi lên đài, qú gối hành lễ:
_ Thuộc hạ Ngô Bách, đạo trưởng đạo Trung-thành, tham kiến giáo chủ. Xin giáo
chủ ban ân.
Thiệu-Thái vỗ nhẹ trên đầu Ngô Bách một cái. Thị rùng ḿnh, máu mũi tuôn ra đầy
mặt. Thị xé vặt áo hứng máu. Máu ra bao nhiêu, mặt thị tươi bấy nhiêu. Một ngừng
chảy, nét mặt thị vui mừng không bút nào tả siết. Thị qùi gối lạy tám lạy:
_ Đa tạ giáo chủ giải ách.
Nói rồi thị xuống đài. Một đạo trưởng khác lên hành lễ:
_ Đệ tử Ngô Công tham kiến giáo chủ.
Thiệu-Thái lại vung tay lên, phóng vào người y một chưởng.
Cứ thế, hơn giờ sau, Thiệu-Thái trị xong các đạo trưởng.
Đào Nhất-Bách chắp tay:
_ Tŕnh giáo chủ, trong bản giáo ngoài một trăm đạo trưởng ra, c̣n có ba mươi
sáu vị phụ trách giáo chúng ở ba mươi sáu trấn trên toàn quốc. Xin giáo chủ giải
cứu.
Thiệu-Thái gật đầu. Nhất-Bách đưa lên đài một thiếu nữ. Thiệu-Thái vừa vung tay,
bỗng nghe tiếng Thanh-Mai, Bảo-Ḥa thét lên:
_ Coi chừng!
_ Ngừng tay!
Nội công Thiệu-Thái hiện đă đến mức tối cao. Dù cơn gió thỏang, dù con dán, con
chuột chạy quanh năm trượng, chàng cũng phân biệt được. Nhưng chàng mải mê trị
bệnh, nên không biết những ǵ diễn ra phía sau. Khi nghe tiếng Bảo-Ḥa,
Thanh-Mai, chàng giật ḿnh, v́ cảm thấy như có ai đánh trộm. Thuận tay, chàng
ṿng về sau một chưởng, rồi tung người lên cao. Hai tiếng b́nh, b́nh vang lên
dưới chân. Chàng nh́n xuống, thấy Thanh-Mai đỡ chưởng của Nhất-Trụ. Bảo-Ḥa đỡ
chưởng của Nguyễn Chí. Cả bốn người đều loạng choạng lui lại.
Thiệu-Thái đá gió một cái, người chàng bật ra xa, rồi đáp xuống dưới đài. Trên
đài Thanh-Mai, Bảo-Hoà đang đấu với Nhất-Trụ, Nguyễn Chí. C̣n Nhật-Hồ lăo nhân
đang đấu với Tự-An.
Th́ ra Thiệu-Thái dùng Thiền-công hoá giải nội lực của chính chàng đẩy vào người
ba thầy tṛ Nhật-Hồ. Nhưng chỉ một chiêu chàng chưa hoá giái hết. Ba người ngồi
nhắm mắt vận công đẩy nốt phần c̣n lại. Họ thấy công lực phục hồi như xưa, bèn
dùng Lăng-không truyền ngữ nói với nhau. Cả ba đồng ư bất thần phát chiêu tập
kích Thiệu-Thái. Chỉ cần giết chết chàng, cục diện có thể thay đổi. Tuy mộng làm
vua mất, nhưng cũng nắm lại được Hồng-thiết giáo.
Không ngờ mọi hành động của họ không qua mắt được đại sư Minh-Không. Ngài dùng
Lăng-không truyền ngữ nói vào tai Tự-An, Thanh-Mai, Bảo-Ḥa. Ba người vận công
đề pḥng. Nên thầy tṛ Nhật-Hồ vừa ra tay, đă bị phản công.
Thiệu-Thái thấy công lực Tự-An thua sút Nhật-Hồ một chút. Bảo-Ḥa, ngang tay với
Nguyễn Chí. C̣n Thanh-Mai, nàng có vẻ thắng thế Nhất-Trụ. Đấu thêm được chút
nữa, Nhất-Trụ bắt đầu dùng Chu-sa độc chưởng. Chưởng phong của y tanh hôi khủng
khiếp. Thanh-Mai b́nh tĩnh, dùng phương pháp chống độc của phụ thân trả đ̣n.
Nhất-Trụ đánh liền mười chiêu, Thanh-Mai trả mười chiêu. Cứ mỗi chiêu nàng lại
lùi một bước. Trong khi đó Nhất-Trụ cảm thấy tay mỗi lúc một nặng nề, chưởng
phong thêm trầm trọng. Đến chiêu thứ mười một, Thanh-Mai lui lại, vỗ hai chưởng
vào nhau:
_ Đàm quốc cữu! Người bại rồi! Tôi không đánh với người nữa!
Đàm Can định lên tiếng chửi bới. Chợt y cảm thấy như có con dao đâm vào ngực. Y
kêu kên tiếng ái rồi lùi lại. Y nghiến răng phóng thêm chiêu nữa, nhưng tay mới
dơ lên, y kêu tiếng ái nữa rồi hét như con lợn bị chọc tiết. |