Thuận Thiên Di Sử                                                                            Yên-tử cư-sĩ Trần Đại-Sỹ
 
HỒI THỨ NĂM MƯƠI CHÍN

Quốc hiệu Đại Việt

 

Thấy nguy, Minh-Thiên đại sư để tay trước miệng hú lên một tiếng vang vang, inh tai nhức óc. Nhưng người công lực thấp phải bịt tai lại, mới đứng vững. Đợi cho giáo chúng Hồng-thiết giáo nghiêng ngả, Minh-Thiên mới ngừng. Ông nói lớn:
Các vị định đùng số đông hiếp chế bọn bần tăng ư?
Khai-Quốc vương nghĩ được một kế. Vương dùng Lăng-không truyền ngữ nói vào tai Trần Tự-An. Tự-An mỉm cười bước ra, hướng Minh-Thiên xá một xá:
Đại sư! Tại hạ xin mạn phép đề nghị một giải pháp. Mong đại sư nhận cho.
Minh-Thiên nghĩ rằng Tự-An thân với Hồng-Sơn đại phu, giải pháp đó hẳn có lợi cho Tống. Ông b́nh tĩnh:
Mong đại hiệp chỉ dạy.
Tự-An hướng Nhật-Hồ lăo nhân:
Giáo-chủ! Hôm nay giáo chủ ngồi chủ vị của vơ lâm Đại-Việt. Mọi trách vụ do giáo chủ. Các vị vơ lâm Trung-quốc quả có nhiều điều vô lễ trước bàn thờ tổ. Tội đó khó tha. Vậy tiểu bối đề nghị thế này. Bên Tống cử ra ba người đấu với ba người bên Đại-Việt. Nếu Tống thắng hai, th́ giáo chủ tha cho họ về nước. C̣n như ta thắng hai, họ phải quỳ gối trước bàn thờ Bắc-b́nh vương lễ đủ tám lễ, rồi mới cho về. Sau nữa tuyệt đối không được can thiệp vào việc quốc hiệu, niên hiệu Đại-Việt bữa.
Nhật-Hồ lăo nhân được chưởng môn phái Đông-a cung kính tôn làm chủ vị. Lăo sướng quá gật đầu:
Triệu đại hiệp, xin đại hiệp cử ra ba người đi.
Triệu Thành đưa mắt cho đám bộ hạ, rồi nói:
Cô gia cử ba người ra lĩnh giáo vơ công Giao-chỉ. Người đầu tiên sư phụ tại hạ, Minh-Thiên đại sư. Người thứ nh́ là Đông-Sơn lăo nhân sẽ lĩnh giáo kiếm pháp Giao-chỉ. Người thứ ba trạng nguyên Địch Thanh. Không biết bên Giao-chỉ, ai sẽ ra đấu?
Nhật-Hồ lăo nhân bị giam hai mươi năm, lăo không biết sở trường, sở đoản của anh hùng Đại-việt. Lăo nghĩ:
Đă thế ḿnh chỉ dùng người của Hồng-thiết giáo. Như vậy sau trận này anh hùng thiên hạ sẽ phải khuất phục giáo phái ta đơn phương đánh đuổi bọn Tống. Ta thừa sức hạ lăo thầy chùa Minh-Thiên kia rồi. C̣n lại Hoàng Liên xuất thân phái Mê-linh, không biết có đàn áp được lăo Đông-Sơn không? C̣n thằng Địch Thanh này, Nguyễn Chí thừa khả năng đàn áp y.
Lăo vuốt râu mỉm cười:
Như vậy c̣n ǵ bằng? Lăo phu xin lĩnh giáo những cao chiêu của Thiếu-lâm thần tăng. C̣n Hoàng Liên sẽ lĩnh giáo kiếm thuật của Đông-Sơn lăo nhân. Địch trạng nguyên c̣n trẻ, phải có người trẻ lĩnh giáo. Trong các đệ tử của lăo, Nguyễn Chí trẻ nhất, sẽ xin hầu tiếp Địch trạng nguyên. Không biết bên quư vị ai sẽ xuất thủ trước.
Sư thái Tịnh-Tuệ nhân danh trưởng ban tổ chức, bà nói:
Trên lễ đài này chỉ dành cho đại tôn sư của môn phái, bang hội. Sứ đoàn qua đây, chúng tôi coi như một môn phái. Vậy mời Triệu vương gia ngồi trên lễ đài. C̣n tất cả các vị xin xuống khán đài. Bần ni đă dành một chỗ quư trọng cho các vị.
Triệu Thành đưa mắt cho bộ hạ. Từ Minh-Thiên đến Quách Quỳ đều xuống khán đài ngồi.
Vương Duy-Chính biết bọn Hồng-thiết giáo sở trường về dùng độc. Y ngăn trước:
Tại hạ cũng xin đưa ra thể lệ cuộc đấu. Điều thứ nhất tuyệt đối không dùng thuốc độc, độc chưởng, ám khí. Điều thứ nh́, người ngoài không được trợ giúp. Nếu bên nào phạm vào, coi như bị thua. Điều thứ ba, ai rơi xuống đài, cũng coi như bị thua.
Thanh-Mai than thầm:
Mụ Hoàng Liên nhận chức tước của triều Tống. Không chừng mụ giả thua Đông-Sơn lăo nhân, để tha cho bọn Triệu Thành về. Phải làm cách nào giải quyết đây?
Vương Duy-Chính nói với Địch Thanh:
Địch trạng nguyên hăy lĩnh giáo cao chiêu của đệ ngũ trưởng lăo Hồng-thiết giáo đi.
Địch Thanh dạ một tiếng, y tiến đến giữa đài, khoanh tay chờ. Nguyễn Chí từ dưới đài tung ḿnh lên đứng đối diện với Địch Thanh. Hai bên chưa ai muốn xuất thủ trước.
 
Ở dưới khán đài, Triệu Huy nh́n thấy Đoàn Huy ngồi trong đám tôn sư vơ học. Bây giờ y mới tỉnh ngộ:
Th́ ra bọn phóng độc ta ở trên sông Hồng-hà là một môn phái vơ của Giao-chỉ. Tên cầm đầu ngồi kia, chắc y thuộc loại đại tôn sư. Bọn ta bị trúng Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng, dùng thuốc của Hoàng Văn tạm thoát chết. C̣n phấn độc như con quỷ đ̣i mạng đe dọa bấy lâu. Ta ra công t́m chúng, đ̣i thuốc giải mấy tháng nay đều tuyệt vô âm tín. Bây giờ không t́m lại thấy nó ngồi ngay trước mắt.
Triệu Huy tung người người lên đài, chỉ tay vào mặt Đoàn Huy:
Th́ ra mi! Mi cũng có mặt ở đây sao? Chúng ta t́m mi suốt mấy tháng nay. Thực ông trời có mắt. Hôm nay mi c̣n trốn được nữa không?
 
Nói rồi y nhảy đến vồ Đoàn Huy. Đoàn Huy ngồi im mỉm cười. Từ dưới đài, Chu Minh tung ḿnh lên, ch́a bàn tay phải đâm vào lưng Triệu Huy. Triệu Huy đang tấn công Đoàn Huy, y cảm thấy có áp lực đè lên lưng, vội trầm người xuống, ṿng tay ra sau gạt. Bộp một tiếng, tay Triệu Huy cảm thấy như chạm vào phiến đá. Trong khi Chu Minh mỉm cười như không coi y vào đâu.
Triệu Huy nhận ra Chu Minh là người trong bọn vô danh tấn công bọn y trên sông Hồng. Y chỉ mặt Chu Minh:
Bọn mi thực khả ố. Bọn mi đă ăn cắp vàng, ngọc, kinh thư của chúng ta, rồi c̣n phóng độc. Mi mau đưa thuốc giải độc ra đây. Bằng không mất mạng ngay lập tức.
Chu Minh làm tới một trong tam công Đại-lư, văn vơ toàn tài. Hôm trước Đoàn Huy với y giao chiến cùng đám Triệu Thành. Bên phía y nhờ có Chu An-B́nh giúp sức. B́nh phóng phấn độc vào kinh thư, rồi trả cho bọn Tống. Bọn Tống truyền tay nhau, đều trúng độc. Sau đó hai bên không gặp lại nữa. Hôm nay, vô t́nh cả hai tao phùng. Chu Minh hiểu Triệu Huy muốn nói ǵ rồi, nhưng y giả tảng:
Người là An-vũ sứ của Quảng-tây đấy ư? Dường như người đứng hàng thứ ba trong Tung-sơn tạm kiệt th́ phải? Tại sao giữa lúc ngũ trưởng lăo Hồng-thiết giáo sắp đấu với trạng nguyên Địch Thanh, mà mi lại lên đài đánh trộm vào lưng Trấn-Nam vương của ta? Mi có điên không?

Triệu Huy bị trúng độc, đau đớn, lo sợ khốn khổ mấy tháng qua, ḷng căm thù ngun ngút cháy. Bây giờ thấy kẻ thù, Triệu Huy y trút tất cả lên đầu Chu Minh:
Mi không đem thuốc giải ra, một mi chết. Hai cả chúng ta cùng chết.
Nói rồi y phát chiêu tấn công Chu Minh. Chu Minh vừa đỡ, vừa lùi. Sau ba hiệp, y nói:
Triệu an vũ sứ. Người đến đây lễ tổ tiên ta người vai khách, ta vai chủ. Ta nhường người ba chiêu cũng đủ rồi. Người nói cái ǵ? Thuốc giải ǵ tại hạ không hiểu.
Y đánh ra một quyền đến vù. Triệu Huy vung tay gạt. Nhưng Chu Minh đánh hư chiêu. Triệu Huy đỡ hụt. Y nổi quạu:
Con bà tụi Nam-man.
Chu Minh nhảy lui lại hỏi:
Người nói sao?
Biết ḿnh lỡ mồm, có thể mất mạng như chơi. Y lảng sang truyện khác:
Mi có mau đưa thuốc giải ra không?
Dư Tĩnh từ dưới đài nhảy lên. Y đến trước Đoàn Huy:
Đoàn vương gia. Xin vương gia ban thuốc giải.
Đoàn Huy đứng dậy, ông nói thực lớn:
Anh hùng thiên hạ chứng minh cho. Chúng tôi xuất thân phái Thiên-tượng. Từ mấy trăm năm nay, Thiên-tượng nổi danh môn chính phái. Đến phi tiễn, ám khí cũng không dùng chất độc, chúng tôi đâu biết phóng độc hại các vị, mà các vị đ̣i thuốc giải?
Cho đến bây giờ bọn Triệu Thành mới biết ḿnh đă giao chiến với phái Thiên-tượng của Đại-lư. Y tự chửi thầm:
Ḿnh ngu thực. Hôm đầu, ḿnh thấy Dực-thánh vương nói rằng vơ công bọn này không thuộc bất cứ môn phái nào của Đại-việt. Trong khi chúng nói tiếng Việt rất rơ ràng, hẳn phải biết chúng thuộc Đại-lư hay Mân-Việt chứ? Ôi thôi, thế th́ bao nhiêu thư tín, tấu chương, mật kế cùng vàng ngọc châu báu của ḿnh vào tay bọn Đại-lư rồi. Nguy thực. Bằng mọi giá, phải đ̣i thuốc giải. E không chỉ c̣n mấy ngày nữa tất cả bọn ḿnh phải chết.
Nghĩ vậy y nói với Đoàn Huy:
Trấn-nam vương. Nếu vương gia không ban thuốc giải, e tất cả anh em tại hạ đành liều mạng bồi tiếp quân tử.
Sư thái Tịnh-Tuệ lách ḿnh một cái, bà đă đứng trước Triệu Huy với Chu Minh:
Giữa sứ đoàn với phái Thiên-tượng có ân oán, xin chờ dịp khác. Ở đây sứ đoàn với vơ lâm Đại-Việt đang có cuộc đua tài. Vậy xin các vị không có nhiệm vụ về chỗ cho.
Dư Tĩnh, Triệu Huy đành về chỗ ngồi.
 
Địch Thanh với Nguyễn Chí đứng đối diện thủ thế. Cả hai cùng chưa hiểu chút ǵ về nguồn gốc vơ học của nhau. Th́nh ĺnh Địch Thanh tung một cước vào giữa ngực Nguyễn Chí. Nguyễn Chí lùi lại một bước, chờ chân Địch Thanh lướt qua, y khẽ đẩy theo đà chân Địch Thanh. Địch Thanh đá hụt, sức của ḿnh đă mạnh, lại thêm sức Nguyễn Chí, người y quay tṛn.
Nhanh trí, y vọt lên cao, tấn công vào đỉnh đầu Nguyễn Chí bằng một quyền đến vù một cái. Nguyễn Chí lộn một ṿng, người y bật ra xa.
Hai bên thăm ḍ, chiết với nhau mấy chiêu, vẫn chưa rơ bản lĩnh đối thủ ra sao. Nguyễn Chí phóng thẳng một chưởng về phía trước. Bây giờ y mới vận đủ mười thành công lực. Ḱnh lực làm lễ đài rung động. Địch Thanh biết không đừng được. Y trả lại một chiêu Tuyết lạc Hoa-sơn. Hai chưởng gặp nhau, ầm một tiếng. Áp lực trên đài mạnh quá, khiến những nhạc công cạnh đài, phải nhảy ra xa để khỏi bị sức ép làm vỡ ngực.
Cả hai cùng lui lại, gườm gườm nh́n nhau.
Dưới đài, Mỹ-Linh hỏi Thanh-Mai:
« Thím » hai này. Thím thử nghĩ xem, ai sẽ thắng?
Khó biết lắm. Hai bên cùng kinh nghiệm chiến đấu. Nếu Nguyễn Chí dùng hết sức trong hai trăm chiêu đầu sẽ thắng Địch Thanh. V́ Hồng-thiết công thiên về dương cương. Khi xử dụng như sét nổ, bởi vậy hao tốn công lực vô cùng. C̣n thần công Hoa-sơn, trong cương có nhu. Ngoài hai trăm chiêu, công lực vẫn chưa cạn.
Trên đài Nguyễn Chí cũng biết vậy. Y tấn công ráo riết. Địch Thanh chỉ đánh cầm chừng. Cứ mười chiêu, y mới trả một chiêu. Lối đánh của hai người đều già dặn, vững chắc.
Dưới đài, các gia, các phái đều nín thở theo dơi. Lần đầu tiên họ được thấy vơ công Trung-nguyên đấu với vơ công Hồng-thiết. Mà cả hai đều thuộc đệ nhất cao thủ.
 
Chiêu số của Địch Thanh biến ảo khôn lường. C̣n chiêu số của Nguyễn Chí cực kỳ dũng mănh, thâm độc. B́nh, b́nh, b́nh. Nguyễn Chí đánh liền ba chiêu như sét nổ. Địch Thanh ung dung đỡ. Nhưng mỗi lần đỡ, người y rung động cực mạnh.
Bọn Thanh-Mai, Mỹ-Linh đang mải mê xem trận đấu th́ Ngô Thường-Kiệt đă trở về. Nó ôm cổ Mỹ-Linh nói vào tai nàng:
Cô ơi! Con t́m thấy cô Bảo-Ḥa rồi.
Mỹ-Linh mừng quá, nàng hỏi:
Cô Bảo-Ḥa đâu con?
Thường-Kiệt chỉ vào khu giáo chúng Hồng-thiết:
Kià cô Bảo-Ḥa với chú Thiệu-Thái ḱa.
Mỹ-Linh, Thanh-Mai suưt bật cười, v́ thấy hai người trong lớp quần áo giáo chúng Hồng-thiết. Thanh-Mai dặn Thường-Kiệt:
Con nói sẽ với cô Bảo-Ḥa rằng khi nào thấy cô đưa tay phất trước mặt một lần phải lên đài can thiệp. C̣n thấy cô chắp hai tay lại, đến lượt chú Thiệu-Thái phải xuất hiện.
Ngô Thường-Kiệt dạ một tiếng rồi nó len lỏi giữa đám người lớn t́m đến chỗ Bảo-Ḥa.
Trên đài, cuộc đấu giữa Địch Thanh với Nguyễn Chí diễn ra ác liệt. Một bên là vơ trạng Trung-nguyên. Một bên là trưởng lăo Hồng-thiết giáo, nội công thâm hậu.
 
Th́nh ĺnh Nguyễn Chí đánh ra một chưởng rất kỳ ảo. Địch Thanh lui một bước đỡ. Binh một tiếng. Người Địch Thanh lảo đảo. Nguyễn Chí đánh tiếp chiêu thứ nh́. Địch Thanh lui tới mé đài.
Bọn Triệu Thành kinh ngạc vô cùng, v́ hai chiêu Nguyễn Chí đánh ra không có ǵ đặc biệt, mà sao Địch Thanh lại không đỡ nổi?
Không ai hiểu rơ nguyên lư. Nhưng phía khán giả, chỗ đệ tử phái Mê-linh cùng bật lên tiếng kêu:
Thiết ḱnh phi chưởng.
Địch Thanh vọt lên cao, đáp giữa đài, y phản lại bằng hai chưởng.
Thanh-Mai không hiểu ǵ, nàng hỏi Mỹ-Linh:   Sư muội! Thiết ḱnh phi chưởng thuộc vơ công của phái nào vậy? Chị thấy hai chiêu vừa rồi hơi giống vơ công của Tôn Đản.
Tôn Đản nói sẽ đáp:
Đúng đấy. Trong hai chiêu vừa rồi, chiêu đầu tên Ḱnh ngư thăng thiên. Chiêu sau tên Ḱnh ngư chuyển vĩ. Nguyên phái Mê-linh gồm có di thần các phái Cửu-chân, Hoa-lư, Long-biên thời vua Trưng hợp lại. V́ vậy vơ công cuả họ bao gồm tinh hoa của ba phái trên. Vừa rồi Nguyễn Chí xử dụng vơ công Cửu-chân, nên đệ tử phái Mê-linh nhận ra ngay.
Tự-Mai nhớ lại một điều, nó ghé tai chị:
Trước đây bố thường nói rằng vơ công Cửu-chân do Trung-tín hầu Vũ Bảo-Trung chế ra, nhằm khắc chế vơ công Trung-nguyên. V́ vậy Nguyễn Chí đánh ba chiêu làm cho Địch Thanh lạc bại.
Mỹ-Linh tường thuật sơ lược trận đấu giữa nàng với Hoàng Văn. Nàng dùng vơ công Tiêu-sơn th́ thắng được y. Ngược lại dùng vơ công Cửu-chân lại suưt bị bại, rồi kiết luận:
Khi gặp vơ công Trung-quốc, mà nguồn gốc có trước thời Hán, ḿnh dùng vơ công Cửu-chân mới hiệu nghiệm. C̣n vơ công Trung-quốc xuất hiện sau thời Hán sẽ vô hiệu. Như tên Địch Thanh, vơ công y thuộc vơ công phái Hoa-sơn. Mà tổ sư phái Hoa-sơn nguyên xuất thân từ phái Tương-dương thời Hán. V́ vậy mấy chiêu Thiết-ḱnh phi chưởng Cửu-chân, Nguyễn Chí đánh ra làm cho y choáng váng.
Tự-Mai hỏi Tôn Đản:
Không hiểu sao Nguyễn-Chí lại chỉ biết có mấy chiêu đó thôi? Anh Đản này. Anh biết nhiều về vơ công Cửu-chân, anh có thể mách nước cho Chí không?
 
Cao Huyền-Nga giả làm một nữ đệ tử phái Đông-a. Bà đă hóa trang thành người có khuôn mặt khác hẳn, để tránh tai mắt bọn Hồng-thiết giáo. Bà ngồi im, quan sát các biến chuyển, nghe hai con, cùng các bạn đàm đạo. Bà thấy con trai không hiểu ǵ về Nguyễn Chí, bây giờ bà mới lên tiếng:
Trước đây Nguyễn Chí từng thống lĩnh giáo-chúng vùng Cửu-chân một thời gian dài. V́ vậy y học được mấy chiêu vơ công Cửu-chân. C̣n nội công thực không rơ.
Trần Kiệt bảo Tôn Đản:
Cháu len lỏi lại chỗ Hồng-thiết giáo, t́m cách mách cho Nguyễn Chí xử dụng vơ công Cửu-chân, mới hy vọng thắng Địch Thanh. Cơ chừng này, chỉ mấy chục chiêu nữa Nguyễn Chí bại đến nơi rồi.
Tôn Đản đứng lên. Nó cùng Tự-Mai chạy lại chỗ giáo chúng Hồng-thiết. Không khó khăn, nó t́m ra chỗ đứng của Phạm Trạch. Thấy Phạm Trạch đang nói truyện với Phạm Hổ, Lê Đức. Tự-Mai nói thầm với Tôn Đản:
Đản này, hôm trước chúng ta cùng chị Mỹ-Linh đi cứu bá mẫu. Vô t́nh được biết mặt hết bọn trưởng lăo Hồng-thiết giáo. Nhưng bọn chúng lại không biết mặt chúng ḿnh. Trong mười tên trưởng lăo Hồng-thiết giáo, chỉ duy hai tên Vũ Nhất-Trụ, Nguyễn Chí đă biết mặt anh em ḿnh hôm dự cuộc thẩm vấn chúng tại Khu-mật viện. Bây giờ ḿnh đóng vai trẻ con được.
Giáo chúng Hồng-thiết giáo thấy hai thiếu niên len lỏi vào khu vực của ḿnh, họ ngăn lại:
Hai chú em. Hai chú đi đâu đây?
Tự-Mai đă được Khu-mật viện cung cấp cho những tín hiệu mật khẩu của Hồng-thiết giáo. Nó trả lời:
Đi tự tử.
Tên giáo chúng thấy Tự-Mai trả lời đúng mật khẩu hỏi tiếp:
Uống máu chưa?
Câu này có nghĩa:
Chú thuộc cơ đội nào?
Tự-Mai đưa ngón tay cái chỉ lên trời. Cử chỉ này có nghĩa rằng:
Tôi thuộc đội thông tin.
Tên giáo chúng để hai đứa tự do. Chúng đến bên bọn thủ lĩnh đang tụ tập với nhau, bàn tán làm sao giúp Nguyễn Chí thắng Địch Thanh. Phạm Trạch hỏi một thủ lĩnh giáo chúng vùng Cửu-chân:
Người có biết ngũ trưởng lăo học vơ công Cửu-chân ở đâu không?
Đệ tử không biết rơ cho lắm. Hồi hơn hai mươi năm trước đệ tử thấy đệ ngũ lăo gia luyện vơ công Cửu-chân. Lăo gia nói rằng người biết xử dụng ba chiêu Thiết-ḱnh phi chưởng toàn vẹn. C̣n lại, người chỉ biết phát chiêu, mà không biết vận khí.
Người có biết Thiết ḱnh phi chưởng gồm bao nhiêu chiêu không?
Đệ tử không rơ.
Trên đài, hai cao thủ bậc nhất tiếp tục phát chiêu. Mỗi chiêu Địch Thanh đánh ra, Nguyễn Chí phải vận hết công lực đỡ, râu tóc lăo đựng đứng lên. Ngược lại mỗi chiêu Nguyễn Chí đánh ra, Địch Thanh phải lùi lại hai bước.
Phía bên Tống, Dư Tĩnh hỏi Đông-Sơn lăo nhân:
Sư phụ. Đệ tử thấy Địch đệ thắng khắp quần hùng Trung-nguyên, mà không hạ được lăo già kia, thực vơ ông Giao-chỉ cao thâm không biết đâu mà lường. Như vậy bọn Đại-việt ngũ long hay lăo già Nhật-Hồ kia công lực sẽ cao đến đâu?
Đông-Sơn lăo nhân lắc đầu:
Người nên nhớ bọn trưởng lăo Hồng-thiết giáo đều là những quái kiệt vơ lâm Giao-chỉ. Tên nào cũng trên bẩy mươi tuổi, kinh nghiệm sâu sa, công lực dồi dào. Chúng học vơ của Hồng-thiết thần công, rồi học thêm vơ công Giao-chỉ. Cho nên chúng bác học vô cùng. Bản lĩnh chúng chưa chắc thua Đại-Việt ngũ long làm bao đâu.
Trên đài, Nguyễn Chí lại phát chiêu Thiết ḱnh thăng thiên của phái Cửu-chân. Binh một tiếng, Địch Thanh loạng choạng lui lại hai ba bước. Tôn Đản cất tiếng ca thực lớn:
 
Ḱnh nhập biển Đông,
Khí tụ Đản-trung,
Truyền khắp lồng ngực,
Phát chiêu cầu ṿng.
 
Trên đài, Nguyễn Chí biết sau khi phát chiêu Thiết-ḱnh thăng thiên phải chuyển qua chiêu Ḱnh-nhập biển Đông. Tay trái từ trên cao quay một ṿng xuống dưới, rồi chuyển thẳng về trước. Khi ḱnh lực phát ra rồi, tay phải đang từ dưới đẩy lên. Hai ḱnh lực như mũi dùi quay tṛn đâm thẳng ra. Nhưng y không biết vận khí ra sao. Giữa lúc đó, nghe tiếng Tôn Đản la lớn lên phép vận khí. Chân khí của y ṭng tâm chuyển theo hai tay.