Thuận Thiên Di Sử                                                                            Yên-tử cư-sĩ Trần Đại-Sỹ
 
HỒI THỨ NĂM MƯƠI LĂM

Ra tay tế độ

 

Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa được Bố Đại dạy vơ công. Hai anh em nhắm mắt luyện một lúc. Khi mở mắt ra, trời đă sáng tỏ. Bố Đại bỏ đi từ hồi nào. Bảo-Hoà kinh hăi:
Chết rồi, dễ thường tới giờ Măo cũng nên. Mau trở về theo mạ mạ đi dự hội, không trễ.
Hai anh em trở về chỗ đóng của phái Tây-vu, trại vắng vẻ. Trong trại, c̣n mấy đệ tử trẻ gác. Trên trời năm con diều hâu đang bay lượn canh pḥng.
Thiệu-Thái hỏi:
Ông nội với bố mẹ tôi đâu?
Đệ tử đó đáp:
Sáng nay các ngài cho t́m thế tử với quận chúa mà không thấy, nên các ngài lên đường trước rồi. Hai vị mau lấy ngựa theo gấp, mới kịp.
Thiệu-Thái hú một tiếng, con hùm xám của chàng với con hùm trắng của Bảo-Hoà chạy tới. Hai anh em rửa mặt, ăn uống qua loa, rồi vọt lên lưng hùm hướng về Lộc-hà mà phi.
Đang phi, có tiếng chim ưng kêu trên trời, Thiệu-Thái nh́n lên, nói với em:
Dường như chim ưng của mạ mạ sai đi t́m chúng ḿnh.
Bảo-Hoà hú lên một tiếng. Hai con hùm ngừng lại. Nàng vẫy tay gọi chim ưng xuống. Nàng lư luận với anh:
Anh em chúng ḿnh luyện vơ ở bờ sông, đâu có xa doanh trại là mấy mà chim ưng không t́m được? Chẳng qua mạ mạ thấy bọn ḿnh luyện công, để yên cho luyện. Chứ nếu muốn, mạ mạ đă gọi bọn ḿnh rồi. Chim ưng này chắc của cậu hai.
Hai con chim ưng đang bay, thấy Bảo-Hoà vẫy tay gọi, chúng lượn một ṿng rồi đáp xuống. Quả nhiên chim của Khu-mật viện. Bảo-Hoà móc thư dưới chân chúng coi. Nàng nhận ra bút tích của Khai-quốc vương. Trong thư Khai-quốc vương ra lệnh cho nàng với Thiệu-Thái phải thay đổi y phục, giả làm đệ tử Hồng-thiết giáo, hầu biết hết âm mưu của chúng. Trên đường đi, sẽ có người trao quần áo cùng thẻ bài cho.
Hai anh em đi một quăng, có ông già gánh hai bên hai chậu hoa cúc vàng rất đẹp. Ông lăo thấy hùm, không những không sợ, lại đứng nh́n thản nhiên. Ông dơ tay ngăn anh em nàng lại, rồi vẫy tay cho hai người theo ông vào trong khu vườn hoang. Ông lấy ra cái túi đưa cho Thiệu-Thái:
Hai vị thay quần áo, để thành giáo chúng Hồng-thiết giáo.
Thiệu-Thái biết ông là người của Khu-mật-viện. Chàng cầm lấy cái túi. Hai anh em vào bụi cây mở ra. Trong có hai bộ quần áo giáo chúng, vội mặc vào người.
 Ông lăo dặn:
Khu-mật viện bắt được một đôi nam nữ, là anh em ruột. Trước đây Lê Ba cho sang Tây-dương du học với Hồng-thiết giáo bên ấy. Vậy hai vị phải giả làm hai tên này. Khi đi chúng c̣n nhỏ, bây giờ trở về, chính Lê Ba cũng không nhận ra chúng. Trong đại hội Lê Ba với Nhật-Hồ sẽ tranh dành, hai vị bênh Lê Ba, tàn sát các phe phái khác. Các vị nhớ nam tên Trần Đông-Thiên, nữ tên Trần Quỳnh-Hoa.
Lăo đem hồ, bột, mầu ra hoá trang cho anh em Bảo-Hoà. Tài nghệ hoá trang của lăo rất thần kỳ. Bảo-Hoà không c̣n nhận ra anh ḿnh nữa. Xong lăo cho mỗi người một viên kẹo:
Hai người ngậm viên kẹo này, tiếng sẽ đổi đi. C̣n hai con hùm, các vị cứ mang theo. Lát nữa các vị ra đường sẽ có hai con ngựa. Đó là ngựa của Trần Đông-Thiên với Trần Quỳnh-Hoa mang từ bên Tây-dương về. Các vị cỡi ngựa chạy trước, cho hùm theo sau. Đây là cuốn cẩm nang. Hai vị khoan thai đọc, để thi hành lệnh của thượng cấp.
Thiệu-Thái nghe ông nói chợt hiểu rằng ông không biết lư lịch anh em chàng, nên mới nói « để thi hành lệnh cuả thượng cấp. »
Bảo-Ḥa dùng tiếng cọp nói với đôi hùm mấy câu. Hai con hùm ngoan ngoăn theo sau. Hai anh em từ biệt lăo già ra đường. Ngoài vệ đường có hai con ngựa cực kỳ hùng vĩ. Hai anh em lên ngựa hướng Lộc-hà phi. Hai con hùm theo sau một quăng.
 Đi được mấy dặm, Thiệu-Thái nói nhỏ với em:
Cẩn thận, phía sau có ba kị mă đang phi như bay tới.
Bảo-Hoà mừng thầm, v́ với nội công cuả nàng, c̣n chưa nghe thấy tiếng ngựa phi từ xa, mà Thiệu-Thái đă nghe rơ, ắt chàng đă biết xử dụng nội công của Bồ-tát Sùng-Phạm rồi.
Đúng như Thiệu-Thái nói, từ phía sau ba kị mă phi tới như bay. Ba con ngựa đang phi, thấy phía trước có hai con cọp, chúng kinh hăi, ngừng lại.
V́ chúng ngừng khẩn cấp, phải dựng đứng hai vó trước lên, cất tiếng hí inh ỏi. Ba kị mă cố gắng gh́m cương ngựa lại, nhảy xuống đất. Một người chửi thề:
Tổ mẹ nó, hai đứa thối tha nào kia, hết chỗ chơi rồi hay sao, mà đem ông kễnh ra đường ngăn lối tổ nội mi?
Bảo-Hoà cực kỳ sùng kính thân mẫu. Nghe người kia chửi tổ mẹ th́ nàng chịu sao nổi? Nàng nhảy xuống đất, hú lên một tiếng, con hùm trắng quay đầu lại vồ người kia. Người kia không ngờ con cọp trắng lại vồ ḿnh bằng động tác mau như vậy. Y nhảy vọt lên cao tránh khỏi. Ở trên cao, y đá gió một cái, người tà tà đáp xuống cách con cọp mấy trượng.
 Con cọp vồ y là hư chiêu. Bảo-Hoà hú mấy tiếng nữa, nó đổi chiều, chộp con ngựa của y. Con ngựa bị vồ trúng cổ, mắt. Nó hư lên một tiếng thê thảm, rồi ngă lộn xuống ruộng. Tiếng hí đau đớn của nó lẫn với tiếng hí của hai con ngựa c̣n lại, gây thành tiếng ồn ào, át cả ba tiếng quát tháo của ba kị mă. Con ngựa khốn nạn vẫn chưa chết, dẫy đành đạch. Cất tiếng kêu thảm thiết.
Nói th́ chậm, chứ diễn biến thực mau, con cọp vồ, người kia nhảy lên. Nó chuyển sang vồ ngựa, ngựa ngă, người kia đáp xuống đất... Chỉ thoáng một cái.
Con cọp lộn trở lại. Bảo-Hoà cỡi trên lưng nó, thản nhiên nh́n người kia bằng con mắt lạnh lùng.
Người kia đáp xuống đất, cùng với hai đồng bọn dàn hàng ngang, đứng chặn trước hai con ngựa khoẻ, như che chở cho chúng.
Bấy giờ Bảo-Hoà mới chú ư đến ba kị mă. Tên kị mă bị mất ngựa, thân h́nh gầy, mặt giống lưỡi cầy, da đầy mụn. Y trẻ nhất. Tên thứ nh́ mập ú. Cái đầu của y tṛn trùng trục. Trong khi mũi, mắt, miệng xúm xít nhau lại một chỗ rất nhỏ. Thành ra mới nh́n, cứ tưởng đầu y là một trái dưa thịt. Tên thứ ba, dáng người thanh nhă, mặt hơi dài, da trắng. Y trang phục giống như một Nho sĩ.
Tên mặt lưỡi cầy b́nh tĩnh trở lại, cất tiếng chửi thề:
Con đượi non kia, mi làm ǵ thế?
Bảo-Ḥa móc trong túi ra ba viên thuốc. Nàng dùng ḱnh lực búng mạnh. Đây là thủ pháp xuất phát từ Phục-ngưu thần chưởng. Ba viên thuốc quay với tốc độ thực nhanh, nhưng đi thực chậm, hướng ba kị mă. Tên kị mă béo tṛn đưa tay định bắt ba viên thuốc. Nhưng véo, véo, véo ba tiếng, Bảo-Hoà bắn ra ba viên thuốc nữa, bay thực nhanh, trúng ba viên thuốc trước. Cả sáu viên thuốc đều vỡ tan thành bụi. Tên béo tṛn bắt hụt.
Tên Nho-sinh phất tay vào đám bụi thuốc, đưa lên mũi ngửi, rồi tiến lên thi lễ:
Cô nương! Cái thứ thuốc độc trẻ con của cô nương, đem xử dụng với ai th́ được, chứ với anh em tại hạ , chẳng qua là tṛ chơi. À thuốc này của bản giáo đây.
Quả t́nh Bảo-Ḥa đă dùng thứ thuốc độc trước đây đă tấn công Địch-Thanh. Thứ thuốc này là ám khí đặc chế của phái Tây-vu. Chỉ cần viên thuốc vỡ tan thành bụi, bám vào tay đối thủ, mấy khắc sau, tay đối thủ sưng lên ngay. Nếu không có thuốc giải, ba ngày sau, cánh tay bị hư. Không ngờ bọn này tưởng lầm là thuốc của Hồng-thiết giáo.
Bảo-Hoà thấy ám khí của ḿnh, không làm ǵ được đối thủ, nàng đă hơi kinh ngạc. Khi nghe Nho-sinh nói vậy, nàng biết gặp tay ḱnh địch.
Gă mặt lưỡi cầy nhảy xuống ruộng quan sát con ngựa, thấy nó bị thương nặng, biết khó tránh khỏi cái chết, y phóng vào đầu nó một chưởng. Đầu con ngựa bị vỡ làm đôi. Nó nằm im ĺm.
Khi y phát chưởng, Thiệu-Thái bật lên tiếng kêu kinh ngạc. V́ chiêu thức của y giống hệt vơ công Tản-viên. Chàng đưa mắt cho Bảo-Hoà, ngụ ư dặn em cẩn thận.
 Tên mặt lưỡi cầy lên đường, từ từ tiến tới trước anh em Bảo-Hoà, vung tay chụp nàng. Bảo-Hoà thấy y khinh thường ḿnh, nàng bước ngang một bước, đẩy về phía trước chiêu Long-hổ chưởng. Ḱnh lực mạnh như thác đổ.
Hai tay chạm nhau, Bộp một tiếng, tên mặt lưỡi cầy bay vọt trở lại sau. Cánh tay y gần như tê dại. Y cười lớn:
Con lỏi kia, lăo gia v́ khinh địch, nên chỉ vận có hai thành công lực. Mi hăy coi đây.
Y phóng về trước một chưởng. Chưởng phong cực kỳ hùng hậu. Hai con cọp vội nhảy lùi bốn bước để khỏi bị áp lực. Bảo-Hoà thấy công lực đối phương cao thâm, nàng không dám coi thường, thuận tay phát chiêu Ác ngưu nan độ. Chưởng phong xoáy tṛn đẩy về trước.
Hai chưởng gặp nhau, Binh một tiếng. Cả hai đều bật lui. Tên mặt lưỡi cầy lùi liền bốn bước. C̣n Bảo-Hoà lùi một bước. Thắng bại đă phân. Thiệu-Thái cũng như đồng bọn tên mặt lưỡi cầy đều kêu lên tiếng kinh ngạc. Thiệu-Thái kinh hoàng nghĩ:
Công lực Bảo-Hoà đâu phải tầm thường, mà dường như ngang tay với tên này. Vậy y là ai, mà vơ công ḿnh chưa hề thấy qua?
Tên Nho sinh tiến lên hô lớn:
Ngừng tay!
Y chắp tay thi lễ với Bảo-Hoà:
Cô nương. Phải chăng vừa rồi cô nương xử dụng chiêu Ác ngưu nan độ của phái Tản-viên?
Bảo-Hoà gật đầu:
Đúng thế. Tiên sinh thấy thế nào?
Tên Nho sinh hỏi tiếp:
Chẳng hay cô nương gọi tiền bối Đỗ Xích-Thập là ǵ?
Bảo-Ḥa nhớ lại, hôm rồi Thiệu-Thái kể rằng trong khi chàng cùng Mỹ-Linh phục ở nhà Hoàng Văn, nghe bàn truyện, th́ biết Đỗ Xích-Thập thuộc phái Tản-Viên. Vai vế y cao hơn chưởng môn Đặng Đại-Khê một bậc. Có lẽ ba tên này quen biết với y nên mới gọi y là tiền bối. Nàng đáp mập mờ:
Điều này bí mật, tôi không thể nói ra được. Phải chăng tiên sinh có quen biết với người? Tiên sinh nói trước đi, rồi tôi mới nói.
Gă Nho-sinh thấy Bảo-Hoà nói bằng giọng trẻ con. Y nghiêm trang:
Tiền bối Đỗ Xích-Thập là bề trên của anh em tại hạ.
Bảo-Hoà chợt tỉnh ngộ:
Chắc ba tên này thuộc Hồng-thiết giáo đây. Đă vậy, ta thử ḍ la xem sao?
Nàng cười đáp:
Bề trên là thế nào mới được? Đỗ trưởng lăo rất tin tưởng vào anh em tại hạ.
Tên Nho-sinh sáng mắt ra:
Th́ ra tiểu cô nương cũng thuộc người Hồng-thiết giáo đấy!
Tiên sinh có biết tin giáo chủ Nhật-Hồ lăo nhân gia mới tái xuất thế không?
Anh em tại hạ nghe tin, vội phi ngựa bất kể ngày đêm về xem sự thể thế nào. Tin tức có thực không?
Thực một trăm lần. Cả tứ trưởng lăo Nguyễn Chí cũng tái xuất thế nữa. Hôm nay bản giáo sẽ xuất hiện, trấn áp quần hùng, chiếm chức minh chủ vơ lâm Đại-Việt.
Tên mập ú tỏ vẻ thận trọng:
Cô nương nói vậy ta tin vậy. Nếu cô nương là đệ tử bản giáo, cô nương có dám để ta phóng Nhật-hồ độc khí vào người không?
Thiệu-Thái nhớ lại hôm lấy cung Nhất-Trụ, y khai rằng, phàm khi giao chúng Nhật-Hồ gặp nhau, thường đem độc chưởng ra đọ để biết vai vế cao thấp. Chàng mỉm cười:
Dĩ nhiên anh em tại hạ dám. Xin các vị nh́n đây.
Chàng vận khí, phát chiêu Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng đánh vào một cây bên đường. B́nh một tiếng, thân cây to bằng cổ chân gẫy đôi, từ từ đổ xuống. Gă béo mập thấy ḱnh lực của Thiệu-Thái, y kinh hoảng:
Công tử! Với công lực này, tại hạ e ngang với các vị trưởng lăo. Vậy công tử học với ai?
Bảo-Ḥa dọa y:
__ Chúng tôi được gửi sang Tây-dương, học nghệ với Tây-dương Hồng-thiết giáo chủ.
__ À th́ ra thế! Vậy công tử đây là Trần Đông-Thiên c̣n cô nương là Trần Quỳnh-Hoa đấy. Anh em chúng tôi nghe trước đây hai giáo chúng Đại-Việt được giáo chủ Tây-dương Hồng-thiết thu làm đệ tử, nay thành tài, đang trên đường về Đại-Việt. Thực hân hạnh cho anh em tại hạ. Hai vị đi dự đại hội vơ lâm hẳn?
Chúng tôi đi dự lễ Bắc-b́nh vương. C̣n các vị?
Chúng tôi t́m gặp Đỗ tưởng lăo. Ba anh em chúng tôi là đệ tử của người. Tôi lớn nhất tên Đỗ-xích Nhất-Bách. Phụ trách giáo chúng ở châu Vĩnh-An.
Bảo-Ḥa kinh hăi:
Vĩnh-An là châu lớn trong 207 Khê-động của mạ mạ ta hiện do họ Hoàng làm thủ lĩnh, tiếp giáp với Hợp-phố, Như-tích, Để-trạo của Khâm-châu Trung-quốc. Không ngờ cũng có bọn Hồng-thiết ẩn thân.
Y chỉ gă to béo:
Nhị đệ tên Đỗ-xích Nhị-Bách. Phụ trách giáo chúng châu Tô-Mậu.
Bảo-Ḥa kinh hăi ngầm:
Châu Tô-Mậu trong đó có ba động Na-dương, Đ́nh-lập, An-châu, do Vi Thủ-An làm thủ lĩnh, giáp giới với châu Thiên-long, Cổ-vạn, Tư-minh thuộc Ung-châu nhà Tống.
Y chỉ gă mặt lưỡi cầy:
Tam đệ tên Đỗ-xích Tam-Bách. Phụ trách giáo chúng Lạng-châu.
Bảo-Ḥa rùng ḿnh, v́ châu Lạng, do chú nàng tên Thân Thừa-Phú làm thủ lĩnh. Đây là châu khá lớn, trong đó đó ba động Quang-lang, Môn-văn, Vạn-nhai. Phần đất này tiếp giáp với các châu Vĩnh-b́nh, Tây-b́nh, Tư-lăng, Lộc-châu do Vi Đại-An cai quản.
Thiệu-Thái chỉ con ngựa của chàng bảo Đỗ-xích Tam-Bách:
Em tôi v́ không biết, nên có chỗ mạo phạm, tôi xin nhường con ngựa của tôi cho nhân huynh. Tôi cỡi con cọp này được rồi. Chúng ta mau đến Lộc-hà, không trễ mất. Hai con ngựa này, chúng tôi mang từ Tây-dương về đấy.
Gă mặt lưỡi cầy trầm trồ khen ngợi con ngựa cao lớn hùng vĩ, rồi nhảy lên. Cả bọn phi trước. Thiệu-Thái cỡi cọp theo sau.
Bảo-Hoà phi song song với Đỗ-xích Nhất-Bách, nàng giả tảng để ḍ la:
Không biết ở Bắc-biên bản giáo c̣n những ai ẩn thân truyền giáo nữa? Kỳ đại hội này có về không?
Đỗ-xích Nhất-Bách lắc đầu: