Đứng ngoài, nh́n trận đấu của Mỹ-Linh với Hoàng Văn, Khai-Thiên vương, Khai-Quốc
vương đều thấy rằng Mỹ-Linh mới luyện vơ gần đây, nên chưa có kinh nghiệm chiến
đấu. Rơ ràng nhiều lúc Hoàng Văn mất căn bản, mà Mỹ-Linh không biết lợi dụng hạ
y. Bằng không, th́ mấy chiêu nàng đă đả bại y dễ dàng. C̣n Hoàng Văn, y đă từng
giao đấu hàng ngàn trận, kinh nghiệm có thừa. Y chỉ mong Mỹ-Linh nới tay một
chút, y có dịp vận Nhật-hồ độc chưởng hại nàng. Nhưng Mỹ-Linh tấn công ráo riết
quá. Y trở tay không kịp.
Trong đầu óc y, y nghĩ:
Không hiểu con nhỏ này học ở đâu ra thứ nội công kỳ diệu, gần giống như Tiêu-sơn,
mà sát thủ mănh liệt hơn. C̣n chiêu thức, rơ ràng của phái Tiêu-sơn không sai.
Viên gia tướng mà Khai-Thiên vương sai đi đă trở về. Y đến bên vương nói nhỏ:
Tiểu nhân đă khai quật mộ vương phi. Trong quan tài có bộ xương phu nữ. Nhưng y
phục lại không phải y phục hồi khâm liệm. Châu báu đeo trên người vương phi cũng
không thấy trong quan tài. Trước khi về đây, tiểu nhân chôn lại như cũ.
Triệu Liên-Hương đứng bên chồng, nghe viên gia tướng phúc tŕnh, bà biết chồng
sai y đi quật mồ bà lên để khám nghiệm. Như vậy trắng đen đă rơ rệt. Bà thở dài
một tiếng, trút được gánh nặng.
Khi Mỹ-Linh đem bà về đến Khu-mật viện, đưa vào pḥng kín, rồi mới gỡ lớp hoá
trang cho bà thấy. Mẹ con nhận nhau, khóc lóc nức nở. Mỹ-Linh tóm lươc tất cả
truyện nhà, truyện nước mấy năm qua cho mẹ nghe. Bà nghe Mỹ-Linh học được vơ
công kỳ diệu, tưởng bản lĩnh b́nh thườung thôi. Nào ngờ quan sát nàng đấu với
Hoàng Văn, bà mới thực sự kinh ngạc.
Lần đầu tiên, từ khi học được vơ công Lĩnh-nam trong hầm đá, bây giờ Mỹ-Linh mới
gặp một địch thủ xứng tay. Càng đấu, nàng xử dụng các chiêu thức Tiêu-sơn bằng
nội lực Vô-ngă tướng Thiền-công thuần thục hơn.
Trong sân xuất hiện thêm mấy người là Huệ-Sinh, Nùng-Sơn tử, Tôn Đản. Tôn Đản
cực kỳ sủng ái người sư tỷ hiền hậu này. Nó thấy sư tỷ không thắng được Hoàng
Văn, nó sinh bực ḿnh. Thấy chiêu thức nào của Hoàng Văn, nó cũng phá được, mà
sao Mỹ-Linh không biết?
Chợt Tôn Đản nhớ lại hồi đầu năm, nó đấu với Quách Quỳ, chỉ vài chiêu thô sơ, nó
thắng y, v́ vơ công của nó là vơ công Cửu-chân khắc chế vơ công Trung-quốc. Từ
hôm về Thiên-trường, nó dạy Mỹ-Linh hầu hết những chiêu vơ công Cửu-chân mà nó
học được trong hầm đá. Hôm nay thấy Hoàng Văn dùng vơ công Trung-nguyên, nó nảy
ra ư nhắc Mỹ-Linh.
Giữa lúc đó Hoàng Văn để hở hạ bàn, nếu đánh vào đó chiêu Thiết ḱnh trầm hải ắt
y bị bại. Nó hô lớn:
Chị Mỹ-Linh, Thiết-ḱnh trầm hải.
Mỹ-Linh đang định xuất chiêu Khổ hải vô bờ trong Tượng-đầu chưởng, thấy sư đệ nhắc,
nàng đổi ra chiêu Thiết-ḱnh trầm hải. Binh một tiếng, Hoàng Văn bị trúng chưởng
bay vọt ra xa.
Ai cũng tưởng Hoàng Văn trúng chưởng đó phải nát thây mà chết. Nào ngờ y lại đáp
xuống an toàn. Chính y cũng không hiểu tại sao chưởng phong Mỹ-Linh mạnh như
sóng vỗ, chiêu số ác hiểm mà y không chết. Y cho rằng Mỹ-Linh chưa muốn giết y,
v́ lư do nào đó.
Được thư thả, y vận Hồng-thiết độc công, phát chiêu. Trong chưởng phong có mùi
tanh hôi khủng khiếp.
Tôn Đản hỏi Huệ-Sinh:
Đại sư! Tại sao tên Hoàng Văn bị trúng chưởng của chị Mỹ-Linh mà dường như y
không hề hấn ǵ?
Huệ-Sinh vỗ vai Tôn Đản:
Thí chủ nên biết rằng xưa Trung-tín hầu Vũ Bảo-Trung nghiên cứu chế ra vơ công
Cửu-chân khắc chế vơ công Trung-nguyên bao gồm nội công và ngoại công. Phải hai
thứ đó hợp với nhau, mới mănh liệt. Đây th́nh ĺnh Mỹ-Linh xuất chiêu Cửu-chân
bằng nội lực Tiêu-sơn sao có kết quả được? Tôn Đản vẫn không hiểu:
Xin đại sư dạy rơ hơn.
Huệ-Sinh nở nụ cười từ bi:
Thí chủ đă biết Thiền-công của Mỹ-Linh là Vô-ngă tướng. Đúng ra nếu vận khí đúng,
chỉ vài chiêu, tên Hoàng Văn bị hạ rồi. Khi xử dụng Vô-ngă tướng phải bỏ Ngũ-uẩn,
Lục-căn ra ngoài. Bỏ ra nhân ngă tứ tướng. Nhân, ngă tứ tướng là ǵ? Nó có bốn
thứ, tức Vô-ngă tướng, vô nhân tướng, vô chúng sinh tướng, vô thọ giả tướng. Thế
mà khi xử dụng, Mỹ-Linh nghĩ đến thù mẹ là « có ngă tướng ». Muốn thắng gấp đối
thủ là « có nhân tướng », làm sao kiềm chế y nổi?
Nùng-Sơn tử thêm vào:
Hồi năy công chúa dùng vơ công Cửu-chân đánh y bay đi dể dàng. Bây giờ y dùng
Nhật-hồ độc chưởng e vơ công Cửu-chân vô dụng.
Tôn Đản dù sao vẫn c̣n trẻ, tính hiếu thắng nổi dậy, nó nghĩ thầm:
Vơ công nào cũng thế, đánh trúng th́ phải đau. Vơ công Cửu-chân khắc chế vơ công
Trung-nguyên cũng khắc chế vơ công Hồng-thiết giáo, chứ có đâu như lời Nùng đạo
sư? Đă vậy ta xui chị Mỹ-Linh xử dụng vơ công Cửu-chân lần nữa xem sao?
Nó hô lớn:
Chị Mỹ-Linh, dùng vơ công Cửu-chân gấp.
Hồi năy Mỹ-Linh dùng một chiêu vơ công Cửu-chân thắng Hoàng Văn, bây giờ nghe sư
đệ nhắc, nàng tỉnh ngộ:
Ta thử dùng vơ công Cửu-chân nữa xem sao.
Thuận tay nàng phát chiêu Thiết-ḱnh phi chưởng. Binh, binh hai tiếng. Chưởng
nàng chạm vào chưởng Hoàng-Văn, nàng bật lui lại đến ba bốn bước. Khí huyết nhộn
nhạo cực kỳ khó chịu.
Hoàng Văn không nhân nhượng, y phóng theo, đánh xuống một độc chưởng như sấm nổ.
Mỹ-Linh kinh hoàng đẩy ra chiêu Nghiệp dĩ vô tận. Chiêu nghiệp dĩ vô tận lấy ư
trong khi đức Thích-ca Mâu-ni ngồi dưới gốc Bồ-đề tu gần đắc đạo, th́ có muôn
ngàn ma vương, quỷ ác mà ngài mắc nghiệp với chúng từ muôn vàn kiếp trước. Chúng
hiện đến quấy phá, đ̣i nợ. Ngài phải dùng Thiền-na để giải đi.
Binh một tiếng, Hoàng-Văn bay tung lên cao. Y đáp xuống mái nhà. Mỹ-Linh nhảy
vọt lên theo. Hoàng-Văn cười nhạt:
Con nha đầu kia, mi chết đến nơi mà không biết. Mi bị trúng Nhật-hồ độc chưởng
rồi. Mau quỳ xuống lạy ta làm sư phụ, nhập bản giáo, ta sẽ cho thuốc giải. Mi
không tin, thử nh́n tay xem, có phải tay mi tím bầm không?
Mỹ-Linh đưa tay lên nh́n, thấy không có ǵ lạ, nàng cười:
Thiền-công của ta dùng để giết người th́ khó, chứ dùng để chinh phục bọn ma quái
các người th́ dễ quá.
Nùng-Sơn tử bảo Tôn Đản:
Thí chủ hiểu rơ chưa?
Xin đạo sư chỉ đạy cho.
Khi Hoàng Văn dùng vơ công Liêu-Đông, tức vơ công Trung-nguyên, công chúa dùng
vơ công Cửu-chân khắc chế được. C̣n bây giờ y dùng Nhật-hồ độc chưởng, vơ công
này của Tây-dương giáo chủ tên Mă-Mặc và Lệ-Anh chế ra, vơ công Cửu-chân không
c̣n uy lực khắc chế nữa. Ngược lại khi công chúa dùng chiêu thức Tiêu-sơn Nghiệp
dĩ vô tận y bị đánh bại. Tại sao? V́ Hồng-thiết giáo thuộc ma, thuộc quỷ. Dẹp
ma, trừ quỷ mà dùng vơ công Phật-gia đương nhiên ma tính, quỷ tính phải tiêu trừ.
Khi ma tính, quỷ tính ra đi, con người trở về với nhân tính. Cho nên y bị đánh
bay đi, chứ không chết.
Mỹ-Linh thấy sư phụ, nàng an tâm, vừa phát chiêu vừa hỏi:
Sư phụ! Sư phụ thấy con phát chiêu có đúng không?
Huệ-Sinh muốn Mỹ-Linh giải quyết Hoàng Văn cho mau, ông mỉm cười nhắc nàng:
Mỹ-Linh, phàm xử dụng Thiền-công, phải bỏ ra ngoài Ngũ-uẩn, mới phát huy được
Phật-tính.
Nghe tiếng sư phụ nói, Mỹ-Linh cảm thấy ấm trong ḷng. Nàng bỏ ra ngoài ngũ uẩn,
trong khi đó tay phát chiêu. Ḱnh phong biến đổi, ào ào tuôn như sóng vỗ, như
thác đổ. Cứ mỗi chiêu nàng đánh ra, chưởng của Hoàng Văn biến mất như muối bỏ
biển. Binh, binh, hai chưởng đụng nhau,người Hoàng Văn bật lui lại sau ba bốn bước
liền. Y càng đấu càng kinh hăi, v́ cứ mỗi chiêu Mỹ-Linh đánh ra, y vận công đỡ,
cảm thấy nội lực biến mất. Y nghĩ thầm: Ta phải làm thế nào để đấu nội lực với
con nhỏ này, rồi dồn độc khí sang người y thị mới mong sống sót hôm nay.
Binh, binh, hai chưởng lại chạm nhau. Hoàng-Văn tiến lên một bước đánh thẳng một
quyền vào ngực Mỹ-Linh. Mỹ-Linh x̣e tay chụp chưởng của y, th́ hai tay dính chặt
vào nhau. Cuộc đấu nội lực bắt đầu.
Đỗ Lệ-Thanh tiến lên quan sát trận đấu. Bà thấy Mỹ-Linh dùng Thiền-công hoá giải
chất độc của Hoàng Văn, như vậy chẳng hoá ra tử tế với y ư? Bà phải lên tiếng
bảo Mỹ-Linh đẩy chất độc trở lại người y, cho y nếm mùi đau khổ. Bà nói:
Công chúa, chẳng nên nhân nhượng với tên ma đầu này. Bàn tay nó đă đẫm máu biết
bao nhiêu vạn mạng người. Công chúa buông lỏng chân khí Thủ-tam âm kinh, rồi dồn
sang Thủ-tam dương kinh tấn công y.
Mỹ-Linh nào phải không biết lư thuyết đó? Lúc đầu đấu với Hoàng Văn, nàng chưa
đủ sức thắng y. Bây giờ nàng muốn giết y thực không khó. Nàng học Phật từ nhỏ,
giết con kiến, con sâu nàng c̣n không nỡ, huống hồ đối với con người? Nàng muốn
sao cho y khuất phục, giác ngộ, hồi đầu, rời khỏi bến mê. V́ vậy nàng chỉ vận có
bẩy thành công lực.
Triệu Liên-Phương trước đây theo học với sư thái Tịnh-Tuệ. Nay Tịnh-Tuệ đang là
chưởng môn phái Mê-linh. Vơ đạo phái Mê-linh khác với vơ đạo phái Tiêu-sơn ở
điểm, phái Tiêu-sơn dùng vơ do bất đắc dĩ, lấy từ bi hỉ xả, dùng Phật pháp cảm
hoá kẻ ác làm lẽ chính. Phái Mê-linh không thế, đối với kẻ ác, phải thẳng tay.
Kẻ đă phạm tội phải bị trừng trị đích đáng. V́ vậy Liên-Phương tuy có học Phật
pháp, nhưng ḷng dạ khác xa Mỹ-Linh.
Nh́n trước mắt, thấy con gái đang đấu nội lực với tên ma đầu, đă từng đánh bà
một Nhật-hồ độc chưởng, đến nỗi đau đớn, chết đi, sống lại trong bốn mươi chín
ngày, rồi bắt giam bà dưới hầm. Bà bị chuyển cho hết tên ma đầu này, tới tên ma
đầu khác hăm hiếp, ôm ấp, gọi bà là cây thuốc để luyện công. Cuối cùng giam bà
với Nhật-Hồ lăo nhân dưới hầm sâu, cho lăo dầy ṿ bà. Hận thù sâu như biển. Hơn
nữa thời gian ở với bọn ma đầu, bị ma tính xâm nhập, trong người bà đầy dẫy thù
hận, lẫn xảo quyệt. Rồi bà lại ăn bào thai biết bao lần, ác tính nổi dậy. Bà từ
từ tiến đến bên Mỹ-Linh, cất tiếng nói:
Mỹ-Linh, con phải giết tên này ngay. Nếu để nó sống, ắt mẹ sẽ chết.
Mỹ-Linh nghe mẹ nói, thực tại trở về với nàng. Đúng thế, nếu y chưa chết, y
chính là nhân chứng về sự ô danh thất tiết của bà. Tin này lan truyền ra, đến
phụ vương nàng không hy vọng nối ngôi ông nội đă đành, mà mẹ nàng sẽ bị xử voi
dày ngựa xé. Phụ vương mất tước vương, bị đuổi về dân dă. Nàng phải giết y.
Nghĩ vậy, chân khí ṭng tâm phát ra. Ba kinh âm buông lỏng, chân khí của Hoàng
Văn cuồn cuộn tràn vào người nàng. Hoàng Văn tự nhiên thấy chân khí Mỹ-Linh yếu
dần, th́ mừng lắm. Y dồn chất độc Nhật-hồ sang người nàng, trong ḷng khoan
khoái:
Con nha đầu này phải chết.
Nhưng y chợt thấy ba luồng nội lực khác mạnh như xô núi, nghiêng biển hoá giải
chất độc của y, xuyên qua tay, chạy vào tấn công nội tạng. Y kinh hoảng vận hết
chân khí sang để chống lại. Nhưng chân khí ra đi bao nhiêu, mất hết bấy nhiêu.
Huệ-Sinh đứng ngoài, ông hiểu ư Triệu Liên-Phương, Đỗ Lệ-Thanh. Ông có trái tim
Bồ-tát, ḷng dạ từ bi, ông chỉ muốn Mỹ-Linh hoá giải chất độc cũng như công lực
y, rồi cảm hoá y, chứ không muốn giết y. Như vậy phải mấy năm sau, y mới phục
hồi công lực. Trong thời gian đó ông có thể dùng Phật-pháp cảm hoá. Ông lên
tiếng:
Mỹ-Linh! Không tâm, giải trừ Ngũ-uẩn.
Mỹ-Linh trấn nhiếp tâm thần, đơn điền hư không, chân khí của Hoàng Văn tràn vào
người nàng. Một lát trên đầu y phát ra làn hơi trắng. Y lảo đảo mấy cái, rồi ngă
ngồi xuống.
Vơ sĩ trói y lại.
Sợ ông anh tra khảo, lộ vụ Triệu Liên-Phương bị dùng làm cây thuốc, Khai-quốc
vương truyền giải y về Khu-mật-viện. Vương nói:
Vương huynh, đệ xin vương huynh một điều.
Chú hai muốn ǵ ta cũng chiều. Những biến cố trong gia đ́nh ta thực đau khổ, đều
do chú hai giúp ta thoát. Chú muốn một điều, chứ ngh́n điều, ta cũng chuẩn.
Khai-Quốc vương ghé vào tai anh nói nhỏ:
Chị Liên-Phương bị giam hai năm dưới hầm kín, tâm thần có đôi chút khác thường.
Đệ xin anh tuyệt đối không bao giờ nhắc tới vụ này trước mặt bà. Thế thôi.
Khai-Thiên vương những tưởng ông em xin ḿnh điều ǵ khó khăn, không ngờ điều
xin đó lại chỉ là vấn đề trị bệnh cho vợ ḿnh.
Vương cảm động:
Anh hứa.
Khai-Quốc vương cùng Huệ-Sinh, Nùng-Sơn tử, Tôn Đản ra về. Vương bảo Thiệu-Thái:
Truyện ở đây xong rồi. Con về chầu mạ mạ đi. Nhớ sáng mai đến đây dự cuộc họp
quan trọng. Mang theo Bảo-Ḥa.
Thiệu-Thái tiến đến trước Khai-Thiên vương quỳ gối:
Thưa cậu, mợ. Việc cứu mợ đă xong. Hoàng Văn cũng đă bị bắt. Con xin phép cậu
mợ về chầu mạ, mạ.
Khai-Thiên vương đă bớt ác cảm với Thiệu-Thái. Vương đỡ chàng dậy:
Ừ thôi cháu về. Mai gặp lại.
Thiệu-Thái đưa mắt nh́n Mỹ-Linh, rồi lên ngựa ra về.
Lê Thuận-Tông, Hà Thiện-Lăm bịn rịn không muốn xa Kim-Thành, Trường-Ninh.
Mỹ-Linh hiểu ư hai cậu em. Nàng mỉm cười:
Thiện-Lăm, Thuận-Tông. Ở lại chơi trăng với chị cho vui. Hôm nay mẫu tử trùng
phùng, chị muốn hai em cùng chung vui.
Thiện-Lăm, Thuận-Tông mừng rú. Chúng nói thầm trong ḷng:
Cầu trời, cầu Phật cho chị ḿnh tâm an, thần tĩnh. Bà chị ḿnh thành Bồ-tát rồi.
Nam-mô bồ tát Mỹ-Linh.
Khu vực cư trú của đệ tử Tây-vu nằm ở ngoài thành Thăng-long, gần cửa
Quảng-phúc. Thiệu-Thái về đến nơi, nọi người đă đi ngủ. Chỉ có ông nội, song
thân, với Bảo-Ḥa c̣n thức, đang uống trà thưởng trăng. Thấy chàng về công chúa
Lĩnh-Nam Bảo-ḥa hỏi:
Anh em con đi theo cậu hai riết rồi hành sự ẩn ẩn hiện hiện không biết đâu mà
lường. Hôm trước vừa mới ăn cơm, có chim ưng gọi phải đi gấp, tới bây giờ mới
về. Không chừng lát nữa lại có chim ưng gọi cũng nên.
Tuy là phụ nữ, thích ṭ ṃ, luôn luôn muốn kiểm soát tất cả những việc con ḿnh
làm, nhưng công chúa Lĩnh-nam Bảo-ḥa tự biết con hành sự dưới quyền của cậu em
ḿnh. Bà biết cậu em ḿnh hành sự thần sầu quỷ khốc, nếu con khai ra th́ khai,
chứ bà không cật vấn. V́ đó là truyện quốc gia đại sự.
Thiệu-Thái được Khai-quốc vương dặn ḍ cẩn thận, bới chỉ cần lộ ra việc vương
phi Khai-thiên vương, Đông-chinh vương bị bọn Hồng-thiết giáo làm ô danh thất
tiết, triều Lư ắt nghiêng ngả.
Thiệu-Thái thuật sơ cho ông nội với song thân biết đại khái, chàng với Mỹ-Linh
giải cứu được vương phi Khai-thiên vương, Đông-chinh vương cùng phu nhân
Hồng-Sơn đại phu, Thiên-trường đại hiệp.
|