Thuận Thiên Di Sử                                                                            Yên-tử cư-sĩ Trần Đại-Sỹ
 
HỒI THỨ BỐN MƯƠI SÁU

Dẫu ĺa ngó ư c̣n vương tơ ḷng.
( Đoạn trường tân thanh )

 

Lâm Huệ-Phương ngồi vuốt tóc Mỹ-Linh như một bà mẹ hiền đối với cô con gái yêu:
Đáng lư ra, giờ này tôi là thím của công chúa. Nếu may mắn, không chừng tôi c̣n trở thành vương phi của một vị vương gia, có tài kinh thiên động địa, có ơn đức trải khắp đất nước, lại nhă lượng, cao trí. Nhưng cái t́nh là cái chi chi, lịch sử cổ kim không ai định nghĩa nổi. Từ ngày gặp Hồng-Sơn đại phu, trong tâm tôi chỉ có chàng. Nếu vương gia như những vị đế vương khác, tôi đành ôm mối vạn cổ sầu trong vương phủ. Thế nhưng ḷng dạ vương gia như biển, cho nên tôi mới được hạnh phúc như thế này.
Huệ-Phương nói nhỏ:
Mỹ-Linh nhớ nhé. Mỹ-Linh rời đây, trở về gặp vương gia. Mỹ-Linh nói dùm Huệ-Phương dù thịt nát xương tan, cũng nguyện làm bất cứ việc ǵ trợ giúp cái chí của vương gia.
Hai tay Mỹ-Linh ôm lấy cổ Huệ-Phương nói nhỏ vào tai:
Chú hai muốn biết, việc chú trả phu nhân lại cho đại phu. Đại phu đă biết chưa?
Chưa. Không phải tôi dối chồng, mà chưa đến lúc nói. Hồi vương gia bầy kế cho tôi trở lại gặp đại phu. Vương gia có dự trù trường hợp đại phu thắc mắc rằng, tôi trốn khỏi Hoàng-cung mà tại sao triều đ́nh không truy cứu gia đ́nh. Nên vương gia khuyên tôi mang bố mẹ theo, giả t́m đại phu trị bệnh. Quả nhiên, một đêm đại phu thắc mắc. Tôi trả lời đại phu rằng: V́ khi tôi về đến nhà, th́ dẫn bố mẹ đi t́m đại phu, rồi ở lại luôn trong Vạn-thảo sơn trang. Nào biết triều đ́nh truy cứu hay không? Ví dù có truy tầm, cũng khó mà t́m ra.

Huệ-Phương ngước mắt nh́n lên bầu trời xanh ngắt, lảng vảng những tảng mây trắng trôi lờ đờ:
Một lần khác đại phu hỏi chi tiết về việc tôi được tuyển cung. Tôi cứ sự thực tŕnh bầy hết. Chỉ không thuật đoạn được đưa về phủ Khai-quốc vương. Thay vào đó tôi nói: Đêm đó, em ngồi tưởng nhớ đến anh, ôm mặt khóc cho mối t́nh không trọn vẹn, th́ một người mặc quần áo vương tước cật vấn em tại sao lại khóc. Em nói rơ sự t́nh. Vị vương đó dẫn em theo cửa sau trốn khỏi Hoàng-thanh. Đại phu hỏi tên vị vương ân nhân. Tôi đáp : Không biết tên, nhưng nếu gặp mặt th́ nhớ. Đại phu trầm ngâm nói: Nếu vị vương đó là con Lư Công-Uẩn, mà Uẩn thuận truyền ngôi cho y, th́ ta không đ̣i phục hồi nhà Lê nữa. Tôi hỏi :Tại sao. Chẳng lẽ anh v́ một người con gái như em, mà bỏ sự nghiệp tổ tiên?. Đại phu đáp :Không phải v́ ân nghĩa nhượng vợ, mà muốn cho người có lượng cả như vậy làm vua, th́ nước Việt mới ngóc đầu dậy được.
Huệ-Phương nhắc lại:
Như vậy lúc đầu chỉ có vương gia, vú già nuôi vương gia với tôi biết. Không hiểu vương gia đă cho những ai biết?
Thêm ông nội bà nội, Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa với cháu. Hôm ấy bọn cháu đứng hầu bên cạnh nên biết mọi truyện. Chúng cháu có kể truyện hồi ở Vạn-thảo sơn trang, chúng cháu ngạc nhiên vô cùng, khi thấy phu nhân mới gặp chúng cháu, mà đối xử cực kỳ thân thiết cho ông bà nội nghe. Ông nội khen phu nhân thực không hổ là nữ anh hùng Đại-Việt.

Rồi Mỹ-Linh tường thuật lại việc phụ vương nàng chất vấn, kết tội Khai-quốc vương trong Long-hoa đường như thế nào. Thuận-thiên hoàng đế cùng hoàng hậu Lập-Nguyên tra khảo vương về Huệ-Phương, Hà-Thanh ra sao. Hoàng đế súyt đem vương ra chặt đầu v.v. không bỏ sót một chi tiết nào.
Huệ-Phương nước mắt đầm đ́a:
Vương...anh... anh..v́ hạnh phúc của em mà phải chịu trăm bề cay đắng. Dù em có tan xương nát thịt cũng không đền đáp được công đức này của anh.
Huệ-Phương lau nước mắt rồi cắn vào má Mỹ-Linh một cái:
Vương gia thực chu đáo. Hôm qua, tôi xin phu quân tôi cho phép tôi với Lê Văn đi thăm Mỹ-Linh, Bảo-Ḥa, Thanh-Mai. Nhưng sự thực muốn gặp vương gia. Tôi ngạc nhiên vô cùng, v́ từ xưa tới giờ vương gia cực kỳ chu đáo, mà sao lánh mặt không gặp tôi? Rồi lại cho Mỹ-Linh theo tôi đi dễ dàng trong khi chúng tôi về Thăng-long kỳ này, mực đích đối đầu với vương gia. Th́ ra vương gia sợ gặp tôi, rồi lộ bí mật, vương cho Mỹ-Linh đi dễ dàng, để nhờ Mỹ-Linh chuyển tin cho tôi.
Mỹ-Linh ghé miệng vào tai Huệ-Phương:
Phu nhân nói chỉ đúng một nửa. Chú hai không muốn gặp phu nhân. V́ gặp phu nhân, th́ sau đó trong ḷng nổi cơn băo táp. Chú hai nói, hôm gặp phu nhân, yêu phu nhân, say đắm phu nhân. Nhưng chú hai không muốn nhắm mắt hưởng thụ trong cái đau khổ của phu nhân.
Trống ngực Huệ-Phương đập mạnh. Mặt nàng lúc trắng, lúc đỏ, nhớ lại cái phút Lư Long bồng nàng lên dường, tay lần mở nút áo, tay kéo dây lưng quần. Bấy giờ nàng như mê như tỉnh, tê dại khắp người. Huệ-Phương quên sao được, từ hồi c̣n nhỏ, nàng đă nghe nói về vị thái tử tài kiêm văn vơ, lại rộng lượng, trọng nghĩa khinh tài. Nàng dệt những giấc mơ đẹp như gấm như hoa. Nàng tưởng tượng sau này sẽ được gặp vị thái tử đó. Thế mà bây giờ nàng đang nằm gọn trong tay con người đa t́nh, đa tài. Con người này dang chuẩn bị đưa nàng vào giấc mơ huyền ảo của núi Vu-sơn. Thế nhưng bản tính ngay thẳng, nàng phải thố lộ chân t́nh về cuộc gặp gỡ người thầy thuốc đêm nọ, và dành cho ông t́nh yêu ngay từ đấy.
 
Mỹ-Linh nh́n mặt Huệ-Phương, biết Huệ-Phương chưa quên được chú ḿnh. Nàng nói sang truyện khác:
Sao phu nhân biết chị Thanh-Mai bị nạn, mà đến thăm?
Khi chúng tôi khởi hành về Thăng-long dự đại hội vơ lâm Đại-Việt, đêm tôi mơ thấy đi trên cái xe. Th́nh ĺnh cái xe bị vấp vào đá, bánh cong đi. Trong phép giải mộng, đó là có người mong ḿnh. Đêm sau tôi thấy Thanh-Mai đang ôm bụng đau đớn. Tôi đoán : Xe bị gẫy bánh là điềm có người mong ḿnh. Thanh-Mai ôm bụng đau đớn, v́ nang đang bị tai nạn. Cho nên đến Cổ-loa, tôi lấy xe đi thăm Mỹ-Linh, Bảo-Ḥa, Thanh-Mai. Nghe nói ba người ở phủ Khai-Quốc vương. Chúng tôi tới nơi đúng lúc Thiệu-Thái, Thanh-Mai đang mê man. Tôi xin Quốc-vương để tôi đem hai người về đây trị bệnh. Nhiều người xin đi theo. Song tôi chỉ thuận cho Mỹ-Linh đi mà thôi.
Mỹ-Linh hỏi:
Cứ như đại phu nói, cần đả thông Kỳ-binh bát-mạch cùng Thập-nhị chính kinh, th́ hoà hợp được Thiền-công với Chu-sa Ngũ-độc. Như vậy anh Thiệu-Thái đă hết nguy hiểm chưa?
Lê Văn gật đầu:
Hết th́ hết rồi. Có điều trong người anh Thiệu-Thái c̣n hút độc Thất-trùng Ngũ-hoa, nên cần cho uống thuốc trục độc ra. Thang thuốc ban năy để trục độc đấy. Trong lúc anh mê man đă được đổ cho hai thang. Thang hồi năy là ba. Cơm ba bát, thuốc ba thang. Bệnh của anh khỏi rồi.
Thiệu-Thái cảm động:
Đại phu thực là thần nhân. Không biết hiện giờ bệnh t́nh chị Thanh-Mai ra sao?
Hồng-Sơn phu nhân sẽ vỗ tay vào vai Thiệu-Thái:
Thế tử đừng lo. Thanh-Mai là đệ tử cưng của phu quân tôi. Trên đời này, chưa từng có ông thầy nào yêu học tṛ bằng Hồng-Sơn đại phu đâu. Thế tử th́ ông ấy để ở đây đưỡng bệnh. C̣n Thanh-Mai, ông ấy mang về cho ở pḥng kế bên cạnh chúng tôi. Bệnh t́nh Thanh-Mai gần như đă khỏi hẳn rồi.
Thiệu-Thái hỏi Lê Văn:
Này chú em, có phải Hoàng Giang đại phu chưởng quản y viện Yên-lăng của Cổ-loa là đệ tử của Vạn-thảo sơn trang không?
Đúng thế. Người là đệ nhị đệ tử của bố em.
Đến đó một y sinh vào chắp tay hành lễ với Hồng-Sơn phu nhân, rồi nói với Thiệu-Thái, Mỹ-Linh:
Sư phụ tôi mời hai vị lên gặp người có truyện khẩn.
Mỹ-Linh, Thiệu-Thái đứng lên theo y sinh đi. Qua ba dăy nhà, tới căn nhà bằng gỗ h́nh bát giác. Y sinh nói lớn:
Tŕnh sư phụ, đă mời công chúa B́nh-dương cùng thế tử Thân Thiệu-Thái.
Cánh cửa nhà bát giác mở ra, Thiếu-Mai vẫy tay:
Mời hai vị vào. Bố tôi đang chờ.
Mỹ-Linh, Thiệu-Thái bước vào. Trong căn pḥng, có mười người ngồi sau Hồng-Sơn đại phu. Mỹ-Linh nhận diện được mấy người mà nàng đă gặp tại pḥng đại hội ở Vạn-thảo sơn trang, trong dịp đón Triệu Thành. Hai người hành lễ:
Đệ tử tham kiến đại phu.
Hoàng Giang đại phu cười:
Tôi mời hai vị lên đây để nói một truyện. Như hai vị biết sư phụ tôi không trị bệnh cho người Hoa cũng như con cháu họ Lư. Người chỉ trị bệnh cho con cháu họ Lư với điều kiện. Khi thế tử mê man, công chúa B́nh-dương khóc lóc nhờ sư phụ tôi cứu thế tử. Công chúa xin làm bất cứ việc ǵ mà sư phụ tôi sai bảo. Bây giờ thế tử đă khỏi bệnh. Tôi muốn thế tử nhắc lại một lần nữa lời cam kết đó.
Thân Thiệu-Thái kính cẩn:
_ Tiểu bối coi như chết đi, được đại phu tái sinh, th́ đương nhiên đại phu sai bảo ǵ, tiểu bối đâu dám chối từ. Huống hồ, trong vơ lâm, đại phu ngang vai với ông nội cháu.

Ghi chú
Hồng-Sơn đại phu xuất thân là con thứ vua Lê Đại-Hành. Vua Lê có tới sáu bà hoàng hậu, cùng hai mươi bốn phi tần, sinh ra mười hai con trai. Nhà vua xuất thân là quan vơ, rồi nhờ thời cơ mà được ngôi, cho nên vua hết sức khuyến khích các con luyện tập vơ công. Khi con trai đến tuổi mười ba, th́ được phong vương, cho mở phủ đệ riêng cùng cưới vợ. Tới tuổi mười sáu, cho cầm quân đánh giặc, tổng trấn một vùng. Theo Khâm-định Việt sử thông giám cương mục của triều Nguyễn, vua Lê phong cho các con trấn nhậm như sau:
 
Khai-Minh vương Long-Định trấn Đằng-châu.
 
Ngự-Man vương Long-Đinh trấn Phong-châu.
 
Ngự-Bắc vương Long-Cân trấn Phù-lan.
 
Định-Phiên vương Long-Túng trấn Ngũ-huyện-giang.
 
Tư doanh thành phó vương Long-Tương trấn Đỗ-Động.
 
Trung-Quốc vương Long-Cánh trấn Mạt-liên.
 
Nam-Quốc vương Long-Mang trấn Vũ-long.
 
Hành-Quân vương Long-Đế trấn Cổ-lăm.
 
Phù-Đái vương trấn Phù-đái.

Hồng-sơn đại phu có tên là Lê Long-Mang. Năm sáu tuổi được phụ hoàng ủy cho một cao nhân phái Sài-sơn dạy dỗ. Cũng như các đệ tử của phái Sài-sơn, vương được luyện vơ, học văn, cùng các học thuật khác bao gồm Nho, y, lư, số. Vương chăm chỉ cần mẫn, nên năm mười tuổi, từ vơ công cho đến chính sự, vương bỏ xa các anh em.
 Trong một lần theo sư phụ đến Thiên-trường thăm chưởng môn phái Đông-a, vương gặp đám đệ tử ngang tuổi của phái này, trong đó có Trần Tự-An, Trần Kiệt. Sau hơn tuần ở Thiên-trường, vương kết bạn với năm đệ tử ngang tuổi phái Đông-a. Vương đâu có ngờ, sau này họ thành Đông-a ngũ kiệt.
 
Năm mười tám tuổi được phụ hoàng phong tước Nam-quốc vương, cho trấn thủ vùng Vũ-long (Thanh-hoá). Có quyền trong tay, vương không ham hưởng thụ, mà dốc tâm luyện tập vơ công, trau đồi văn học.
 
Lúc phụ hoàng lớn tuổi, mười hai hoàng tử bắt đầu ngấm ngầm tranh dành để được truyền ngôi vua. Vương rửng rưng, khoanh tay ngồi cao, đứng ngoài. Khi phụ hoàng băng hà, các vương đem quân đánh nhau tranh dành ngôi vua. Cuộc chiến diễn ra trong sáu tháng liền. Kẻ thắng, người bại, cuối cùng Lê Long-Đĩnh giết chết hầu hết các anh, em, chiếm ngôi vua. Nhiều người khuyên vương nên đem quân về triều hỏi tội Lê Long-Đĩnh. Nhưng vương từ chối.
 
Theo vương chế cổ, khi một vị vua lên ngôi, th́ đặt ra niên hiệu để gọi. Lê Hoàn lên ngôi vua năm Canh-th́n (980) lấy hiệu là Thiên-phúc. Chín năm sau, vào năm Kỷ-sửu (989) cải là Hưng-thống. Năm Giáp-ngọ (994) lại cải là Ứng-thiên.
 Ứng-thiên hoàng đế băng năm Ất-tỵ (1005). Con trưởng là Lê Long-Việt lên ngôi chưa kịp đặt niên hiệu th́ bị Long-Đĩnh giết chết.
 
Một vị vua khi băng hà, thường quàn áo quan trong ba năm mới chôn. Kể từ khi chết, không dùng niên hiệu gọi nữa, mà gọi là Đại-Hành hoàng đế. Đợi khi vua kế vị lên ngôi, sẽ truy phong tôn hiệu để gọi. Thế nhưng Long-Đĩnh được ngôi vua rồi, không đặt thụy hiệu cho Ứng-thiên hoàng đế, chỉ lo chém giết, ăn chơi, v́ vậy cho đến nay Ứng-thiên hoàng đế Lê Hoàn không có tên thụy, mà vẫn gọi là vua Lê Đại-Hành. Đau xót cho vị anh hùng một thời, mà khi chết không có miếu hiệu thờ kính.
 
Khi thấy Lê Long-Đĩnh chuẩn bị đem quân vào đánh vương. Với vơ công, mưu lược, cùng uy tín, nếu vương đem quân chống cự, ắt diệt được Long-Đĩnh. Giữa lúc đó được tin người Tống chuẩn bị đem quân sang đánh Đại-Việt. V́ sự sống c̣n của đất nước, vương viết thư cho Long-Đĩnh rồi âm thầm treo ấn, niêm phong kho tàng, lẳng lặng bỏ đi, cải tên, đổi họ đến Vạn-thảo sơn trang lập nghiệp.

Chỉ mấy năm sau vương cùng đám bầy tôi thân tín biến Vạn-thảo sơn trang thành một trang trại lớn. Vương nổi tiếng nhờ y học. Nguyên y học của phái Sài-sơn vốn đă có cơ sở từ ngh́n năm trước. Đến vương, do năng khiếu đặc biệt, vương trở thành thiên tài y học. Tiếng tăm vương trở thành lừng lẫy. Ngoài trừ người thân, không ai biết vương là con vua Lê. Người đời thấy vương lập nghiệp đưới chân núi Hồng, gọi vương là Hồng-Sơn đại phu.
 
Về vơ công, phái Sài-sơn do tổ sư là Phù-đổng thiên vương sáng lập di truyền lại. Trải qua nhiều đời, vơ công Sài-sơn không dũng mănh như Tản-viên, tinh diệu như Mê-linh, chính đại như Tiêu-sơn, huyền diệu như Đông-a, nhưng đời nào cũng có nhân tài xuất chúng. Vơ đạo phái Sài-sơn lấy đại nghĩa dân tộc làm cơ sở. Hóa cho nên được quần chúng kính phục. Đến đời Hồng-Sơn đại phu, nhờ tinh thâm về y học, ông biến đổi từ nội công đến chiêu thức, nên vơ công Sài-sơn lại hưng thịnh hơn lên. Hành tung của ông rất huyền bí, chưa một ai đấu với ông, nên không biết vơ công của ông ra sao. Người ta chỉ biết vơ công đệ tử ông, rồi suy đoán ra vơ công của ông.
 
Khi sư phụ của đại phu qua đời, truyền cho đại phu làm chưởng môn phái Sài-sơn. Tuy đại phu làm chưởng môn, nhưng lại không ở tại tổng đàn của phái, mà ở Vạn-thảo sơn trang.
Người anh Lê Long-Đĩnh của vương ngày càng trở thành ác độc, trói người vào cột đồng, rồi chất củi bên trong cột đốt. Nạn nhân bị cháy da, phỏng thịt kêu thét lên như con thú, rồi chết. Long-Đĩnh đứng xem, khoan khoái cười vui. Tṛ chơi thứ nh́ của Đĩnh là bắt đàn bà chửa giam lại, đem từng người ra, cùng các quan đánh cuộc xem thai nhi là trai hay gái. Sau đó mổ bụng, để định được thua. Tṛ chơi thứ ba là đóng cọc dưới gịng sông, trói người vào đó, cùng các cận thần ngồi uống rượu, chờ nước lên, khiến nạn nhân chết ngộp dần dần.
 
Long-Đĩnh trác táng quá độ, thành bệnh, nằm liệt dường. Khi lâm triều, phải đặt trên một cái giường khiêng đi. Dân chúng gọi là vua Ngọa-triều. Bồ-tát đắc đạo Vạn-Hạnh thiền sư, sai đệ tử về kinh đô Hoa-lư, khuyên răn Ngọa-triều. Ai cũng tưởng thiền sư Vạn-Hạnh là sư phụ vua Lê Đại-Hành, th́ lời can gián của ngài hẳn Long-Đĩnh nghe theo. Nào ngờ Long-Đĩnh bắt sứ giả của Vạn-Hạnh thiền sư quỳ gối, rồi để mía lên đầu róc vỏ. Thỉnh thoảng giả bộ lỡ tay, cho dao chém xuống đầu nhà sư. Long-Đĩnh nh́n máu chảy cười khoan khoái.
 
Năm Kỷ-dậu (1009) Long-Đĩnh băng. Khi Đĩnh c̣n tại vị. Y tàn sát tất cả anh, em cũng như con cái họ. Bây giờ y băng, triều đ́nh muốn t́m lấy một người trong gịng họ Lê tôn lên ngôi vua, th́ không c̣n ai cả. Triều đ́nh chia làm hai phe. Một phe cho rằng trước đây vua Lê được tôn lên v́ con vua Đinh c̣n thơ ấu. Nay cũng nên chọn một đại thần có đức đặt vào ngôi báu. Nhân quan Điện-tiền chỉ huy sứ Lư Công Uẩn là phó mă của vua Lê Đại-Hành, là con nuôi thiền sư Lư Khánh-Vân, đệ tử Bồ-tát Vạn-Hạnh, tính t́nh trung hậu, văn vơ kiêm toàn thức xứng đáng. Phe này có hữu thân vệ điện tiền chỉ huy sứ Đàm Can, Đô-nguyên soái, Tổng trấn Thăng-long Đào Cam-Mộc.
 
Phe thứ nh́ không chịu, định tôn đứa con sáu tháng của Long-Đĩnh lên ngôi vua. Hai phe định kéo quân về đánh nhau. Giữa lúc đó lạc hầu Thân Thiệu-Anh, thống lĩnh lực lượng biên pḥng phía Bắc tập trung quân, tuyên cáo rằng, nếu triều đ́nh không tôn Lư Công-Uẩn lên làm vua. Ông đem quân về làm cỏ.
Sợ chiến tranh xẩy ra, Vạn-Hạnh thiền sư giảng ḥa bằng cách tạo trao quyền cho Lư Công-Uẩn làm vua. Đợi sau này t́m được con vua Lê, sẽ trả lại ngôi.
 
Biết rằng các vua Đinh, Lê, nhờ vơ công oanh liệt, mà được ngôi vua. Thuận-thiên hoàng đế chỉ dựa uy tín sư phụ là thiền sư Vạn-Hạnh, lại là pḥ mă mà đắc vị. Cho nên nhà vua hết sức chăm lo chính sự, giảm thuế, giảm chi, khuếch trương văn học. Nhờ vậy, đân chúng sống trong thanh b́nh, no ấm như thời vua Hùng, vua An-dương, vua Trưng.
Hồng-Sơn đại phu thấy Lư Công-Uẩn chiếm ngôi của nhà ḿnh. Ông cũng chẳng thiết cái ngôi vua, vừa lao tâm khổ tứ, vừa bận rộn. Nhưng đi đâu cũng nghe sĩ dân thiên hạ xỉ mạ Ngọa-triều, rồi họ cho rằng con của Đại-Hành hoàng đế đều như nhau. Uất khí, ông mưu trung hưng Lê triều, dùng y đạo trị dân, rửa tiếng nhục cho tổ tiên. V́ vậy ông đào tạo học tṛ, truyền bá y học, cùng ban ân đức cho dân, chuẩn bị.
 
Giữa lúc đó, nhà Tống muốn đánh chiếm các nước phía Nam như Đại-lư, Đại-Việt, Chiêm-thành, Lăo-qua, mở mang bờ cơi. Để ḍ đường, triều đ́nh cử sứ đoàn Triệu Thành xuất hiện với chiêu bài Hưng diệt, kế tuyệt, ư muốn có đội quân người Việt giết người Việt, khi một bị diệt, một suy yếu, tinh lực không c̣n, Tống đem quân sang chiếm. Triệu Thành định giả lập lại nhà Đinh. Nhưng khi thấy Đinh Toàn tài năng không làm bao, lại chẳng có uy tín ǵ. Trong khi đó, y biết Hồng-Sơn đại phu chính thị Nam-quốc vương Lê Long-Mang, ơn đức trải khắp Hoa-việt, vơ công lại là một trong Đại-Việt ngũ long. Triệu Thành gạt phăng Đinh ra ngoài, đến Vạn-thảo sơn trang t́m Hồng-Sơn đại phu ngỏ ư ấy.
 
Là người thông kim bác cổ, đại phu vốn sẵn có tinh thần bài Hoa. Ông chưa quyết định, th́ người yêu của ông, Lâm Huệ-Phương xuất hiện. Huệ-Phương tuổi c̣n trẻ, mà kiến thức thực siêu việt. Nàng tŕnh bầy cho ông nghe tất cả những âm mưu dành dân lấn đất của người Tống ở Bắc-biên. Ông nắm được chủ mưu của Tống: Trước phá tan thành tŕ 207 khê động của Đại-Việt. Sau đó khích người Việt đánh người Việt trong nước, rồi thừa cơ đem quân vượt biên.
 
Ông tỏ ư nghi ngờ thiện ư của triều Tống. Những cái gương cũ c̣n đó: Thời vua Trưng có thầy tṛ Lê Đạo-Sinh. Mới đây Kiều Công-Tiễn dẫn quân Nam-Hán vào, cuối cùng đều đi đến kết quả thản khốc. Chính ông trước đă nêu cao chính nghĩa. Ông tuyên bố ai đến ông cũng trị. Ngoại trừ ba loại người, ông cũng trị, nhưng với điều kiện. Một là bệnh nan y, mà các đệ tử ông không trị được. Hai là người Hoa. Ba là con cháu họ Lư.

Tin Hồng-Sơn đại phu tức Lê Long-Mang tước Nam-quốc vương lan truyền mau lẹ. Chưởng môn phái Đông-a Trần Tự-An đích thân đến Vạn-thảo sơn trang thăm ông. Rồi Trần Kiệt, Phạm Hào đi Tản-viên hỏi ư kiến chưởng môn Đặng Đại-Khê. Đặng Đại-Khê hứa sẽ trả lời trong ngày đại hội vơ lâm Đại-Việt. Sở đĩ Đặng chưa dám quyết định, v́ trong phái đang có sự tranh chấp.
Chưởng môn phái Mê-linh, sư thái Tịnh-Tuệ cũng chưa có quyết định rơ rệt. Chỉ có chưởng môn phái Tiêu-sơn, cương quyết giúp họ Lư. Hồng-Sơn đại phu tin rằng, quá phân nửa vơ lâm nghiêng về Lê, lại thêm áp lực triều Tống rằng nếu Lư không lùi, th́ Tống đem quân sang. Như vậy ắt vơ lâm Đại-Việt sợ chiến tranh, ép Lư thoái vị, trả ngôi vua cho Lê.
Ông tin rằng Lư Công-Uẩn phải thoái vị. Ông dùng nhân đức cai trị dân, sẽ không sợ bọn Tống nữa.
Hồng-Sơn đại phu chuẩn bị thực chu đáo. Hiện ông có đệ tử khắp nơi. Mỗi người đều mở một y viện chữa bệnh cho dân chúng, gây cảm t́nh. Mỗi đệ tử lại mở một vơ đường huấn luyện thanh thiếu niên.