Thuyền đă ghé bờ. Tự-An đứng dậy nói với Đỗ Lệ-Thanh:
__ Đỗ phu nhân. Tôi hứa sẽ chủ tŕ công đạo vụ tên Nguyên-Hạnh hại phu nhân. Tuy
nhiên tôi sợ ḿnh chưa ra tay, phái Tiêu-sơn đă thanh lư môn hộ. Y giam cầm hai
vị Bố-Đại và Sùng-Phạm, cùng làm ô uế cửa Phật, tội đâu có nhỏ? Vả lại y không
c̣n là tội nhân của phu nhân và của phái Tiêu-sơn. Mà c̣n của triều đ́nh. Vịệc
trừ khử y thực không khó. Chúng ta đây có Thiệu-Thái dư sức thắng y. Dù sao tôi
cũng đă hứa với phu nhân. Tôi sẽ chủ tŕ công đạo vụ này.
Đỗ Lệ-Thanh qú mọp xuống:
__ Đa ta đại hiệp.
Tự-An nh́n bước đi của con gái, ông chau mày:
__ Con Thanh này lại được sư bá Huệ-Sinh dạy Thiền-công rồi phải không ? Gớm
thực ! Chắc lại ỏn thót lèo nhèo nịnh hót sư bá chứ không sai đâu. Con gái ǵ mà
xấu thế !
Thanh-Mai chù mỏ ra:
__ Bố. Sao bố biết?
__ Hừ. Con gái do bố ị ra, nào bế, nào tắm, nào cho ăn, nào dạy văn, dạy vơ, mà
làm ǵ bố không biết, họa chăng bố mù. Tiếc thay hồi mẹ bị nạn, sư bá Huệ-Sinh
chưa đắc đạo.
Đỗ Lệ-Thanh cũng bùi ngùi:
__ Thức thiền công đại-sư Huệ-Sinh dạy Thanh cô nương do ông mới phát minh ra
gần đây phải không ?
Mỹ-Linh nh́n Thanh-Mai:
__ Sư tỷ. Em có thấy sư phụ dạy chị hồi nào đâu ?
Thanh-Mai thuật lại vụ trên đường đi Sơn-tĩnh, Huệ-Sinh với nàng ngừng lại trong
rừng. Chính lúc đó ông dạy Thiền-công cho nàng.
Mỹ-Linh hỏi Trần Tự-An:
__ Thưa sư bá, thức Thiền-công sư phụ dạy chị Thanh, do người t́m ra sao ?
__ Đúng thế. Cháu nên nhớ rằng nội công phái Đông-a nhà ta phát xuất từ
Thiền-công phái Tiêu-sơn. Mà Thiền-công Tiêu-sơn đo ngài Tỳ-ni Đa-lưu-chi đem từ
Tây-Trúc sang vốn thuộc Vô nhân tướng công cùng nguồn gốc với Thiền-công Thiếu-lâm
do Đạt-ma tổ-sư truyền lại. Tổ của phái Đông-a nhà ta là Tự-Viễn công học thiền
công Vô-nhân tướng công. Nhân thấy Vô nhân tướng công dùng công lực làm mất đi
cái sức ác độc của đối thủ. Người nghĩ như vậy khí hiền quá, nên biến đổi đi
thành nội công mới. Khi phát chiêu chống đối thủ, một phần hóa giải ḱnh lực.
Một phần dùng nội lực ḿnh đánh đối thủ.
Đỗ Lệ-Thanh tỏ vẻ hiểu biết hơn:
__ Vô nhân tướng công nhà Phật do Đạt-Ma tổ sư truyền cho Thiếu-lâm lấy yếu chỉ
từ kinh Kim-cương. Trong khi Thiền-công do ngài Tỳ-ni Đa-lưu-chi truyền lại cho
phái Tiêu-sơn lấy yếu chỉ trong kinh Lăng-ǵa và Tượng-đầu. V́ vậy chưởng phong
phái Thiếu-lâm hiền ḥa hơn. Ngược lại chưởng phong phái Tiêu-sơn bao hàm sát
thủ cực mạnh. Rồi tổ sư phái Đông-a lại biến đổi đi lần nữa. Cho nên trong các
chiêu thức bao hàm phong, lôi, thủy, hỏa khủng khiếp. Nhưng c̣n thức Thiền-công
của đại sư Huệ-Sinh t́m ra có ǵ khác biệt, mà chỉ nh́n tướng đi,đại hiệp biết
Thanh đă học thức đó ?
Tự-An gật đầu:
__ Nội công phái Đông-a có phần khó luyện tập nhất. Người tập phải làm sao thăng
bằng được thủy và hỏa, phong và lôi, vân và vũ, nhật và nguyệt, mộc và thổ.
Những điều ấy đệ tử cần vượt qua. Thanh nhi dung ḥa được hết. Cho nên vơ công
cũng vào loại khá. Chỉ c̣n có thủy và hỏa. Thường muốn dung hoà thủy hoả phải đợi
đến tuổi bốn mươi mới đủ công lực. Hoặc nếu như người đắc đạo, thoát khỏi cái
ṿng sắc tướng, bấy giờ cơ thể trở thành cái chân không lớn. Thủy hay hỏa hết
xung đột nhau. Tự nhiên đơn điền như cái hồ trống, các luồng nội tức thi nhau đổ
vào. Công lực sẽ cao vô cùng. Ngay độc chưởng Chu-sa có nhập cơ thể, cũng tự động
bị hóa giải.
Thiệu-Thái nhảy phắt lên:
__ À th́ ra thế. V́ vậy khi Mỹ-Linh bị Nguyên-Hạnh đánh trúng Chu-sa chưởng, sư
thúc Bố Đại ḥa thượng dạy thở hít mấy thức mà hóa giải được. Sư phụ cũng nói
Chu-sa độc chưởng không hại được người. Bây giờ cháu mới biết nguyên ủy như vậy.
Tự-An gật đầu:
__ Cho nên ta mới tiếc. Nếu như Huệ-Sinh đắc đạo trước khi mẹ Thanh-Mai bị nạn,
ta đă cầu ông dạy cho thuật điều ḥa thủy hỏa mà khỏi chết.
Đỗ Lệ-Thanh hỏi:
__ Khi bị trúng độc. Phu nhân chưa dung hoà được thủy hoả ư ?
Tự-An lắc đầu:
__ Phu nhân ta xuất thân phái Tản-viên. Chưa từng luyện tập nội công phái Đông-a.
Vả lại hiện trong phái Đông-a chỉ có Thiên-trường ngũ kiệt là dung hoà được thủy
hoả, đơn điền trống rỗng. Nếu trúng Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng ắt vô sự. Bây giờ
thêm Thanh nhi. Nào Đỗ phu nhân. Phu nhân thử phát một chiêu Chu-sa Nhật-hồ độc
chưởng vào Thanh-Mai xem nào.
Đỗ Lệ-Thanh hít hơi phát một chưởng. Trong chưởng có mùi tanh hôi khủng khiếp.
Thanh-Mai vận công đỡ. Bộp một tiếng, Đỗ-lệ-Thanh lảo đảo lui lại.
Tự-An hỏi:
__ Phu nhân thấy sao?
__ Tiểu tỳ thấy trong lực đạo của Thanh cô nương trải ra rất rộng. Độc chất bị
hoá giải mất. Một phần chân lực phản công vào người tiểu tỳ cực kỳ mănh liệt.
Tiểu tỳ nghĩ, đại hiệp là đại tôn sư vơ nghệ. Đại hiệp nghiên cứu, chế ra một
thức vơ công khắc chế Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng thực hay biết mấy?
Bảo-Ḥa cũng góp ư:
__ Hiện Nhật-Hồ lăo nhân đă qua đời. Nhưng dư đảng Hồng-thiết giáo c̣n ẩn tàng
khắp nơi. Sư bá chế ra được thứ vơ công này, hầu tru diệt bọn ma vương
Hồng-thiết tuyệt chủng, đất Việt mới yên.
Lời nói của Đỗ Lệ-Thanh, Bảo-Ḥa làm Tự-An tỉnh ngộ. Ông nghĩ thầm:
__ Ừ nhỉ, nội công phái Đông-a chia làm hai. Một phần hoá giải ḱnh lực đối
phương. Một phần tấn công ngược lại. Nếu như ta làm sao để phần hoá giải ḱnh
lực, không cho chất độc nhập vào người ḿnh. Phần tấn công ngược lại đẩy chất
độc về cơ thể đối phương, như vậy khi đứa nào hại người bản phái, cũng như tự
chui đầu vào tḥng lọng thắt cổ.
Ông tính toán thầm:
__ Tay có sáu kinh. Gồm ba kinh âm hoá giải chất độc. Ba kinh dương đẩy chất độc
về người chúng. Phải rồi ba kinh để chống lại ba kinh dương của chúng. C̣n ba
kinh dương, đẩy chất độc vào ba kinh dương chúng.
Nghĩ đến đâu ông bảo Lệ-Thanh:
__ Phu nhân nhè nhẹ đẩy ra một chưởng vào tay ta xem nào.
Lệ-Thanh vâng lời đưa bàn tay đẩy ra. Tự-An cũng đưa bàn tay đỡ. Ông vận khí ra
Thủ thái âm phế kinh chống lại lực đạo của Thủ dương minh đại trường kinh
Lệ-Thanh, rất dễ dàng. Ông vận khí ra thủ thiếu âm tâm kinh, chống lại Thủ thái
dương tiểu trường kinh của Lệ-Thanh. Không khó khăn. Ông vận khí ra Thủ khuyết
âm tâm bào kinh, chống lại Thủ thiếu đương tam tiêu kinh của Lê-Thanh, cũng
không có ǵ trở ngại.
Ông nói lớn:
__ Phu nhân đẩy độc chưởng vào người ta đi.
Lệ-Thanh hít hơi dồn chân khí, đẩy độc chất ra cả sáu kinh tay. Tự-An cho ba
kinh âm chống. Ông vận khí vào kinh Thủ thái dương tiểu trường, rồi đẩy mạnh.
Lập tức Lệ-Thanh kêu lên tiếng ái, mụ nhăn nhó tỏ vẻ đau đớn.
Thiệu-Thái hỏi:
__ Cái ǵ vậy?
__ Kinh tâm của tiểu tỳ như bị mũi kim đâm vào, rồi chạy thẳng tới tim.
Nói đến đây mụ run run cực kỳ khó chịu. Mụ nói với Thiệu-Thái:
__ Thế tử để ngón tay cái vào huyệt Thần-môn của tiểu tỳ, hoá giải chất độc cho
tiểu tỳ.
Thiệu-Thái làm theo. Chỉ một lát, bao nhiêu đau đớn biến mất.
Tự-An chắp tay:
__ Xin lỗi Đỗ phu nhân. Ta hơi quá tay.
Đỗ-lệ-Thanh reo lên:
__ Mừng đại hiệp đă thành công. Nếu vừa rồi đại hiệp thẳng tay, e tiểu tỳ mất
mạng rồi. Dù tiểu tỳ không chết ngay, th́ độc chất chạy vào tim cũng nguy vô
cùng.
Tự-An cùng Đỗ Lệ-Thanh tiếp tục bàn luận, nghiên cứu, chiết chiêu. Ông vận khí
ra Thủ đương minh đại trường kinh, đẩy chất độc trên Thủ thái âm phế kinh về
người mụ. Tiếp theo ông vận khí ra Thủ thiếu dương tam tiêu kinh, đẩy chất độc
về Thủ khuyết âm tâm bào kinh của mụ. Công việc hoàn tất dễ dàng.
Tự-An với Đỗ Lệ-Thanh luyện suốt một buổi mới thông thạo. Ông nói:
__ Bây giờ nếu phu nhân gặp Nguyện-Hạnh, đấu với y. Phu nhân có thể đẩy chất độc
vào người y được. Ta khỏi cần chủ tŕ công đạo nữa.
Bảo-Ḥa quan sát Tự-An, Đỗ Lệ-Thanh, ngẫm nghĩ một lát rồi thở dài:
__ Đại sư Huệ-Sinh đúng là đại Bồ-tát đắc đạo. Ngài biết rơ hành trạng
Nguyên-Hạnh. Biết Nguyên-Hạnh học Chu-sa chưởng, mà ngài lờ đi. Ngài chỉ dạy sư
tỷ Thanh-Mai thức thần công đó, hầu lỡ khi trúng độc sẽ vô sự mà thôi. Chứ ngài
không có ư dậy chị Thanh-Mai đánh ngược lại y.
Tự-An tiếp:
__ Sau này Bảo-Ḥa luyện công theo học thuyết âm, dương. Mỹ-Linh luyện tập
Vô-ngă tướng công nhà Phật. Căn bản nội công Mỹ-Linh thuộc nội công âm nhu của
Long-biên, v́ vậy Thiền-công Vô-ngă tướng hợp với nội công Long-biên, làm cho
nội công Long-biên mạnh vô song. Căn bản nội công Bảo-Ḥa thuộc Tây-vu,
Tản-viên, vốn thuộc dương cương. Khi luyện công theo âm dương của ngài Đào Kỳ,
th́ nội công dương cương thành mạnh vô song, nhưng trong người có nhiều luồng
chân khí hỗn tạp, trong khi tâm lại chưa hoàn toàn gác bỏ Lục-căn.
Ông ngừng lại một lát, rồi tiếp:
__ Vô ngă tướng thần công thuộc loại thần công tối cao nhà Phật. Nó tổng hợp của
Vô nhân tướng của Thiếu-lâm, Tiêu-sơn. Vô chúng sinh tướng của Tây-tạng, Vô thọ
giả tướng của Tây-hạ và Đại-lư. Cái lăo Mốc ở đền thờ bà Thánh-Thiên đó, luyện
Vô thọ giả tướng của nhà Phật đó. Thần công Vô-nhân tướng khác với các thần công
kia ở điểm nó không hóa giải ḱnh lực đối thủ, mà thu hết ḱnh lực đối thủ vào
làm ḱnh lực ḿnh. Cho nên Mỹ-Linh đấu với Trung-sơn tam kiệt, Đinh Toàn một lúc
sau, bao nhiêu công lực của chúng bị hút hết. V́ vậy công lực Mỹ-Linh mới mạnh
đến chỗ không tưởng được.
Cái thắc mắc tự nhiên sau trận đấu trong đêm với Đinh Ṭan, Tung-sơn tam kiệt,
công lực Mỹ-Linh trở thành mạnh vô cùng trước đây đă được Bố Đại ḥa thượng
giảng qua. Mỹ-Linh, Thiệu-Thái hiểu một cách mơ hồ. Hôm nay hai người mới hiểu
tường tận.
Mỹ-Linh vốn ḷng dạ hiền hậu. Nàng hỏi:
__ Thưa sư bá, ḿnh hút hết công lực của người, như vậy có ác qúa không ? Từ nay
cháu không giám xử dụng nữa.
Tự-An quàng tay lên vai Mỹ-Linh:
__ Con gái nhân từ qúa. Thực xứng đáng làm mẫu nghi thiên hạ. Nếu trong nước có
một ông vua, một bà ḥang nhân từ như con thực phúc đức mấy cho Đại-Việt. Bác mà
là ông nội cháu, bác nhường ngôi cho cháu, chứ không nhường ngôi cho bố cháu.
Như vậy trong nước ta lại có một vua bà nữa...Con đừng sợ xử dụng Vô-ngă tướng
thần công hút công lực người là ác độc. Con nhớ thần công này vốn xuất phát từ
đức Thích-ca Mâu-ni, sau truyền cho Bồ-tát Ma-ha Ca-Diếp th́ làm ǵ có truyện ác
độc? Đây ta thử phát chiêu như Thiền-công nhà Phật cho cháu xem. Nói rồi ông
phát nhẹ một chiêu đánh vào vai Mỹ-Linh.
Mỹ-Linh chợt hiểu ra:
__ Con hiểu rồi. Để con nói xem có đúng không nghe. Lỡ có sai, xin sư bá đạy dỗ
cho. Các loại Thiền-công đều phát xuất từ nhà Phật. Cho nên căn bản nhân từ, chỉ
hóa giải những ǵ người ta đánh ḿnh.
__ Đúng, không sai.
__ Thiền-công Vô nhân tướng truyền cho Thiếu-lâm ở trong trường hợp này. Nghĩa
là người ta đánh ḿnh, ḿnh đỡ.
__ Đúng nữa. Để ta xuất chiêu theo Tiêu-sơn chưởng cho cháu biết.
Ông lại phát một chiêu nữa đánh vào Mỹ-Linh. Nàng chuyển tay đỡ. Tần ngần một
lúc rồi nói:
__ Thiền công Vô nhân tướng truyền cho Tiêu-sơn không hoàn toàn theo Kinh
Kim-cương mà theo Lăng-già, Tịnh-đầu, nên trong cái hóa giải có phần sát thủ.
Người ta đánh, ḿnh đỡ. Trong cái đỡ có phần phản kích.
__ Đúng hoàn toàn. Cháu thử đánh ta một chiêu xem.
Mỹ-Linh phát nhẹ một chiêu đánh vào thượng tiêu Tự-An. Ông bật tay đỡ. Nàng à
một tiếng:
__ Thiền-công Tiêu-sơn truyền sang phái Đông-a, tổ Trần Tự-Viễn biến đổi đi,
dùng cái sức người đánh ḿnh, quay trở lại đánh người, lại thêm vào lực giải ma
chướng của kinh Thủ-lăng-nghiêm bao gồm phong lôi, thủy hỏa, vân vũ, nhật
nguyệt, thổ mộc. Cho nên sát thủ kinh người, rất khó hóa giải.
__Giỏi. Cháu thông minh thực. Thiền công Vô chúng sinh tướng hơi giống Thiền
công Vô nhân tướng. Có điều nó phức tạp hơn. Vô nhân tướng th́ lực phát ra đơn
thuần. Ṭan thân chỉ có một lực đạo. C̣n Vô chúng sinh tướng có thể chia người
ra làm nhiều khu khác nhau. Như bị đối phương đánh, vận khí ra vai, chịu đ̣n,
hóa giải lực đối phương. Trong khi tay phải, tay trái cũng có thể phát ra lực
đạo khác nhau tấn công, phản kích và hóa giải ngoại lực.
Tự-An ngừng lại hỏi:
__ Khi cháu hiểu biết được như vậy là đi vào hạnh đại giác rồi đó. Vậy c̣n
Vô-thọ giả tướng ?
__ Thiền công vô thọ giả tướng lại khác. Đối thủ đánh ḿnh, cơ thể ḿnh thu nhận
chân khí vào người, rồi truyền xuống đất, làm biến đi. Hoặc giả người này đánh
ḿnh. Ḿnh chuyển lực đó sang giúp người khác, hoặc đánh người khác.
__ Đúng như thế. Thiền-công Vô ngă tướng bao gồm uy lực của cả ba lọai trên. Nó
có thể hóa giải lực đạo đối phương đánh. Nó cũng có thể chia người thành nhiều
lực khác nhau. Chỗ hóa giải, chỗ phản công, chỗ nghinh lực, chân tay chia thành
nhiều lực đạo khác nhau. Ḿnh cũng có thể thu nhậân chân khí đối thủ vào cơ thể
chuyển ngược lại đánh đối thủ. Chuyển sang giúp người khác và chuyển xuống đất.
Trần Tự-An lắc đầu cười:
__ Như vậy Thiền công vô ngă tướng đâu có đáng kể là vô địch? Cái vô địch là khi
đối thủ đánh ḿnh. Bao nhiêu lực đánh ra ḿnh thu vào người hết làm của ḿnh. Nó
nhân từ ở chỗ đối thủ đánh ḿnh mới bị mất. C̣n không đánh ḿnh lại không sao.
Lực đối thủ đánh ḿnh, ḿnh thu mất, người đối thủ trở thành trống rỗng, tê
liệt, phải tập luyện ít nhất nửa tháng mới phục hồi được.
Đỗ Lệ-Thanh thở dài:
Như vậy từ Thanh tiểu thư cho đến Công-chúa, Quận-chúa trong người đều có Vô ngă
tướng thần công. Thế mà không biết xử dụng, cũng giống như người có kho tàng mà
không biết. Kính xin đại hiệp dạy cho các vị thiếu niên này cách vận chân khí,
từ nay không c̣n sợ Nguyên-Hạnh nữa.
Tự-An gật đầu:
__ Đương nhiên như vậy. Đại thể ba người giống nhau. Nhưng Mỹ-Linh luyện tập
thần công âm-nhu của phái Long-biên, thiên về nhu nhiều hơn. C̣n Bảo-Ḥa luyện
thần công dương cương do Trần Năng để lại hợp với nội công Cửu-chân, Tản-viên
thiên về dương cương. Nếu Bảo-Ḥa luyện được cả nội công âm nhu của Long-biên sẽ
trở thành Đào Kỳ thứ nh́. C̣n Thanh-Mai lại khác. Đầu tiên nó luyện nội công của
phái Đông-a vốn có sát thủ. Bây giờ vượt ra ng̣ai tất cả bốn tướng, chưởng pháp
có sức phản công kinh khủng.
Đại hiệp Trần Tự-An vốn tự hào kiến thức vơ học của ḿnh mênh mông. Ông không
câu nệ giữ cho con cháu, đệ tử. Ai thắc mắc ông cũng sẵn sàng chỉ dẫn. Trong hơn
tháng qua ở Thiên-trường mà anh em Thiệu-Thái, Mỹ-Linh được ông chỉ bảo cho, nội
lực họ gia tăng đến chỗ không tưởng tượng nổi.
Phái Đông-a hiện do ông làm chưởng môn. Dưới ông có bốn tôn sư Vũ Anh, Hoàng
Hùng, Phạm Hào, và Trần Kiệt. Họ đều là sư đệ của ông. Vơ công, tuổi tác suưt
sóat ông. Mỗi người ở một trang riêng. Họ cũng thu nhận và dạy nhiều đệ tử.
Một hôm, ông đang đàm đạo vơ công với các sư đệ cùng luyện vơ cho con cháu, đệ
tử, th́ tráng đinh giữ cổng phi ngựa vào tŕnh ông một danh thiếp kính cẩn thưa:
Tŕnh trang chủ, có một đoàn người ngựa xưng là Thiên-sứ Tống triều, B́nh-nam
vương, quản Khu-mật-viện, Thái-úy phụ quốc đến xin gặp.
Thanh-Mai nói lớn:
Bố! Bọn Triệu Thành đến đấy. Bố có tiếp không?
Vũ Anh cầm danh thiếp lên coi. Ông gật đầu:
Phải tiếp .Y dùng lễ vơ lâm. Ta không thể chối được.
Ông quay lại truyền cho đệ tử:
Mau đánh trống họp đệ tử ở vơ đường, cùng chuẩn bị trà, nước đăi khách.
Thanh-Mai tuy là con của chưởng môn phái Đông-a, nhưng địa vị trong phái của
nàng rất nhỏ. Nàng thuộc loại đệ tử trẻ tuổi đời thứ nh́. Trong khi phụ thân
nàng có bẩy đại đệ tử, vơ công, tuổi tác, kiến thức bỏ xa nàng. Đệ tử thứ bẩy
Ngô An-Ngữ, xuất chính, được bổ nhiệm quản Khu-mật-viện Trường-Yên, tức cơ quan
đầu năo của an ninh, quốc pḥng từ Thiên-trường tới biên giới Chiêm-thành.
Nàng biết trong cuộc tiếp khách này có liên hệ đến vận mệnh Đại-Việt. Từ xưa đến
giờ, Thiên-trường ngũ kiệt vốn không ưa triều đ́nh. Chỉ v́ xưa sáng tổ Trần
Tự-Viễn học nội công với phái Tiêu-sơn, và chính ngài dạy là tổ ngoại công phái
này, nên bố nàng phải nghe lời chưởng môn phái Tiêu-sơn, tha cho Lư Công-Uẩn tội
cướp ngôi vua họ Lê. Thiên-trường ngũ kiệt lại thân thiết với Hồng-Sơn đại phu.
Nếu nay họ biết ông là Lê Long-Mang, con trai Lê Ḥan đă được Tống hứa giúp đỡ
đ̣i lại ngôi vua, sẽ đại bất lợi cho triều Lư. Mà người bất lợi nhất lại không
ai khác Khai-quốc vương, đang cầm vận mệnh đất nước. Người mà nàng yêu thương vô
bờ bến.
Nàng đưa mắt nh́n Mỹ-Linh, Bảo-Ḥa. Cả ba như cùng thông cảm với nhau. Vạn nhất,
Thiên-trường ngũ kiệt lại hứa giúp Hồng-sơn đại phu, thực hỏng bét. Nàng phải
làm ǵ bây giờ? Trong buổi tiếp khách này, nếu nàng đưa Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa,
Mỹ-Linh ra, không chừng Thiên-trường ngũ kiệt lại nghi ngờ bố nàng tư vị con
gái. V́ vậy nàng bàn:
Bây giờ thế này. Tôi lấy y phục, để Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa cùng Mỹ-Linh giả làm đệ
tử phái Đông-a. Nếu tôi không gọi đừng nên xuất hiện. Chỉ để ḿnh tôi đối phó là
được rồi. C̣n Đỗ phu nhân, xin hóa trang thành một phụ nữ trồng hoa, quét dọn
pḥng họp.
Năm người thay quần áo, vào đại sảnh đường. Vơ sinh trưởng tràng đứng điều
khiển. Hội trường đông có hơn ngàn người, mà không một tiếng động.
Một lát, có tiếng ngựa lốc cốc. Bọn Triệu-Thành tới. Hai bên giới thiệu, chào
hỏi khách sáo, rồi Vũ Anh mời khách tới pḥng hội. Ông hướng vào đám đệ tử nói:
Hôm nay phái Đông-a hân hạnh được tiếp B́nh-nam vương của nhà Đại-Tống cùng các
tôn sư vơ nghệ Trung-quốc.
Rồi ông giới thiệu từng người một. Cuối cùng ông hướng vào Minh-Thiên:
Không biết đại sư giá lâm có chi dạy bảo?
Nghe Vũ Anh hỏi, Triệu Thành chửi thầm:
Bọn Thiên-trường ngũ kiệt thực ngang ngược cùng tận. Rơ ràng ta làm trưởng đoàn,
chức tước, quyền lực nghiêng Trung-nguyên. Mà nó không đếm xỉa tới. Nó hỏi
Minh-Thiên, ra cái điều dùng lễ vơ lâm, không coi ta vào đâu. Bọn này cũng không
coi Lư Công-Uẩn ra ǵ. Ta không thể dùng quyền lực với chúng. Thảng hoặc làm mất
ḷng cơúng, chúng giết ta, triều đ́nh có hỏi tội bọn họ Lư, cũng vô ích.
Nghĩ vậy, y đưa mắt nh́n Minh-Thiên, ngụ ư:
Sư phụ cứ trả lời chúng đi.
Minh-Thiên chỉ Triệu Thành:
Bần tăng theo Vương-gia sang sứ Giao-chỉ cùng Chiêm-thành. Vốn mộ danh qúi phái,
nên trên đường đi qua Thiên-trường vào bái yết Thiên-trường ngũ hùng.
Triệu Thành hướng Vương Duy-Chính gật đầu. Vương Duy-Chính vẫy tay. Năm người từ
ng̣ai đội năm cái mâm phủ lụa hồng đem vào, trịnh trọng để trước bàn
Thiên-trường ngũ kiệt. Triệu Thành chắp tay hướng Trần Tự-An:
Cô gia được thánh Thiên-tử ủy nhiệm cho đi khắp nơi, mời các anh hùng, hào kiệt
ra giúp nước. Năm trước đây, đă mở Anh-hùng đại hội ở Biện-kinh. Cô gia tuyển
được một vơ trạng cùng bảng nhăn, thám, hoa, tiến sĩ tổng cộng ba mươi hai
người. Thiên tử đă trao trọng quyền cho các vị đó. Cô gia thấy quận Giao-chỉ là
nơi rồng nằm, hổ phục, nhân tài thực nhiều, thế mà trong ba mươi hai vị, không
vị nào người Giao-chỉ cả. Cho nên cô gia tâu lên Thiên tử, cho mở Thiên-hạ anh
hùng đại hội vào ngày rằm tháng tám năm tới, để vơ lâm Giao-chỉ có thể tham dự.
Vương Duy-Chính trịnh trọng cầm thiếp mời đưa cho Trần Tự-An. Y nói:
Với tài của đệ tử qúi phái. Tôi e rằng cái chức trạng nguyên khó phái nào tranh
nổi.
Vương Duy-Chính mở những tấm lụa che năm cái mâm ra. Trong mâm đầy vàng, bạc,
châu báu cùng lụa, gấm:
Đây, chút lộc của Thiên-tử ban cho qúi phái.
Hoàng Hùng đứng dậy:
Vương gia nói như vậy có ba điều không đúng. Điầu thứ nhất Vương gia miệt thị
Đại-Việt chúng tôi là một quận huyện của qúi quốc. Nước tôi với qúi quốc cương
vực đă phân từ mấy ngàn năm, tiếng nói có khác, phong tục dị biệt. Thế mà vương
gia miệt thị một điều quận Giao-chỉ, hai điều quận Giao-chỉ, chẳng hóa ra khinh
người lắm ư?
Ông ngừng lại, nói lớn:
Điều sai thứ nh́ là phái Đông-a chúng tôi không dính dáng ǵ với triều đ́nh
Đại-Việt. Anh em chúng tôi, buông tay vui với cỏ cây. Ngay thời Lê c̣n. Sau trận
Bạch-đằng vua Lê phong tước vương cho sư phụ chúng tôi. Người không nhận. Há nay
chúng tôi lại đi tranh cái chức trạng nguyên của người Trung-nguyên sao? Điều
thứ ba, chúng tôi là con dân Đại-Việt, không công trạng ǵ, mà Tống thiên tử lại
ban thưởng. Chúng tôi không giám nhận.
Vương-duy-Chính cười lớn:
Tôi nghe Thiên-trường ngũ kiệt kiến thức hơn đời, mà sao không biết nh́n sự
thực? Hồi trước, Lê Ḥan tiến cống xưng thần, được thiên triều dung cho coi quận
Giao-chỉ. Từ đấy lễ cống không thiếu. Vừa rồi đây nhân Lê Long-Đĩnh ác độc, chết
đi không con. Đáng lẽ phải lập em Đĩnh là Lê Long- Mang tước phong Nam-quốc
vương mới phải, chứ có đâu Lư Công-Uẩn dùng sức mạnh cướp ngôi? Thánh thiên tử
muốn hưng diệt, kế tuyệt, nên tạm thời phong cho Lư Công-Uẩn quyền nhiếp chính.
Nay B́nh-nam vương đă t́m được Nam-quốc vương, thiên triều sẽ phong chức tước
vương cho y, bấy giờ Đại-Việt mới có thể thành một nước.
Thiên-trường ngũ kiệt trước đây có giao hảo với Lê Long-Mang rất hậu. Nay nghe
ông c̣n tại thế th́ mừng lắm, Vũ Anh hỏi:
Nam-quốc vương hiện ở đâu?
Vương Duy-Chính đáp:
Vương gia hiện danh vọng, vơ công cao bậc nhất Giao-chỉ, mà ân đức trùm
Lĩnh-nam, Hoa-hạ. Đó là... Hồng-Sơn đại phu.
Vũ Anh không tin:
Có thực không?
Vương Duy-Chính cười ha hả:
Thiên-trường ngũ kiệt đều biết mặt Nam-quốc vương cả. V́ vậy từ khi nhà Lê mất,
Vương gia tránh không muốn giáp mặt các vị là tại sao? V́ muốn mưu phục hưng.
Các vị không tin, cứ đến Vạn-thảo sơn trang gặp Hồng-Sơn đại phu sẽ biết thực hư
ngay, chứ có khó ǵ đâu?
Triệu Thành tiếp:
Vơ đạo phái Đông-a có hai điều quan trọng. Một là diệt kẻ ác, bảo vệ người cô
.Hai là trọng t́nh bạn. Trước đây Lê Hoàn từng kết bạn thân của cố chưởng môn
Đông-a. Cố chưởng môn Đông-a từng suất lĩnh thiên hạ cứu Lê Ḥan trong trận
Bạch-đằng, khiến ai cũng kính phục. Đến đời Thiên-trường ngũ kiệt lại kết bạn
với Lê Long-Mang. Thế mà Mang bị kẻ mạnh Lư Công-Uẩn cướp ngôi, trong khi
Thiên-trường ngũ kiệt không v́ t́nh bạn mà báo thù, cũng chẳng ra tay nghĩa hiệp
cứu người yếu thế. Tôi nghĩ có lẽ các vị không biết Mang c̣n sống. Chứ không
phải các vị sợ Lư Công-Uẩn mạnh.
Vương Duy-Chính thấy Thiên-trường ngũ kiệt có vẻ chuyển tâm. Y thêm:
Người ta đồn năm vị anh hùng phái Đông-a nể v́ chưởng môn phái Tiêu-sơn,
Vạn-hạnh thiền-sư, mà lờ đi cho Lư Công-Uẩn, đệ tử của ông ta diệt họ Lê. Như
vậy phải Đông-a v́ sợ Vạn-Hạnh, mà quên t́nh cố cựu.
Y cười nhạt:
Đông-a đường đường một phái lớn, thế mà lại phải tuân lệnh mấy ông sư ăn thịt
chó th́ chán thực.
Phạm Hào hỏi:
Vậy tôn ư Vương-gia thế nào?
C̣n thế nào nữa? Cô trở về chuyến này thượng biểu lên Thiên-tử, phong chức tước
cho Lê long-Mang. Bắt Lư Công-Uẩn trở về vị thế vơ quan. Nếu Uẩn không chịu,
Hồng-Sơn đại phu sẽ suất lĩnh mấy ngàn đệ tử kéo về Thăng-long. Đại binh thiên
tử theo hai lộ Quảng-đông, Quảng-tây ép vào. Nhất định Uẩn phải chịu thoái vị.
Nếu phái Đông-a giúp Mang, ắt Uẩn phải khuất phục, Thiên-binh khỏi kéo sang nữa.
Ngồi dưới hàng đệ tử, Bảo-Ḥa chửi thầm bọn Triệu Thành sảo quyệt:
Bọn này đáng chết thực. Một là chúng bảo tại vua Lư cướp ngôi nên Đại-Việt bị
coi như một quận. Muốn Đại-Việt thành một nước, phải do vua Lê. Thứ nh́ chúng
biết phái Đông-a thương dân, nên dọa nếu không giúp Lê-long-Mang, quân Tống mới
không kéo sang. Lời lẽ đầy uy hiếp. Được ta thử xem phái Đông-a phản ứng ra sao?
Trần Kiệt gật đầu:
__ Vấn đề trọng đại này, chúng tôi chưa dám quyết định. Xin để anh em chúng tôi
có thời giờ đi Vạn-thảo gặp Lê Long-Mang. Thứ nh́ chúng tôi cần bàn tính kỹ đă.
Hôm nay các vị tới đây, xin mời dùng chút ít thổ sản lấy thảo. Bây giờ chúng ta
tạm tam ngưng.
Bỗng có tiếng lộp cộp rất nhanh. Hai con ngựa đến trước đại sảnh đường th́
ngừng lại. Thanh-Mai nh́n ra, suưt nữa nàng bật lên tiếng kêu. V́ hai người đó
là Tự-Mai và Tôn Đản. Tự-Mai xuống ngựa chạy lại hành lễ với bốn vị sư thúc, rồi
nó ôm lấy Trần Tự-An:
Bố! Con đă về này. Bố có khỏe không ? |