Chim ưng mang thư đi một lát th́ trở về với thư của Lê Văn tường tŕnh việc
chiếm lại Vạn-hoa sơn trang. Hà Thiện-Lăm đưa cho Khai-Quốc vương. Vương cầm thư
đọc cho mọi người nghe:
Kính tŕnh anh cả là Khai-Quốc vương.
Em cùng với đoàn vơ sĩ phái Tiêu-sơn lên đường buổi sáng, th́ xế trưa tới Vạn-thảo
sơn trang. Trong khi đi đường, bọn em cứ tưởng sẽ có trận đánh nhau khủng khiếp
với bọn Hồng-thiết giáo. Không ngờ khi tới nơi th́ đoàn Ưng-sơn đă đánh chiếm
lại từ bao giờ. Họ để nhóm người của phái Tha-nôm giữ trang. C̣n lại họ lên đường
chiếm Vạn-hoa sơn trang.
Khi đánh chiếm Vạn-thảo sơn trang, Nhật-Hồ lăo nhân sai tên Vũ Hào chỉ huy giáo
chúng. Chiếm được trang rồi, y đuổi tất cả bệnh nhân ra, những bệnh nhân này đói
khát, lê lết ăn mày, chết dần, chết ṃn ở dọc đường. Chúng dành sơn trang để
chữa đám giáo chúng bị thương. Tuy vậy chúng không giết một y sĩ nào cả.
Thái-tử An-Nan thuật lại rằng trước khi khởi sự trận đánh, Ưng-sơn nam hiệp hứa:
Nếu giáo chúng nào đầu hàng th́ được tha, c̣n kẻ nào chống đối, sẽ giết chết. V́
chúng chống đối, nên sau khi chiếm trang, Ưng-sơn nam hiệp sai giết sạch, tổng
cộng hơn năm trăm đứa, mà gốc gác toàn xuất thân từ trộm cướp, đầu trâu mặt ngựa.
Tuy nhiên Ưng-sơn nữ hiệp khuyên không nên giết bọn bị thương. V́ vậy lúc em về,
vẫn để các y sĩ trị thương cho họ. Trang hiện đă trở lại b́nh thường. Đội vơ sĩ
Tiêu-sơn nhận được thư của Minh-Không Bồ-tát bảo phải về chùa ngay. Em đă kính
cẩn tiễn đưa họ lên đường sáng nay.
Được thư tiên cô nói anh Thông-Mai bị thương nặng, em đă cho chim ưng mang thư
đi 711 y viện, để họ cùng t́m Thái sư-phụ với bố em. Nếu tin này đến tai Thái
sư-phụ hay bố em, hẳn người sẽ trở về trị bệnh cho anh ấy ngay. Em vẫn trấn tại
đây, không dám đi đâu xa cả. C̣n anh, em nghĩ anh nên về Thăng-long ngay để ổn định
mọi việc.
Khai-Quốc vương họp chư tướng để ban lệnh. Vương thấy thiếu hai sư thúc Hoàng
Hùng, Trần Kiệt với đội vơ sĩ phái Đông-a. Vương hỏi Thuận-Tông:
_ Hai vị sư thúc đâu rồi?
Thuận-Tông đáp:
_ Hai sư thúc cùng đội vơ sĩ Đông-a giúp bọn em đuổi theo bọn Hồng-thiết giáo
cửa Tây. Khi đuổi đến khu rừng Nhạn-sầu th́ tiêu diệt hết không c̣n tên nào. Hai
sư thúc lệnh cho em với Lăm đem quân về thành. Người nhờ em thưa với anh rằng người
phải về chỉnh đốn lại các trang ấp vùng Thiên-trường. Sau khi chỉnh đốn xong, người
sẽ về Thăng-long gặp anh hầu bàn kế sách sao cho dân giầu nước mạnh.
Khai-Quốc vương truyền xét công thăng thưởng cho chư quân. Vương truyền đạo Đằng-hải
vào trấn Nghệ-an. Đạo Ngự-long, Bổng-nhật đóng lại Trường-yên đặt trực thuộc Lư
Nhân-Nghĩa, để lùng bắt hết dư đảng Hồng-thiết giáo vùng Trường-yên, Cửu-chân.
Vương với chư tướng khẩn lên đường về Thăng-long.
Vương truyền:
_ Đạo Phong-châu, Thượng-oai do hạm đội Bạch-đằng chở thẳng lên vùng Thăng-long,
rồi từ Thăng-long theo đường bộ về Bắc-biên.
Vương cùng với đám Bảo-Ḥa, Thiệu-Thái, Mỹ-Linh lên đường về Thăng-long bằng đường
bộ.
Bỗng y sĩ điều trị cho Thông-Mai mặt tái nhợt chạy vào cung tay hành lễ với
Khai-Quốc vương:
_ Khải tấu vương gia.
Khai-Quốc vương giật ḿnh:
_ Việc ǵ đă xẩy ra?
_ Thưa, thần xuống bếp sắc thuốc cho đại hiệp Thông-Mai uống. Khi thần bưng
thuốc lên th́ không thấy đại hiệp đâu cả.
Khai-Quốc vương cùng chư tướng chạy vào, th́ thấy giường Thông-Mai nằm trống
trơn. Cả bọc quần áo của chàng cũng biến mất.
Vương hỏi Bảo-Ḥa:
_ Cháu thử đoán xem, việc ǵ đă xẩy ra?
_ Theo cháu nghĩ, có lẽ anh Thông-Mai tỉnh dậy, v́ phẫn chí bởi những vết thương
trên mặt, nên đă bỏ đi rồi.
Tôn Đản lắc đầu:
_ Không thể như thế được. Nếu anh Thông-Mai tỉnh dậy, ắt sẽ gọi chúng ta, chứ có
đâu bỏ đi?
Mỹ-Linh chỉ đôi guốc, cùng dầy của Thông-Mai:
_ Nếu anh ấy đi đâu, th́ phải đi dày dép, chứ đâu có đi chân không? Theo cháu
nghĩ, một nhân vật nào đó mang anh ấy đi, nên mang cả hành lư của anh ấy theo.
Có thể là lăo tiên Phan Nam hay Hồng-Sơn đại phu đă đem anh ấy đi để trị bệnh.
Cẩm-Thi bàn:
_ Không lẽ? Nếu hai đại-tôn sư đó đến đây, th́ với thân phận lớn lao, hai vị đă
xuất hiện gặp chúng ta, chứ có đâu âm thầm mang anh ấy đi như vậy? C̣n người
mang anh ấy là kẻ thù, th́ chúng mang theo làm ǵ? Trong cũng như ngoài thành
hiện quân sĩ đóng chật ních, kẻ nào mà có bản lĩnh vác anh ấy đi khiến cho không
ai biết?
Chợt Lư Thường-Kiệt hít hít hơi rồi nói:
_ Con nghĩ là Di-Lặc tôn Phật đă mang sư thúc Thông-Mai đi th́ đúng hơn. V́ lúc
mới vào đây con ngửi thấy mùi trầm hương. Mùi này khác với mùi của tiên cô
Bảo-Ḥa.
Lời của Thường-Kiệt làm mọi người tỉnh ngộ, v́ khi mới vào ai cũng thấy mùi trầm
cả, nhưng mọi người cứ tưởng mùi ấy từ người Bảo-Ḥa xông ra. Nay Thường-Kiệt
nói họ mới chú ư phân biệt. Mọi người đưa mắt nh́n đại sư Huệ-Sinh như cùng
thỉnh ư kiến. Đại sư khoan thai đáp:
_ Có thể là Thái sư-thúc thực. Hành trạng của ngài thực khó mà lường được. Chúng
sinh hàng ngày niệm kinh A-Di-Đà với hy vọng được gặp ngài. Đại-hiệp Thông-Mai
đă gặp may. Có thể hành trạng tru diệt ma vương quỷ dữ của đại-hiệp Thông-Mai đă
thấu đến tâm ngài, nên ngài đón đi cứu chữa cho chăng?
Ngài thấy Bảo-Ḥa sụt sùi khóc, th́ an ủi:
_ Tiên cô chẳng nên buồn mà chi. Trên thế gian hàng ngày, có đến ức ức, triệu
triệu người niệm kinh A-Di-Đà với hy vọng khi lâm chung được ngài mang về thế
giới Tịnh-độ. Xét hành trạng của Thông-Mai, khi mẹ chết bỏ đi tu trong chùa
Sơn-tĩnh, nơi ngài chịu giam để trả quả. Hiếu tâm của thiếu hiệp đă động đến
ngài. Rồi trong đại hội Thăng-long, khi sang Trung-quốc, thiếu hiệp tru diệt
biết bao nhiêu ma vương quỷ dữ, mới đây diệt đại ma đầu Nhật-Hồ v́ vậy ngài đến
độ cho. Hoặc ngài đem đi chữa bệnh cũng nên. Hà, trong chúng thế gian biết bao
nhiêu người đi tu, chỉ mong đắc pháp hoặc thoát được lẽ sinh, lăo, bệnh, tử về
thế giới Tịnh-độ. Mà nay Thông-Mai bỗng chốc thành chính quả, th́ thực đại phúc
hiếm có.
Bảo-Ḥa vẫn khóc:
_ Đại sư an ủi cháu đấy thôi, chứ cháu nghĩ anh ấy mười phần chết may mới có một
phần sống. Nhất định anh ấy phẫn chí v́ những vết thương trên mặt. Nay anh ấy
tỉnh dậy, bỏ đi cho mọi người khỏi thấy... Hoặc anh ấy bị kẻ gian bắt đi mất
rồi. Cháu, cháu phải t́m cho ra vụ bí mật này.
Nói rồi nàng tung ḿnh chạy ra ngoài, tới chân thành, nàng nhấp nhô mấy cái, đă
vượt ra ngoài. Thiệu-Thái, Mỹ-Linh cùng đuổi theo:
_ Bảo-Ḥa! Bảo-Ḥa nghe anh nói đă.
_ Chị Bảo-Ḥa! Đừng! Chờ em!
Nhưng khi hai người lên mặt thành, th́ không thấy bóng dáng Bảo-Ḥa đâu nữa.
Đoàn người ngựa của Khai-Quốc vương kéo cờ đại thắng lên đường về Thăng-long. Đi
đầu là một viên Đô- thống, với mười ngựa, bên phải là lá cờ Phụ quốc thái úy, tả
tướng quốc bên trái là lá cờ Khai-Quốc vương. Vương ngồi trên cỗ xe song mă đo
Lư Thường-Kiệt điều khiển. Phía sau vương c̣n có Mỹ-Linh, Thường-Hiến. Rồi tới
xe của công chúa Bảo-Trung trên có Kim-An, Cẩm-Thi, Tĩnh-Ninh.
Đoàn người ngựa c̣n cách Thăng-long mười dặm, th́ đă thấy Vũ-Uy vương,
Khai-Thiên vương ra đón. Khai-Quốc vương thấy bác với anh đi đón, vương vội hô
chư tướng xuống xe hành lễ. Vương cung tay:
_ Thực nhọc thúc phụ cùng huynh trưởng.
Bác, cháu, anh em cầm tay nhau, nghĩ lại việc vừa qua, cùng chảy nước mắt. Chợt
một bàn tay nhỏ bé nắm lấy tay vương. Vương nh́n lại th́ ra Nhật-Tông. Vương bế
bổng cháu lên mà hôn. Nghĩ đến Liên-Phương gặp biết bao gian truân, khiến cho
Nhật-Tông phải mồ côi. Vương trao Nhật-Tông cho Mỹ-Linh. Mỹ-Linh ôm chặt lấy em,
rồi đặt nó lên ngồi cùng xe.
Ba vương cùng ngồi trên xe vào thành. Dân chúng kéo nhau ra đầy đường thắp hương
đón Khai-Quốc vương b́nh giặc trở về. Khai-Quốc vương nói với Khai-Thiên vương:
_ Khuất thân cầu hiền, dự mưu, ước kế, cùng xung phong hăm trận anh không bằng
em. Nhưng an ủi trăm họ, tổ chức cai trị, muôn ngàn lần em không bằng anh. Trận
giặc Thăng-long vừa qua như vậy, mà chỉ hơn hai tháng, anh đă làm cho trăm họ
trở lại thanh b́nh như thủa nào, thực chỉ vua Trưng mới hơn được.
Vương tiếp:
_ Thời Lĩnh-Nam, công chúa Thánh-Thiên chia tướng làm ba loại. Một là đại-tướng,
ngồi trên yên ngựa mà an thiên hạ. Hai là đại-tướng vỗ an trăm họ, tổ chức cai
trị khiến cho dân ấm no, hạnh phúc. Ba là tướng xung phong hăm trận. Cứ xét việc
đem đạo Ngự-long vào trấn Hoàng-thành của anh thực vụng về quá đáng. Nếu việc đó
ở tay em th́ không đến nỗi. Nhưng sau cơn binh lửa, ḷng người ly tán, trăm họ
sợ hăi, thế mà chỉ hai tháng qua, anh thay phụ-hoàng cầm quyền, khiến cho đời
sống phồn thịnh hơn xưa, quả thực anh có tài của vua Trưng của tể tướng
Phương-Dung. Anh là tướng của thời b́nh.
Thiệu-Thái nói:
_ Con nghĩ cậu cả có tài cai trị, vỗ an bách tính, mà không có đức cầu hiền tài,
uy trấn an bờ cơi cùng đồi phó với phương Bắc của cậu hai thực nguy vô cùng.
Ngược lại uy, đức của cậu hai mà thiếu tài cai trị của cậu cả th́ dân không hạnh
phúc. Do đó, trời mới sinh ra hai cậu để an định trăm họ Đại-Việt. Con nghĩ cậu
cả, cậu hai, cậu nào làm vua cũng thế. Vấn đề quan trọng là hai cậu cùng hợp
lại, th́ nước mới yên, mà dân mới hạnh phúc.
Từ khi nghe người ta thuật chuyện Thiệu-Thái, Mỹ-Linh đi sứ Tống làm những
truyên ngoài sức tưởng tượng của vương. Khai-Thiên vương đă gạt bỏ hoàn toàn ác
cảm đối với chàng. Vương đưa tay vỗ vai cháu:
_ Nhưng cả ta với cậu hai chập lại cũng không bằng mạ mạ cháu. Làm vua Bắc-biên
khó vô cùng.
Không thấy Thanh-Mai đâu, Thiệu-Thái hỏi:
_ Thưa cậu, mợ hai...
_ À, mợ về tới nơi, th́ vội vào chầu ông ngoại. Con biết đó, trong tất cả con
gái, con dâu, th́ mợ hai hợp với ông nhất, nên trong lúc trận Trường-yên c̣n
diễn ra, ông cứ hỏi thăm tin tức mợ hai hoài. Nghe tin mợ hai về, ông gọi vào
chầu, để nghe mợ hai tâu tŕnh về trận đánh. Ta... ta nhờ mợ hai trong khi tấu
với ông, xin ông ân xá cho Dực-Thánh vương, Vũ-Đức vương và Đông-Chinh vương.
Không biết kết quả ra sao.
Vương hỏi Mỹ-Linh:
_ Con có biết rằng tội con nặng lắm không?
Mỹ-Linh kinh hăi:
_ Thưa phụ vương, thực con không biết.
_ Hừ! Con đă từng theo chú hai làm việc ở trấn Thanh-hóa, rồi dự trận Lộc-hà, đi
sứ Trung-nguyên. Như vậy hẳn con biết rơ quân luật chứ?
Mỹ-Linh lạnh gáy:
_ Dạ con biết.
_ Khi trận đánh Yến-vĩ diễn ra, trong các tướng, th́ con có chức tước lớn hơn
hết. Thế mà Hồng-Phúc phạm các trọng tội không thể được ân xá là: Vi phạm lệnh,
bảo trấn cửa Tây, lại mở cửa, đánh vào trong, khiến giặc có đường rút lui. Làm
gian tế, cung cấp tin cho giặc. Giết tướng bên ḿnh. Cả ba tội đều đáng giết cả
nhà. Đáng lẽ con phải sai vơ sĩ chặt đầu nó ngay để an ḷng tướng sĩ, th́ con
lại vẫn cho nó cầm quân, đến nỗi hút nữa mặt trận Trường-yên tan.
Mỹ-Linh tự biết tội, nàng cúi đầu:
_ Con xin chịu tội.
_ Mai phi bị Ưng-sơn giết chết, ta thực thâm cảm vô cùng, bằng không chính ta
phải chặt đầu thị. Bảo-Ḥa xử tội Hồng-Phúc như vậy là nhẹ đấy. Ta đem thi thể
mẹ con Đinh phi về quê an táng, chứ không cho táng ở khu lăng tẩm họ Lư. C̣n mẹ
con, đă có chỉ ân xá của ông th́ vẫn được chôn cất theo lễ vương-phi như thường.
Nghe anh xử lư việc nhà, Khai-Quốc vương mới nhận thấy rằng ḿnh quá hiền, câu
nệ tiểu tiết, luôn xử sự bằng t́nh cảm. Xử sự bằng t́nh cảm, th́ tuy dễ thu phục
ḷng người, nhưng việc ǵn giữ luật lệ cùng điển chế, kỷ cương quốc gia thiếu
nghiêm minh. H́nh ảnh cũ hiện về: Việc giết mụ Ngô Bách-Vân, cùng bọn Phạm
Trạch, Đàm An-Ḥa, Hoàng Văn là do đám trẻ không chịu nổi lối xử sự ôn ḥa của
vương, chúng phải lấn quyền vương mà làm. Cho đến Đàm Can cũng do Lê Văn giết.
Vương tự nhủ:
_ Vào thời mạt pháp này, ḿnh khó có thể áp dụng đức từ-bi của nhà Phật vào việc
trị nước. Phải dùng Nho mới được. Về phương diện thẳng tay với kẻ ác, ḿnh thua
Thông-Mai, Bảo-Ḥa đă đành, mà thua cả Lê Văn nữa. Có lẽ ḿnh phải hành sự theo
Tự-Mai mới được.
Nghĩ vậy, trong tâm vương nảy ra ư không muốn làm vua.
Bỗng có ba kị mă chạy ngược chiều từ xa lại, phía sau một đội Thị-vệ đuổi theo.
Ba kị mă cúi gập người xuống, tay ra roi. Dường như ba người đă nh́n thấy đội
binh Khai-Quốc vương, nên họ phóng đại ngựa xuống một khu đồng. Mỹ-Linh tinh
mắt, nàng kêu lên:
_ Ba người chạy trước là Vũ-Đức vương, cùng hai tùy ṭng là Vũ Ngọc-Phụng, Chu
Tấn. C̣n người đuổi theo là Lê Phụng-Hiểu với đội Thị-vệ.
Bảo-Dân, Tôn Đản, Kim-An, Cẩm-Thi vội phi ngựa lên chặn đầu ba người.
Hai ngựa của Chu Tấn, Vũ Ngọc-Phụng phi thẳng vào khu làng xóm, c̣n ngựa của
Vũ-Đức vương th́ bị khụyu gối, hất vương ngă lăn xuống đường. Lê Phụng-Hiểu đuổi
tới, ông đưa một đao chặt Vũ-Đức vương làm hai khúc, rồi cắt lấy đầu.
Diễn biến xẩy ra đột ngột, vả từ chỗ Vũ-Đức vương đến xe của Khai-Quốc vương c̣n
cách xa đến hơn ba dặm, dù vương có muốn can thiệp cũng không được.
Bảo-Dân chỉ đánh có ba chưởng, ông đă điểm huyệt bắt được Chu Tấn. C̣n Vũ
Ngọc-Phụng bị Tôn Đản dùng Lĩnh-Nam chỉ điểm ngă.
Tôn Đản hỏi Lê Phụng-Hiểu:
_ Lê tướng quân, cái ǵ đă xẩy ra?
Lê Phụng-Hiểu chưa kịp trả lời, th́ xe Khai-Quốc vương đă tới nơi. Lê quỳ gối
phủ phục đầu xuống đất khóc:
_ Tiểu tướng vô tài, xin vương gia chặt đầu cho đáng tội.
Khai-Quốc vương nhảy xuống xe đỡ Lê dậy:
_ Vũ-vệ đại tướng quân, việc ǵ vậy?
Trong khi Lê Phụng-Hiểu xụp lạy Khai-Quốc vương th́ Mỹ-Linh đă đem thi thế, cùng
đầu Vũ-Đức vương để lên một chiếc xe.
Lê Phụng-Hiểu khóc:
_ Tiểu tướng theo hầu vương phi đưa Vũ-Đức vương về. Đúng luật th́ vương bị bỏ
vào trong tù xa giải đi. Nhưng vương phi tha cho vương cái nhục nhă đó, cho
vương cỡi ngựa đi như thường. Chỉ hai tùy tùng của vương bị bỏ vào cũi mà thôi.
Về tới Thăng-long, thần giao vương với hai tùy tùng cho Khu-mật viện giữ cùng
với Dực-Thánh vương, Đông-Chinh vương. C̣n vương phi vào tẩm cung triều kiến
Hoàng-thượng. Hoàng-thượng nổi lôi đ́nh truyền đem ba vương ra xử trảm, vợ con
th́ bị cách làm thứ dân, đuổi khỏi kinh thành.
Khai-Thiên vương gật đầu:
_ Phụ hoàng thực minh kiến. Có như vậy mới làm gương cho bọn gian thần, tặc tử.
_ Vương phi khóc lóc, khẩn thiết xin Hoàng-thượng ban chỉ ân xá hoàn toàn cho
Dực-Thánh vương, Đông-Chinh vương, v́ trót nghe lời xui dại của Nhật-Hồ. C̣n
Vũ-Đức vương tội quá nặng, chỉ xin được tha tội chết, rồi cách làm thứ dân.
Hoàng-thượng c̣n lưỡng lự, th́ vương phi đem chuyện phái Đông-a cùng chư vị đại
hiệp tiếp cứu như thế nào tâu lên, làm cho long-tâm vui vẻ. Nhưng hoàng thượng
vẫn chưa quyết định.
Lê khóc:
_ Giữa lúc đó có biểu tâu về việc giết Nhật-Hồ lăo nhân, quốc công An-Ngữ tuẫn
quốc, đại hiệp Thông-Mai bị thương nặng chưa biết sống chết ra sao. Hoàng thượng
xót xa không ít. Nhân đó vương phi lại phủ phục xuống tâu xin tha tội chết cho
Vũ-Đức vương. Hoàng thượng mủi ḷng, tuyên chỉ ân xá cho vương, nhưng vương phải
đem vợ con rời khỏi vương phủ trong ngày.
Lê Phụng-Hiểu ̣a lên khóc lớn:
_ Vương phi đem chỉ ân xá đến Khu-mật viện tuyên đọc. Hai vị Dực-Thánh vương,
Đông-Chinh vương vội vào cung Long-thụy tạ ơn Hoàng-thượng. Trong chỉ
Hoàng-thượng chỉ ân xá cho Vũ-Đức vương cùng gia quyến, chứ không nói ân xá cho
hai tên Chu Tấn cùng Vũ Ngọc-Phụng. Nhưng Vũ-Đức vương khẩn thiết xin vương phi
lấy lư hai tên này cũng là gia nhân của vương, mà ân xá cho chúng. Vương phi
đồng ư.
Khai-Thiên vương chỉ vào thây Vũ-Đức vương:
_ Rồi sau ra sao mà đến nông nỗi này?
_ Trong lúc quan Đ́nh-úy đem thị vệ đến để trục xuất những người trong vương phủ
Vũ-Đức vương, th́ vương với hai tên này đến phủ Khai-Quốc vương cảm tạ vương
phi. Vương xuất một b́nh rượu, thân rót ra chung mời vương phi, với lời lẽ thống
thiết : Đứa em trăm lần chết được chị cứu sống, thực là chị đẻ ra em một lần
nữa. Từ nay quan sơn cách trở khó mà gặp nhau, xin chị uống với em một chung
rượu từ biệt. Vương phi bùi ngùi uống liền ba chung. Không ngờ khi uống xong,
th́ vương phi lảo đảo ngă xuống.
Mọi người đều bật lên tiếng kêu kinh ngạc:
_ Ủa!
_ Ái chà!
_Trời ơi!
Lê Phụng-Hiểu tiếp:
_ Thần chờ ở ngoài, nghe tiếng vú Hậu kêu thét lên, vội chạy vào, th́ chỉ vừa
kịp thấy hai tên này dáng xuống người vương phi hai chưởng. Thần hô Thị-vệ xông
vào bắt, ba người đánh lui thần, rồi lấy ngựa bỏ chạy. Thần vội đem Thị-vệ đuổi
theo.
Khai-Quốc vương ḷng như lửa đốt. Vương vội thúc ngựa thực gấp. Vương vừa vào
thành th́ thái giám đă đón trước ngựa:
_ Hoàng thượng tuyên triệu vương gia gấp.
_ Có ǵ lạ không?
_ Bệnh t́nh hoàng-thượng có ṃi thuyên giảm, nhưng khi nghe tâu việc Vũ-Đức
vương hại vương phi Khai-Quốc vương chưa biết sống chết thế nào, c̣n Vũ-Đức
vương th́ bị giết. Ngài ngất đi một lúc, Hoàng-Giang cư sĩ cứu chữa măi ngài mới
tỉnh.
Ba vương vào đến nơi, th́ các hoàng hậu, quư phi, chư vương cùng mười hai công
chúa, pḥ mă đều ngồi trước long sàng. Thuận-Thiên hoàng đế ngồi tựa ḿnh vào
vai Bảo-Ḥa. Ngài vẫy tay ra hiệu miễn lễ cho ba vương. Ngài nói trong hơi thở
yếu ớt:
_ Bồ nhi đấy à! Con hay lắm, con về vừa kịp. Mọi việc tốt đẹp trước khi ta đi
như vậy th́ ta yên tâm.
Ngài hít một hơi chân khí, rồi tiếp:
_ Tộc Việt ta từ khi lập quốc, trải hai ngh́n năm yên ổn. Đến đời Thủy-Hoàng, y
mới có dă tâm chiếm nước Âu-lạc, ta mất ba vùng Nam-hải, Quế-lâm, Tượng-quận.
Vua An-Dương dựa vào dân, ỷ vào địa lợi mà giết Đồ Thư cùng năm mươi vạn quân
Tần. Rồi sau đó lại mất hết về tay Triệu Đà, chỉ v́ nhẹ dạ tin người. Đó là một
thời. Đến vua Trưng, trăm vạn người như một, chúng ta kiến tạo lên một nước giầu
mạnh, nhưng chẳng được bao lâu. Hán dùng số đông mà thắng ta. Đó là một thời.
Chúng ta bị cai trị hơn ngh́n năm, tưởng bị đồng hóa. Sau này vua Lư Nam-Đế, rồi
vua Ngô, vua Đinh, vua Lê không đời nào được lấy hai ba đời vua. Với hai đời,
không đủ để đặt nền móng vững vàng cho một nước hùng mạnh. Đó là một thời.
Ngài ngừng lại nghỉ một lát rồi tiếp:
_ Vua Trưng dựng triều Lĩnh-Nam bằng chiến công. Vua Ngô lên ngôi vua sau trận
Bạch-đằng, vua Đinh có công dẹp sứ quân. Vua Lê lên ngôi vua sau chiến thắng
Chi-lăng, Bạch-đằng. C̣n ta, ta lên ngôi vua là nhờ ân đức của sư phụ Vạn-Hạnh.
Cho nên khi ta lên nối ngôi trời, lấy vỗ về dân chúng, cùng tạo hạnh phúc cho
họ, mà được ḷng người. Gần đây Bồ nhi qui phục được nhân tâm tộc Việt. Trong
ḷng ta tự nhủ, sao kiến tạo lại một nước có cơ chế lâu dài, bằng không mất nước
nữa th́ e khó mà lấy lại được. Trong các con, th́ Đức-Chính, Long-Bồ là có hùng
tài, hùng tâm. Tiếc rằng Đức-Chính th́ hay kiểu cách, không biết khuất thân cầu
hiền. Nhưng có tài an bang tế thế. Long-Bồ th́ có đủ, nhưng chí lại lớn quá, ta
e gây thành vạ binh đao khó thoát khỏi. Vậy hai con nghĩ sao?
Khai-Quốc vương tâu:
_ Con nghĩ nếu đ̣i lại cố thổ không được th́ cũng thống nhất sáu vùng Đại-Việt,
Đại-lư, Chiêm-thành, Chân-lạp, Lăo-qua, Xiêm-la, như vậy ta mạnh, Bắc mới để ta
yên. Nhưng sau cơn chính biến vừa rồi, hài nhi mới thấy rằng nếu hài nhi rời đất
nước đi kết hợp anh hùng tám vùng tộc Việt, th́ ngôi vua lại bị chính người
trong nhà cướp lấy, rồi cốt nhục tương tàn. C̣n như ngồi trên ngai cai trị, th́
giỏi lắm thống nhất được Lăo-qua, Chiêm-thành là may.
_ Bồ nhi biết nghĩ như vậy là hay lắm. Nếu như hài nhi lên làm vua, th́ trao
việc trị dân cho anh con. Có như vậy con mới có thời giờ kết hợp anh hùng. Có
điều cho đến bây giờ trong ḷng ta vẫn không yên là: Bồ nhi tuổi đă đi vào ba
mươi hơn, mà chưa có con, như vậy sau này khi Bồ nhi chết đi, lại lâm vào cảnh
ấu quân trị v́, giống như vua Đinh, th́ e sự nghiệp này lại không bền.
Khai-Quốc vương rập đầu xuống đất:
_ Tâu phụ hoàng, hài nhi quả không có ư muốn làm vua, mà chí chỉ mong sao thỏa
được ba điều. Một là tạo cho dân được sung sướng như thời vua Hùng, vua Trưng.
Hai là bảo vệ được giang sơn của tổ tiên để lại. Ba là đ̣i cố thổ cùng thống
nhất tộc Việt. C̣n hài nhi làm vua hay bất cứ ai cũng được. Như xưa kia vua
Trưng phán :Vua là một người ngồi trên cao nhất của những người phục thị trăm
họ. Ai có tài, có đức đều có thể làm vua. V́ vậy nếu như anh hùng đồng ư tôn một
người khác lên thay thế hài nhi, hài nhi sẽ có thời giờ qui tụ nhân tâm tộc
Việt.
Vương chỉ vào các cháu:
_ Hài nhi đă nuôi Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa, Mỹ-Linh, Nhật-Tông, Thường-Kiệt,
Thường-Hiến làm con nuôi, v́ vậy hài nhi có con hay không cũng vậy thôi. Con
nuôi, con đẻ, hay người nào đó làm vua cũng được, miễn sao có ḷng dạ từ bi,
thương dân như phụ hoàng là được rồi. Trong tâm hài nhi, hài nhi muốn cho
Mỹ-Linh hay Bảo-Ḥa lên kế vị. Nhưng Bảo-Ḥa là tiên nữ, không thích lăn ḿnh
trong cơi hồng trần, vậy chỉ c̣n Mỹ-Linh. Ngay bây giờ phụ hoàng có thể nhường
ngôi cho Mỹ-Linh được rồi.
Thuận-Thiên hoàng đế nắm tay Mỹ-Linh:
_ Ta cũng đă nghĩ đến điều này rồi. Nói về ḷng dạ nhân từ, ta e chính ta cũng
không bằng Mỹ-Linh. Nhưng hài nhi phải biết rằng hiện Nho-giáo đă có uy ngang
với Phật-giáo. Nho giáo chủ trọng nam, khinh nữ, nên không thể nhường ngôi cho
Mỹ-Linh...
Ngài nắm tay vua bà Bắc-biên:
_ Mỹ-Linh cũng như ta, như con, không ai muốn làm vua cả. Làm vua chẳng qua là
sao mưu hạnh phúc cho dân. Làm vua Đại-Việt tuy lớn hơn Chiêm, Lào, Xiêm, Chân,
Bắc-biên, nhưng tương đối không khó. Khó là Bắc-biên, ngoài phải đối phó với
Tống. Trong th́ ḥa giải, chỉnh đốn 207 khê động. Làm vua Bắc-biên phải có đức,
có nhân, để thương yêu những sắc dân phức tạp như nhau. Làm vua Bắc-biên cần
ḷng kiên nhẫn để ḥa giải xung đột giữa các khê động. Lại phải có uy, có tính
cương nghị để đối phó với Tống. Ngoài con ra, th́ chỉ Mỹ-Linh, Thiệu-Thái mới
hội lĩnh đủ bằng ấy điều kiện... Sau này con phải trao Bắc-biên cho Thiệu-Thái,
Mỹ-Linh.
Pḥ-mă Thân Thừa-Quư và vua bà Bắc-biên cung kính:
_ Thần nhi xin tuân di chỉ của phụ hoàng.
Ngài vẫy tay gọi Nhật-Tông, Thường-Kiệt:
_ Hai cháu lại đây.
Hai trẻ lại bên long sàng quỳ gối. Ngài xoa đầu hai cháu:
_ Nhật-Tông sinh ra không may mắn, mẹ gặp bất hạnh. Nhưng cũng nhờ đó Nhật-Tông
hiểu rơ những cái khổ của kẻ mồ côi. Thường-Kiệt theo cha mẹ chinh chiến, chí
khí như người lớn, thực hợp ư ta. Cách đây mấy năm, trong buổi sơ giao tại
Long-hoa đường, hai cháu đă nắm tay nhau như anh em. Bây giờ cả hai đều là con
nuôi Khai-Quốc vương, t́nh như anh em ruột. Sau này việc lớn không thể nào không
trao cho hai trẻ này. Nếu sau có v́ người khác xen vào chia rẽ, hai cháu cứ nhớ
đến buổi trăn trối hôm nay mà đừng xa nhau.
Nhật-Tông, Thường-Kiệt cùng cúi đầu:
_ Các cháu nguyện ghi nhớ di chỉ.
Ngài chỉ Kim-Thành:
_ Hai cháu ra gọi Tôn Đản, Cẩm-Thi, Thuận-Tông, Thiện-Lăm, Trần Anh, Tĩnh-Ninh,
Lê Văn vào cho ta.
Lát sau, tất cả cùng vào quỳ trước long-sàng. Thuận-Thiên hoàng đế ra hiệu cho
miễn lễ, ngài xoa đầu từng người một:
_ Đám trẻ quanh Bồ nhi sau này tài trí e hơn ta với Đức-Chính, Long-Bồ, An-Quốc,
Lĩnh-Nam Bảo-Ḥa nhiều. Hôm nay ta truyền gả B́nh-Dương cho Thiệu-Thái ; lại gả
Kim-Thành cho Thuận-Tông, Trường-Ninh cho Thiện-Lăm; Tĩnh-Ninh cho Trần Anh;
Cẩm-Thi cho Tôn Đản; sau này Bồ nhi phải sai sứ sang Xiêm cầu hôn công chúa
An-Nan Tam-gia-la-sun Nong-Nụt cho Lê Văn. Trong tâm, ta thương yêu nhất Tự-Mai,
nhưng tiếc rằng lúc này không biết Tự-Mai ở đâu?
Bỗng có tiếng nói vọng vào:
_ Tên nhà quê Trần Tự-Mai ở Thiên-trường cùng Triệu Huệ-Nhu ở Hoa-sơn xin yết
kiến Thuận-Thiên hoàng-đế.
Tiếng nói ở rất ra, nhưng khi đến tiếng cuối cùng th́ hai người đă ở ngay trước
cửa cung.
Thời bấy giờ tuy Thuận-Thiên hoàng đế làm vua, nhưng đối với Tống ngài chỉ là
Thái sư, Nam-b́nh vương của một quận xa xôi. Trong khi Tự-Mai là Thái-tử thiếu
bảo, Tả-kiêu vệ đại tướng quân, Ngô quốc quận vương, tổng trấn Nam thùy tuy có
nhỏ hơn Thuận-Thiên hoàng-đế một bậc, nhưng lănh thổ của Tự-Mai lớn gấp bốn lần
Đại-Việt. Hơn nữa Tự-Mai c̣n là pḥ mă. Đúng lệ bang giao thời đó, khi Tự-Mai
tới biên giới th́ chính ngài phải thân lên đón. Nay v́ ngài trọng bệnh,
Khai-Thiên vương hiện có vai vế lớn nhất trong đám Thái-tử, công chúa hiện diện,
v́ vậy vương vội ra ngoài cung tay đón:
_ Kính thỉnh công chúa Điện-hạ cùng Ngô-quốc quận vương.
Thuận-Thiên hoàng-đế vẫy tay gọi Tự-Mai, Huệ-Nhu cho ngồi bên long sàng.
Long-tâm mở ra, mặt hớn hở:
_ Công chúa cùng vương gia...
Huệ-Nhu nói tiếng Việt:
_ Thưa sư bá, lấy lễ xưa kia Vạn-tín hầu Lư Thân, tuy thân làm nguyên soái, tước
phong hầu của Tần Thủy-Hoàng, nhưng khi về Âu-lạc vẫn dùng lễ của một thần dân
yết kiến vua An-Dương. Nay tuy trượng phu cháu tước phong Thái-tử thiếu bảo,
Ngô-quốc quận vương, ngang với tước Kiểm-hiệu thái sư Nam-b́nh vương của sư bá,
nhưng vẫn là thần dân Đại-Việt.
Tự-Mai thấy hồi đại hội Lộc-hà, Thuận-Thiên hoàng-đế là một người hùng vĩ, oai
phong, từ ái, bây giờ ngài xanh xao, vàng vọt trông thực thảm thiết, bất giác
vương rơi nước mắt, hai tay nắm lấy bàn tay ngài: |