Khai-Quốc vương nói với chư tướng:
_ Hôm trước cô gia được tin Đinh phi, Hồng-Phúc tạo phản, cô gia nghĩ rằng trong
quân không chỉ có một ḿnh Hồng-Phúc, nên cô gia họp chư tướng, rồi tŕnh bầy
một kế sách diệt giặc rất tỷ mỉ. Kế hoạch đó giờ này đă nằm trong tay Vũ Nhất-Trụ.
Trụ tin rằng cô gia chưa dám giải vây Trường-yên, nên y chuẩn bị đêm nay ra tay
đánh ta trước. Y định rằng, một đạo quân hai vạn người, th́nh ĺnh cướp trại ta.
Y hy vọng diệt hai ngh́n quân Thượng-oai, Phong-châu cùng bốn đạo Lạc-long giáo
Nghệ-an, Cửu-chân, Trường-yên, Thiên-trường chớp nhoáng. Trong khi đó, chủ lực
chính y tấn công vào thành.
Hôm rồi nghe Khai-Quốc vương chuẩn bị giải vây Trường-yên, nơi mà lực lượng giặc
gần mười vạn; trong khi vương chỉ có mấy ngh́n người, đóng chơ vơ giữa đồng. Chư
tướng tuy tin tài vương, nhưng ai cũng phập phồng lo lắng. Bây nghe vương kiến
giải, họ mới hiểu rằng vương định kế sách đó chỉ với mục đích mượn bọn tế tác
giặc, thông báo tin tức giả cho giặc mà thôi. Họ thở phào nhẹ nhơm.
Vương tiếp:
_ Bây giờ ta ra tay trước. Ta nhập thành, rồi thủ ở trong.
Lê Phụng-Hiểu cung tay:
_ Khải vương gia, kể cả quân trong thành, quân ngoài thành ta chỉ bằng một phần
mười giặc, không hiểu vương gia định nghênh chiến ra sao?
Khai-Quốc vương khen ngợi:
_ Giỏi như Lê tướng quân mà c̣n tin rằng cô-gia phản công, th́ ắt Nhất-Trụ sẽ
mắc mưu ta. Trấn tại cửa Bắc là Vũ-Đức vương với Nguyễn Khánh, Nguyên-Hạnh, Vũ
Hào. Quân của chúng là giáo chúng Hồng-thiết. Chúng dàn quân như sau: Ngoài cùng
là đội cung thủ để chống với thú rừng. Pḥng tuyến thứ nh́ là đội thiết kị.
Pḥng tuyến thứ ba là đội bộ chiến. Ta cần đánh dạt chúng ra cho các đạo quân
vào thành. Muốn đánh dạt chúng phải có tướng hét ra lửa với đội quân thú rừng.
Vương nh́n Thông-Mai, Bảo-Ḥa:
_ Vậy như thế này: Đại huynh Thông-Mai, cùng với Hà Thiện-Lăm, Lưu-Tường, Trường-Ninh
chỉ huy đoàn đệ tử Đông-a với đạo Thượng-oai. Bảo-Ḥa, Thuận-Tông, Hoàng Tích,
Kim-Thành chỉ huy đoàn đệ tử Tản-viên, Phong-châu. Hai đoàn xua hổ, báo, voi đi
trước, xông thẳng vào pḥng tuyến đạo quân Vũ-Đức vương, cắt đôi đạo quân của
vương ra. Đạo Thượng-oai đánh quặt sang trái, đạo Phong-châu đánh quặt sang phải.
Khi thấy quân địch rẽ ra th́ ngừng lại, không đuổi theo, v́ đuổi theo đạo
Phong-châu sẽ gặp quân của Vũ Nhất-Trụ đông gấp hai mươi lần tại cửa Đông; c̣n
đạo Thượng-oai sẽ gặp đạo quân của Đàm Toái-Trạng, Lê Tấn, Vũ Linh-Nguyện đông
gấp ba mươi lần ở cửa Tây.
Lưu Tường hỏi:
_ Thưa vương gia, nếu như xua hổ báo đi trước, e làm mồi cho đám cung thủ. Bởi
chúng có tới ngàn người, mà ta có tất cả bốn trăm vừa hổ, vừa báo. Như vậy hai
cung thủ của họ thừa sức giết một thú của ta.
Vương cười:
_ Cô gia có kế hoạch đối phó rồi, phó châu đừng sợ.
Vương ghé tai Thông-Mai, Bảo-Ḥa dặn ḍ một lúc. Hai người gật đầu tỏ ư hiểu.
Vương gọi Tôn Đản, Cẩm-Thi, Trần Anh:
_ Ba em dẫn bản bộ giáo chúng Lạc-long đi sau Thông-Mai, Bảo-Ḥa. Khi Thông-Mai,
Bảo-Ḥa đánh dạt quân giặc ra, th́ các em vào thành đầu tiên. Các em quặt sang
cửa Đông, hiện sư thúc Hoàng Hùng đang trấn tại đây. Các em được đặt dưới quyền
sư thúc trấn cửa Đông.
Vương gọi Lê Văn, Tôn Mạnh, Lư Nhân-Nghĩa:
_ Lê Văn làm chúa tướng, cùng Tôn Mạnh, Lư Nhân-Nghĩa đem giáo chúng trực thuộc,
đi kế đạo của Tôn Đản. Khi vào thành th́ tiến sang cửa Tây, đặt dưới quyền điều
khiển của sư tỷ Khấu Kim-An trấn tại đây.
Vương gọi Thiệu-Thái, Mỹ-Linh, Lê Phụng-Hiểu, Tôn Trọng:
_ Thiệu-Thái dẫn Mỹ-Linh, Lê Phụng-Hiểu, Tôn Trọng đem giáo chúng Lạc-long thuộc
quyền cùng đoàn đệ tử Tiêu-sơn đi sau cùng, vào thành rồi th́ đến cửa Bắc đặt
trực thuộc sư thúc Trần Kiệt trấn tại đây.
_ Sau khi các đạo quân vào trong rồi, th́ Bảo-Ḥa cho đạo Phong-châu vào thành
trước, rồi đến đạo Thượng-oai của Thông-Mai. Bảo-Ḥa, Thông-Mai cùng đội hổ vào
sau cùng. Sau khi vào hết, th́ đóng cửa thành lại.
_ Khi chúng ta đă vào trấn trong thành, th́ Nhật-Hồ lăo nhân có mười vạn người
chứ lăo có trăm vạn người cũng không đánh nổi.
Đợi cho chư tướng chỉnh bị binh mă xong, Khai-Quốc vương truyền đốt ba cây pháo
lệnh. Hà Thiện-Lăm cầm tù và rúc lên ba hồi. Xe chở hổ, báo đồng mở cũi ra một
lượt. Các tướng hổ, tướng báo cầm cờ phất. Đoàn hổ đi trước, đoàn báo theo sau,
chúng gầm gừ rảo bước tiến về cửa Bắc thành Trường-yên.
Thông-Mai, Lưu Tường cỡi trên một bành voi. Hà Thiện-Lăm, Trường-Ninh cỡi trên
một bành voi khác đi bên trái. Phía sau là đội vơ sĩ phái Đông-a, người nào cũng
cầm đoản đao. Bên phải Bảo-Ḥa, Hoàng Tích ngồi chung một voi; Thuận-Tông,
Kim-Thành ngồi chung một voi. Phía sau là đội vơ sĩ Tiêu-sơn, tay cầm thiền trượng.
Trống thúc nhịp nhàng.
Tới gần cửa Bắc, th́ xa xa trận của Vũ-Đức vương đă dàn ra. Vương ngồi trên ngựa.
Bên phải là Vũ Hào, bên trái là Nguyễn Khánh, phía sau là Nguyên-Hạnh. Một đội
cung thủ ngàn người chuẩn bị đối phó với thú rừng.
Liếc mắt nh́n qua, Bảo-Ḥa đă nhận ra quân của bên địch gồm một đội thiết kị
Hồng-thiết giáo với mười đạo giáo chúng. Như vậy giặc đông tời hơn hai vạn người.
Vũ Hào đă đọc binh thư của Khai-Quốc vương. Y biết rằng phàm chư tướng dẫn quân
đối địch, khi cách quân địch hơn trăm trượng sẽ dừng lại, để chư tướng có điều
cuối cùng muốn nói với nhau. Cho nên y cầm cờ phất phất ra hiệu cho đạo quân
Thông-Mai, Bảo-Ḥa dừng lại.
Vũ-Đức vương cùng Nguyễn Khánh, Vũ Hào thủng thỉnh cho ngựa tiến ra. Voi của
Thông-Mai, Bảo-Ḥa cũng rẽ đoàn thú tiến tới. Vũ-Đức vương cất giọng kẻ cả hỏi:
_ Bảo-Ḥa, người thân là con gái...
Ông chưa nói hết câu, th́ phía sau các hổ, báo tướng cầm cờ phất, đoàn thú gầm
lên rồi phóng sang trận Vũ-Đức. Đám cung thủ cũng như Vũ-Đức vương tưởng
Thông-Mai, với Bảo-Ḥa cũng như các tướng khác, ít nhất đối thoại dăm ba câu.
Nào ngờ họ xua thú tấn công liền. Một đời Vũ-Đức vương cùng đám ma đầu xảo quyệt,
chuyên lừa thiên hạ, mà không biết rơ Thông-Mai với Bảo-Ḥa là hai người có một
quyết định với Hồng-thiết giáo: Nói vô ích, gặp là giết thẳng tay.
V́ vậy đội thú xung vào trận rồi mà đám cung thủ c̣n ngỡ ngàng, không trở tay
kịp. Đội ngũ đám cung thủ tan ră ngay. Thông-Mai không nói không rằng, chàng
phóng chưởng tấn công Vũ Hào liền. Vũ-Hào thấy Thông-Mai ở xa phóng chưởng, y
khinh thường không thèm đỡ. Nào ngờ Thông-Mai tung người khỏi bành voi, phát
chiêu thứ nh́. Chiêu sau chồng lên chiêu trước mạnh đến kinh người. Vũ Hào kinh
hăi vội tung ḿnh khỏi cật ngựa. Thông-Mai lại đánh một chưởng từ trái qua, đẩy
ḱnh phong hai chiêu trước vào người Vũ-Đức vương. Trong khi người chàng đáp
trên ngựa Vũ Hào. Vũ Hào bỏ chạy sang phía trái.
Vũ-Đức vương kinh hăi, vội lăn người xuống đất tránh chưởng của Thông-Mai. Chưởng
trúng ngựa của vương đến bùng một tiếng, con ngựa bay tung lên cao, cùng với tiếng
hí đau đớn, rồi rơi xuống đất, máu me chan ḥa. Nó chỉ dẫy được ba cái rồi nằm
im. Vương hoảng sợ đến đờ người ra, vội chạy vào trong trận cung thủ trốn, th́
trận này đă bị hổ, báo chọc thủng.
Phía sau, voi của Thiện-Lăm, Trường-Ninh đuổi theo Vũ-Đức vương như bóng với
h́nh. Thiện-Lăm cầm cờ xanh chỉ chỗ ông trốn cho đội hổ nhảy vào. Kinh hăi, ông
chạy bất kể sống chết, nhưng voi Thiện-Lăm, Kim-Thành theo sát nút. Thấy chúa tướng
bỏ chạy, đám giáo chúng cung thủ cũng chạy theo.
Thông-Mai biết rằng quân ḿnh ít, cần phải thừa thắng, đánh chớp nhoáng cướp
tinh thần địch. Nếu chàng ngừng một chút, là chúng lấy lại tinh thần th́ nguy
tai. V́ vậy chàng lệnh cho Lưu Tường cứ xua hổ, báo lao vào đội thiết kị. Ngựa
thấy hổ, báo th́ sợ quá lồng lên rồi chạy trốn. Mấy đội trưởng làm gan hô quân
lấy cung tên bắn. Thông-Mai nhắm các tướng thiết kị, mỗi chưởng chàng đánh tan
thây một người. Chàng đánh đến người thứ mười th́ pḥng tuyến thứ nh́ của
Hồng-thiết giáo bị vỡ.
Thông-Mai thoáng thấy Vũ-Đức vương đă kiếm được ngựa, đang đứng ở pḥng tuyến
thứ ba là đám giáo chúng bộ chiến đốc thúc. Chàng chỉ cho Lưu Tường. Tường phất
cờ, đám hổ, báo bỏ pḥng tuyến thứ nhất, thứ nh́ lao vào pḥng tuyến thứ ba. Hổ,
báo tiến quá nhanh, voi của Thông-Mai tiến theo sát phía sau. Bất kể nguy hiểm,
chàng rút kiếm, tung ḿnh khỏi bành voi. Ở trên không, chàng chĩa kiếm hướng Vũ-Đức
vương. Mười vơ sĩ cận vệ cùng hướng vũ khí lên trời đâm chàng. Thông-Mai lia kiếm
một cái, sáu trong mười vơ sĩ bị đứt tay, găy cổ. Chàng đă đáp ngay cạnh Vũ-Đức
vương.
Vũ-Đức vương lùi lại phía sau, Thông-Mai quát lên một tiếng như sét nổ, chưởng
tung ra, bốn vơ sĩ cận vệ của vương bay tung lên cao, xương thịt nát hết. Chàng
định đánh chiêu nữa kết thúc tính mạng vương, th́ một ḱnh phong ập vào phía phải
của chàng. Chàng vội chuyển chưởng ra đỡ, binh một tiếng, cánh tay chàng ê ẩm.
Kinh ngạc, chàng quay lại nh́n xem ai mà có chưởng mạnh đến như vậy. Th́ ra y là
Nguyên-Hạnh. Chàng phản công liền hai chưởng. Y đỡ được một chưởng. Đến chưởng
thứ nh́, y ọe một tiếng, miệng phun máu có ṿi, người lảo đảo ngă ngồi xuống.
Một thiếu niên Hồng-hương chạy lại đỡ y lên. Thông-Mai đă tu ở chùa Sơn-tĩnh,
sống dưới quyền Nguyên-Hạnh một thời gian. Chàng la lớn:
_ Phương trượng, nghĩ t́nh xưa nghiă cũ ta tha cho phương trượng ngày hôm nay.
Nói rồi chàng thúc vơ sĩ Đông-a đuổi theo đội quân Hồng-thiết giáo.
Nguyên-Hạnh chạy theo Vũ-Đức vương. Nhưng y vừa đi được mươi bước th́ đụng phải
voi của Hà Thiện-Lăm, Trường-Ninh. Hà Thiện-Lăm thấy mồm y phun ra máu, th́ biết
y bị thương. Chàng tung theo sợi dây, cuốn tṛn lấy người y rồi giật mạnh.
Nguyên-Hạnh bay bổng lên cao, rơi xuống ngay trước voi Cẩm-Thi. Nàng điểm huyệt
y, rồi quẳng xuống đất cho quân trói lại.
Bên phải, Bảo-Ḥa cũng phóng chưởng tấn công Nguyễn Khánh. Nàng vận âm ḱnh.
Nguyễn Khánh thấy nàng trẻ tuổi, vốn đă khinh thường. Bây giờ nàng lại phát chưởng
âm nhu, không ḱnh lực, y càng khinh thường. Y dơ tay định bắt sống nàng. Bảo-Ḥa
chỉ chờ có thế, nàng chĩa ngón tay phát chiêu Lĩnh-nam chỉ trúng huyệt Đản-trung
của y. Y bị tuyệt chân khí ngă lăn xuống ngựa. Nhấp nhô một cái, Bảo-Ḥa đă
xuống ngựa chụp Nguyễn Khánh tung lại sau cho đội vơ sĩ Tản-viên trói lại.
Đến đây, ba pḥng tuyến của Vũ-Đức vương bị tan. Thông-Mai, Bảo-Ḥa xua hổ báo đuổi
chúng lui ra xa, rồi ngừng lại quan sát quân ḿnh, th́ thấy đạo binh của Tôn
Đản, Cẩm-Thi vào trong thành trót lọt. Đạo của Lê Văn đă vào được một nửa.
Trống trận hai bên thúc nhịp rung động trời đất.
Thông-Mai, Bảo-Ḥa đứng trên bành voi quan sát quân ḿnh vào thành. Bỗng Lưu Tường
la hoảng. Thông-Mai hỏi:
_ Ǵ vậy em.
Lưu Tường dơ tay chỉ vào hậu quân, nơi có đạo quân của Thiệu-Thái. Bởi phía sau
đạo quân Thiệu-Thái xa xa, một đội kị binh kéo cờ Hồng-thiết giáo đang phi đến
như bay. Đạo quân ước khoảng năm ngh́n người. Thiệu-Thái, Mỹ-Linh, Lê Phụng-Hiểu
vội đứng trấn phía sau cho quân ḿnh vào thành. Đạo binh của chàng vừa vào tới
cửa th́ đạo kị binh đă đuổi tới.
Bảo-Ḥa than:
_ Làm sao bây giờ. Đội của anh với em cộng lại chưa quá hai ngh́n mà phải nghênh
chiến với hai vạn quân Vũ-Đức vương với năm ngh́n kị binh kia, th́ giỏi lắm chịu
được ba giờ là chết hết.
Thông-Mai quan sát trận giặc, đám tướng binh của Vũ-Đức vương đă tập hợp lại được,
chúng đang chuẩn bị bao vây chàng với Bảo-Ḥa. Vương đứng ở cánh trái, c̣n cánh
phải là Vũ Hào. Vốn can đảm, Thông-Mai nói:
_ Dù ǵ chúng ta cũng quyết bảo vệ cho quân vào trong thành. Nếu có chết, th́ chết
hết đội hổ báo mà thôi.
Chàng với Bảo-Ḥa dàn quân, chia làm ba. Đội hổ, báo bảo vệ hai sườn chống với
quân Vũ-Đức vương. Đạo Phong-châu, Thượng-oai chuẩn bị đánh với đám kị binh. Đưa
mắt nh́n lên địch lâu, chàng ngạc nhiên khi thấy đạo quân của ḿnh với Bảo-Ḥa
nguy đến nơi, mà Khai-Quốc vương vẫn cầm cờ phất ra lệnh bắt hai người chuẩn bị
tác chiến, không cho rút vào thành.
Đạo kị binh mới tới dàn phía phải, hợp với Vũ Hào.
Thông-Mai đang định xua quân tử chiến, th́ từ phía bên trái, lại một đội kị binh
nữa phi tới. Chàng hô lên:
_ Tử chiến.
Vũ Hào vẫy quân chuẩn bị dùng cung tên bắn vào đội hổ, báo. Bảo-Ḥa cầm kiếm đứng
trước trận sẵn sàng tử chiến. Bên này Vũ-Đức vương vẫy tay gọi Thông-Mai:
_ Mau đầu hàng, bằng không ta buông tên.
Vương vừa nói đến đây th́ đội kị mă đă tới. Hai tướng cỡi ngựa đi tiên phong,
đầu trùm khăn đen kín mít. Phía trước, một cây cờ, trên vẽ h́nh con chim ưng bay
trên núi. Hai tướng vừa tới, lập tức xua tay, đội kị mă hướng bộ binh của Vũ-Đức
vương buông tên. Vũ-Đức vương hô đội thiết kị của ḿnh tiếp chiến, th́ đội kị mă
Ưng-sơn đă lẫn vào với quân của vương, chém giết hung hăn hơn hổ đói. Người đàn
ông trùm khăn đen cầm cờ chỉ vào vương. Đám thiết kị xông vào định bắt vương.
Vương vội bỏ chạy.
Phía bên này Vũ Hào thấy đội kị binh Hồng-thiết giáo, y nh́n cờ th́ biết đội đó
thuộc quyền Vũ-Đức vương đánh Thăng-long. Sau khi có lệnh bỏ Thăng-long, th́
tuyệt tin tức. Nay thấy chúng trở lại y mừng lắm, y cầm cờ chỉ vào đội quân Bảo-Ḥa:
_ Tiến lên diệt chúng.
Viên tướng chỉ huy cười ha hả, tay cầm cờ xanh phất, lập tức đội thiết kị đă bỏ
khăn đỏ, đeo khăn vàng, thay cờ Hồng-thiết giáo bằng cờ Lạc-long giáo, rồi xung
vào tấn công quân của Vũ Hào.
Bị bất ngờ, quân của Vũ Hào, Vũ-Đức vương vừa tập trung được, vội bỏ chạy tán loạn.
Trên thành Khai-Quốc vương đánh trống thu quân. Đạo Phong-châu vào trước, rồi
tới đạo Thượng-oai. Thông-Mai, Bảo-Ḥa vào sau cùng. Tiếp theo là đạo kị binh
Hồng-thiết giáo cũng vào theo. C̣n đội kị binh Ưng-sơn th́ phi về hướng Côi-sơn.
Bấy giờ Thông-Mai, Bảo-Ḥa mới biết đội kị binh Hồng-thiết giáo kia vẫn trung
thành với Lạc-long giáo. Trước họ đă dự chiến ở Thăng-long trong cánh quân
Dực-Thánh vương. Khi cánh quân Dực-Thánh thất bại, Khai-Quốc vương dặn họ cứ ẩn
nhẫn chờ khi nào đối trận sẽ trở giáo, khiến chúng bị bất ngờ. Bây giờ gặp dịp
họ mới ra tay.
Cổng thành đóng lại. Khai-Quốc vương truyền kiểm điểm binh mă, cho quân tướng
nghỉ mệt, để chuẩn bị đại chiến.
V́ vương phi Thanh-Mai, với Ngô An-Ngữ làm tổng trấn Trường-yên, nên hai người
phải ngồi trong trung quân hầu điều khiển Ưng-binh thư tín liên lạc khắp nơi,
cùng ban lệnh cho bốn cửa thành. Do vậy tuy biết Khai-Quốc vương đang đem quân
vào thành cứu viện, mà hai người vẫn không thể ra ngoài đón. Đến khi quân viện
đă vào hết trong thành, vương về vương phủ, bấy giờ vương phi Thanh-Mai, Ngô
An-Ngữ, Hàn Diệu-Chi, Ngô Thường-Kiệt, Ngô Thường-Hiến mới ra chào.
Tuy cách nhau có ba tháng, nhưng biến cố xẩy ra dồn dập, mà vương với vương phi
cảm thấy như xa nhau đến mấy năm.
Sau khi nghe vương phi Thanh-Mai cùng An-Ngữ, Bảo-Dân tường tŕnh mọi sự. Vương
cũng kể cho họ nghe biết tất cả biến cố bên ngoài. Bảo-Dân rất quan tâm đến cặp
vợ chồng Ưng-sơn. Dù minh mẫn như Khai-Quốc vương, thông minh như vương phi
Thanh-Mai, nghe nhiều biết rộng như Bảo-Dân, kinh nghiệm như Ngô An-Ngữ, mà cũng
không đoán ra vợ chồng Ưng-sơn là ai.
Thuận-Tông đưa mắt cho Thiện-Lăm rồi nói:
_ Sau trận Yến-vĩ bọn em cho chim ưng theo dơi cặp vợ chồng này mà vô hiệu, v́
chính họ cũng biết sai chim ưng. Em cho bao nhiêu chim ưng theo họ, họ giữ làm
của riêng luôn, không trả về.
Thiện-Lăm hỏi:
_ Hay là anh Thiệu-Cực với chị Thanh-Trúc. Không lẽ ngoài bọn Bắc-biên chúng em,
c̣n có người biết điều khiển chim ưng?
Ngô Cẩm-Thi bẹo tai chàng:
_ Chú này nói tào lao rồi.
_ Em tào lao ở chỗ nào?
Mỹ-Linh đỡ lời Cẩm-Thi:
_ Em nên biết, ai cũng có thể trùm chăn, trùm khăn, giả làm người này, người kia.
Nhưng có hai điều không thể giả được là vơ công, công lực. Anh Thiệu-Cực vơ công
b́nh thường. Chị Thanh-Trúc chỉ mới tập đây. Làm thế nào bản lĩnh hai người đó
cao đến như vậy? Chị e bản lĩnh người đàn ông hơn Lê Ba, kém sư bá Tự-An một
chút. C̣n người đàn bà th́ thua chị Bảo-Ḥa, ngang với chị Cẩm-Thi. Cho nên em
ngờ họ là Thiệu-Cực với Thanh-Trúc, mới bị chị Cẩm-Thi bảo em tào lao.
Tôn Mạnh vốn ít nói, bây giờ cóc mới mở miệng:
_ Từ đầu đến cuối không thấy cặp này lên tiếng. Có thể họ sợ lên tiếng th́ ta
nhận được căn cước họ. Hoặc giả họ là người Thái, người Chiêm, người Lào, người
Khờ-me, hay người Đại-lư, Đại-Tống chăng, họ không biết tiếng Việt chăng?
Thanh-Mai đồng ư với Tôn Mạnh:
_ Đúng rồi, họ là người Đại-Tống, bởi chị thấy đám tuỳ tùng theo họ đều xử dụng
vơ công Thiếu-lâm, Nga-mi, Không-động, Hoa-sơn cả. Chị đoán họ thuộc bang Hoàng-Đế
hoặc bang Trường-giang. Biết đâu họ chẳng được Tự-Mai sai sang trợ chiến cho
chúng ta. V́ vậy họ mới tới tế tổ phái Đông-a cùng thân mẫu chị.
Nhưng chợt Thanh-Mai đờ người ra suy nghĩ. Bảo-Dân hỏi:
_ Sư muội nghĩ ǵ vậy?
_ Muội lại thấy lời giải đoán ban năy có ba chỗ không ổn. Một là nếu họ do
Tự-Mai sai sang, không biết tiếng Việt, làm sao họ có thể hiểu lời vô lễ của
Hồng-Phúc với phái Đông-a, rồi ra tay trừng trị? Nhất định họ biết tiếng Việt,
nhưng không muốn lên tiếng, sợ lộ h́nh tích đấy thôi. Hai là cặp vợ chồng này
với đội kị mă tới ba ngh́n người. Nếu họ từ các nước thuộc tộc Việt tới th́ sao
có thể vào Đại-Việt được. Bởi nước ta đang có nội chiến, các đội biên pḥng canh
gác cực kỳ nghiêm mật, họ tới mấy ngh́n người, th́ làm sao vượt biên mà không bị
ngăn chặn? Không bị bại lộ? Mà dù có nhập cảnh rồi, với hành tung bí mật như vậy
vô t́nh họ bị cả quân triều lẫn quân phiến loạn nghi ngờ, chặn đánh. Thế mà sao
họ di chuyển dễ dàng quá đi. Ba là dù họ có vào được trong nước ḿnh rồi nhưng
với quân số đông đảo người ngựa, mỗi ngày phải nuôi ăn, đêm đêm đồn trú. Tất họ
đến vùng nào quan quân phải biết, đây không thấy các phủ huyện báo về t́nh trạng
của họ. Vậy họ phải là người Việt, thuộc một bang hội nào đó.
Tất cả nghe Thanh-Mai phân tích đều phục vương phi cực kỳ thông minh. Vương
truyền chư tướng về nghỉ, v́ sau một ngày chiến đấu, các tướng đều mệt bở hơi
tai. Vương phi Thanh-Mai lưu Khấu Kim-An, Cẩm-Thi, Bảo-Ḥa, Mỹ-Linh, Kim-Thành,
Trường-Ninh lại vương phủ để đàm đạo. Lần đầu tiên Kim-Thành, Trường-Ninh được
gặp Ngô Cẩm-Thi. Truyện như pháo nổ.
Khấu Kim-An đùa Thiệu-Thái:
_ Tôi nghe trước đây Thiệu-Thái mập ú, bộ tịch giống con lợn, nên Khai-Thiên vương
không chịu gả Mỹ-Linh cho, dù đă lập biết bao nhiêu công trạng, kể cả cứu danh
dự cho vương. Bây giờ trong tất cả các thân vương, cùng chư tướng không ai đẹp
bằng Thiệu-Thái cả, chắc hẳn vương gia vui ḷng lắm.
Bảo-Ḥa nói:
_ Bàn cho thực phải, trước đây pḥ mă Đào Cam-Mộc được tôn là Nam-thiên đệ nhất
mỹ nam tử. Hầu lại văn hay chữ tốt, nói năng ngọt ngào. Nhưng...
Kim-An đùa:
_ Bây giờ hầu là Nam thiên đệ nhất mỹ bô lăo rồi phải không? Tôi nghe năm nay
công chúa An-Quốc đă bốn mươi hơn, c̣n hầu th́ trên sáu mươi tuổi th́ phải.
Bảo-Ḥa nắm tay Kim-An:
_ Khấu sư thúc hay thực, đoán trước được ư nghĩ của cháu. Sau này trong các thiếu
niên, th́ Tự-Mai với Lê Văn đẹp nhất. Cả hai khéo nói nhất, cứ mỗi lần gần hai
cậu em đó, cháu cảm thấy vui vẻ âm ấm trong ḷng. Bây giờ hai cậu đều thành pḥ
mă. Tục lệ tộc Thái là khi lấy vợ, con trai phải ở với nhà vợ. Hôm gặp sư bá
Hồng-Sơn tại Biện-kinh, em có đem truyện này ra nói với sư bá. Sư bá đáp : Tộc
Thái cũng là giống Việt. Vậy Văn nó sang bên đó mở trường dạy thuốc giúp nhà vợ
thực đúng ư ta. Hà! Trước sau chúng ḿnh cũng phải xa Văn đệ.
Kim-An quay lại hỏi Lê Văn:
_ Thiệu-Thái đang ụt ịt như lợn, bỗng thành đệ nhất mỹ nam tử, chị cũng không ngạc
nhiên. Chị ngạc nhiên nhất là Lê Văn thay đổi tính t́nh. Trước kia Lê Văn,
Tự-Mai hùa nhau phá phách suốt ngày. Bây giờ Lê Văn thành trầm tư lạ lùng. Chị
nghe nói hồi trước Lê Văn giết một con cào cào, một con châu chấu cũng không nỡ,
thế mà hôm lâm trận ở Thăng-long, bỗng trở thành cương nghị vô cùng, giết chết
Phạm Trạch, Hoàng Văn, Đàm An-Ḥa. Trong trận Yến-vĩ, cậu xung sát hơn ai hết.
Rồi từ năy đến giờ, ngồi như bù nh́n, không hé môi. Hà... thực lạ.
Thanh-Mai nắm tay sư đệ:
_ Không phải Văn đệ thay đổi tính t́nh đâu, mà v́ tuổi lớn rồi, không dám đùa
nữa. C̣n Văn đệ thẳng tay với đám ma đầu, v́ đó là vơ đạo của phái Sài-sơn.
Sự thực Thanh-Mai biết rơ sở dĩ Lê Văn trở thành đa sát, v́ sau đại hội Lộc-hà
chàng được chứng kiến tận mắt cái chết nhục nhă của mẫu thân mà ra.
Bỗng Lê Văn ngồi thẳng dậy bật cười:
_ Nếu nói về đẹp trai, tất cả bọn đàn ông xung quanh anh cả, không ai đẹp bằng
đại sư Huệ-Sinh.
Mọi người đều gật đầu công nhận lời Lê Văn nói đúng. Đại sư Huệ-Sinh có đủ hết
các tướng đẹp, mà chỉ đức Thích-ca mâu-ni xưa mới hơn được. Nước da ông hồng hào,
đôi môi lúc nào trông cũng như cười, đôi mắt lộ ra ánh từ bi, thương xót mọi
chúng sinh. Nhưng cái đẹp của ông là cái đẹp trang trọng, ai trông thấy cũng
muốn chắp tay, quỳ gối. Ông lại ít nói. Ông là thầy, là cố vấn cho Khai-Quốc vương.
Có thể nói cuộc dẹp nội loạn này, ông đưa ra đường lối, rồi mưu trí th́ chính
vương hoạch định.
Kim-An hỏi Thanh-Mai:
_ Liệu sau này Khai-Thiên vương có phản đối việc gả Kim-Thành cho Thuận-Tông;
Trường-Ninh cho Thiện-Lăm không?
_ Em nghĩ là không. Bởi về đạo đức, một chú là đệ tử của cô mẫu Tịnh-Huyền, một
chú là đệ tử của Nùng-sơn tử. Về công danh, th́ cả hai đều thành đại tướng, có
nhiều công với xă tắc. Về gia thế, cả hai đều là con nuôi của vua Bà Bắc-biên.
Vương không thể viện lư ǵ mà chối nổi. Nếu vương từ chối, em là thím của
Kim-Thành, Trường-Ninh, em có quyền đặt vấn đề: Xin vương t́m cho em hai thiếu
niên mà tài, đức cùng công lao với xă tắc bằng Tông, Lăm. Sau đó em bệ kiến phụ
hoàng, xin người đứng ra gả ba cháu gái ắt vương bó tay.
Bảo-Ḥa nói:
_ Trong tất cả các con dâu, con gái của ông ngoại, th́ mợ Thanh-Mai được cả ông
lẫn ba hoàng hậu thương yêu, tin tưởng vô tận. Bất cứ mợ nói ǵ, làm ǵ, ông bà
cũng vừa ḷng xứng ư cả. Thứ nh́ đến cô An-Quốc rồi mới đến mạ mạ cháu. Chính mạ
mạ cháu đă nói: Thực là lạ lùng. Ông xuất thân trong chùa Tiêu-sơn, bất cứ nghĩ,
làm điều ǵ cũng phải có nguyên tắc, luật lệ. Mợ là con quốc trượng Tự-An, nức
tiếng thiên hạ về ngang tàng, mỗi hành sự đều tự quyết. Ấy vậy, mà lại hợp với
ông.
Ngô Cẩm-Thi phân giải:
_ Theo em nghĩ th́ như thế này: Hoàng thượng xuất thân từ một vơ tướng, bên cạnh
có sư thái Tịnh-Huyền theo giúp ngài khi chinh chiến bấy lâu. Anh em hợp t́nh,
hợp ư. Cho nên ngài thích con dâu ḿnh cũng có những điểm giống em gái ḿnh.
Lê Văn tiếp:
_ Vả, h́nh ảnh đầu tiên bao giờ cũng có uy lực nhiều. Ngày Hoàng-thượng gặp chị
Thanh-Mai buổi sơ kiến đă có những ǵ xẩy ra? Chị Thanh-Mai xinh đẹp, ôn nhu,
văn nhă... rồi bỗng nhiên đứng ra trị bệnh cho đám người Đại-lư, chinh phục t́nh
cảm |