Tôn Mạnh bàn:
_ Hay ta dùng lối bao vây, lâu ngày chúng hết lương, ắt phải đầu hàng.
Lê Văn lắc đầu:
_ Không ổn rồi. Khi ta bao vây, lương hết, e chúng lấy lương của dân ăn, như vậy
dân chết đói trước. Khi chúng thực sự hết lương đầu hàng th́ không c̣n người dân
nào nữa.
Hà Thiện-Lăm hỏi Đào Hiển:
_ Đào huynh! Huynh có biết nhà nào của dân, nhà nào của bọn Hồng-thiết giáo
không?
Đào Hiển chỉ lên bản đồ:
_ Biết chứ, đây huynh đệ xem này: Căn nhà nào có dấu khoanh tṛn là nhà của
Hồng-thiết. C̣n căn nhà nào có gạch chéo là nhà của dân.
Thiện-Lăm hỏi Lư-nhân-Nghĩa:
_ Ta có thể dùng lối phóng mă-năo, hoàng-thạch đốt nhà chúng được không?
_ Kể đốt th́ đốt được, nhưng khi nhà của chúng cháy, chúng sẽ đuổi dân ra rồi
vào nhà dân mà ẩn thân, rút cuộc dân chúng lại khổ.
Lê Văn nói:
_ Trước khi t́m được kế đánh vào, ta hăy cho bao vây làng đă, để chậm th́ chúng
trốn mất. Sau khi bao vây, chúng ta chia người thành năm toán, cứ một toán tấn
công, bốn toán nghỉ. Như vậy ta đặt chúng vào thế bị động. Chỉ ba bốn ngày,
chúng mệt nhừ, ta nhân đó tấn công, ắt thành công.
Hà Thiện-Lăm ra lệnh:
_ Lê Văn, Trần Anh đánh cửa Bắc. Đào Hiển, Tôn Mạnh đánh cửa Nam. Lư Nhân-Nghĩa,
Tôn Trọng, quận chúa Trường-Ninh đánh cửa Đông. Tôi với Tôn Quư, Lưu Tường, quận
chúa Hồng-Phúc đánh cửa cửa Tây. Công chúa B́nh-Dương tiếp ứng các mặt. Mỗi mặt
ta chia người làm năm đội, mỗi đội tấn công một ngày.
Chàng nói với các tướng chỉ huy thú :
_ Về hổ, báo, voi các em phân chia đều cho bốn cửa. Riêng chim ưng th́ dùng để
tuần pḥng. Thôi, xin các em lên đường cho.
Các thiếu niên dẫn quân bao vây làng Yến-vĩ. Tại cửa Tây, Hà Thiện-Lăm cho đốt
ba pháo lệnh rồi tung lên trời. Sau khi ba tiếng pháo nổ, các cửa cùng cho voi
đi trước xông vào. Lập tức sau những ụ bằng rơm giáo chúng Hồng-thiết dùng tên
bắn ra như mưa. Các quản tượng vội cho voi lui lại, v́ sợ chúng bị thương.
Cứ như thế, sau hai giờ quân bên ngoài lại tấn công một lần, khi th́ xua voi đi
trước, khi th́ xua hổ, xua báo đi trước, khi th́ dùng pháo thăng thiên, dùng tên
bắn hoàng-thạch vào trong. Cuộc công hăm được ba ngày, th́ có chim ưng đưa thư
của Khai-Quốc vương, truyền:
Cuộc giao chiến giữa quân triều với phản loạn tại Trường-yên rất gay go. Nếu hạ
được Yến-vĩ ngay th́ hạ, bằng không phải bỏ về tiếp viện Trường-yên.
Thiện-Lăm nhờ Lê Văn đi các cửa mật ra lệnh cho chư tướng chuẩn bị rút quân. Lê
Văn đang đi qua hông phía Đông của làng, th́ gặp đúng lúc các cửa bắn pháo thăng
thiên tấn công. Khi pháo nổ đồng loạt, tiếp theo là tiếng chó tru bên trong.
Chàng chú ư thấy dưới chân một lũy tre có bốn năm con chó đang cụp đuôi nằm bên
nhau rên rỉ. Một tia sáng loé trong đầu. Chàng trở về cửa Đông gặp Lư Nhân-Nghĩa:
_ Lư tướng quân, tôi có cách đánh vào trang Yến-vĩ rồi.
_ Thiếu hiệp có cách ǵ?
_ Tôi đi tuần thấy một chỗ có năm, sáu con chó chui ra ngoài lũy tre ẩn núp. Như
vậy ắt có lỗ xuyên qua lũy vào trong. Chỉ cần sao ta âm thầm dùng thuốc độc trộn
với cơm, ném cho mấy con chó. Chúng ăn vào, chỉ lát sau là lăn ra chết. Bấy giờ
ta theo lỗ chó chui dùng dao cắt tre cho thành lỗ lớn, rồi th́nh ĺnh lùa đoàn
hổ, báo vào trong, ta đánh quặt ra chiếm các cổng, mở cửa cho quân vào.
Lư Nhân-Nghiă mừng lắm:
_ Trước hết ta thám thính xem đă. Người thám thính vơ công phải thực cao mới được.
Lê Văn nói nhỏ với Mỹ-Linh:
_ Chị với em hành sự đủ rồi.
Chàng với Mỹ-Linh tới chỗ mấy con chó núp. Lê Văn vận sức ném mươi nắm cơn qua
hào vào bụi tre. Quả nhiên mấy con chó xúm vào tranh nhau ăn. Khoảng nhai dập
miếng trầu, chúng đều gục xuống không động đậy nữa. Mỹ-Linh, Lê Văn tung ḿnh vượt
qua hào. Lê Văn lần theo lỗ chó chui vào. Nhưng chỉ được nửa trượng th́ lỗ nhỏ
quá, không đi nổi. Chàng rút dao ngắn vận sức cắt tre. Không khó nhọc, chàng chỉ
cắt có ba cây, th́ chui lọt vào trong. Mỹ-Linh cũng chui theo. Vào trong rồi,
hai người thấy đây là một khu vườn trồng toàn cam. Sau khi ghi nhận mọi chi tiết,
hai người lại chui ra.
Hai chị em trở về cửa Bắc hội họp cùng chư tướng, tŕnh bầy chi tiết cuộc thám
thính.
Lư Nhân-Nghiă nói với Thiện-Lăm:
_ Xin châu trưởng cho tiểu tướng mượn kiếm lệnh.
Thiện-Lăm rút kiếm trao cho Lư Nhân-Nghĩa. Lư Nhân-Nghiă cầm kiếm lệnh rồi nói:
_ Lê thiếu hiệp đă t́m ra phương pháp đánh làng đêm nay. Bây giờ là giờ Dậu. Chư
tướng cho tấn công vào các cửa ráo riết, để địch không có thời giờ tuần tra.
Trong khi đó Lưu Tường mang thực nhiều rơm tẩm bùn, cho voi chở đến hông phía Đông,
rồi ném xuống lấp hào. Khi hào lấp xong th́ cho voi trở về vị trí cũ. Sau đó rút
tất cả hổ, báo về cửa Đông. _ Đến đây th́ tôi cho phát năm tiếng pháo, các cửa
lại tấn công như vũ băo. Các vị thiếu hiệp Đào Hiển, Lê Văn, cùng công chúa
B́nh-Dương mỗi vị dẫn theo một trăm vơ sĩ đột nhập theo đường đặc biệt vào nhập
làng trước, rồi bảo vệ cho châu trưởng Thiện-Lăm, châu phó Lưu Tường xua hổ, báo
vào trong. Khi tất cả lọt vào rồi, th́ chia lực lượng làm ba. Thiếu hiệp Đào
Hiển cùng các vơ sĩ đi đốt nhà bọn Hồng-thiết giáo. Trong khi công chúa cùng
châu trưởng dẫn đoàn hổ đánh vào phía sau quân giữ cửa Đông. Thiếu hiệp Lê Văn
cùng châu phó Lưu Tường xua đoàn báo đánh vào sau lưng đám quân giữ cửa Bắc.
Chàng ngừng lại cho chư tướng theo kịp, rồi tiếp:
_ Khi phá vỡ cửa Bắc, th́ thiếu hiệp Trần Anh cùng một đội quân giữ cửa chắc, để
không cho tàn quân chạy trở ra. C̣n toàn quân tiến vào quặt sang cửa Tây. Tại
cửa Đông thiếu hiệp Tôn Trọng giữ cửa, để quân chúa Trường-Ninh với tôi đánh
quặt sang cửa Nam.
_ C̣n chư tướng trấn cửa Nam, cửa Tây, hăy dùng tre, gai lấp cửa ra vào, rồi
dùng voi, với hổ, báo trấn bên ngoài, cần giữ thực chắc, không cho chúng thoát
khỏi làng.
Chàng hỏi Mỹ-Linh:
_ Xin công chúa ban chỉ dụ.
_ Theo như tin tức, th́ đạo rút theo Đặng Trường có Vũ Hào, Thạch Nan-Biện vơ
công chúng rất cao. Trong khi đó hiện diện tại đây chỉ một tôi với Văn đệ đủ khả
năng loại trừ chúng. Vậy nếu cánh quân nào gặp chúng, ta dùng hổ, báo vây lấy,
rồi đốt pháo thăng thiên báo cho tôi với Văn đệ biết.
Nàng hỏi Thiện-Lăm:
_ Em có ư kiến ǵ không?
_ Chúng ta phải bàn cho rơ, khi bốn cửa bị tràn ngập, phản ứng của chúng sẽ ra
sao? Tôi nghĩ, một là chúng bỏ hàng ngũ chạy lẫn vào với dân chúng. Trường hợp
này ta phải mất công thanh lọc, e thời gian không quá một ngày. Hai là chúng tập
trung lại, phá ṿng vây ra ngoài. Trường hợp đó, ta không nên dồn chúng vào
đường cùng, cứ để cho chúng chạy, ta sẽ dùng voi đuổi theo. Vả hiện khắp hương
đảng đều thù hận chúng, chúng chạy đâu cho thoát?
Trần Anh hỏi Thiện-Lăm:
_ Anh Lăm này, anh học binh pháp bao giờ, mà dùng binh hay quá vậy?
Thiện-Lăm ghé miệng vào tai Trần Anh:
_ Trên đường đi sứ, Khai-Quốc vương t́m được bộ Dụng binh yếu chỉ, Thuận-Thiên
thập hùng thi nhau nghiên cứu, nên ta có kiến thức như đại tướng. Ta sẽ dạy cho
em sau. Thôi lên đường.
Chỉ lát sau, các tướng đâu về đó, Lư Nhân-Nghĩa đốt pháo lệnh. Cả bốn cửa cùng
xua quân tiến đánh. Lần trước mỗi lần, họ chỉ xung phong lấy lệ, rồi lui ra.
Nhưng lần này họ dùng hỏa pháo, tên lửa bắn vào mấy ụ rơm phía trong. Ụ rơm bốc
cháy. Đám quân thủ phải liều chết lăn xả vào cứu hỏa.
Trong khi đó, Mỹ-Linh, Lê Văn, Đào Hiển cùng điểm ba đội vơ sĩ phái Đông-a, mỗi
đội hơn trăm người. Nàng dặn ḍ họ chi tiết cuộc tấn công, cùng ứng phó khi có
biến cố, nhất là mật khẩu trong đêm, v́ sợ ngộ nhận với các cánh quân khác. Sau
khi ôn, tập rồi, tất cả hướng phiá Đông. Lưu Tường đă lấp xong hào. Hổ, báo để
trong cũi, do xe chở tới đang chờ.
Đào Hiển quen đường, chui qua lũy vào trước. Thấy không có ǵ trở ngại, chàng
huưt sáo, Lê Văn chui vào theo. Vừa lúc đó có tiếng quát lớn:
_ Ai? Đứng lại!
Một ánh kiếm sáng loáng hướng cổ Đào Hiển. Chàng kinh hăi nhảy lui lại, th́ ánh
kiếm đuổi theo hướng ngực chàng. Chàng lộn liền hai ṿng tránh kiếm, th́ kiếm
lại lia dưới chân. Chàng vội tung ḿnh lên cao tránh, th́ kiếm quang bao trùm hạ
bàn. Chàng tự than:
_ Mạng ta cùng rồi.
Nhưng chàng đáp xuống an toàn, chưa hết kinh ngạc th́ nghe bên cạnh có tiếng vũ
khí chạm nhau, chàng nh́n sang: Lê Văn đang đấu kiếm với kẻ tấn công. Trong bóng
tối, không biết kẻ đó là ai, nhưng chàng biết kiếm pháp y cao minh khôn lường.
Mỹ-Linh cùng một đội vơ sĩ phái Đông-a đă vào trong. Nàng đang đứng lược trận.
Biết Mỹ-Linh ḷng dạ nhân từ, Lư Nhân-Nghĩa nhắc:
_ Công chúa. Xin công chúa kiềm chế tên này, v́ kiếm pháp y rất cao minh, e Lê
công tử khó hạ y trong ṿng vài trăm chiêu. Ta phải thắng gấp, bằng không tụi nó
kéo đến th́ đội vơ sĩ không vào trong nổi. Không thể nhân nhượng, dùng vơ đạo
với ma đầu Hồng-thiết giáo được.
Mỹ-Linh tỉnh ngộ, nàng rút kiếm ra nói:
_ Văn đệ lui lại.
Lê Văn vừa lui, th́ kiếm Mỹ-Linh đưa vào ngực người kia. Trong bóng tối y không
biết Mỹ-Linh là ai, nhưng y cũng nhận ra nàng là một thiếu nữ. Y khinh thường
dùng hai tay kẹp sống kiếm của nàng. Mỹ-Linh không thu, cũng chẳng đổi chiêu,
nàng dùng Vô-ngă tướng thiền công. Kẻ kia kẹp được kiếm Mỹ-Linh, y mừng thầm,
vận khí bẻ gẫy. Nhưng khí ra đến đâu, bị Vô-ngă tướng thiền công chuyển vào
người Mỹ-Linh mất. Thấy sự lạ, y dồn hết chân khí ra, nhưng y dồn ra bao nhiêu,
chân khí mất bấy nhiêu. Kinh hăi y định thu chân khí về, mà không được.
Đào Hiển sợ Mỹ-Linh tha cho tên ma đầu này, chàng vung tay túm ngực y liệng
xuống đất. Lê Văn điểm vào huyệt Á-môn khiến y không nói được nữa. Chàng lại
điểm thêm huyệt Dương-lăng-tuyền, thế là y ngă lăn ra. Bấy giờ nàng mới nhận ra
y là Đinh Hiền, đệ nhất kiếm khách của Hồng-thiết giáo. Trước đây trong lần đột
nhập vào tổng đàn Hồng-thiết giáo, nàng đă đấu với y, rồi bắt sống y. Sau đại
hội Lộc-hà, y được ân xá, và giữ một chức rất cao trong Lạc-long giáo.
Th́nh ĺnh có tiếng quát, rồi đuốc đốt lên sáng rực. Một giọng nói khàn khàn,
trầm trầm:
_ Buông vũ khí, bằng không ta ra lệnh nhả tên.
Mỹ-Linh, Lê Văn, Đào Hiển kinh hăi nh́n quanh: Trên nóc nhà, trên cây, hàng ngàn
tiễn thủ cung dương, mũi tên chĩa. Một người đứng trên nóc nhà chỉ huy bọn tiễn
thủ. Y chính là gă Thạch Nan-Biện. Y nói vọng xuống:
_ Đứng sát lại với nhau, buông vũ khí xuống.
Mỹ-Linh, Lê Văn, Đào Hiển đưa mắt nh́n nhau chưa kịp có quyết định ǵ, th́ có
tiếng quát lớn:
_ Buông tên.
Sau tiếng quát, mọi người nằm rạp sát mặt đất tránh tên. Nhưng không có mũi nào
bắn tới, mà đám tiễn thủ trên nóc nhà, trên cây ngă lộn xuống đất. Người nào
cũng bị trúng tên ở lưng, ở trán. Lê Văn tinh mắt, chàng nhận ra có một đội tiễn
thủ khác, cổ quàng khăn trắng, đă bắn đám tiễn thủ Hồng-thiết giáo. Biết là
người nhà, chàng hô lớn:
_ Xông vào.
Đào Hiển vọt ḿnh lên trước, Mỹ-Linh, Lê Văn cùng đám đệ tử Đông-a tả xung hữu
đột, chỉ trong khoảng nhai dập miếng trầu, đám tiễn thủ Hồng-thiết giáo bị giết
hết.
Đào Hiển cùng đội vơ sĩ tiến vào giữa làng. Đám này nhanh chóng đánh lửa, châm
vào đuốc, đốt những dẫy nhà của đám giáo chúng Hồng-thiết giáo. Mỹ-Linh,
Thiện-Lăm xua đội hổ quặt sang cửa Đông. Lê Văn, Lưu Tường xua đội báo xung sang
cửa Bắc. Mỹ-Linh nh́n lên nóc nhà, xem ai đă cứu ḿnh, nàng chỉ thấy Thạch
Nan-Biện đang đối chưởng với một người, mà từ đầu đến chân trùm kín bằng chiếc
áo đen thui. Người này dùng vơ công Hoa-sơn.
Tại cửa Đông, Lư Nhân-Nghĩa đang cùng Tôn Trọng, Trường-Ninh tấn công ráo riết,
nhưng không lọt vào trong cửa được bởi người trấn tại đây là hai nhà sư trẻ
Trí-Nhật, Trí-Nguyệt, con trai của Nguyên-Hạnh, vơ công chúng rất cao thâm.
Hai bên đang giao chiến ác liệt, th́ phía sau có nhiều tiếng gầm gừ, rồi hàng
trăm con cọp xông vào trận. Đám giáo chúng đang chống trả với các đợt tấn công,
người người mệt đứt hơi, th́ phía sau bị cọp ào đến vồ. Kinh hoảng, họ bỏ hàng
ngũ chạy về phía Nam. Tôn Trọng, Trường-Ninh thúc voi tràn vào trước, rồi đánh
quặt sang cửa Nam.
Hai nhà sư Trí-Nhật, Trí-Nguyệt quát lên một tiếng xông vào tấn công Mỹ-Linh.
Mỹ-Linh nghĩ đến Đỗ Lệ-Thanh, không muốn thẳng tay với hai đứa con của bà, nàng
phẩy tay một cái, chưởng cửa Trí-Nhật hướng người Trí-Nguyệt. Trí-Nguyệt kinh
lăi thu chiêu về đỡ chưởng của anh. Binh một tiếng, cả hai anh em lui lại đưa
mắt nh́n nhau. Trí-Nguyệt hỏi:
_ Sư huynh, tại sao sư huynh lại đánh đệ.
Trí-Nhật chỉ Mỹ-Linh:
_ Tự... tự con kia dùng tà thuật.
Cả hai anh em cùng nhảy lại xuất chiêu tấn công Mỹ-Linh. Mỹ-Linh cười nhạt, nhảy
lùi ra ngoài ṿng vây của đội hổ. Anh em Trí-Nhật, Trí-Nguyệt đứng giữa đoàn
thú, nhe nanh gầm gừ, miệng đỏ ḷm. Trường-Ninh hô lớn:
_ Buông vũ khí đầu hàng, bằng không ta cho hổ ăn thịt liền.
Anh em Trí-Nhật, Trí-Nguyệt đưa mắt nh́n: Làng Yến-vĩ biến thành biển lửa. Đám
giáo chúng Hồng-thiết đă biến đâu mất. Xa xa tiếng vũ khí chạm nhau chan chát
đưa lại. Hai anh em chưa có quyết định ǵ, th́ Mỹ-Linh tung ḿnh vào điểm lên
huyệt Kiên-ngung hai người. Hai anh em Trí-Nhật, Trí-Nguyệt ngă lăn xuống đất.
Vơ sĩ trói lại.
Tại cửa Bắc, Lê Văn, Lưu Tường xua hổ nhanh chóng đánh lui đám đệ tử Hồng-thiết
tại đây. Tên tướng chỉ huy tỏ ra có bản lĩnh. Y hô giáo chúng rút lui vào giữa
làng. C̣n y đi đoạn hậu. Trần Anh thúc voi dẫn đầu đoàn quân đuổi theo, rồi đánh
quặt sang cửa Tây.
Lê Văn ngạc nhiên vô cùng, v́ tại cửa Tây không thấy một giáo chúng Hồng-thiết
nào, cũng không thấy một giáo chúng Lạc-long thuộc quyền của Tôn Quư đâu. Chàng
để lại một toán giáo chúng Lạc-long giáo cho Trần Anh trấn tại đây, rồi dẫn số
c̣n lại đánh vào trung ương. Tại trung ương, đuốc đốt sáng rực. Đám giáo chúng
Lạc-long cùng đệ tử Đông-a đang vây tṛn một đám giáo chúng Hồng-thiết ước hơn
ngh́n người.
Trong ṿng vây, người trùm khăn đen vẫn đấu với tên Thạch Nan-Biện. Lê Văn lại
bên Mỹ-Linh. Chàng hỏi:
_ Chị thấy trận đấu thế nào?
_ Vơ công của người trùm khăn dường như là vơ công Hoa-sơn bên Trung-nguyên lại
pha lẫn với vơ công Đông-a, nội công th́ cực kỳ phực tạp. C̣n tên Thạch Nan-Biện
y hoàn toàn xử dụng vơ công Hồng-thiết giáo. Bản lĩnh y hơi thấp hơn Đỗ
Xích-Thập một chút, nhưng cao hơn Phạm Trạch. Từ năy đến giờ họ đấu với nhau đă
trên một trăm chiêu, mà chưa phân thắng bại. Vậy Văn đệ vào giải quyết chiến
trường đi thôi, để lâu e việc cứu Trường-yên gặp khó khăn.
Lê Văn nhún ḿnh tung lên cao rồi nhảy xuống cạnh người trùm khăn đen với Thạch
Nan-Biện. Chàng quát lên một tiếng:
_ Ngừng đấu !
Rồi chắp hai tay xỉa vào giữa hai người. Ầm một tiếng, hai người bật lui lại. Lê
Văn cười ha hả:
_ Hai vị tạm ngừng đấu. Tại hạ xin có đôi lời phân giải với hai vị.
Thạch Nan-Biện chỉ người trùm khăn đen:
_ Mi phân giải với ta th́ cứ việc phân. C̣n cái tên kia đă lĩnh của ta trước sau
mười chiêu Nhật-Hồ độc chưởng, th́ chỉ lát nữa đây y sẽ phải kêu cha gọi mẹ, rồi
chết, th́ cần ǵ phân biện !
Người trùm khăn cười khúc khích, rồi x̣e hai bàn tay ra. Hai bàn tay y trắng mà
nhỏ, thon mà hồng mịn vô cùng, chứng tỏ y không bị trúng độc. Th́nh ĺnh Thạch
Nan-Biện kêu lên tiếng ai rồi nhăn mặt tỏ vẻ đau đớn. Y quát lớn lên:
_ Mi là ai? Phải chăng mi là người phái của phái Đông-a, mi đă dùng phản Nhật-Hồ
độc chưởng? Tại sao mi không dám chiềng mặt ra?
Y nói đến đây, lại bật lên tiếng ái rồi thét lên lanh lảnh. Y đến trước một
người mặt vàng như nghệ run run:
_ Sư huynh cứu đệ với.
Mỹ-Linh nói nhỏ với Lê Văn:
_ Người trùm khăn kia xử dụng thần công phản Nhật-Hồ độc chưởng bằng nội lực
Đông-a, th́ tên mặt vàng kia làm sao biết nội công Đông-a mà thu lại để cứu y.
Không ngờ người mặt vàng để tay lên đầu Thạch xoa một cái, Thạch rùng ḿnh, bao
nhiêu cái đau đớn biến mất. Lê Văn nhanh mắt, nhận ra y xử dụng vơ công Đông-a,
đó là chiêu Phong đáo sơn đầu. Y dùng bàn tay hút nội lực trên người Thạch, cứu
Thạch.
Thạch Nan-Biện hất hàm cho người trùm khăn đen:
_ Chúng ta tái đấu, nên chăng?
Người trùm khăn đen mỉm cười, không trả lời, tay ra chiêu Phong ba hợp bích.
Thạch Nan-Biện dường như đă ê càng. Y bước lùi hai bước, rồi rút kiếm đưa vào cổ
người kia. Người kia vọt lên không, trong khi lơ lửng trên không y lộn liền ba
ṿng, tay rút kiếm. Khi y rơi xuống th́ đưa kiếm vào ngực Nan-Biện. Nan-Biện kêu
lên tiếng ủa đầy vẻ kinh ngạc, v́ y nhận ra chiêu kiếm của đối thủ thuộc Hoa-sơn
kiếm pháp .
Lê Văn hỏi nhỏ Mỹ-Linh:
_ Chị thấy thế nào, liệu người kia có thắng được Nan-Biện không?
Mỹ-Linh lắc đầu:
_ Khó quá. Người này dường như c̣n trẻ, công lực tuy cao, nhưng y đấu với
Nan-Biện đă mấy trăm chiêu, th́ nguyên khí hao tổn rồi. Nay y dùng kiếm pháp
Hoa-sơn là loại kiếm pháp lấy kiếm chiêu khắc địch, lấy mau thắng chậm, khi xử
dụng rất hao nội lực; trong khi đó Nan-Biện xử dụng kiếm khí nhiều hơn. Đáng lẽ
người kia phải biết lợi dụng điều đó, đánh như mưa sa, như sóng vỗ thắng đối thủ
ngay trong năm mươi chiêu đầu mới phải. Đằng này y không biết lợi dụng điều đó.
Ḱa em nh́n xem...
Quả nhiên kiếm của người kia bắt đầu chậm lại, Nan-Biện lợi dụng tấn công tới
tấp. Mỹ-Linh nói nhỏ vào tai Lê Văn:
_ Chị muốn giúp người kia một tay. Em có mang tiêu theo không?
Lê Văn hiểu ư bà chị, chàng gật đầu:
_ Chị muốn em thổi tiêu, rồi chị dùng Lăng-không truyền ngữ xử dụng Mê-linh kiếm
pháp tấn công Nan-Biện chăng?
_ Ừ, em thổi tiêu mau.
Giữa lúc hai cao thủ đang đấu kiếm, một chết một sống th́ Lê Văn rút ống tiêu ra
tấu bản nhạc b́nh dân Chăn trâu lúc b́nh minh. Tiếng tiêu của chàng vang đi rất
xa, mọi người đều khoan khoái. Riêng Nan-Biện, y nghĩ thầm:
_ Tên ôn con này ban năy xử dụng một chiêu Thiên-vương chưởng, nội lực cực hùng
hậu. Không biết tại sao y lại tấu nhạc để làm ǵ?
Mỹ-Linh chờ cho Lê Văn tấu hết một đoạn, rồi nàng dùng Lăng-không truyền ngữ xử
dụng chiêu Hoa lạc phong suy hướng tai Nan-Biện. Bị chiêu kiếm khí trúng tai,
Nan-Biện choáng váng rùng ḿnh một cái, đom đóm mắt toé lên. Y bật lui liền ba
bước, th́ Mỹ-Linh lại xuất chiêu Hoa khai kiến nhật, lần này Nan-Biện suưt ngă,
y nhảy liền ba bước. Người kia dường như hiểu Lê Văn tấu nhạc giúp ḿnh, y đánh
liền ba chiêu. Đến chiêu thứ tư th́ Nan-Biện đang lảo đảo, kiếm trúng ngực y đến
xoẹt một tiếng, máu phun ra như ṿi nước.
Tên mặt vàng như nghệ xuất chiêu đánh vào ngực người trùm khăn. Người trùm khăn
xuất một chiêu trong Hoa-sơn chưởng đỡ. Bùng một tiếng, người trùm khăn đen bật
lui liền ba bước, chân lảo đảo. Mỹ-Linh kinh hăi tự hỏi:
_ Tên mặt vàng là ai, mà công lực dường như ngang với Đỗ Xích-Thập, Lê Ba vậy
kià?
Nàng chưa kịp can thiệp th́ có tiếng quát lớn:
_ Ngừng tay!
Tiếng quát làm mọi người ù tai, chóng mặt. Rồi một người quần áo nâu từ trên cây
gần đó nhảy xuống ngăn giữa tên mặt vàng và người trùm khăn đen, tay phát chiêu
chưởng Đông-a. Ai cũng tự hỏi:
|