Lưu hậu hỏi Định-vương:
_ Thái-sư, bây giờ Thái-sư định sao đây?
Định-vương hỏi ngược lại:
_ Thần cũng xin Thái-hậu cho biết tôn ư?
_ Ta chẳng có ư ǵ mới mẻ hết. Chúng ta hăy làm lại. Thái-sư vẫn là Thái-sư. Ta
vẫn là Thái-hậu. Lư thần phi được tôn là Thái-hậu th́ vẫn là Thái-hậu. Ta không
kể tới việc Thái-sư phản ta. Thái-sư cũng không thể phân biệt ta là người Hán
hay người Việt. Ta không động đến người của Thái-sư, th́ Thái-sư cũng không nên
động đến người của ta.
Duẫn-Thăng, Duẫn-Tín, Duẫn-Thành bước ra nói lớn:
_ Tâu Thái-hậu, thế c̣n cái chết của phụ vương chúng thần? Cái chết của
Chiêu-Thành thái tử? Bọn Lê Lục-Vũ, Tôn Đức-Khắc, Khiếu Tam Bản, Sử-vạn Na-vượng
thuộc dư đảng Hồng-thiết giáo, kẻ thù truyền kiếp của bản triều, đương nhiên
thành đại thần ư?
Lưu hậu quát lên:
_ Ranh con, ta không nói truyện với bọn người.
Bà nói với Định-vương:
_ Nếu Thái-sư bức bách quá, ta cùng chết với hoàng nhi. Cái tội thí chúa, tội
sát hại Thái-hậu đương nhiên Thái-sư lĩnh cả. Sử sách muôn đời ắt ghi việc đó.
Định-vương lắc đầu:
_ Dĩ nhiên Thái-hậu vẫn là Thái-hậu, thần không thể thay đổi. Nhưng tha cho
những tên đại ma đầu, muôn ngàn lần không được.
Vương hỏi nhà vua:
_ Thần xin bệ hạ ban dụ về số phận những tên giặc Hồng-thiết này.
Mặc dù bị Lưu hậu khống chế, nhà vua hướng vào Định-vương nói:
_ Hoàng-thúc! Trẫm nghĩ kỹ rồi. Hoàng-thúc cứ dùng thị vệ giết hết bọn ma đầu
này đi. Tuy nhiên Hoàng-thúc không nên đụng đến Thái-hậu. Nếu như Thái-hậu hại
trẫm, Hoàng-thúc nên lập một tôn thất lên thay. Sự nghiệp muôn đời của tổ tiên,
hạnh phúc trăm họ không thể v́ trẫm mà để giang sơn này thành giang sơn Hồng-thiết.
Lưu hậu tuyệt không ngờ nhà vua lại can đảm như vậy. Bà cười nhạt:
_ Thôi được. Bây giờ ta đề nghị thế này. Ở đây có ba vị tiền bối vơ lâm của
Hồng-thiết giáo. Chúng ta cho họ một cơ hội. Hoàng nhi nghĩ sao?
_ Xin mẫu hậu tuyên chỉ.
_ Thái-sư dùng người của Thái-sư đấu với họ. Hễ người của Thái-sư thắng, th́
Thái-sư muốn băm vằm mổ xẻ thế nào tùy ư. C̣n như họ thắng, Thái-sư phải để họ
thư thả ra đi.
Bà chỉ vào Nguyễn Thúy-Minh:
_ Vị nữ quan này đă thờ tới ba đời vua. Xin Thái-sư cử ra một người nữ đấu với
bà. Thái sư nghĩ sao?
Định-vương Nguyên-Nghiễm là người tài trí nhất triều Tống thời bấy giờ, ǵ mà
ông không hiểu ư Lưu hậu. Ông nghĩ thầm:
_ Bấy lâu nay dư đảng bọn Hồng-thiết giáo ẩn tàng trong triều, hậu cung, tung
hoành gây ra không biết bao nhiêu vụ án kinh khủng. Chúng như bóng ma bóng quỷ,
khi ẩn, khi hiện, khiến ai ai cũng sợ chúng. Bây giờ Lưu hậu cùng ba người này
với bọn Sử-vạn, Khiếu đều bị lộ h́nh tích. Mười trưởng lăo Nhật-hồ đă cải tà quy
chánh. Hoàng thượng đă nắm quyền, ta không c̣n sợ chúng nữa. Nhưng Lưu hậu là
con của Nguyễn Thúy-Minh với Nhật-Hồ, ta mà giết mụ, th́ đời nào Lưu hậu chịu?
Như vậy ta khỏi cần cử người ra đấu với mụ. C̣n hai tên ma đầu Lê, Tôn ta không
thể tha thứ cho chúng.
Chợt nhớ ra một điều, vương đưa mắt nh́n Tào Lợi-Dụng:
_ Tên ma đầu này xu phụ theo Lưu hậu bấy lâu, không biết bây giờ y có chịu trở
về với chính đạo không? Chi bằng ta sai y đấu với bọn Tôn, Lê. Nếu y thắng, ta
cũng mở cho y một đường sống. C̣n y bại, coi như ta mượn tay bọn Hồng-thiết giết
dùm.
Vương hỏi lại Lưu hậu:
_ Tâu Thái-hậu, vậy th́ bản triều đành tuân chỉ dụ Thái-hậu dành cho đám ma đầu
này một cơ hội. Thần xin cử ra ba người đấu với họ. Nếu họ thắng hai trận, họ có
thể rời khỏi đây. C̣n như họ bại, thần xin Thái-hậu trao họ cho H́nh-bộ xử tội.
_ Được! Trận đầu Tôn Đức-Khắc xuất thủ. Không biết bên Thái-sư ai sẽ ra tay?
Tự-Mai nghe Lưu thái hậu, Định-vương đối đáp, nó kinh hăi:
_ Hai người này cơ tâm không chừng. Định-vương th́ coi như bên ḿnh là triều đ́nh,
c̣n đám người theo Lưu hậu là ma đầu. Ngược lại Lưu hậu lại coi Định-vương là
phe phái mà thôi.
Định-vương đưa mắt cho Tào Lợi-Dụng:
_ Tào quốc công! Quốc công hiện là vơ quan cao cấp nhất ở đây. Quốc công từng
thờ tới ba triều. Trong trận đánh tổng đàn bang Nhật-hồ, ḿnh quốc công giết một
lúc năm đệ tử của bang chủ Đỗ- Ngạn-Tiêu. Vậy hôm nay quốc công hăy trổ thần uy
thu thập viên Tả-hộ-pháp của Hồng-thiết giáo Đại-Việt cho triều đ́nh biết tài
quốc công.
Tào Lợi-Dụng đă suy nghĩ kỹ:
_ Bấy lâu nay ta theo Lưu hậu, áp chế Lư hậu. Bây giờ nhà vua có tha cho ta, th́
liệu Lư hậu để ta yên không? Nguyên cái tội ta dính vào việc hoán chúa, rồi khi
quân bấy lâu, luật bản triều không thể tha. Mới đây, con ta phạm tội áp chế lương
dân, ắt y bị chết chém, c̣n ta bị cách chức chứ chơi sao? Chi bằng một liều ba
bẩy cũng liều, ta tránh né giao tranh với đám Hồng-thiết, để người của Định-vương
với Lưu hậu đối chọi. Ta liệu bên nào thắng sẽ buông câu thủ lợi.
Nghĩ vậy y chắp tay vái Định-vương:
_ Thái-sư! Như ban năy Thái-sư đă ban chỉ dụ cho thế-tử Lư Long-Bồ rằng mấy vị đây
vốn người Giao-chỉ, nên để Giao-chỉ bắt họ trị tội. Ta chẳng nên xen vào việc
của họ.
Y nói với Khai-Quốc vương:
_ Thế tử! Ba vị đây vốn là người Việt. Đúng ra Nam-b́nh vương phải xử lư họ. Nhưng
Nam-b́nh vương ở xa, thế-tử hiện diện, mong thế-tử hành động cho.
Trong sứ đoàn th́ Khai-Quốc vương, Thanh-Mai thuộc loại đạt nhân, coi lời nói
Tào Lợi-Dụng là lẽ thường. Thiệu-Thái, Tự-Mai, Tôn-Đản đều không mấy nhậy cảm
với những tên gọi Giao-chỉ, Đại-Việt. Riêng Mỹ-Linh, nàng vốn tự hào cái gốc
Việt của ḿnh, về lẽ chính danh Đại-Việt. Cho nên ngay trong đêm ở trên chùa
Sơn-tĩnh nghe sứ đoàn Tống nhục mạ tộc Việt, nàng không tự chủ được, đă ra tay.
Mới ban năy đây, Lê Lục-Vũ, Tôn Đức-Khắc tự nhận là người Hán, nhục mạ tộc Việt,
nàng không tự chủ nên rút kiếm chỉnh đốn chúng.
Bây giờ thấy rơ ràng nhà vua, Định-vương đều đồng ư coi Đại-Việt là một nước
ngang hàng với Tống, nhận quốc danh Đại-Viêt, niên hiệu Thuận-Thiên. Thế mà Tào
Lợi-Dụng vẫn coi chú ḿnh là thế-tử, ông ḿnh là Nam-b́nh vương, nước ḿnh là
Giao-chỉ... Nàng không nhịn được nữa, bước ra ôn tồn lên tiếng:
_ Tào quốc-công. Quốc-công là tể thần, cầm đầu vơ ban, mà ngôn từ thiếu suy nghĩ,
thiếu cẩn trọng như vậy ư?
Tào Lợi-Dụng cười nhạt:
_ Quận-chúa bảo lăo phu thiếu cẩn trọng ư? Lăo phu thiếu cẩn trọng ở chỗ nào?
_ Mới cách đây nửa giờ, Thiên-Thánh hoàng đế, Thái-sư cùng các tể thần nghị sự
về chính sách Nam-thùy đă đưa đến kết luận, công nhận quốc danh Đại-Việt. Thế mà
quốc-công cứ một điều Giao-chỉ, hai điều Giao-chỉ. Hoàng-thượng cũng như triều
đ́nh công nhận niên hiệu Thuận-Thiên của hoàng đế Đại-Việt, mà quốc công cứ một
điều Nam-b́nh vương, hai điều Nam-b́nh vương. Như vậy là khi quân, phạm thượng,
tội đáng chết chém.
Nàng ngừng lại một lúc rồi tiếp:
_ Tại sao tôi nói quốc-công thiếu suy nghĩ? Nếu như quốc-công coi ông nội tôi là
Nam-b́nh vương, nước tôi là quận Giao-chỉ, th́ người Hán, người Việt đều là dân
Tống. Việc bắt bọn Hồng-thiết gốc Việt, thuộc nhiệm vụ triều Tống, mà quốc-công
là tể thần vơ ban, phải ra tay. Chứ có đâu chúng tôi phải chế ngự họ?
Mọi người đều im lặng, lắng nghe Mỹ-Linh lư luận. Ai cũng khâm phục trong ḷng:
_ Cô công chúa này, kiếm thuật thần thông, mà văn học thực không tầm thường.
Mỹ-Linh tiếp:
_ Quốc-công hành xử nhiệm vụ tể thần đi. À, chắc quốc-công sợ Chu-sa độc chưởng
phải không? Nếu đúng vậy th́ Quốc-công cứ nói thực, Thái-sư sẽ sai người khác
làm. C̣n Quốc-công nên đeo mặt nạ da trâu, để khi triều kiến, khi ra đường,
người ta khỏi nhận được mặt, rồi chỉ chỏ: Kià ông Tào mật nhỏ như mật chuột
nhắt.
Bị khích, bị chế diễu, Lợi-Dụng quát lên:
_ Lăo phu sợ Chu-sa độc chưởng bao giờ. Được, lăo phu sẽ bắt tên Tôn Đức-Khắc
cho quận-chúa xem.
Mỹ-Linh vẫn không tha:
_ Ôi! Tôi không tin. Miệng Quốc-công nói thế mà trong ḷng phát run rồi.
Tào Lợi-Dụng hất hàm nói với Tôn Đức-Khắc:
_ Người chuẩn bị đi. Ta sắp ra tay đây.
Tôn Đức-Khắc cười nhạt:
_ Tào quốc công bị mắc mưu khích tướng của con nhỏ kia rồi. Quốc-công ơi, người
với lăo phu đều là bạn đồng liêu, bấy lâu nay được Thái-hậu trọng dụng. Bây giờ
Thái-hậu bị Triệu Nguyên-Nghiễm mưu phản, mà Quốc-công không biết v́ chúa xả
thân th́ chớ, c̣n quay giáo lại chống người cùng hội cùng thuyền ư?
Tào Lợi-Dụng nghe Tôn-đức-Khắc nói, y quát lên:
_ Ta không đồng liêu với bọn ma quỷ các người.
Tôn Đức-Khắc lắc đầu:
_ Bấy lâu nay, anh em lăo phu dưới quyền sai phái của Quốc-công, làm không biết
bao nhiêu truyện kinh thiên động địa, mới dựng lên kỷ cương này. Quốc-công đều
biết rơ anh em lăo phu theo Hồng-thiết giáo rồi mà, có phải bây giờ Quốc-công
mới biết đâu?
Bách quan hiện diện đa số bị Tôn, Lê, Khiếu, Sử-vạn dùng Chu-sa độc chưởng khống
chế. Trong tâm tưởng, họ cho rằng chúng tuân chỉ Lưu thái-hậu. Tào Lợi-Dụng chỉ
a dua theo bà mà thôi. Bây giờ nghe Tôn nói, họ mới biết rơ Tào mới thực sự là
người nhận chỉ dụ trực tiếp từ Lưu hậu hành sự.
Tôn Đức-Khắc tiếp:
_ Việc Sử-vạn Na-vượng ám toán Sở-vương, cùng Chiêu-Thành thái tử; Thái-hậu đâu
có ban chỉ cho Quốc-công? Chính Quốc-công ban lệnh cho y hầu lập công với
Thái-hậu mà.
Tào Lợi-Dụng hiểu ngay ư Tôn-đức-Khắc: Y cố t́nh moi móc tội trạng, để Tào sợ
tội, phải theo Lưu hậu, chống lại Định-vương. Tào sợ qúa miệng nói không ra hơi:
_ Ta đâu có chủ trương việc này. Ta nhận chỉ dụ của Thái-hậu.
Lưu hậu quát lên:
_ Tào quốc công! Người nên biết những việc người tự ư làm tuy gây oán thù với
một vài người tôn thất, nhưng người lại có đại công khuông pḥ Tiên-đế cũng như
với Hoàng-thượng. Tại sao người không dám nhận? Nếu người không giết Sở-vương
với Chiêu-Thành thái tử, làm sao Tiên-đế được ngồi vào chính vị? Làm sao
Hoàng-thượng được lên ngôi bảo tộ. Công người lớn như vậy mà không dám nhận ư?
Hồi người xuống tay hai vụ này, Tiên-đế c̣n là một hoàng tử, ta chỉ là thị nữ
hầu hạ người... th́ làm sao ban chỉ dụ cho người? Người hăy nhận trường công lao
này đi.
Tôn Đức-Khắc tiếp:
_ C̣n nữa, việc Chương-hoài hoàng-hậu, Chương-mục hoàng hậu do ai ám toán? Khi
hai hoàng hậu băng hà, người tím bầm lại có phải thế không? Có phải trong thiên
hạ chỉ Thất-sát chưởng của phái Liêu-Đông đánh vào người ta, mới bị tím bầm phải
không? Trong triều này không một ai biết chưởng đó ngoài Quốc-công.
Đám hoàng tộc nghe Tôn nói đều kinh hăi. Trước đây, vua Thái-Tông cưới con gái
thứ tám của Trung-nghĩa quân Tiết-độ sứ Phan Mỹ cho hoàng tử thứ ba tức
Chân-Tông sau này. Khi mới nhập cung đă được phong Lă-quốc phu nhân. Niên hiệu
Đoan-củng thứ nh́ tháng năm (Kỷ-Sửu, 989) tự nhiên bà lăn đùng ra băng hà, người
tím ngắt, năm đó mới hai mươi hai tuổi. Sau khi vua Chân-Tông lên ngôi, truy
phong cho bà làm Chương-hoài hoàng hậu.
C̣n Chương-mục hoàng hậu, là con gái thứ nh́ của Tuyên-huy Nam-viện sứ Quách
Thủ-Văn. Niên hiệu Hàm-hóa thứ tư (Qúy-Tỵ, 983) vua Thái-tông cưới cho hoàng tử
thứ ba (Chân-Tông) bấy giờ mới được phong Tương-vương. Khi Chân-tông lên ngôi,
bà được phong hoàng hậu. Niên hiệu Cảnh-đức thứ tư (Đinh-Mùi, 1007) bà bị gian
nhân đánh một chưởng chết, bấy giờ mới ba mươi hai tuổi. Khi bà chết, người cũng
bị tím bầm lại.
Sau hai vụ án, trong triều cũng như nội cung, không sao t́m ra thủ phạm. Dần dà
truyện đi vào lăng quên.
Nhờ Quách hậu băng, bấy giờ Lưu quư phi mới được phong làm Hoàng-hậu, nay là
Thái-hậu.
Bây giờ nghe Tôn Đức-Khắc nói, triều thần mới vỡ lẽ: Lưu hậu được cao thủ
Hồng-thiết giáo núp trong bóng tối đưa vào làm phi tần cho đệ tam thái tử của
vua Thái-tông. Họ giết con trưởng, con thứ để con thứ ba lên ngôi vua. Đạt được
bước thứ nhất, họ tiến xa hơn. Họ giết hai hoàng hậu, để Lưu hậu lên thay. Rồi
họ cướp con của Lư phi, làm con bà, đưa lên ngôi, sau đó giúp bà nắm quyền. Giai
đoạn trót, định đưa quyền vào các cao thủ Hồng-thiết giáo, tiến tới cướp ngôi
vua, lập ra nước Hồng-thiết giáo.
Định-vương dùng Lăng-không truyền ngữ nới với Khai-Quốc vương:
_ Nhị đệ! Cứ như tên ma đầu này nói, th́ ra có sự liên hiệp giữa Tào Lợi-Dụng
với Hồng-thiết-giáo từ lâu. Hồng-thiết-giáo muốn lập lại triều đại cai trị dân
bằng Hồng-thiết kinh rồi tiến tới hợp với Hồng-thiết giáo Tây-vực thành Thiên-hạ
Hồng-thiết. Giáo chúng tôn giáo này bị ma kinh, quỷ kinh làm cho mất đi cái bản
thiện đă đành. C̣n Tào Lợi-Dụng, không biết y có âm mưu ǵ? Chắc chắn không phải
chỉ với chút danh vọng. Nhị đệ nghĩ sao?
Khai-Quốc vương đáp:
_ Đệ cũng không t́m ra được lư do để trả lời thỏa đáng. Có lẽ phải bắt y, tra
khảo, mới hy vọng. Khắp triều thần không ai đủ bản lĩnh bắt Tào.
_ Ta nghĩ ngoài Thiệu-Thái, Mỹ-Linh, hiện không ai địch nổi y. Nhị đệ giúp ta
được không?
_ Cũng được, nhưng e triều thần không phục, v́ đại ca phải nhờ tới Đại-Việt. Tốt
hơn hết đại ca tuyên bố tha tội cho Tào, để Tào yên tâm bắt bọn Hồng-thiết th́
hơn.
Định-vương vẫy tay ra hiệu cho mọi người im lặng:
_ Tôn, Lê, các người đừng ḥng bịa truyện vu hăm công thần. Tào quốc công thờ đă
ba đời vua, lăn vào chỗ chết bao phen có đâu theo các người làm truyện vô đạo
như vậy. Các người nói ǵ th́ nói, cô gia cũng không tin.
Từ sáng đến giờ, Tào Lợi-Dụng bị Trần Trung-Đạo, rồi Tự-Mai, rồi Tôn Đản làm cho
bó chân, bó tay, y không được trổ hết bản lĩnh, uất ức chồng chất. Nghe
Định-vương nói, y quát lên một tiếng phóng chưởng tấn công Tôn Đức-Khắc. Chưởng
chưa ra, mà mọi người muốn ngộp thở. Tôn Đức-Khắc cười nhạt một tiếng, rồi lách
ḿnh sang một bên, y phát một chiêu chưởng đánh cắt ngang chưởng của Tào
Lợi-Dụng. Hai chưởng chạm nhau, tạo thành cơn gió lốc, ḱnh lực làm mọi người
phải bật lui.
Tự-Mai nhận ra Tôn Đức-Khắc xử dụng vơ công Cửu-chân. C̣n Tào Lợi-Dụng dùng vơ
công Liêu-đông. Cứ mỗi khi hai chưởng đụng nhau, lại bật lên tiếng bùng. Cả hai
lảo đảo lui lại.
Thoáng nh́n trận đấu Khai-Quốc vương nói với Định-vương:
_ Đại ca thấy thế nào?
_ Có thể nói đây là trận đấu sinh tử, nhưng dường như cả hai đều không dùng hết
sức. Có lẽ họ định mưu đồ ǵ chăng? Ta nghĩ họ cùng ḍ dẫm bản lĩnh của nhau.
_ T́nh thế hiện tại, đại ca định xử trí ra sao?
_ Huynh muốn giết chết năm đại ma đầu, nhưng vẫn duy tŕ Lưu hậu. Hiền đệ nghĩ
xem, với bản lĩnh Hoa-sơn tứ lăo, có thể giết được bọn này không?
_ Khó lắm. Đúng ra công lực Hoa-sơn tứ lăo ngang với chúng, nhưng chúng xử dụng
độc chưởng, e khó kiềm chế. Hơn nữa hiện Đông, Tây nhị lăo bị trúng độc mất rồi.
Từ đầu đến cuối, Bảo-Ḥa trong lớp áo cung nữ. Thông-Mai trong lớp áo thị-vệ. Cả
hai đă được Khai-Quốc vương ủy thác việc điều động sứ đoàn để phá vỡ tất cả hệ
thống quyền lực c̣n sót lại của Lưu hậu cùng bọn chủ xâm lăng Nam-thùy. Hai
người luôn dùng Lăng-không truyền ngữ khi th́ ra lệnh cho năm trẻ, khi th́ thỉnh
ư kiến Khai-Quốc vương, khi th́ bàn với Phụ-Quốc, Bảo-Dân, Trung-Đạo. Bây giờ
phải quyết định một việc trọng đại, Bảo-Ḥa truyền âm rót vào tai Khai-Quốc
vương:
_ Việc trước mắt cậu định giải quyết ra sao? Chúng ta giúp Định-vương bắt bọn
này hay để họ thanh toán lẫn nhau?
_ Cháu phải nên nhớ rằng, Tống là nước lớn, Nho-học thịnh. Trong tâm bất cứ
người nào cũng coi vua họ là con trời. Con trời th́ phải cai trị Thiên-hạ. Chẳng
cứ Lưu hậu, khi một người Hán sinh ra, quyền vào tay họ. Họ cũng muốn đánh chiếm
hết các nước lân bang... Cho nên phương pháp pḥng ngự của Đại-Việt ta là phải
sao cho trăm họ một ḷng. Sao cho nước giầu dân mạnh, mới mong họ để yên.
_ Cháu hiểu rồi. Chính Định-vương cũng mưu đồ đánh chiếm Đại-Việt. V́ vậy ông ta
mới tổ chức những toán tế tác gửi sang ḿnh. Cũng may cậu thiết kế làm cho ông
ta cảm thấy kinh sợ. Thế nhưng trên đường về Tống, ông ta cũng không bỏ mộng đó.
Cậu lại thiết kế khiến cho ông ta cướp ngôi vua. Trong nhất thời ông ta định làm
thực. Song khi gặp Phạm Trọng-Yêm. Yêm khuyên ông ta chỉ nên làm Chu-công mà
thôi. Tuy vậy ư tưởng cướp ngôi cũng bị thủ hạ mật tấu lên Lưu hậu. Thế là ông
ta với Lưu hậu lâm vào thế thù nghịch. V́ vậy ông ta phải liên kết với cậu để
chống bà.
_ Đúng thế! Ông ta rất tinh khôn. Cậu kết bạn với ông, nhưng cả hai vẫn để
quốc-sự lên trên. Ta giúp ông diệt bang Nhật-hồ, Trường-giang, khiến cho lực
lượng ông với Lưu hậu thăng bằng, ông mới quyết tâm lật đổ bà. Nhưng ông ta gặp
phải trở ngại: Ông sợ dư luận không dám giết bà. Dù ǵ bà cũng là người của vua
Chân-tông sủng ái. Bà nhận di chiếu cùng ông phụ chính nhà vua, bà là Thái-hậu.
Thiên-Thánh hoàng-đế cũng không muốn giết bà v́ nghĩ đến công lao nuôi dưỡng.
_ Cháu hiểu ư cậu. Cậu muốn duy tŕ Lưu hậu, trong khi bà mất hết chân tay. Thế
là trong triều phe mạnh là Hoàng-tộc cùng Định-vương ḱnh chống với phe yếu của
Lưu hậu. Có như vậy họ mới để ḿnh yên.
_ Cậu muốn giết hai tên Đào Tường-Phúc, Chu Bội-Sơn hầu trừ hậu họa, bởi chúng
muốn dựa thế Tống về Đại-Việt ḿnh lập nước Hồng-thiết giáo. C̣n mụ Nguyễn
Thúy-Minh, ta không nên giết mụ. Để Lưu hậu c̣n có người trợ giúp. Cháu làm đi.
_ Cháu sẽ làm như cậu muốn.
Th́nh ĺnh Lưu hậu lại run lên bần bật, rồi không chịu đựng nổi, bà hét be be:
_ Đau qúa! Giết ta đi.
Tuy vậy tay bà vẫn nắm lấy sau lưng nhà vua.
Bảo-Ḥa hỏi nhỏ Thiếu-Mai:
_ Với công lực của Lưu hậu, phải bao nhiêu viên Ma-túy hoàn bà mới tê liệt?
_ Nếu bắn tan thành bụi, e phải mười viên. Nhưng nếu bắn vào huyệt, chỉ cần bốn
viên cũng đủ.
Tuy nhà vua bị Lưu hậu kiềm chế, nhưng ông không nỡ để bà đau đớn. Ông nói với
Thiếu-Mai:
_ Vương phi! Xin vương phi bắn thuốc cứu Thái-hậu. |