Nhà vua nh́n mẹ nuôi, mẹ đẻ đang chiết chiêu đến độ một sống, một chết, mà ḷng
lo lắng:
_ Bất cứ ai trong hai bà mẹ bị tổn thương, cũng là thảm họa cho triều đ́nh? Làm
sao bây giờ?
Nhà vua muốn hỏi Định-vương. Nhưng nghĩ lại:
_ Thái-sư yêu thương ta vô cùng tận. Nhưng người yêu ta với yêu gịng họ Triệu
không thể tách rời. Lưu hậu đă gây ra biết bao thảm họa cho hoàng tộc. Bây giờ
bà lại muốn hại Thái-sư, hại cả ta. Ta mà hỏi Thái-sư, ắt người sẽ giải quyết
vấn đề thực giản dị: Giết Lưu hậu. Điều này thực ta không muốn. Thôi ta đành nhờ
nhị đệ vậy.
Nhà vua hỏi Tự-Mai:
_ Nhị đệ, ta phải làm ǵ để vẹn toàn cho hai Thái- hậu.
Tự-Mai định trả lời, th́ tiếng Thông-Mai rót vào tai:
_ Thằng cà chớn, nghe đây. Tuyệt đối không ra tay, để Lưu hậu phải dùng Chu-sa
ngũ độc chưởng cùng vơ công Lĩnh-Nam. Như vậy triều thần mới thực sự tin rằng
Lưu hậu là con Lê Lục-Vũ.
Tự-Mai tỉnh ngộ trả lời nhà vua:
_ Hoàng huynh đừng lo. Đệ khắc có biện pháp đối phó. Trước hết ta phải trừ mấy
tên đầu sỏ kia. Sau đó xin Lưu hậu ngừng tay, và để Lưu hậu nguyên địa vị cũ.
Khi chân tay Lưu hậu mất hết, quyền hành không c̣n, ta chẳng lo ǵ nữa.
Nh́n trận đấu, Tự-Mai hiểu ư Thông-Mai:
_ Xét ra nội công Nga-mi Lư hậu ngang với nội công Hoa-sơn của Lưu hậu. Nếu Lưu
hậu muốn thắng Lư hậu, bà phải dùng vơ công Đại-Việt hoặc Hồng-thiết công. Ta
nên làm thế nào cho Lư phi chiếm được tiên cơ, để Lưu hậu lộ h́nh tích mới được.
Hôm trước Lư hậu bị bại, ḿnh đă bắn sỏi cứu bà. Bây giờ giữa chỗ đông thế này,
ḿnh sao có thể ra tay trợ thủ?
Quần thần triều Tống đă nghe truyền tụng rằng vơ công của Lưu hậu cao thâm, nhưng
chưa một ai kiến thức qua. Bây giờ nh́n tận mắt trận đấu của bà với Lư hậu, họ
mới bật ngửa ra rằng:
_ Hỡi ơi, từ trước đến nay ai cũng chỉ biết Lư thần phi xuất thân từ phái Nga-mi
vơ công cực cao mà thôi. Không ngờ Lưu hậu lại là một đại hành gia, vơ công kinh
thế hăi tục thế kia? Nhưng vơ công của Lưu hậu là vơ công Hoa-sơn chứ đâu có phải
vơ công Hồng-thiết với Đại-Việt?
Tự-Mai đến bên Thiệu-Thái, chàng hỏi nhỏ:
_ Ông ỉn này. Hôm đại hội Thăng-long, từ mẹ em, cho đến Chu Vân-Nga đều dùng phương
pháp nhắc lại những kỷ niệm t́nh cảm của bọn Lê Ba, Nguyễn Chí, khiến công lực
chúng giảm. Vậy nếu như một phụ nữ luyện Hồng-thiết công...
Thiệu-Thái hiểu ư Tự-Mai, chàng nói:
_ Đối với phụ nữ cũng thế. Chỉ cần nhắc nhở đến những t́nh cảm của người chồng
với họ, hoặc làm cho họ nổi cơn ghen lên, là chân khí hỗn loạn ngay. Có phải em
muốn nhiễu loạn Lưu hậu, để bà lộ chân tướng ra không?
_ Đúng vậy.
Trong khi đó, Lưu, Lư hậu vẫn phát những chiêu sát thủ kinh người. Mỗi lần hai
chưởng gặp nhau lại bật lên tiếng binh. Dần dà, sau mấy chục chiêu Lư phi có vẻ
yếu thế. Cứ ba chiêu bà mới trả lại được một chiêu.
Tự-Mai hỏi nhà vua:
_ Đại ca này! Hôm trước, trong tửu lầu Cô-tô, đại ca thấy bài từ của phụ hoàng
đề trên bức tranh vẽ Khấu Kim-An. Đại ca nhận ra v́ nét chữ hay v́ đă thuộc ḷng?
Nhà vua thấy giữa lúc sáu người đấu chưởng chí mạng, mà cậu em lại hỏi truyện cũ
không ăn nhằm ǵ tới thực tại, th́ hơi khựng lại, nhưng vẫn trả lời:
_ Bài từ đó ta thuộc ḷng. Nhưng nhị đệ chớ có nhắc tới, Lưu thái hậu sẽ nổi
nóng ngay đấy. Trong cung, ai cũng thuộc, nhưng không dám đọc, v́ sợ mẫu hậu lên
ruột.
Tự-Mai đưa mắt nh́n Lê Văn. Lê Văn hiểu liền, chàng nói sẽ bằng tiếng Việt:
_ Có phải anh muốn bảo em ngâm bài từ vua Chân-tông đề tặng Khấu-kim-An để làm
giảm công lực Lưu hậu không?
_ Đúng thế. Anh không thể ngâm, v́ hiện giờ anh là pḥ mă mà nhắc lại truyện
t́nh của phụ hoàng th́ không ổn.
Lê Văn cốc vào đầu Tự-Mai:
_ Anh thông minh thế, mà chỉ v́ ái t́nh nó vật mờ người đi nên không nghĩ ra.
Lưu hậu là người Việt, biết nói tiếng Việt. Anh cứ ngâm bài từ đó lên bằng âm
Việt hay dịch ra tiếng Việt. Như vậy chỉ ḿnh Lưu hậu nghe. Triều thần đâu hiểu
ǵ mà trách anh được?
Tự-Mai năn nỉ:
_ Văn đệ giúp ta đi. Muôn ngàn lần cảm ơn.
Lê Văn bật cười:
_ Thôi, đă vậy để em làm công việc ấy cho.
Y hướng Lưu hậu nói lớn lên bằng tiếng Việt:
_ Tâu Thái-hậu. Thái-hậu không thắng được Lư hậu ư? Xưa kia Lư hậu chẳng theo
hầu lăo nhân gia ư? Vơ công lăo nhân gia cao hơn Lư hậu biết bao, mà nay sao vô
lực như này? Thái-hậu ơi! Lăo nhân gia vốn người Việt, mà leo lên tột đỉnh danh
vọng như vậy quá đủ rồi. Nay mọi sự đă bại lộ, lăo nhân gia nên rút về hậu cung
an dưỡng tuổi già chẳng thú lắm ru, hà cớ c̣n tranh dành làm ǵ?
Nghe Lê Văn nói, Lưu hậu nổi nóng:
_ Thằng ranh con biết ǵ mà nói.
Vô t́nh bà dùng tiếng Việt. Triều thần đều gật đầu:
_ Lời Khai-Quốc vương tố cáo, cũng như Sử-vạn Na-vượng khai quả không sai. Th́
ra Lưu hậu là người Việt thực. Có điều không biết bà là con Nhật-Hồ lăo nhân hay
Lê Lục-Vũ?
Lê Văn tiếp:
_ Nhớ xưa kia Tiên-hoàng sủng ái Thái-hậu biết bao. Nhưng văn niên người lại say
mê Khấu tiểu thư đến điên đảo thần hồn. Hôm tới Biện-kinh thần nghe nói khắp nơi
truyền tụng rằng Tiên-hoàng làm bài từ đề trên bức tranh vẽ Khấu tiểu thư. Ṭ ṃ
thần chép lại, rồi học thuộc. Nay xin dịch sang tiếng Việt để Thái-hậu chỉnh cho
những chỗ khiếm khuyết.
Trọn đời Lưu hậu, được vua Chân-Tông sủng ái cùng cực. Chỉ duy một lần: Cuối
đời, nhà vua định phế bà, lập Khấu Kim-An lên thay. Bà hận vô cùng. Cho nên mỗi
khi ai nhắc đến truyện này, bà lại lên ruột. Không ngờ bây giờ Lê Văn nói lên
giữa triều thần. Bà liếc nh́n y với tất cả căm hận.
Lê Văn đọc lớn:
Giai nhân như sương mờ,
Gót sen đi trong mơ,
Ánh mắt, nụ cười, trời nghiêng, đất lở.
Môi hồng, da tuyết, như vạn bài thơ.
Tự-Mai suưt bật thành tiếng cười, v́ Lê Văn dịch tào lao, y chỉ giữ ba phần ư,
c̣n bẩy phần bịa. Nhưng Lưu hậu nghe đến đây khí uất bốc lên đến cổ, bà chửi
tục:
_ Tiên sư cha thằng ôn vật, có câm đi không?
Lê Văn càng trêu già:
_ Ngoài ra Tiên-đế c̣n làm một bài ca, thần xin dịch sang tiếng Việt, ca cho
thái hậu nghe.
Chàng rút hai cái phách trong bọc đánh vào nhau bắt nhịp, rồi cất tiếng hát theo
điệu ca trù. Trong khi Bảo-Dân lấy tiêu ra ḥa nhịp:
Gót tiên lăng đăng như sương,
Má hồng thu cả bốn phương hoa đào.
Người đâu tá? Hằng-Nga hay tiên tử?
Lạc thiên cung xuống Trung-thổ bấy lâu nay?
Tiếng thanh tao như oanh hót trên cây,
Dù Phi-Yến, dù Tây-Thi phải cúi đầu lùi bước.
Mỹ nhân khả tác kim cung tặng,
Hoa hậu thiên niên bất dị tầm.(1)
Ngh́n năm sau, tiếng tài hoa, tiết liệt ai bằng?
Khắp kim cổ luận bàn về tài sắc.
Nếu Kim-An tiên nữ ngự tại cung Hàn trắc,
Th́ Hằng-Nga không tử tự cũng khóc hu hu,
Huống chi Lưu hậu chuột chù?
Chú giải.
(1) Hai câu này nghĩa là: Người đẹp đáng làm cung điện bằng vàng cho ở. Hoa hậu
đẹp như vậy, khó t́m ở nhân gian.
Sứ đoàn Đại-Việt, dù nghiêm trang như Khai-Quốc vương, dù chân thật như
Thiệu-Thái, nghe Lê Văn ứng khẩu làm bài hát theo điệu Ả-Đào để ca tụng Khấu
Kim-An, trêu Lưu hậu; đều không ngăn nổi tiếng cười. V́ điệu ca trù do Đào
Hà-Thanh mới sáng chế ra gần đây, e rằng Lưu hậu chưa từng nghe qua, chưa từng
biết, thế mà y dám bảo dịch từ bài thơ do vua Chân-tông sáng tác, th́ c̣n trời
đất nào nữa? Ư tứ trong bài ca-trù vừa ngỗ nghịch, vừa châm biếm. Tuy nhiên
giọng ca Lê Văn rất tốt, ai nghe cũng cảm thấy hay. Nhưng mỗi chữ, mỗi lời đó
lọt vào tai Lưu hậu như một mũi kiếm đâm trúng tim bà.
Tức quá chân tay Lưu hậu muốn run lên. Bà phóng một chưởng hướng đỉnh đầu Lê Văn
như trời long đất lở. Lê Văn vội trầm người xuống tránh, tay chĩa lên một chỉ.
Nếu Lưu hậu đánh xuống th́ huyệt Thiếu-phủ của bà bị tổn thương. Bà vội biến
chưởng thành cầm nă bẻ ngón tay Lê Văn. Yù vọt ḿnh lên cao tránh khỏi.
Nhờ Lưu hậu tấn công Lê Văn, Lư hậu chiếm lại được thế công, bà đánh liền ba
chưởng. Lưu hậu phải bỏ Lê Văn quay lại đỡ b́nh, b́nh, b́nh.
Lê Văn biết có kết qủa, chàng tiếp:
_ Thái hậu ơi. Thần nghe Tiên-đế sai người dấu Khấu mỹ nhân một nơi, rồi đêm đêm
người hội ngộ với nàng... T́nh ư nồng nàn vô hạn.
Lưu hậu hét lên:
_ Tên ôn con mất dạy, làm ǵ có truyện đó. Mi... mi mau im mồm đi ngay!
Đến đây chân khí trong người Lưu hậu hỗn loạn, chiêu số rời rạc, Lư hậu đánh
liền ba chưởng như trời long đất lở. Bà bị bật lui tới chân cột. Cùng đường, bà
phát chiêu Chu-sa ngũ độc chưởng. B́nh một tiếng. Lư hậu bật lui liền ba bước.
Mùi hôi tanh nồng nặc khắp điện.
Lư hậu vội vận phản Chu-sa độc công, rồi lùi một bước. Lưu hậu trong cơn ghen,
quên mất việc dấu chân tướng. Bà đánh liền năm chiêu Chu-sa độc chưởng. Mùi hôi
tanh bay khắp điện. Lư hậu thủy chung vừa đỡ vừa lui.
Lê Văn sợ Lư hậu bại, chàng tiếp:
_ Hỡi ơi! Khi Tiên-đế sủng ái Khấu tiểu thư, th́ Thái-hậu đă già lắm rồi, đó là
lẽ thường, lăo nhân gia chẳng nên giận dỗi làm ǵ! Thái-hậu ơi. Bây giờ ai cũng
biết lăo nhân gia là con gái của đại ma đầu Lê Lục-Vũ, nhũ danh Lê Hồng-Minh hay
Kiều-Thu th́ c̣n hy vọng ǵ nắm trọng quyền nữa.
Lưu hậu chửi:
_ Đồ con nhà mất dậy.
Lê Văn càng trêu già:
_ Tiên đế thực minh kiến, nên làm bài ca ví Thái-hậu như chuột chù. Chuột chù
hôi thối nồng nặc, mà sao Tiên-đế lại ví như vậy ḱa? À, chắc trước đây Thái-hậu
luyện Chu-sa chưởng nên thánh thể có mùi giống chuột chù chăng? Ôi! nay thời của
Thái-hậu hết rồi. Nào Thái-hậu, nào uy quyền, nào mưu chiếm Đại-Việt, nào biến
Thiên-hạ thành một nước Hồng-thiết giáo nay thành mây khói. Lui về đi thôi
Thái-hậu ơi.
Chàng ca vang cả điện lên:
Trường giáp qui lai hề,
Quyền dĩ khứ.
Trường giáp qui lai hề,
Thời dĩ tuyệt.(2)
Chú giải
(1) Tả-truyện chép: Mạnh Thường-Quân nuôi trong nhà ba ngh́n tân khách. Tùy tài
năng đức độ, tân khách được phân loại. Loại được ăn thịt, loại được ăn cá, loại
chỉ được ăn rau. Một tân khách thuộc loại ăn rau, gơ vào bao kiếm ca:
Trường giáp qui lai hề,
Thực vô ngư.
Nghĩa là:
Gươm dài ơi,
Về đi thôi,
Ăn không cá.
Mạnh-Thường-Quân thay đổi bậc, cho ông ta ăn cá. Ông ta gơ gươm ca:
Trường giáp qui lai hề,
Thực vô nhục.
Nghĩa là:
Gươm dài ơi!
Về đi thôi,
Ăn không thịt.
Mạnh Thường-Quân lại đổi cho ông ta ăn thịt. Ít lâu sau ông ta lại gơ kiếm ca:
Trường giáp qui lại hề,
Xuất vô xa.
Nghĩa là:
Gươm dài ơi!
Về đi thôi,
Đi không xe.
Mạnh Thường-Quân nói với ông:
_ Ông thực không biết điều. Ta đă thay đổi bậc cho ông hai lần rồi, mà ông chưa
thỏa măn ư?
Tân khách đó sự thực không tham ăn, y hát như vậy chỉ muốn được tiếp kiến riêng
với Mạnh Thường-Quân. Bây giờ được đối diện rồi, ông bầy cho Mạnh Thường-Quân
một kế an ninh lâu dài.
Lê Văn buột miệng hát nghêu, đổi đi một chút trêu Lưu hậu:
Gươm dài ơi!
Về đi thôi,
Quyền đă mất.
Gươm dài ơi!
Về đi thôi,
Thời đă tuyệt.
Rồi chàng cầm ống tiêu đưa lên miệng mà thổi.
Khí uất trong người Lưu hậu bốc lên, chân khí chạy nhộn nhạo, bà thở hồng hộc,
chưởng phát không ra nữa. Bà chỉ vào Lê Văn miệng lắp bắp:
_ Tiên nhân cha mày, mày động mồ động mả hay sao mà trêu bà. Bà...
Đến đó Lư hậu cười lớn:
_ Thái hậu, người đánh tôi mấy chục chưởng. Bây giờ xin Thái-hậu nhận lại của
tôi ba chưởng, gọi là có đi, có lại.
Nói rồi bà phát ra chiêu chưởng nhẹ như gió thoảng qua:
_ Một này.
Lưu hậu cảm thấy tay nặng nề, bà từ từ đưa lên đỡ. Bộp một tiếng, bà rung động
toàn người, rồi cảm thấy như con dao đâm vào ngực đau đớn vô tả. Lư phi cười
nhạt:
_ Chiêu thứ nh́ đỡ này.
Lưu hậu nghiến răng đỡ, b́nh một tiếng, khắp người bà như muôn ngàn mũi dao đâm
vào. Lư hậu không tha:
_ Chiêu thứ ba này.
Lưu hậu cố gắng đỡ, người bà như đeo hàng trăm cân đá. Lư hậu cười nhạt:
_ Thôi, thái hậu làm nhục tôi, chia rẽ t́nh mẫu tử bấy lâu, nay lĩnh hậu quả này
th́ đừng oán hờn chi cả.
Lưu hậu run lên bần bật:
_ Ái, đau chết đi.
Người đàn bà bịt mặt đứng lược trận xẹt tới, phất tay một cái, Lưu hậu bật lùi
ba bước, rồi mụ ṿng tay lên đỡ chưởng của Lư phi. B́nh một tiếng Lư phi cảm
thấy như trời long đất lở. Bà bật lùi ba bước, khí huyết trào lên cổ, bà ọe một
tiếng, khạc ra một búng máu.
Thuận-Tường la lớn:
_ Trần đại ca, mau cứu mẫu hậu.
Dù Thông-Mai đă dặn, nhưng tiếng kêu cứu của Thuận-Tường làm Tự-Mai không tự chủ
được, chàng lách ḿnh đến ôm lấy Lư hậu nhảy lùi lại sau, tay ṿng một chưởng đỡ
chiêu thứ nh́ của mụ bịt mặt. B́nh một tiếng. Nó cảm thấy cánh tay tê chồn, tai
phát ra tiếng kêu vo vo không ngừng.
Mụ bịt mặt không tha, tay mụ ṿng lên cao, đánh xuống một chưởng mạnh kinh
người. Tự-Mai nhận ra đó là chiêu Loa-thành nguyệt chiếu của phái Mê-linh. Thuận
tay chàng phát chiêu Thanh-ngưu ư hà trong Phục-ngưu chưởng. Hai chưởng dương
cương gặp nhau, phát ra tiếng kêu lớn. Áp lực làm mọi người muốn nghẹt thở.
Tự-Mai mượn đà, nhảy lùi lại liền ba bước. Vô t́nh chàng đứng trước Mỹ-Linh.
Mỹ-Linh phát nhẹ một chiêu vào lưng Tự-Mai, rồi đỡ lấy Lư thái-hậu.
Tự-Mai được cha, chú luyện tập căn bản cực kỳ vững trăi. Lúc ở trong động
Xuân-Đài, chàng với Khai-Quốc vương học được thần công Yên-lăng, nhưng v́ không
có mật ngữ, nên khi phát lực không mạnh. Đợi đến trận Tản-lĩnh, chàng được Đặng
Đại-Khê truyền mật ngữ cho, công lực của chàng tiến vô cùng. Tiếp theo, chàng
hút công lực của hai đại cao thủ phái Hoa-sơn, đến đây bản lĩnh chàng ngang với
bọn trưởng lăo Lạc-long giáo.
Vừa rồi chàng hút nội lực của Sử-vạn Na-vượng, Tào Lợi-Dụng. Đúng ra với công
lực tổng hợp, nội công chàng không thua Đại-Việt ngũ long làm bao. Nhưng phàm
khi hút nội lực, cần phải có mấy tháng để qui liễm hoà hợp nhau. V́ vậy hiện
công lực của chàng chưa đến chỗ tối cao. Thế mà chưởng của người bịt mặt hùng
hậu vô cùng. Do đó chàng bị lạc bại.
Người đàn bà bịt mặt lên tiếng:
_ Tên ôn con, rơ ràng mi là đệ tử phái Đông-a, thế mà sao mi c̣n luyện cả nội
lực Hoa-sơn, Tản-viên nữa?
Tự-Mai thấy người đó bác học vô cùng, chàng khâm phục chắp tay:
_ Tiền bối nhận xét đúng. Tiểu bối có cơ duyên luyên Vô ngă tướng thiền công của
công chúa Yên-lăng. Rồi sau đó được hai trong Hoa-sơn thất hùng ban cho ít nội
lực. Tuy vậy tiểu bối không thể là đối thủ của tiền bối.
Người đó lạng ḿnh chụp nhà vua. Tây-Sơn đạo sư quát lên một tiếng, chĩa thẳng
ngón tay vào chưởng người kia. Người kia biến trảo thành cầm nă bẻ ngón tay lăo.
Lăo biến chỉ thành quyền đập vào cườm tay mụ. Bộp một tiếng, cả hai cùng cảm
thấy ê ẩm khắp cánh tay.
Tuy bị đau đớn, nhưng mụ vẫn không ngừng lại. Mụ biến chiêu thần tốc không thể
tưởng tượng nổi. Tay bật lên cao, ṿng qua vai Tây-Sơn đạo sư, vươn ra chụp nhà
vua. Vô t́nh người mụ sát vào Tây-Sơn đạo sư. Ông vội đẩy một chưởng vào bụng
mụ. Ai cũng tưởng mụ sẽ nhảy lùi lại tránh. Không ngờ người mụ di chuyển, vẫn
sát vào Tây-Sơn đạo sư.
Thấy nguy hiểm, Tự-Mai vội ôm nhà vua nhảy lùi lại ba bước. Trong khi đó chưởng
của Tây-Sơn đạo sư chạm vào ngực mụ. Ông kinh hoàng vội thu ḱnh lực lại, nhưng
chỉ được bẩy phần. C̣n ba phần trúng ngực mụ đến b́nh một tiếng.
Lăo xấu hổ, vội lên tiếng:
_ Bần đạo vô ư, xin tạ lỗi.
Mụ nhảy lùi lại cười khành khạch:
_ Người ta đồn Hoa-Sơn ngũ lăo đạo cao đức trọng, nào ngờ cái căn bản nhỏ xíu
Nam nữ thụ thụ bất tương thân cũng không biết giữ, giữa chốn triều cương thế
này, mà người dám trêu ghẹo lăo nương ư?
Mụ cười the thé:
_ Cái tội trêu ghẹo lăo nương, là do đạo sư tự t́m lấy cái chết, chứ lăo nương
không chủ tâm ác ư đâu.
Tây-Sơn lăo nhân chưa hiểu rơ câu nói của mụ, th́ mụ chỉ vào tay lăo:
_ Lăo hăy nh́n tay ḿnh th́ rơ.
Tây-Sơn lăo nhân đưa tay lên nh́n. Bàn tay lăo tím ngắt. Lăo quát lên:
_ Th́ ra bọn ngươi thuộc bang Nhật-Hồ.
Lăo vung chưởng tấn công mụ. Nhưng chưởng chưa ra, mà tay lăo đă mất hết lực,
lăo nghiến răng ngồi vận công chống đau.
Trần Trung-Đạo quát lên thực lớn:
_ Ngừng tay!
Sáu người cùng nhảy lui lại.
Chàng bước ra xá mụ già bịt mặt:
_ Th́ ra tiền bối là Bắc-sứ của Hồng-thiết giáo Đại-Việt đấy. Từ lâu vơ lâm hằng
nghe danh tiền bối như sấm nổ bên tai. Nhưng chưa ai biết dung nhan tiền bối ra
sao. Xin tiền bối mở khăn ra cho mọi người được diện kiến.
Mụ cười the thé:
_ Về vơ công, mi bất quá là tên tiểu mao đầu. Khi lăo nương thành danh trên chốn
giang hồ, th́ mi chưa ra đời. C̣n về địa vị quan trường, bất qúa mi là viên
tướng nhỏ bằng hạt vừng, hạt đậu mà dám xung chàng với ta ư?
Trung-Đạo cười nhạt:
|