Thiên-Thánh hoàng đế lên tiếng gọi:
_ Các người đâu?
Hai thái giám vào. Nhà vua nói:
_ Các người tâu với Hoàng-hậu rằng đêm nay quốc sự đa đoan, trẫm ngự
tại đây. C̣n thị vệ cho về nghỉ. Hai con hổ canh gác cũng đủ rồi.
Ngẫm nghĩ một lúc, nhà vua truyền chỉ tiếp:
_ Người pha nước cho trẫm tắm.
_ Tâu bệ hạ nước đă nấu với Hương-nhu, Bạc-hà, Mộc-hương chờ bệ hạ.
Không biết bệ hạ ban hồng ân cho phi tần nào kỳ lưng hôm nay?
_ Trẫm muốn yên tĩnh. Trẫm tự kỳ lấy. Thôi người lui về ngủ đi.
Thái-giám lui ra.
Nhà vua đi đi lại lại trong pḥng một lúc, rồi mở tráp lấy ra cuốn
trục trải lên án thư, chăm chú quan sát. Tự-Mai ṭ ṃ không biết trên trục lụa
vẽ ǵ, mà khiến nhà vua nh́n chăm chú đến thế. Quan sát một lúc, rồi nhà vua
trịnh trọng ôm cuốn trục lên ấp vào ngực bằng tất cả âu yếm nhất.
Nó tự hỏi:
_ Trục lụa vẽ ǵ mà nhà vua yêu thương đến như thế kia. Không chừng
h́nh một giai nhân đây. Y là Hoàng-đế Tống, uy quyền bốn phương, nhất hô bách
nặc, muốn cô gái nào mà chẳng được; không ngờ cũng có tư t́nh tuyệt vọng.
Nhà vua cuộn cuốn trục lại, rồi lui vào pḥng phía sau. Tự-Mai nghe
tiếng nước đổ, biết nhà vua đang tắm. Nó buông ḿnh nhảy xuống cạnh án thư, tay
mở cuốn trục lụa xem. Bất giác nó ngẩn người ra, v́ trong trục vẽ h́nh Lư thái
phi sống động như người bên ngoài. Nhận được nét bút của sư huynh Trần
Trung-Đạo, nó nghĩ thầm:
_ Rơ ràng nhà vua do Lưu hậu sinh ra, mà ông ta lại thương nhớ Lư
thái phi như thế này, thực kỳ lạ. Tại sao Lưu hậu ngăn cấm Lư thái phi gần nhà
vua?
Nhớ lại nhiệm vụ, nó buông cuốn trục, lạng người vào pḥng tắm. Một
mùi hương dễ chịu xông lên mũi. Nó khen thầm:
_ Thái y của hoàng đế biết hầu hạ đấy chứ. Y dùng mấy thứ hương liệu
nấu nước thế này, dù nệt mỏi, sau khi tắm cũng cảm thấy khoan khoái.
Nhà vua trong tư thế trần truồng đang đứng trước tấm gương lớn, nghẹo
đầu ra sau nh́n vết chàm trên mông phải của ḿnh, nên không biết Tự-Mai vào.
Nh́n chán, nhà vua quay lại định mặc quần áo. Chợt thấy một bóng lạ in trước
mặt. Ông cho rằng bóng ḿnh. Nhưng ông hiểu ngay không phải. V́ bóng ông đang
lồng lên tường. C̣n bóng này của một người ngồi. Bất giác ông quay lại: Trước
mặt ông một người ngồi bất động như pho tượng. Nhà vua kinh hăi tự hỏi:
_ Ta đă cấm không cho ai vào, tại sao người này cả gan dám ngồi đây?
Y mặc quần áo thái giám, nhưng sao ta chưa thấy mặt y bao giờ?
Nhà vua lên tiếng hỏi:
_ Người là ai mà lớn mật dám vào đây?
Tự-Mai vẫn ngồi bất động.
Nhà vua tưởng ma quái hiện h́nh, bất giác chân tay ông bủn rủn:
_ Nếu mi là ma chết oan, hăy hiện hồn trong giấc mộng. Trẫm sẽ xử
cho. Nơi này không phải chỗ người tới được.
Tự-Mai vẫn không trả lời. Nhà vua vội lấy áo quần mặc vào. Nhanh như
chớp Tự-Mai chĩa ngón tay ra điểm liền hai tiếng véo, véo vào huyệt Dương-tŕ ở
cườm tay nhà vua. Hai bàn tay nhà vua tê liệt, quần áo rơi xuống. Ông quát:
_ Th́ ra người là người. Người dịnh làm ǵ đây?
Tự-Mai lại chĩa ngón tay điểm một tiếng véo nữa trúng huyệt Á-môn.
Nhà vua bị câm, không nói lên lời. Tính quật cường nổi dậy, nhà vua co chân
phóng một cước vào ngực nó. Nó chĩa ngón tay điểm vào huyệt Phong-thị lập tức
chân nhà vua tê liệt. Ông ngă ngồi xuống chiếc ghế, đưa con mắt hằn học, lo sợ
nh́n nó.
Tự-Mai nở một nụ cười. Nó cầm con hổ bằng ngọc bích bầy trên án thư
lên, rồi vận tay bóp mạnh. Con hổ biến thành bột. Nó từ từ trải bột rơi xuống
nền nhà:
_ Tôi hứa không làm khó dễ bệ hạ. Nhưng tôi yêu cầu bệ hạ không được
tri hô lên. Nếu bệ hạ giữ lời hứa, tôi giải huyệt cho bệ hạ. Nhược bằng bệ hạ cưỡng
lời, tôi sẽ bóp bể đầu bệ hạ như con hổ này.
Nói rồi nó ướm bàn tay lên đầu nhà vua, bóp nhè nhẹ. Nhà vua kinh
hăi run lật bật. Nó xoa tay vào sau cổ nhà vua. Lập tức huyệt đạo được giải. Nhà
vua hỏi:
_ Thiếu hiệp là ai, vào đây với mục đích ǵ?
_ Tôi là người Việt, không phải người Hán. Tôi biết người ta sắp sát
hại bệ hạ, sau khi vu cho bệ hạ đủ tội: Hôn ám, hồ đồ. Bệ hạ băng hà là lẽ đương
nhiên. Nhưng triều Tống sẽ vào tay bọn Hồng-thiết-giáo mới tiếc.
_ Trẫm không tin.
_ Được, tôi sẽ v́ bệ hạ mà nói. Âm mưu sát hại bệ hạ do nhóm
Hồng-thiết-giáo chủ động. Bệ hạ là thiếu niên nhân từ, thế mà sau khi bị giết chết
rồi, lịch sử c̣n ghi tên bệ hạ là đứa con đại bất hiếu. V́ vậy tôi phải cứu giá.
_ Tại sao thiếu hiệp lại cứu trẫm?
_ V́ tôi muốn có lợi trong việc này.
_ À, th́ ra thiếu hiệp muốn làm quan. Kể ra với vơ công của thiếu
hiệp cũng xứng tài đại tướng.
_ Không, tôi không thủ lợi cho tôi, mà muốn Tống, Việt đều có lợi.
Cho nên tôi tới đây thương lượng với bệ hạ những điều trọng đại sao cho dân hai
nước hạnh phúc.
Nhà vua nói:
_ Thiếu hiệp giải huyệt cho trẫm. Trẫm mặc quần áo đă rồi hăy thương
lượng. Chứ cơ thể trẫm trần truồng như thế này, c̣n ra thể thống ǵ nữa.
_ Không vội. Câu của tôi muốn hỏi bệ hạ: Bệ hạ có muốn biết rơ tại
sao trên mông phải của bệ hạ lại có h́nh một bông hoa, với chữ Lư không? Tại sao
từ Định-vương, Yến Thù cho tới Tây-Sơn lăo nhân đều úp úp mở mở hé lộ cho bệ hạ
biết về một bí ẩn của thân thế bệ hạ? Theo tôi nghĩ, bệ hạ muốn biết minh bạch
hơn.
_ Đó là điều từ khi khôn lớn trẫm muốn biết, nhưng không ai giải
thích cho trẫm thỏa đáng cả. Măi gần đây hoàng thúc, Yến đại học sĩ với Tây-Sơn
đao sư cùng hé lộ cho trẫm biết đôi chút mà thôi. Trẫm c̣n kinh ngạc hơn: Nếu
trẫm có điều cơ mật về thân thế. Tại sao suốt mười tám năm nay không ai nói ǵ.
Mà gần đây chẳng hẹn, ba vị lại muốn tỏ cho trẫm biết?
_ V́ trước kia có ai nói, bệ hạ cũng chưa đủ trí khôn giải quyết.
Nói ra sớm e người nói lẫn bệ hạ đều bị họa sát thân. Bây giờ bệ hạ đă lớn tuổi
rồi, đủ sức phán đoán. Hơn nữa người ta đang định giết bệ hạ, nguy cơ gần kề,
nên ba vị kia, một vị thương yêu bệ hạ như con, một vị là Nho-sĩ trung quân, một
vị là đạo-sư nhân từ. Cả ba không hẹn mà cùng quên thân ḿnh, nói cho bệ hạ
biết.
_ Tại sao họ không nói trắng đen, mà chỉ nói lờ mờ thôi.
_ V́ điều này tối cơ mật. Nên họ ḍ dẫm đấy. Nếu bệ hạ tin, họ sẽ
nói tiếp.
_ Ba người kia, họ v́ trẫm hy sinh, trẫm tin được. Định-vương thương
yêu trẫm hơn cả phụ hoàng. Tây-Sơn đạo sư là thầy trẫm. Yến đại-học-sĩ là gan
ruột của trẫm. C̣n người, người là ai mà cũng v́ trẫm hy sinh?
_ Ba người kia chỉ biết bệ hạ có thể gặp nguy hiểm. C̣n tôi, tôi
biết người ta sắp sát hại bệ hạ đến nơi, nên phải ra tay gấp, hầu kiếm lợi. Tôi
sẽ giải thích cho bệ hạ biết tất cả cơ mật về thân thế bệ hạ.
Nó móc trong bọc ra chiếc hộp bằng vàng, rồi mở nắp để trước mặt nhà
vua:
_ Đây, cành thoa in vào mông bệ hạ vào lúc sơ sinh đây.
Nó xoa tay hai cái, huyệt Dương-tŕ được giải. Nhà vua cầm cành thoa
ướm vào mông. Vết thẹo tuy lớn hơn, nhưng khuôn khổ không khác biệt chút nào cả.
Tự-Mai nói:
_ Thôi bệ hạ mặc y phục vào. Bệ hạ đừng quên rằng tôi đến đây để cứu
giá. Nếu bệ hạ tri hô lên, tôi phải tàn ác với bệ hạ đấy.
Nó vận âm ḱnh dùng cườm tay chém vào góc cái bàn. Bịch một tiếng,
cái bàn bị chặt đứt bằng phẳng như dao cắt vậy.
_ Vơ công thiếu hiệp thực kinh nhân. Tại sao lại đi làm thái giám?
_ Tôi yêu một cung nữ, nên hằng đêm vào cấm thành tâm t́nh với nàng.
Chẳng may truyện đổ bể, tôi hút bị giết. May có người cứu tôi thoát nạn. Người
ấy khẩn khoản yêu cầu tôi cứu bệ hạ. V́ vậy tôi giả thái giám đến đây.
Nhà vua mặc quần áo rồi, nói:
_ Chúng ta ra ngoài kia nói truyện.
Tự-Mai cùng nhà vua sóng đôi ra trước án thư. Nó rót chén sâm thang
trao cho nhà vua:
_ Bệ hạ mới tắm xong, thân thể lạnh, uống bát sâm thang này cho khỏe
đă.
Nhà vua tuyệt không thấy Tự-Mai có ác ư, ông yên tâm bưng bát sâm
thang uống. Tự-Mai trải cuốn trục có h́nh Lư thái phi ra, hỏi nhà vua:
_ Tại sao bệ hạ lại phải chờ lúc đêm khuya thanh vắng mới dám ôm
h́nh Lư thái phi vào ngực để tỏ ư thương cảm? Tại sao bệ hạ là người con cực có
hiếu. Trong khi thái hậu ghét Lư phi, mà bệ hạ lại yêu thương Lư phi hơn mẹ đẻ?
_ Trẫm cũng không biết nữa. Thiếu hiệp hăy giải thích cho trẫm biết
đi.
_ Giản dị lắm. V́ bệ hạ do Lư thái phi sinh ra. Mẹ con cùng gịng
máu, nên cả bệ hạ lẫn Lư thái phi đều thương yêu nhau.
_ Trẫm không tin.
Tự-Mai cười nhạt:
_ Tôi có đủ chứng cớ.
_ Thiếu hiệp cứ nói.
_ Tôi nhắc lại, tôi đến đây để thương lượng. Nếu tôi có đủ bằng
chứng bệ hạ do Lư thái phi sinh ra, và hiện đang có âm mưu sát hại bệ hạ với Lư
thái phi. Bệ hạ phải thuận với tôi ba điều.
_ Người cứ nói.
_ Điều thứ nhất, bệ hạ triệt trọng binh ở Nam-thùy, bỏ hẳn tham vọng
đánh chiếm Đại-lư, Đại-Việt, hầu dân hai tộc Hán, Việt sống trong thương yêu
nhau.
_ Điều đó trẫm vẫn ước mơ. Chỉ có thái hậu với một vài đại thần muốn
mở rộng Nam-thùy mà thôi. Hiện nay trẫm đă trưởng thành, nhưng quyền thái hậu
vẫn giữ, điều này trẫm không thực hiện được.
_ Dễ! Tôi có cách giúp bệ hạ có thực quyền của ông vua.
_ Điều này rất khó. Trước kia tể tướng Khấu Chuẩn đă làm rồi, nhưng
thất bại.
_ Xưa khác, nay khác.
_ Xưa thực quyền do tiên đế. Thái-hậu chỉ trợ giúp mà c̣n không làm
ǵ nổi. Huống hồ nay văn vơ bá quan đều do Thái-hậu bổ nhiệm cả. Lại nữa,
Thái-hậu dùng dư đảng Nhật-hồ xử dụng độc chưởng khống chế từ ngoài triều cho
đến nội cung.
_ Thế nhưng độc chưởng trở thành vô dụng với chúng tôi. Bệ hạ có nhớ
việc cách nay mấy tháng Thái-hậu dùng chưởng này đánh thích khách, không những
không hại được thích khách, mà c̣n bị độc chất chạy ngược trở lại, suưt mất mạng
không?
_ Trẫm nghe biết vụ đó. Thái-hậu tấn công người ấy ba chưởng. Người
ấy vô t́nh đỡ, chứ không chủ đánh lại. Nếu người ấy đánh thực, e Thái-hậu lâm
nguy rồi.
- Sự thực không phải vậy. Người ấy vào cung v́ việc khác, chẳng may
gặp Thái-hậu, bị Thái-hậu tấn công người ấy tự vệ mà thôi.
- Trẫm nghĩ khác, có người muốn cảnh cáo Thái- hậu, mới bầy kế để
người ấy nhập cung, rồi phối trí cho gặp Thái-hậu, để Thái-hậu biết rằng độc
chưởng không c̣n là vô địch nữa.
Tự-Mai nghĩ thầm:
_ Thiếu niên này là học tṛ của Định-vương có khác. Y thông minh
thực, đoán ra thâm ư của anh cả với Định-vương. Trong khi ḿnh phải chờ tới khi
anh Thông-Mai nói mới biết.
_ Bệ hạ minh mẫn ít ai bằng. Nhưng cái minh mẫn không có chỗ phát
triển cho trăm họ nhờ.
_ Đúng thế. Trẫm v́ đạo hiếu mà tự giới hạn ḿnh. Trẫm c̣n trẻ mà.
À, người có biết vơ công của kẻ đối chưởng với thái hậu không? Vơ công ấy của
môn phái nào? Ai đă đối chưởng với Thái-hậu đêm đó?
_ Người sáng chế ra nội công đó họ Trần tên Tự-An.
_ Ủa! Y là người Việt. Hồi Thái-hậu mới lên cầm quyền, có sai sứ
sang mời y làm nguyên soái đánh Tây-hạ. Y đuổi sứ về. Trẫm nghe nói, y là bác
học về vơ thuật đương thời. Người có quen biết y không?
_ Không những quen, mà c̣n rất thân nữa.
_ Thân đến độ nào?
_ Ông ấy là bố tôi.
_ À, vậy kẻ đối chưởng với Thái-hậu là thiếu hiệp ư?
_ Đúng thế.
Nhà vua ngồi ngay ngắn lại:
_ Thiếu hiệp biết xử dụng vơ công khắc chế Chu-sa ngũ độc chưởng.
Thế thiếu hiệp có thể giải được vĩnh viễn độc chưởng này không?
_ Tôi không làm được, nhưng có hai người rất thân với tôi làm được?
_ Trẫm cũng bị trúng độc này. Liệu thiếu hiệp có thể nhờ người trị
giúp trẫm không?
_ Được. Nhưng...
_ Điều kiện ǵ?
_ Tôi đă nói rồi.
_ Được rồi! Trẫm hứa, nếu trẫm nắm thực quyền, trọn đời trẫm sẽ
triệt trọng binh ở Nam-thùy, không bao giờ xâm lấn Đại-Việt.
_ Đại-lư nữa.
_ Dĩ nhiên. Đại-Lư, Đại-Việt cũng thế cả. Nơi đó tộc Việt sống. Trẫm
sẽ thay đổi hết bọn quan lại Nam-thùy cũng như trong triều chủ trương gây hấn
giữa hai tộc Việt-Hán. Nhưng điều này hơi khó. Cần phải có sự tương thuận giữa
hai nước Tống-Việt. Bây giờ trẫm hứa với người, trong khi bên Đại-Việt gây hấn
th́ sao?
Tự-Mai bật cười:
_ Kể từ khi vua Đế-Minh chia thiên hạ làm hai. Nam cho tộc Việt. Bắc
cho tộc Hán. Có bao giờ tộc Việt hướng lên Bắc gây rối không?
_ Được rồi. Trẫm tin người, điều kiện thứ nh́ là ǵ?
_ Mở cửa biên giới, cho dân hai nước tự do thông thương, hầu kết
chặt t́nh Hán-Việt đều cùng một tổ. Như vậy t́nh thân hai tộc sẽ được nối tiếp,
sau này khó có thể xẩy ra chiến tranh.
_ Thiếu hiệp thông minh thực. Hai đề nghị đều hợp ư trẫm. Giá thiếu
hiệp làm vua Đại-Việt, th́ Hán-Việt sẽ hoà thuận đời đời. C̣n đề nghị thứ ba?
_ Công nhận quốc hiệu Đại-Việt, cũng như niên hiệu của Đại-Việt
hoàng đế.
_ Khi trẫm đă muốn Hoa-Việt sống trong t́nh anh em, dĩ nhiên phải có
điều này. Nào bây giờ người hăy chứng minh rằng Lư thái phi sinh ra trẫm đă.
_ Được, tôi v́ bệ hạ mà nói.
|