Thông-Mai quát lên:
_ Em dám căi lệnh bố ư?
Tự-Mai ngồi im, v́ nó biết xưa nay mỗi khi đại hiệp Tự-An truyền
lệnh ǵ cho các con, thường ông suy tính rất kỹ, nên dù cho Thông-Mai, Thanh-Mai
cũng chỉ biết líu ríu thuân theo. Bây giờ ông ra lệnh cho nó ứng tuyển pḥ mă
tuy là việc nhà, nhưng có liên hệ với vận mệnh đất nước. Nó cúi đầu nói nhỏ :
_ Dù có ứng tuyển, khi lên đài em cũng giả thua.
Nó nghĩ thầm:
_ Ở đây có nhị sư huynh, vai lớn hơn anh Thông-Mai. Nhị sư huynh dám
v́ t́nh yêu đột nhập cấm thành cứu Khấu Kim-An ra. Ḿnh nên nhờ nhị sư huynh
bênh vực, th́ may ra tai qua nạn khỏi.
Nó đưa mắt nh́n Bảo-Dân, Kim-An. Bảo-Dân ǵ mà không hiểu ư nó,
chàng lắc đầu:
_ Việc ǵ liên quan đến môn phái th́ ta là sư huynh, lớn hơn
Thông-Mai, có thể quyết đoán. C̣n việc này là việc nhà, sư huynh không có quyền.
Chợt Tự-Mai nhớ lại lời Lư thái phi, Thuận-Tường dặn nó bằng mọi
cách phải ứng thí pḥ mă, thắng anh hùng thiên hạ, bằng không, vĩnh viễn mất
Thuận-Tường. Nó cúi mặt ngồi im, làm như ngoan ngoăn nghe lời anh. Bảo-Dân,
Thông-Mai đều ngạc nhiên về thái độ tuân phục dễ dàng của cậu em phá trời.
Bảo-Ḥa móc trung túi ra hai bức thư. Nàng đưa một bức cho Lê Văn:
_ Thư của sư bá gửi cho em. Em hăy đọc kỹ, thi hành lệnh của người.
Lê Văn kinh hăi, vội ngồi lui lại, sửa quần áo ngay thẳng, hai tay
cung cung kính kính tiếp thư, rồi bóc ra đọc. Nó ngẩn người, v́ bên trong chỉ có
một tấm thiếp:
« Bố ủy cho chị Bảo-Ḥa truyền đến con một mệnh lệnh. Lệnh này không
thể thay đổi, v́ có liên quan đến vận mệnh tộc Việt. Con phải tuyệt đối tuân
theo»
Lê Văn gấp thư bỏ vào túi, rồi nói với Bảo-Ḥa:
_ Bố em dạy phải nghe lời chị. Bây giờ chị trở thành bố em rồi. Chị
nói ǵ em cũng phải nghe. Nhưng đừng ỷ làm lớn bắt nạt em. Sau này lỡ bị bệnh em
bắt ăn ba bát ớt hiểm.
Nh́n ánh mắt Lê Văn, Bảo-Ḥa nhớ lại ngày nàng với Thanh-Mai,
Mỹ-Linh tới Vạn-thảo sơn trang trị bệnh. Hồng-Sơn bắt Mỹ-Linh phải thắng Lê Văn
ông mới cho ra về. Lê Văn bèn giả thua. Sau nó bầy ra cuộc đấu, hễ Mỹ-Linh bại,
th́ nàng với Bảo-Ḥa phải ăn một bát ớt. Quả nhiên Mỹ-Linh bại. Lê Văn đem ớt
khô bắt mọi người ăn. Khi ăn vào, Bảo-Ḥa thấy ớt ngọt chứ không cay. Sau này
nàng mới biết thay v́ đem ớt ra, nó đem kỷ tử cho chị em nàng ăn cùng với thuốc
giải độc.
Bây giờ thấy nó làm ra vẻ ngoan ngoăn, nàng ph́ cười:
_ Cũng chẳng có ǵ lạ cả. Sư bá nhờ chị hỏi vợ cho cậu mà thôi.
Lê Văn nghĩ thầm:
_ Tự-Mai bị Trần sư bá sai anh Thông-Mai bắt ứng tuyển pḥ mă. Bây
giờ tới bố nhờ chị Bảo-Ḥa truyền lệnh cho ḿnh. Nếu ḿnh làm pḥ mă th́
Nong-Nụt sẽ đau khổ lắm. Chị Bảo-Ḥa vốn cứng mà dễ, ḿnh cứ lèo nhèo, may ra
thoát nạn.
Nghĩ vậy, Lê Văn mở to mắt ra nh́n Nong-Nụt:
_ Hỏi vợ à? Em chưa đủ lớn mà? C̣n nhóc con, cưới vợ người ta cười
chết. Chị biết không, cưới vợ sớm khi chân-nguyên chưa đủ, sẽ đi đến chết non.
Bố em cũng đă t́m ra rằng, tuổi con gái lấy chồng tốt nhất là hai mươi đến hai
mươi lăm. Con trai th́ hai mươi lăm trở lên. Bây giờ em mới mười bẩy, c̣n lâu
mới được lấy vợ.
Nó làm bộ gật gù:
_ Thôi em đồng ư lấy vợ, nhưng bẩy năm nữa.
_ Tục ngữ Việt nói: Nữ thập tam, nam thập lục. Chị có bắt em cưới
vợ tức thời đâu? Chị mới hỏi mà thôi. Hỏi khác với cưới nhiều chứ.
_ Khổ quá chị ơi! Hai cặp gị của em là gị ngựa, thích chạy, mà hỏi
vợ ngay, có khác ǵ ngựa què chân không? Con là nợ, vợ là oan gia, em vợ là tiên
nga, bà già vợ là khỉ đột.
Lê Văn khác Tự-Mai. Tự-Mai khôn ngoan, mưu trí hơn, nhưng
lại hay dấu kín tâm tư. C̣n Lê Văn, nó bồng bột, ồn ào. Nghe Bảo-Ḥa nói, nó
hiểu liền:
_ Chắc chắn việc này do Khai-Quốc vương bàn với sư bá Tự-An và bố
ḿnh đây. Các cụ muốn ḿnh với Tự-Mai ứng tuyển làm pḥ mă Tống. Ḿnh phải thoát
ra mới được. Bằng không Nong-Nụt sẽ đau khổ không ít.
Nó nắm lấy tay Bảo-Ḥa:
_ Thực hả bà chị tiên nữ?
_ Thực.
Nó chỉ Nong-Nụt:
_ Thôi được, em đồng ư hỏi vợ. Vậy bà chị phải nhờ Thuận-Thiên hoàng
đế đứng ra hỏi cô bé này cho em. Em với nàng đă đính ước trăm năm rồi. Nàng vừa
xinh đẹp, vừa ôn nhu văn nhă, công chúa Huệ-Nhu sao sánh kịp.
Nó quay lại nói một tràng tiếng Thái với Nong-Nụt. Nong-Nụt cúi
xuống, mặt đỏ bừng lên. Mọi người đều phục Lê Văn thông minh, v́ trên đường từ
Biện-kinh về đây, có hơn mười ngày mà Lê Văn đă học được khá nhiều tiếng Thái.
Nong-Nụt đến trước Bảo-Ḥa, hai tay chắp lại để ngang trán cúi xuống
vái ba vái, rồi nói mấy câu nhẹ như gió thoảng.
Lê Văn dịch :
_ Em tên An-Nan Tam-gia La-sun Nong-nụt xin tham kiến tiên cô. Mong tiên cô hoá
phép cho em được kết hôn với Lê Văn.
Bảo-Ḥa hỏi:
_ Em bao nhiêu tuổi rồi? Em đă có phép của phụ huynh chưa mà dám đi
với Văn đệ.
Lê Văn dịch lại. Nong-Nụt lại nói một tràng nữa. Lê Văn dịch:
_ Em mất liên lạc với huynh trưởng. Nhưng huynh trưởng biết Văn
huynh cứu em chắc người không mắng đâu.
Bảo-Ḥa hỏi:
_ Nếu em làm vợ Văn đệ, em có chịu về Đại-Việt ở không?
Lê Văn dịch. Nong-Nụt nói, Lê Văn dịch:
_ Phận gái chữ ṭng, em nguyện theo Lê Văn cả đời.
Bảo-Ḥa lắc đầu, th́nh ĺnh nàng nắm lấy tai Lê Văn. Nó la làng:
_ Ái đau.
_ Dám qua mặt bà chị! Vừa rồi em nói với Nong-Nụt rằng: Chị là tiên
giáng trần. Nong-Nụt cầu ǵ th́ xin chị giúp cho. Nong-Nụt nói với chị rằng: Tấu
lạy tiên cô, xin tiên cô giúp cho em mau gặp huynh trưởng. Em dám dịch láo. Câu
sau em dịch rằng Tiên cô này vơ công cao cường, lại tốt bụng. Nong-Nụt đáp Em
thực may mắn, không ngờ đi sứ gặp tiên cô.
Lê Văn bị bại lộ mưu cơ, nó xấu hổ cười trừ.
Từ lúc đoàn tùy tùng Ngô Quảng-Thiên vào Chu-các, Bảo-Ḥa thấy có
một thiếu nữ hơi khác Hán, Việt, nhưng đẹp huyền bí, với đôi mắt to đen, mũi
cao. Nàng chưa biết là ai, bây giờ nàng mới hỏi:
_ Em gặp nàng ở đâu?
Lê-Văn chưa kịp trả lời, Bảo-Ḥa đă nghĩ ra:
_ À, nếu nàng là công chúa Xiêm th́ thuộc gịng họ An-Nan Tam-gia
La-sun. C̣n tên nàng là Nong-Nụt phải không?
Bảo-Hoà cũng dùng tiếng Thái nói truyện với Nong-Nụt. Cả hai cùng
dùng một thứ ngôn ngữ nhẹ như tiếng chim, trong như tiếng hạc bay qua. Tuy Lê
Văn đă học tiếng Thái, nhưng chưa làm bao. Nó chỉ hiểu lờ mờ câu truyên giữa hai
người.
Chợt Bảo-Ḥa tỉnh ngộ:
_ Ḿnh thua trí thằng em này mất rồi. Hồng-Sơn sư bá nhờ ḿnh truyền
lệnh bắt nó ứng tuyển pḥ mă. Không ngờ nó nhanh miệng cậy ḿnh hỏi công chúa
Xiêm cho nó. Thực hỏng bét.
Nàng lắc đầu:
_ Nhưng sư bá cậy chị giúp em làm pḥ mă Tống. Chị khó có thể chiều
ư em đươc. Vấn đề trọng đại lắm, chứ không thường đâu. Ta cứ dấu đừng cho
Nong-Nụt biết.
Tính Lê Văn ưa khôi hài, nó mở to mắt méo miệng trêu Bảo-Ḥa:
_ Tiên cô ơi! Điều này không ổn! Chỉ có một ḿnh công chúa Huệ-Nhu,
mà ḿnh đă có anh Tự-Mai ứng tuyển rồi. Không lẽ em với anh Tự-Mai đánh nhau. Em
nói thực, em đánh không lại Tự-Mai đâu.
Khấu Kim-An bật cười:
_ Lê công tử khỏi lo. Lưu hậu tuyển đến mười bẩy tiểu thư con quan
nhan sắc diễm lệ, ôn nhu văn nhă, văn hay chữ tốt cùng công chúa Huệ-Nhu thành
mười tám. Lê công tử cùng Tự-Mai cứ ứng tuyển, một người thành pḥ mă, một người
làm rể tể tướng cũng được chứ có sao đâu?
_ Không, em để anh Tự-Mai làm pḥ mă Tống. Em làm pḥ mă Xiêm hay
hơn, khỏi mất công đấu vơ lôi thôi.
Nó quay lại nh́n Tôn Đản:
_ C̣n anh Đản, để ảnh làm pḥ mă Đại-lư.
Ngô Quảng-Thiên bật cười:
_ Tiên đế Đại-lư băng hà rồi. Các công chúa đều đă thành gia thất.
C̣n công chúa lớn nhất của đương kim hoàng đế mới năm tuổi.
Lê Văn biết mối t́nh giữa Ngô Cẩm-Thi với Tôn Đản, nó càng trêu già:
_ Năm nay anh Đản mới mười tám tuổi. Mười năm nữa hai mươi tám tuổi,
công chúa Đại-lư mười sáu tuổi, đẹp đôi chán. Khai-Quốc vương hai mươi tám tuổi
mới cưới sư tỷ Thanh-Mai đấy thôi. Lại nữa bố em năm mươi ba, mẹ Huệ-Phương mới
hai mươi hai, vẫn đẹp đôi như thường.
Bảo-Ḥa biết nếu ḿnh đấu vơ mồm với Lê Văn, muôn ngàn lần không
phải đối thủ của nó. Nàng lờ đi không trả lời, tay vẫy Tôn Đản:
_ Phụ thân em cũng ủy cho chị hỏi vợ cho em. Giống như trường hợp
Tự-Mai, Lê Văn, em phải ứng tuyển pḥ mă Tống.
Bảo-Ḥa đưa thư của Tôn Trung-Luận cho Tôn Đản, rồi nghiêm mặt:
_ Thể lệ tuyển pḥ mă như sau: Mỗi châu sơ tuyển hai người. Tổng
cộng hai trăm bẩy mươi chín người. Về kinh, sẽ tuyển lấy mười tám người. Mười
tám người đó coi như trúng cách, được vào triều kiến thiên tử. Thiên-Thánh hoàng
đế ra đề thi cuối cùng tại sân rồng. Ai đỗ đầu sẽ được gả công chúa Huệ-Nhu. C̣n
lại ai đỗ thứ nh́ sẽ được chọn một trong mười bẩy tiểu thư trước. Sau đó tới
người đậu thứ ba. Ai đậu hạng mười tám phải lấy cô c̣n lại.
Thuyền sang Nam-ngạn Trường-giang. Bảo-Ḥa cung kính trao cho Ngô
Quảng-Thiên một hộp thuốc:
_ Thưa sư bá đây là thuốc giải Chu-sa ngũ độc chưởng. Sư bá cùng ba
vị sư huynh dùng tạm. Đợi sau khi đi sứ về anh Thiệu-Thái sẽ trị tuyệt nọc độc
cho sư bá. C̣n sư tỷ Cẩm-Thi, cháu cần sư tỷ giúp đỡ cho ít việc. Mong sư bá để
sư tỷ đi với chúng cháu.
Ngô Quảng-Thiên cầm b́nh thuốc, rồi cười:
_ Cảm ơn quận chúa. Trên đời lăo phu có hai mối hận. Một là không
khôi phục được nghiệp lớn vua Trưng. Hai là bị hai tên sư đệ Đào Tường-Phúc, Chu
Bội-Sơn phản, làm cho thân bại danh liệt. Bây giờ đă có thuốc giải trong tay.
Hơn nữa trên đường từ kinh về đây, công tử Trần Tự-Mai truyền cho lăo phu phương
pháp đẩy chất độc trở lại người đối thủ khi bị chúng dùng Chu-sa ngũ độc chưởng
tấn công. Lăo phu phải kiếm hai tên sư đệ để trả hận.
Bảo-Ḥa vội an ủi ông:
_ Việc trả thù bất cứ lúc nào sư bá không làm được. Hiện đang có sứ
đoàn Đại-Việt, Xiêm-la sang Tống. Mặt nổi chỉ có mấy người, trong khi mặt ch́m
ḿnh huy động hàng ngh́n người. Nếu sư bá t́m hai lăo trả thù e gây trấn động vơ
lâm Trung-thổ, không lợi cho Đại-Việt.
Ngô Quảng-Thiên gật đầu:
_ Lăo phu quên mất. Được, đợi khi sứ đoàn về rồi, lăo phu mới ra
tay.
Bảo-Ḥa cung kính nói với Triệu Liên-Phương:
_ Thưa mợ, cháu đă giải cứu mợ khỏi cấm thành nhà Tống. Bây giờ mợ
nên trở về Đại-Việt cùng với Ngô sư bá.
Triệu Liên-Phương lạnh lùng gật đầu.
Sau khi Ngô Quảng-Thiên cùng vợ và ba con trai lên ngựa hộ tống
Triệu Liên-Phương đi rồi, Bảo-Dân cùng Bảo-Ḥa bàn truyện triều đ́nh nhà Tống.
Thông-Mai nói:
_ Theo chỉ dụ của Khai-Quốc vương, cần đạt tới bằng này vấn đề: Một
là kết thân với triều Tống trong thế anh em, chứ không chịu để họ coi như một
thứ phiên thần. Hai là kết thân với vơ lâm, nhân sĩ Trung-nguyên. Ba là tỏ cho
triều Tống biết rằng, nếu họ bỏ thái độ trịch thượng, họ sẽ có cả tộc Việt là
bạn thân, khỏi lo lắng Nam-thùy, rảnh tay chỉnh đốn Bắc-thùy. Nếu họ tiếp tục
gây hấn với ta, họ sẽ có kẻ thù ghê gớm. Bốn là những biên thần, đại thần Tống
chủ trương xâm lăng Đại-Việt, Đại-lư, cần làm cho họ biết sức mạnh mà lui đi th́
thôi. Bằng không ta tung tin hăm hại, cô lập. Hoặc cho người ám sát vợ con, bố
mẹ. Kể cả việc đào mồ cuốc mả.
Sau khi bàn đi tính lại, Bảo-Ḥa đi đến kết luận:
_ Trong triều Tống hiện có hai phe. Phe Lưu hậu chủ trương thôn tính
Đại-Việt. Phe Định-vương chủ trương thân Đại-Việt. Vậy cần giúp phe Định-vương.
Lưu hậu đựa vào dư đảng bang Nhật-hồ cùng Hồng-thiết giáo Đại-Việt, dùng Chu-sa
ngũ độc chưởng khống chế quần thần. Sau khi đối ba chưởng với Tự-Mai, Lưu hậu
biết trên thế gian này có thứ vơ công khắc chế với Chu-sa ngũ độc. Mà thứ vơ
công đó của nhóm thân Định-vương. Như vậy tham vọng mở lănh thổ xuống Nam sẽ
giảm đi.
Tự-Mai mở chiếc hộp Lư thái phi trao cho nó lấy ra một tập sách:
_ Lư thái phi trao cho em chiếc hộp này. Trong hộp có chứa một yếu
điểm của Lưu hậu, ta cần t́m cho ra một vài chứng cớ nữa rồi mới xuống tay được.
Bà cũng ghi chú cho ta tất cả tổ chức mật nhất của Lưu hậu. Em đă đọc kỹ. Chị
Bảo-Ḥa, chị cần ǵ?
Bảo-Ḥa đáp:
_ Chân tay Lưu hậu có bốn nhóm. Nhóm Trường-giang thất quỷ, đă qui
phục Nam-triều rồi. Nhóm bang Nhật-hồ, biến thành bang Hoàng-đế, theo
Định-vương. Nhóm thứ ba do hai lăo Tôn Đức-Khắc, Lê Lục-Vũ đang thống lĩnh mười
trưởng lăo bang Nhật-hồ. Hai lăo này trước ẩn thân làm thị vệ. Nay nhân
Định-vương vắng nhà, Lưu hậu phong cho Tôn Đức-Khắc thống lĩnh cấm quân, thị vệ.
C̣n Lê Lục-Vũ lĩnh Nam-biên kinh lược sứ tức tổng chỉ huy quân đội đối đầu với
ta. Hai lăo cùng mười trưởng lăo đang theo sứ đoàn. Ta cần t́m cho ra tông tích
hai lăo này. Nhóm thứ tư gồm hai lăo Sử-vạn Na-vượng, Khiếu Tam-Bản. Hai lăo
hiện thay vào chỗ của Tôn, Lê chỉ huy tế tác cho Lưu hậu.
Tự-Mai chỉ tập sách trong tay:
_ Có đây rồi! Tôn Đức-Khắc tên thực là Đào Tường-Phúc. Lê Lục-Vũ là
Chu Bội-Sơn.
Từ Bảo-Dân cho tới Bảo-Ḥa đều bật lên tiếng suưt xoa:
_ Rút cục ta đă t́m ra hai tên tả, hữu hộ pháp của Nhật-Hồ lăo nhân.
Tôn Đản thuật xong những ǵ năm trẻ đă làm từ khi theo Triệu Huy đi Biện-kinh.
Đoạn dưới đây xin thuật tiếp việc sứ đoàn đến Biện-kinh.
Sau khi tường thuật cho Khai-Quốc vương biết hết hành trạng của năm
ông thiên lôi, Tôn Đản tiếp:
_ Chị Bảo-Ḥa đưa ra ư kiến làm cho hai lăo Tôn, Lê thất bại. Như
vậy Lưu hậu sẽ cách chức hai lăo để lấp sự lỗi của ḿnh. Hai lăo bị thất sủng ắt
quay ra phản bà. C̣n hai lăo Sử, Khiếu, ta t́m cách vu cho chúng làm đạo tặc.
Khai-Quốc vương gật đầu:
_ Bảo-Ḥa trí tuệ thực không đợi tuổi. Nó tổ chức bắt mười trưởng
lăo bang Nhật-hồ dễ dàng, lại phối trí cho Bảo-Dân, Lê Văn trêu cho hai lăo Tôn,
Lê hoá điên hoá khùng. Tuyệt.
Thanh-Mai hỏi:
_ Thế sau khi bắt hết các trưởng lăo bang Nhật-Hồ rồi, tại sao
Tự-Mai lại về kinh một ḿnh?
_ Chị Bảo-Ḥa sai Tự-Mai về kinh trước, tường tŕnh mọi việc cho
Định-vương cùng Lư thái phi. Cuối cùng chỉ có em với Lê Văn, Nong-Nụt vu vạ cho
hai lăo Sử, Khiếu.
Thiệu-Thái hỏi:
_ Khi chúng ta qua Tương-dương, thấy bảng niêm
yết truy tầm năm người là Bảo-Hoà, Thông-Mai, Tôn Đản, Lê Văn, Tự-Mai. Sau đó ít
giờ bảng lại đổi ra truy tầm hai lăo Sử-vạn Na-vượng với Khiếu Tam-Bản là nguyên
do tại sao?
Lê Văn thở dài:
_ Đây là điều mà chị Bảo-Hoà muốn điên đầu lên được. Rơ ràng bọn em
đến Kinh-châu mục đích vu hăm hai lăo Sử, Khiếu làm đạo tặc. Bọn em hành sự bí
mật đến thần không biết, quỷ không hay. Không ngờ mới tới nơi đă thấy h́nh treo
khắp nơi truy tầm.
Khai-Quốc vương cau mặt:
_ Trong chúng ta ắt có gian tế của Tống. Việc niêm yết truy tầm
không phải do kinh lược sứ, mà do Lưu hậu. Phải t́m cho ra con rắn ẩn thân trong
chúng ta mới được.
Lê Văn tiếp:
_ Đêm, Đản với em đột nhập dinh kinh lược sứ trộm bảo vật của sứ
đoàn Xiêm. Bọn em cố ư làm lộ ra, sau đó trong khi đấu vơ với quan quân, ṛi vờ
bị đánh gẫy kiếm. Trên kiếm ghi tên hai lăo Sử-vạn và Khiếu. Bọn chúng em bỏ
chạy, chỉ có một vơ quan đuổi theo. Vơ công y rất cao cường, nhưng dường như y
đánh cầm chừng. Bằng không em mất mạng rồi. Không hiểu sao hôm sau có bảng niêm
yết h́nh hai lăo Sử, Khiếu là đạo tặc.
Trong khi Lê Văn, Tôn Đản nói truyện, th́ Bảo-Dân, Thanh-Mai cứ nh́n
nhau mỉm cười. Khai-Quốc vương hỏi vương phi:
_ Có sự ǵ lạ không?
Thanh-Mai bẹo tai Lê Văn. Nó vờ kêu lên:
_ Ối! Ỷ là sư tỷ ăn hiếp người ta.
_ Không những bẹo tai, chị c̣n đánh què nữa.
_ Đánh gẫy xương chăng? Em không sợ đâu. Em tự bó bột, ba bẩy hai
mươi mốt ngày là khỏi. À, nhưng em tội ǵ ?
_ Tội ǵ? Trong khi đấu với viên vơ quan đó, em có biết chức tước y
không ?
_ Bọn binh lính gọi y bằng Tư-mă. Th́ ra y là Tư mă Kinh-châu. Ái
chà, chức quan y lớn thực.
_ Vơ công, chiêu số y ra sao ?
Lê Văn nhắm mắt suy nghĩ, rồi nói:
_ Y xử dụng vơ công Thiếu-lâm, nhưng dường như nội lực giống nội lực
Đông-a. Ừ, phải rồi, nội lực y cao thâm khôn lường, hơi khác nội lực sư tỷ
Thanh-Mai một chút.
|