_ Tự-Mai này. Có lẽ chị sẽ mở vơ đài ngay ở phủ Khai-phong, chứ không cần về Thăng-long.
            Tự-Mai bật cười:
            _ Như vậy e rằng Công-chúa Huệ-Nhu ế chồng mất. Người ta ắt đổ xô sang vơ đài của chị.
            _ Chị mở vơ đài, nhưng không phải để tuyển phu.
            _ Vậy để tuyển ǵ đây?
            _ Tuyển lấy mấy cậu em. Cậu nào cũng phải ngoan như Tự-Mai, Lê Văn hay Thuận-Tông, Thiện-Lăm.
            Tôn Đản bật cười:
            _ Ngô tiểu thư mắng vốn bốn chú phá phách đấy. Trên đời này nếu có cậu em nào phá phách nhất, cũng c̣n thua bốn chú.
            Lê Văn nhăn mũi trêu Tôn Đản:
            _ Cái anh Đản nói như vậy mà không sợ méo mồm ư? Bọn này phá phách theo lệnh của anh. Anh mới chính là chúa đảng phá trời.
            _ Ta làm chúa mộc vị, chúa bù nh́n. C̣n thực ra th́ là Tự-Mai với Lê Văn.
            Triệu Huy xen vào:
            _ Tôn công tử nói đúng đó.
            Có tiếng vó ngựa lộp cộp. Từ phía sau hai kị mă phi như bay. Một người mặc áo da mầu nâu. Một người mặc áo da mầu xám. Hai người tới gần bọn Tôn Đản, th́ gh́ cương cho ngựa chạy chậm lại. Người áo nâu cung tay hành lễ quân cách với Triệu Huy:
            _ Hai chúng tôi là Tuyên-ứng sứ Lao Trấn và Tuyên-khánh sứ Hầu Định. Chúng tôi muốn thưa truyện với Triệu đại nhân.
            Nói rồi hai người tŕnh ra hai tấm thẻ bài. Triệu Huy hiện đă lên tới Chiêu-thảo-sứ, một chức quan khá lớn trong hàng vơ phẩm, nhưng y vẫn là quan ở ngoài. C̣n hai tên Lao Trấn, Hầu Định tuy chỉ tới Tuyên-ứng, Tuyên-khánh, đẳng trật cách xa nhau. Nhưng bọn chúng là vơ quan hầu cận hoàng đế. V́ vậy Huy phải nể v́. Huy cầm thẻ bài xem sơ rồi trả chúng.
            Tuyên-ứng Lao Trấn nói:
            _ Chúng tôi được chỉ dụ của Thái-hậu giám sát Ngô Cẩm-Thi. Dụ ban ra rằng, khi y thị rời khỏi Khúc-giang, phải bắt trở về. Y thị không về, th́ giết không tha. Lúc y thị rời Khúc-giang với đại nhân. Chúng tôi tưởng chỉ rời trấn ít dặm. Không ngờ cho đến hôm nay là bẩy ngày. Xin đại nhân cho biết y thị định đi đâu?
            Triệu Huy liệu chừng hai tên này chưa biết cuộc liên kết giữa Khai-Quốc vương với Định-vương. Y đáp:
            _ Tôi được chỉ dụ của Định-vương đưa Ngô tiểu thư về kinh, thi hành sứ mạng quan trọng.
            Hầu Định nói như ra lệnh:
             _ Xin đại nhân hiểu cho. Bắt buộc tôi phải cản trở. Nếu tôi không làm tṛn sứ mệnh của Thái-hậu, e mạng sống không c̣n cũng chẳng tiếc. Nhưng tính mệnh toàn gia e nguy trong sớm tối.
            Khi Triệu Huy nhận chỉ dụ đưa Ngô Cẩm-Thi về kinh, y đă được Định-vương cho biết dọc đường sẽ gặp nhiều sứ giả của Lưu hậu cản trở. Trường hợp này y cứ để Tự-Mai phản ứng. Nghĩ vậy y nói:
            _ Nếu hai vị đă nói vậy, xin cứ tùy tiện.
            Hai gă Hầu, Lao không ngờ Triệu Huy đồng ư dễ dàng như vậy. Triệu Huy quay ngựa lại nói với Ngô Cẩm-Thi:
            _ Ngô tiểu thư! Tôi được chỉ dụ vương gia đưa tiểu thư về kinh. Nhưng hai vị đây là Điện-tiền thị vệ lại tuân chỉ Thái-hậu cấm tiểu thư rời Khúc-giang. Tôi không biết phải giải quyết ra sao.
            Tự-Mai đứng ngoài nghe hai gă Lao, Hầu đối đáp với Triệu Huy, nó đă ứa gan. Nó nói với Triệu Huy:
            _ Khi Triệu đại nhân nhận chỉ dụ của Định vương, anh em chúng tôi cũng có mặt, cùng nghe thấy. Bây giờ hai tên này cản trở thực vô lư. Chúng tôi chỉ biết Triệu đại nhân mà thôi. C̣n hai gă kia biết đâu chẳng là gian tế.
            Hầu Định quát:
            _ Tên ôn con kia, thế lệnh bài của Thái-hậu là ǵ đây?
            Lê Văn cười nhạt:
            _  Lệnh bài đó không chừng là đồ giả. Để ta coi lại xem đă.
            Nói rồi nó tiếp lệnh bài của hai gă Thị-vệ xem đi xem lại rồi bỏ vào túi:
            _ Ta chưa thấy lệnh bài của Thái-hậu bao giờ, nên nào có biết thực giả ra sao. Bây giờ thế này: Hai vị cùng chúng ta tới Kinh-châu vào yết kiến quan Tư-mă, để quan Tư-mă phân biệt chân giả.
            Gă Lao nổi cơn điên lên:
            _ Đưa trả lệnh bài ngay. Bằng không ta giết mi liền.
            Gă xuất chiêu ưng trảo chụp Lê Văn. Nó không tránh, chĩa ngón tay trỏ ra điểm hai cái véo, véo trúng huyệt Khúc-tŕ. Tay gă Lao tê liệt không cử động được. Gă kinh hoàng định há miệng chửi, th́ nó điểm tiếp vào hai huyệt Hạ-quan, miệng gă cứng đơ không há ra được.
            Gă Hầu kinh hăi phóng chưởng tấn công Lê Văn. Tự-Mai vung chưởng đỡ. Binh một tiếng, người gă Hầu bay bổng lên cao, rơi xuống trước ngựa Tôn Đản. Tôn Đản điểm vào huyệt Hoàn-khiêu, Kiên-ngung y. Chân tay y tê liệt, y rơi xuống đất đến bộp một tiếng.
            Thuận-Tông lấy roi ngựa vung lên quấn quanh người gă. Nó giật mạnh, người gă bay bổng lên cao, rơi xuống lưng ngựa ḿnh, y như gă nhảy lên vậy. Gă tức quá miệng hét be be:
            _ Mấy tên ôn con kia, bọn mi định làm ǵ ta đây?
            Thuận-Tông cười:
            _ Chúng tôi kính mời hai vị Thị-vệ đại nhân theo hộ tống Ngô tiểu thư lai kinh chứ không làm ǵ khác.
            Gă Hầu Định ngoạc mồm ra chửi:
            _ Bọn mi dùng tà thuật bắt Thị-vệ như thế này sẽ bị xử tử h́nh. Mi có biết không?
            Tôn Đản hỏi Lê Văn:
            _ Trên người ta, đụng vào chỗ nào th́ cười, chú có biết không?
            _ Biết chứ.
            Nó phóng chỉ điểm vào huyệt Liêm-tuyền của Hầu-Định. Liêm-tuyền là huyệt nằm ngay dưới cằm. Hầu bật lên tiếng cười. Thấy kết quả, Lê Văn tháo giầy gă ra, điểm vào huyệt Dũng-tuyền dưới bàn chân gă. Lập tức gă cười ḍn dă. V́ chân tay gă tê liệt, gă chỉ biết rụt cổ và lắc ḿnh cười.
            Ngô Cẩm-Thi hỏi Tôn Đản:
            _ Tôn đại ca này. Vơ công mà Tôn đại ca với Lê Văn vừa xử dụng là vơ công ǵ vậy?
            _ Nó là môn điểm huyệt. Môn này đo anh cả với chúng tôi mới chế ra gần đây thôi. C̣n điểm vào hai huyệt cho gă kia cười là do Lê Văn dùng gă thí nghiệm, không ngờ lại có kết quả ngoài ư muốn.
            Ngô Cẩm-Thi nói với Lê Văn:
            _ Lê đệ đệ ơi. Đệ đệ mau giải khai huyệt đạo cho gă Hầu Định bằng không gă cười măi thế kia, e mệt quá th́ gă chết mất.
            Lê Văn dùng roi ngựa quất vào huyệt Khúc-tuyền, Khí-hải của Hầu Định, lập tức gă hết cười, miệng thở hổn hển.
             Tôn Đản nói:
            _ Hai vị Hầu, Lao! Mong hai vị khuất thân đi với chúng tôi tới Kinh-châu để biệt chân giả rồi chúng tôi sẽ giải khai huyệt đạo cho hai vị. Bằng hai vị cứ la lối, buộc ḷng chúng tôi phải điểm cho hai vị cười đến chết mới thôi.
            Hai gă Hầu, Lao đành thúc thủ, ngậm miệng theo bọn Tôn Đản. Khi qua Kinh-châu, bọn Tôn Đản không ghé dinh Tư-mă, mà đi thẳng lên  Tương-dương.
             Nhưng dù sao bọn Tôn Đản vẫn c̣n trẻ, thiếu cẩn thận. Chúng quên mất phép điểm huyệt chỉ có giá trị hai giờ. Sau hai giờ các huyệt tự giải. Đêm đó, hai gă Lao, Hầu thấy chân tay cử động được, bèn lấy ngựa trốn đi.
            Sáng thức dậy thấy mất hai gă Lao, Hầu, bọn trẻ vẫn thản nhiên như không có ǵ xẩy ra. Suốt dọc đường Tôn Đản, Ngô Cẩm-Thi luôn bên cạnh nhau. Tự-Mai kinh nghiệm về vụ Lư Long-Bồ, Thanh-Mai. Sau này đến Thiệu-Thái, Mỹ-Linh. Nó bàn cùng Lê Văn, Thuận-Tông, Thiện-Lăm luôn t́m cách lẩn tránh để hai người có dịp nói truyện riêng.
                 Một lần chợt nhớ tới Thuận-Tường, Tự-Mai hỏi Triệu Huy:
            _ Triệu huynh ơi. Không biết kỳ tuyển pḥ mă này phái Hoa-sơn có cử người tham dự không?
            _ Tôi nghĩ là có. Không chừng giờ này phái đoàn Hoa-sơn đă đến rồi, nhưng chả biết họ cư trú ở đâu?
            Suốt dọc đường, Tôn Đản luôn đi cạnh Ngô Cẩm-Thi. Y nhiều kinh nghiệm thực tiễn dân dă, nhưng lại thiếu kiến thức trong sách vở. Ngược lại Cẩm-Thi th́ đọc thiên kinh vạn quyển, mà chưa từng ra đời. V́ vậy họ bổ khuyết cho nhau, rồi mối t́nh nảy sinh.
            Tới Biện-kinh, năm quư khách được mời vào cư ngụ trong phủ Định-vương. Như chỉ dụ của Định-vương, năm thiếu niên được tŕnh bầy tổ chức triều Tống cùng đường xá trong Biện-kinh.
            Định-vương tuy chưa lập vương phi chính thức, nhưng trong phủ cũng có hơn chục mỹ nữ. Đa số họ là con quan trong triều, hoặc con nhà giầu. Một là họ thích được gần nhân vật quyền thế chỉ thua có Thiên-tử. Hai là họ hănh diện v́ Định-vương nổi danh tài trí vô song. Các nàng mỹ nữ thấy năm thiếu niên khôi ngô, nói năng lễ phép, kiến thức vô cùng rộng răi, đều tỏ vẻ mến mộ.
            Năm thiếu niên thấy các mỹ nữ, chúng đều cung tay gọi bằng vương-phi. Nên bà nào cũng hài ḷng. Chúng thi nhau kể truyện những ngày vương sang Đại-Việt. Tự-Mai đă ước hẹn với các bạn, tất cả đều tránh kể những thất bại của vương, mà chỉ kể truyện vương hào phóng, khiến vơ lâm danh sĩ Đại-Việt ngưỡng mộ. V́ vậy Hoa-Việt kết thân.
            Sau một ngày nghỉ ngơi, Triệu Huy nói với Ngô Cẩm-Thi:
            _ Bây giờ chúng ta đi thăm Ngô đại hiệp. Không biết chúng ta cùng đi hay chỉ một vài người với Ngô tiểu thư?
            Ngô Cẩm-Thi hỏi ngược lại:
            _ Song thân tôi bị giam cùng với các anh tôi ở đâu?
            _ Ngô đại hiệp không bị giam. Cả gia đ́nh bị quản thúc ở một trang ấp ngoài phủ Khai-phong. Những bộc phụ, tỳ nữ từ Khúc-giang đem theo vẫn y nguyên.
            _ Trang ấp do binh sĩ của phủ Khai-phong, của Khu-mật viện hay phủ Thái-úy canh gác?
            _ Của Khu-mật viện.
            Cẩm-Thi nói với Tôn Đản:
            _ Tùy đại ca quyết định.
            _ Vậy th́ thế này: Lê Văn, Tự-Mai ở nhà. C̣n Thuận-Tông, Thiện-Lăm theo anh đi thăm Ngô bá bá.
            Lê Văn cật vấn:
            _ Tại sao hai đứa này không đi. Lỡ có sự th́ sao?
            _ Đây thuộc kinh thành ta không thể dụng vơ, nên không cần đến hai chú. Mà có dụng vơ, với bản lĩnh Ngô bá bá cùng ba vị Ngô công tử hỏi ai địch lại, các chú có đi cũng vô ích.
            Tôn Đản thấy Tự-Mai chưa hiểu ư ḿnh, nó ghé tai Tự-Mai nói nhỏ:
            _ Lúc sáng nay ta thấy cặp chim ưng ḿnh cho Thuận-Tường hôm trước bay trên đầu, ắt nàng đang có mặt ở kinh thành. Em gọi chim ưng xuống gửi thư cho nàng, hoặc bảo nó dẫn đường t́m nàng.
            Tự-Mai liếc nh́n lên trời, quả đôi chim ưng đang bay lượn không xa là mấy. Tim nó đập rộn ràng, tay ôm lấy Tôn Đản tỏ ư biết ơn.
            Tôn Đản, Cẩm-Thi dẫn Thuận-Tông, Thiện-Lăm theo Triệu Huy rời vương phủ. Lê Văn nh́n Tự-Mai tủm tỉm cười. Hai thiếu niên cùng xuất thân giống nhau, nên tâm đầu ư hợp, chỉ thoáng qua, Lê Văn đă hiểu thấu tâm sự Tự-Mai. Nó bàn:          
            _ Tự-Mai định gọi chim ưng xuống viết thư cho nàng hay t́m đến thăm nàng?
            _ Viết thư e không tiện, v́ sợ phụ huynh nàng bắt được. Trước hết ḿnh nên t́m xem nàng ở đâu đă.
            _ Vậy ta gọi chim ưng xuống đi!
            Tự-Mai ngửa mặt lên trời hú một tiếng dài. Đôi chim ưng đang bay trên trời, chúng lượn một ṿng rồi đáp xuống. Chúng nhận ra Tự-Mai, Lê Văn, cả hai con vật đều kêu lên những tiếng vui mừng. Lê Văn bàn:
            _ Ta theo chúng đi liền chăng?
            _ Ừ.
            Tự-Mai nói với cặp chim ưng mấy tiếng, rồi tung chúng lên không. Hai trẻ lấy ngựa, rời vương phủ, theo hướng chim ưng dẫn đường. Khoảng hơn giờ sau, hai người tới cửa Đông hoàng thành. Lê Văn than:
            _ Hoàng thành tuy là nơi vua cùng hoàng thân ở. Song chúng ta mang thẻ bài của Định-vương vẫn có thể vào được.
            Hai người hiên ngang cho ngựa vào cửa Đông. Hai thị vệ ra chặn trước ngựa. Lê Văn tŕnh thẻ bài của Định-vương Nguyên-Nghiễm ra. Hai thị vệ xem qua, rồi lui lại bằng thái độ kính cẩn.
            Vào trong Hoàng-thành. Chim ưng dẫn đường sang cửa Đan-phượng. Nh́n qua, Tự-Mai lo lắng:
            _ Đây thuộc cấm thành, nơi hoàng đế ở. Tại sao Thuận-Tường lại cư trú trong này? Chúng ta có nên vượt tường vào trong không?
            _ Không nên, lỡ ra đụng nhau với thị vệ th́ mất mạng không chừng. Ta đành về viết thư cho nàng vậy?
            Tự-Mai lắc đầu. Nhớ nhung làm nó không nhẫn nại được. Nó rút dao trủy thủ, búng tay lên mũi dao, máu ri rỉ chảy ra. Nó viết vào chiếc khăn:
 
Nguyệt quư chi xuất hỹ,
Dạ dạ giảm quang huy.
Miên miên hề trường đoạn,
Nhất nhật tam thu hề.
 
            Lê Văn cười:
            _ Mùi quá ta! Để em dịch xem có hay không nghe.
            Không đợi Tự-Mai đồng ư, Lê Văn dịch:
 
Hồng hoa tự ngăn cách,
Hằng đêm trăng mịt mờ.
Ḷng đau ruột muốn đứt,
 Một ngày bằng ba thu.
 
            Lê Văn dịch xong, Tự-Mai đă gọi chim ưng xuống buộc khăn vào chân nó chúng rồi tung lên không. Cặp chim ưng bay một ṿng, chúng chao đi mấy cái, sau đó từ từ đáp xuống mất hút. Hai thiếu niên t́m một vườn hoa ngồi chờ tin tức. Không đầy nửa giờ, chim ưng bay lên không, rồi đáp xuống. Tự-Mai run run mở ống tre dưới chân ra. Trong có tờ giấy hoa tiên. Nó đọc:
 
            Trần đại ca.
            Tự Tản-lĩnh cách biệt, tưởng kiếp này không gặp nhau nữa. Không ngờ đại ca đă dầy công đi t́m muội. Đại ca muốn gặp muội, phải tuyệt đối nghe lời muội. Bằng không chúng ta ngh́n trùng cách biệt. Có hai việc phải làm:
            - Một là đại ca phải ghi danh ứng tuyển pḥ mă ngay. Dùng mọi cách thắng anh hùng thiên hạ.
            - Hai là đại ca ra tửu lầu Nam-phong chờ. Sẽ có người đến đưa đại ca gặp muội.
            Thư bất tận ngôn.
            Thuận-Tường.
 
            Lê Văn thấy Tự-Mai đờ đẫn cả người ra. Nó vội khuyên:
            _ Ta tạm rời hoàng thành, t́m tửu lầu Nam-phong đợi nàng sai người đến dẫn đi.
            _ Lạ một điều sao nàng bắt ta phải ghi danh ứng tuyển pḥ mă. Thành pḥ mă rồi, sao có thể làm chồng nàng?
            Lê Văn suy nghĩ một lúc rồi nói:
            _ Có nhiều khúc mắc mà ta chưa biết. Ta cứ chờ gặp nàng rồi sẽ hỏi. Theo như em nghĩ, Lưu hậu treo bảng tuyển pḥ mă. Số vào chung kết tới mười tám. Lưu hậu cùng quan tả, hữu bộc xạ chọn một người. C̣n mười bẩy người sẽ gả con các quan cho. Không chừng Thuận-Tường là một trong mười bẩy tiểu thư đó.
            Khi người ta yêu, thường u mê trong ảo tưởng. Hằng ngày Tự-Mai thông minh bậc nhất, việc ǵ nó cũng kiến giải sáng suốt. Nay nó đang trong ṿng rạo rực t́nh ái, nên cảm thấy yếu đuối, phải nhờ Lê Văn bàn giúp.
            Rời hoàng thành, hai thiếu niên t́m đến tửu lâu Nam-phong, kiếm một chỗ trên lầu cao, gần cửa sổ ngồi. Lê Văn gọi mấy món ăn, rồi bàn:
            _ Lát nữa đây, sẽ có người dẫn đường đi gặp Thuận-Tường, chỉ ḿnh anh đi thôi. C̣n em trở về phủ Định-vương. Lỡ có ǵ chim ưng báo cho em biết, để em c̣n thông tin cho anh cả với Định-vương.
            _ Dĩ nhiên như vậy. Ḿnh nghĩ việc gặp Thuận-Tường chắc không có ǵ nguy hiểm đâu. Dù sao giữa phái Hoa-sơn với vơ lâm Đại-Việt có t́nh giao hảo, họ đâu nỡ gây khó dễ với ḿnh.
            Bỗng có tiếng lăng không truyền ngữ rót vào tai Tự-Mai:
            _ Thằng cà chớn mê gái. Có nhận được tiếng ta không?
            Nghe tiếng nói, Tự-Mai lạnh cả gáy, v́ đó là tiếng Thông-Mai. Nó không hiểu sao, bố nó, Thanh-Mai đầm ấm như vậy, mà Thông-Mai lại lạnh lùng đến phát ớn. Nghe tiếng anh hỏi, nó nh́n sang bên cạnh, thấy hai ông bà già đang ngồi ăn uống. Mùi trầm hương xông lên, nó nhận ra cặp vợ chồng là Thông-Mai, Bảo-Ḥa. Nó vội đáp:
            _ Anh có ǵ dặn em không?
            _ Anh th́ không có ǵ, nhưng chị Bảo-Ḥa th́ có nhiều lắm.
            Tiếng Bảo-Ḥa nói:
            _ Đêm nay có thể em gặp một người đàn bà đặc biệt thuộc phái Nga-mi. Nội công Nga-mi xuất từ phái Thiếu-lâm. Mà nội công Thiếu-lâm, Tiêu-sơn, Đông-a đều xuất từ Thiền. Em hăy đem phương pháp phá Chu-sa độc chưởng dạy cho bà ta.
            _ Chưa có phép của bố mà em dạy người ngoài, e bố đánh chết.
            _ Chị với anh Thông-Mai đă xin phép bố rồi.
            _ Chỉ dạy phép đẩy độc chất về cơ thể địch nhân hay dạy cả nội công lẫn chưởng pháp.
            _ Em muốn dạy ǵ cũng được.
            Đến đấy Bảo-Ḥa, Thông-Mai đứng dậy xuống lầu. Tự-Mai rùng ḿnh:
            _ Văn đệ này. Từ khi rời nước ra đi đến giờ, hằng ngày anh cả điều động chúng ḿnh. Nhưng trên thực tế hai ông bà Thông-Mai, Bảo-Ḥa sai khiến tất cả. Chúng ḿnh đi thế nào, ông bà ấy cũng theo dơi được.
            Hai người đang nói truyện, th́ có một thiếu phụ đến bên cung tay hỏi:
            _ Trong hai vị, vị nào là Trần công tử?
            Tự-Mai đáp lễ:
            _ Thưa là tôi.
            _ Lăo tỳ được bề trên ủy thác dẫn công tử đến gặp một người. Xin công tử theo lăo tỳ.
            Tự-Mai đưa mắt cho Lê Văn, rồi đứng lên. Thiếu phụ dặn:
            _ Tiểu tỳ họ Phương. Bề trên dặn: Công tử tuyệt đối không được dụng vơ. Nơi công tử gặp bề trên thuộc cấm thành. Trong cấm thành đầy cung nga, thái giám, thị vệ. Vậy công tử phải hoá trang thành một thái giám.
            Nói rồi mụ trao cho Tự-Mai một cái túi:
            _ Công tử hăy vào sau tửu lầu thay quần áo, trao kiếm cho người bạn. Trong cấm thành, thái giám không thể mang kiếm.
            Tự-Mai trao kiếm cho Lê Văn rồi vào trong thay quần áo. Khi nó ra, Lê Văn suưt bật cười v́ chính nó cũng không nhận ra Tự-Mai. Mụ Phương trao cho Tự-Mai một thẻ bài:
            _ Đây thẻ bài của công tử. Công tử có tên Mai-Tự, thuộc cung Ôn-đức, hầu hạ Lư thái phi.
            Tự-Mai hỏi:
            _ Tại sao Thuận-Tường lại ở trong cấm thành?
            _ Lát nữa gặp bề trên của lăo tỳ, công tử sẽ rơ.
            Hai người xuống lầu. Kiệu chờ sẵn. Mụ Phương lên một cái. Tự-Mai lên một cái. Kiệu nhập cửa Chính-dương rồi vào cửa Tinh-vơ cấm thành. Khi qua cửa, thị vệ hỏi thẻ bài, rồi cho đi. Kiệu đi ṿng vèo măi, tới một cung điện th́ ngừng lại. Kiệu phu mở cửa. Tự-Mai bước ra, mụ đă Phương chờ sẵn. Mụ vẫy Tự-Mai đi theo. Liếc nh́n trên cửa cung có chữ Ôn-đức cung. Nó kinh hăi:
            _ Hôm trước nghe anh Thiệu-Cực nói Ôn-đức là nơi thái phi họ Lư ở. Không lẽ Thuận-Tường lại là thái phi?
            Mụ Phương đưa Tự-Mai vào một thư pḥng trang trí rất hoa mỹ. Trên tường treo đầy bút thiếp cùng danh họa. Mụ dặn:
            _ Thôi, công tử ngồi đây chờ bề trên chúng tôi, xin đừng có đi đâu.
            Nói rồi mụ lui bước. Tự-Mai đi xem các bút thiếp, tất cả đều thự danh của những đại gia thời bấy giờ như Vương Khâm-Nhược, Lă Di-Giản, Khấu Chuẩn, Đinh Vị, Tào Lợi-Dụng, Trương Sĩ-Tổn.
             Có tiếng dép lẹp kẹp, rồi một mùi u hương thoang thoảng bốc lên. Tự-Mai nghĩ thầm:
            _ Chắc là Thuận-Tường.
            Nó vội quay lại đón, th́ ra một cung nữ. Cung nữ cúi đầu chào nó, rồi đặt chiếc khay bạc lên bàn. Trên khay bạc có đến mười thứ mứt kẹo khác nhau. Nàng lễ phép lui bước.
            Tự-Mai ṭ ṃ nh́n các đĩa mứt. Nó nhận ra được : Hạt dẻ, tùng tử, hạnh đào, đào nhân, ngọc quế. C̣n lại nó chưa từng thấy qua.
            Lại có mùi u hương thoang thoảng, rồi cung nữ khác bưng vào một b́nh trà với hai chiếc chung bằng sứ bọc vàng. Cung nữ cúi chào, khoan thai lui bước.
            Tự-Mai nghĩ thầm:
            _ Thuận-Tường là ai? Không lẽ nàng là Lư thái phi? Vua Chân-tông băng đă mười năm. Khi ngài băng, Thuận-Tường chưa quá mười tuổi, đâu có thể là cung phi của ông?
            Có mùi hoa quế thoang thoảng, rồi một cung nữ bước vào. Tự-Mai giật bắn người lên. V́ nàng chính là Thuận-Tường. Nhớ thương chồng chất, nay gặp lại, chân tay nó như tê liệt. Thuận-Tường cũng thế. Hai người ngây ngất nh́n nhau. Cứ như vậy không biết thời gian bao nhiêu lâu, Thuận-Tường lên tiếng:
            _ Trần đại ca.
            _ Thuận-Tường!
            Thuận-Tường mời Tự-Mai ngồi xuống chiếc bàn. Nàng ngồi đối diện, tay rót trà vào chung mời:
            _ Đại ca dùng trà.
            Tự-Mai bưng trà lên uống, rồi hỏi:
            _ Đây là đâu. Tại sao Thuận-Tường lại ở cung Ôn-đức?
            _ V́ tiểu muội là cung nữ.
            _ Cung nữ?
            _ Đại ca ngạc nhiên lắm ư? Sau khi rời Tản-lĩnh về, tiểu muội bị tuyển làm cung nữ, rồi được đưa vào đây hầu Lư thái-phi.
            Trong đầu óc Tự-Mai nhớ lại truyện Đào Hà-Thanh, Lâm Huệ-Phương. Mỹ-Linh kể cho nó nghe: Những cung nữ xinh đẹp vua lưu giữ một số phong cho những ǵ mỹ-nữ, tu-nghi, tu-dung, dung-nghi, tức một thứ vợ nhỏ. C̣n lại chia cho các hoàng tử. Những người xấu, bị chia hầu hạ các bà thái hậu, hoàng hậu, công chúa. Nó hỏi:
            _ Tường muội đẹp thế này mà hoàng đế không phong làm chính cung nương nương ư? Sao đến nỗi hầu hạ thái phi?
            Thuận-Tường cười:
            _ Đại ca đừng ngạc nhiên, v́ muội thuộc thành phần con nhà dân dă, nên không thể được hầu vua cũng như hoàng tử.
            _ Tường muội định chôn cuộc đời ở đây sao?
            _ Chim lồng, cá chậu biết sao bây giờ?
            _ Tường muội cùng anh trốn đi.
            _ Đại ca tưởng! Trốn đi th́ dễ rồi, nhưng c̣n gia gia, má má, anh chị em... Triều đ́nh sẽ chặt đầu hết.
            _ Anh nhất định không thể để như vậy!
            _ Đại ca định làm ǵ?
            _ Anh về rủ mấy sư huynh sư đệ vào cướp Tường muội ra. Khi Tường muội bị cứơp ra, triều đ́nh đâu có thể bắt tội gia gia, má má.
            Thuận-Tường lắc đầu:
            _ Trong cấm thành có hơn ngh́n thị vệ. Dù đại ca có bản lĩnh nghiêng trời lệch đất cũng không thể đấu lại với bọn chúng. Làm như thế chỉ uổng mạng mà thôi.
            _ Thà uổng mạng v́ Tường muội c̣n hơn để Tường muội bị chôn cuộc đời trong cung như thế này.
            Thuận-Tường bật cười:
            _ Trước đây, trong cấm thành đă xẩy ra một việc tương tự. Hồi đó tiểu muội c̣n nhỏ, nên chỉ nhớ lơm bơm thôi. Bấy giờ phụ hoàng... à vua Chân-tông c̣n là tại thế.
            Nghe Thuận-Tường nói, Tự-Mai ngắt lời:
            _ Cái ǵ phụ hoàng?
            _ Tiểu muội muốn nói hoàng thượng c̣n là thái tử. Bấy giờ vua Chân-tông tuyển con gái Khấu thừa tướng định đặt lên làm hoàng hậu. Giữa lúc vua cùng nàng yến ẩm, th́ một vơ lâm cao thủ xuất hiện. Y trói nhà vua lại, nhét dẻ vào miệng rồi bắt Khấu tiểu thư đi.
            Tự-Mai bật cười, v́ biết gian nhân đó là nhị sư huynh Trần Bảo-Dân. Nó lắc đầu:
            _ Theo anh nghĩ cao thủ đó không bắt Khấu Kim-An, mà cứu nàng ra.
            Thuận-Tường kinh ngạc:
            _ Đại ca biết nhũ danh của Khấu tiểu thư ư?       
_ Anh biết rất rơ. Kim-An không hề bị bắt, trái lại t́nh quân đă cứu nàng ra. T́nh quân đó là nhị sư huynh của anh tên Trần Bảo-Dân.
            _ Tuyệt vời! Mà gan cũng lớn vô cùng. Trên đời hỏi được mấy người như nhị sư huynh của đại ca. Y dám v́ t́nh, mà làm truyện nghịch thiên, bạo địa. Ước ǵ muội được gặp con người đó.              
Tự-Mai thuật lại truyện t́nh của nhị sư huynh với Khấu Kim-An thực chi tiết tỷ mỉ, rồi nó kết luận:
            _ Bây giờ đến lượt anh làm truyện bạo thiên, nghịch địa.
            Thuận-Tường nắm tay Tự-Mai. Cả hai cùng run lên bần bật:
            _ Đa tạ đại ca. Bây giờ thế này: Đại ca ghi danh ứng tuyển pḥ mă. Cố sao được vào chung kết. Khi Thái-hậu cùng triều đ́nh cho công chúa cùng con các quan xuất hiện. Tiểu muội sẽ có mặt theo hầu công chúa. Đại ca xin được kết hôn với tiểu muội. Như vậy là tốt đẹp nhất.
            _ Tại sao Tường muội...
            Có tiếng nói vọng vào:
            _ Thánh giá Thái-hậu giá lâm.
            Thuận-Tường kinh hăi chỉ cái sập, y muốn bảo Tự-Mai chui vào gầm ẩn thân. Nhưng Tự-Mai gan lớn bằng trời, nó không chịu chui vào mà tung người lên trên xà nhà, rồi nép ḿnh bên cạnh kèo lớn. Thuận-Tường phóng ra cửa sổ mất dạng.
            Hai cung nữ bưng trà, mứt bước vào ban năy, dấu vội khay, đĩa trong cái tủ, rồi ra cửa. Tiếng dép lẹp kẹp, hai thiếu phụ y phục sang trọng song song bước vào. Nhờ đă được Mỹ-Linh giảng giải, nh́n y phục, Tự-Mai nhận ra được phụ nữ gầy là Lư thái phi. C̣n phụ nữ người vừa phải là thái hậu. Hai cung nữ quỳ gối:
            _ Bái kiến thái hậu, thái phi.
            Một thái giám đi theo hô:
            _ B́nh thân.
            Tự-Mai nghĩ thầm:
            _ Kẻ đại thù gây sóng gió cho Đại-Việt, Đại-lư, Tây-hạ, Thổ-phồn là bà Lưu thái hậu này đây. Cứ nh́n nét mặt, bà ta mới hơn bốn mươi, nhan sắc thực không thua ǵ Lâm Huệ-Phương, Đào Hà-Thanh. Có ai ngờ bà ta gây ra biết bao nhiêu băo táp cho thiên hạ.
            Lưu thái hậu, Lư thái phi ngồi đối diện nhau, mỗi người bưng một chung trà trong tay, không ai uống, cùng nh́n nhau. Một lát sau Lưu hậu nói:
            _ Việc triều chính bớt bận rộn, ta tới thăm Thái- phi, muốn nói với Thái-phi ít điều.
            _ Thần ở đây thanh tĩnh quen rồi. Thái-hậu v́ quốc sự mà thánh thể hao gầy, xin tĩnh dưỡng, không nên bận tâm về thần.
            Lưu Thái-hậu thở dài:
            _ Dĩ nhiên ta không bận tâm về Thái-phi, mà bận tâm về các thân vương. Triệu vương ra dạ bất an. Hơn tháng qua y cáo bệnh không vào triều. C̣n Định-vương! Hừ ! Ta đang điên đầu về y. Y chống lại ta chẳng nói làm ǵ. Có tin nói y định tạo phản.
            Lư Thái-phi lắc đầu:
            _ Tin đó chắc người ta phao vu. Định vương hiện là rường cột xă tắc. Người là thầy, là chú Thiên-tử. Suốt đời người nhất tân lo cho Thiên-tử. Khắp nơi đều nói người là Chu-công, Trương Lương, Gia-cát Lượng. Thiếp nghĩ nếu Thiên-tử muốn, người cũng cắt tim cắt thịt cho thên tử ăn. Có đâu tạo phản?
            Lưu hậu lắc đầu:
            _ Bề ngoài th́ vậy, nhưng bề trong y liên kết với bọn Việt.
            _ Vương đi sứ nước người. Việc ở ngoài, khó có thể quyết đoán bằng một tờ biểu. Ai đă tâu với Thái- hậu như vậy?
            _ Dư An-phủ kinh lược sứ cùng Địch Thanh theo vương đi sứ Chiêm. Vương biết Dư là cháu Thái-hậu, đời nào vương mưu phản lại để lộ cho y biết? Vương mới về kinh, thần nghĩ Thái-hậu đường đường chính chính mời vương lâm triều hỏi cho ra lẽ, chẳng hơn ưu tư cho mệt thánh thể.
            _ Ta đă tra hỏi nhiều người. Vương kết huynh đệ với Khai-Quốc vương Đại-Việt. Như vậy không phải là mối lo ư?
            _ Đại-Việt là phiên thần của Tống. Xưa đức Thái-tổ chẳng từng kết huynh đệ với Trịnh Ân mà được Ân pḥ tá bản triều đó ư? Thần nghe, sứ đoàn Đại-Việt đang trên đường sang tiến cống. Khai-Quốc vương mưu kết với Định-vương làm phản, có đâu đem đầu đến cho ta chặt.
            _ Thôi được, bỏ qua việc đó. Ta muốn nói với Thái-phi một truyện: Thiên-tử không muốn gặp Thái-phi. Thế mà sao Thái-phi cứ t́m cớ tao ngộ với người?
            Thái phi lắc đầu:
            _ Thần nghĩ Thiên-tử là giọt máu của Tiên-đế. Thần hồi tưởng ân sủng của Tiên-đế ban cho, nên muốn thấy Thiên-tử mà thôi.
            Nghe hai người đối đáp, Tự-Mai kinh ngạc:
            _ Hai bà này nói tới hoàng nhi, tức Tống Thiên- tử. Thiên-Thánh hoàng đế rơ ràng do Lưu hậu sinh ra. Tại sao Thái-phi lại thương nhớ, t́m cách tao ngộ? Giọng điệu Thái-hậu như đe dọa. C̣n Lư Thái-phi lại nhũn nhặn. Như thế là thế nào?
            Nó chợt nhớ lại những lời đối đáp giữa Minh-Thiên với Định-vương mà Thiệu-Cực thuật hôm ở Bắc-biên: Rơ ràng Lưu hậu có yếu điểm ǵ đó liên quan đến Lư Thái-phi cùng Hoàng đế, khiếm bà ta lo sợ, phải chiều chuộng vương. Minh-Thiên c̣n nói rơ: Lưu hậu định hại Lư Thái-phi. Ông khuyên Định-vương phải nói điều bí mật cho hoàng đế biết. Bí mật đó là ǵ?
            Th́nh ĺnh thái hậu lên tiếng:
            _ Chị em chúng ta đang đàm đạo quốc sự. Người là ai mà dám leo lên xà nhà nghe trộm?