Triệu Thành cầm tờ giấy, tần ngần đọc. Th́  B́nh một tiếng, mái ngói vỡ tan. Một người quần áo đen từ trên đáp xuống như con đại bàng. Tay phóng chưởng hướng Triệu Thành tấn công. Triệu Anh quát lên một tiếng vung chưởng đánh người mặc quần áo đen, cứu chủ. Hai chưởng chạm nhau đến b́nh một tiếng. Triệu Anh bật lui ba bước, ọe một tiếng, miệng y phun máu tươi. Người đó khoằm khoằm tay như hổ vồ mồi, chụp Triệu Thành. Triệu Thành bản lĩnh không tầm thường. Y xuống trung b́nh tấn, tay trái gạt tay người kia. Tay phải phóng chỉ trả đ̣n. Người kia dùng chân trái quét ngang định đánh ngă Triệu Thành. Hai tay đẩy một chưởng về trước. Triệu Thành vọt lên cao tránh đ̣n. Thoáng một cái hai người đă chiết với nhau trên mười chiêu. Đến chiêu thứ mười một, trong khi Triệu Thành vọt lên cao. Người kia chụp vào ngực y. Xọac một tiếng áo y bị xé rach. Tay người kia cầm miếng vải. Miếng vải đó chính là cái túi đựng tấm bản đồ dấu di thư. Người kia cười gằn một tiếng. Y vọt người lên cao. Tay bám xà nhà, theo lỗ phá vỡ chui ra. Y vừa ra ng̣ai, đă nghe sức gió tạt vào mặt. Có tiếng người nói:
Hăy đỡ chưởng của ta.
B́nh, b́nh, b́nh. Hai người đấu với nhau ba chiêu. Người mặc áo đen bật lui lại mấy bước, nhận ra kẻ tấn công ḿnh là một nho sinh. Y vận chưởng phản công. Dưới sân, Tạ Sơn hỏi Thanh-Mai:
Này cô ba. Cô là danh gia đệ tử. Cô thấy trận đấu thế nào?
Thanh-Mai đáp:
Vương Duy-Chính dùng vơ công Vơ-đang. Bản lĩnh y vào hàng thượng thừa. C̣n người kia dùng vơ công vùng Liêu-đông, tuy cục mịch song rất hung hiểm. Hiện khó có thể biết ai thắng, ai bại.
Triệu Thành ra lệnh:
Xin Minh-Thiên đại sư lên tiếp với Vương tiên sinh.
Y quay lại nói với Đàm An-Ḥa:
Tôn Trung-Luận bây giờ là mệnh quan của thiên triều. Vậy hiệu úy hăy cởi trói cho tất cả những người này.
Đàm An-Ḥa hỏi lại:
Thưa đại nhân. Tha những người này ư?
Phải. Tôn Trung-Luận bây giờ là  Cung bị khố phó sứ, tri châu Tống sơn  của thiên triều. Ta yêu cầu hiệu úy thả nhừng người này ra. Từ nay không được gây sự với tri châu nữa. Người nên biết chức  Cung bị khố phó sứ lớn ngang với  Cấm quân hiệu úy của đức ḥang đế Thiên-triều. So với chức tước Giao-chỉ, đựơc coi ngang bằng An-vũ-sứ. Người chỉ là hiệu-úy của Tuyên-vũ-sứ huyện Cửu-chân, th́ c̣n thua xa. Người mau đem xe, ngựa trả cho sư thái. Nhớ đem theo hai con nữa tặng cho Tôn tri-châu.
Đàm An-Ḥa không hiểu những ǵ đă xẩy ra. Mới cách đây hơn giờ, Tôn Trung-Luận bị trói. Bị coi như con chó ghẻ. Bây giờ lại là mệnh quan triều Tống. Chức tước lớn hơn y nhiều. Y cảm thấy uất nghẹn, v́ mới hôm qua, chính tên thiên-sứ đă hứa với y đủ truyện rằng chúng sẽ về tâu lên thiên tử phong cho y tước công, thực ấp vùng Thanh-hóa. Thế mà bây giờ chúng đă trở mặt phong chức tước cho Tôn Trung-Luận, rồi sai y như sai tên hầu hạ hèn mạt.

Y đành sai cởi trói cho mọi người. Trong khi đó trên nóc nhà người mặc quần áo đen với Vương Duy-Chính vẫn đấu quyết liệt. Thanh-Mai chợt nhớ Tự-Mai kể cho nàng nghe đêm hôm trước, bọn Triệu Huy trộm đựơc cuốn phổ sau lưng tượng Tương-Liệt đại-vương, th́ bị một mgười lạ mặt cướp mất. Ba anh em Tung-sơn tam-kiệt đấu với người đó, mà phải khó khăn mới thắng. Không biết có phải người này không? Nàng lên tiếng hỏi Triệu Huy:
Triệu thống-chế. Phải chăng người mặc quần áo đen, đă từng đấu với thống-chế đêm trước?
Triệu Huy không muốn trả lời. Song y liếc nh́n thấy chủ nhân đang đứng sau nàng. Y đành liên tiếng:
Đúng đấy. Chúng tôi không biết y là ai.
Triệu Thành nói với ḥa thượng Minh-Thiên:
Không thể giữ đạo lư giang hồ với quân đạo tặc. Xin đại sư thu thập tên hắc y dùm.
Minh-Thiên dạ một tiếng, rồi vọt ḿnh lên nóc nhà. Ông hô lớn:
Ngừng tay.
Vương Duy-Chính, người bịt mặt cùng nhảy lùi lại, đứng thủ thế. Minh-Thiên nói:
Thí chủ. Bần tăng pháp danh Minh-Thiên thuộc phái Thiếu-lâm xin ra mắt thí chủ. Cứ như bản lănh thí chủ, thực khó kiếm trên đời. Song thí chủ không phải đối thủ của bần tăng đâu. Thí chủ mau trả tấm bản đồ lại cho chủ nhân bần tăng. Bằng không bần tăng phải ra tay.
 
Người kia c̣n đang lưỡng lự, th́ Minh-Thiên vung tay phát chưởng. Chưởng phong cực kỳ hùng hậu. Đến nỗi những người đứng dưới sân c̣n cảm thấy nghẹt thở. Người bịt mặt lùi lại bốn bước, rồi vung chửơng đỡ. B́nh một tiếng. Người y bật lùi liền ba bước, chân lảo đảo. Y ọe một tiếng miệng khạc ra một ngụm máu tươi. Y nói:
Đại ḥa thượng. Bản lĩnh tôi không bằng ḥa thượng. Nhưng nếu ḥa thượng bức bách qúa. Tôi nhất định hủy tấm bản đồ này rồi chết, chứ không chịu trao cho ḥa thượng.
Triệu Thành nhảy lên nóc nhà. Y hỏi người bịt mặt:
Vậy điều kiện nào người mới chịu trao trả ta?
Th́nh ĺnh người bị mặt hú lên một tiếng. Y chuyển động thân h́nh, đă chụp được gă Triệu Thành. Y nhảy lùi liền ba bước hô lớn:
Tất cả ngừng tay. Bằng không ta giết tên này liền.
Bọn Minh-Thiên, Vương Duy-Chính cùng la hoảng. Song không dám ra tay. Người bịt mặt nói:
Tôi yêu cầu đại sư Minh-Thiên đứng nguyên. C̣n gă Triệu Anh theo tôi. Khi rời khỏi đây mấy đặm. Tôi sẽ tha chủ nhân của đại sư.
Triệu Thành nói:
Tất cả không được dụng vơ.
Người bịt mặt cặp gă Triệu Thành nhảy xuống nóc nhà rồi hướng vào khu đồng rộng phi thân. Triệu Anh theo y bén gót. Minh-Thiên, Duy-Chính cùng cả bọn chạy theo xa xa. Đàm An-Ḥa hô bộ hạ lên xe bỏ đi. Thanh-Mai hỏi Tôn Trung-Luận:
Tôn tiền bối. Tiền bối làm cách nào mà thay đổi đại cuộc mau vậy?
Trung-Luận đáp:
Tôi trao bản đồ cất di thư cho gă bịt mặt. Th́ ra gă là sứ giả của vua Tống sang Đại-Việt. Hèn chi trên từ An-vũ sứ cho đến tên hiệu úy đều sợ oai y.
Rồi ông kể chi tiết biến chuyển cho mọi người nghe. Có điều ông kể trẹo đi rằng ông trao bản đồ thực cho gă mặt lữơi cầy. Thanh-Mai nh́n sắc diện Trung-Luận. Nàng biết ông nói dối. Song nàng không nói ra. Nàng nới với Trung-Luận:
Gă mặt lưỡi cày là em ruột của đương kim thiên-tử nhà Tống, tước phong B́nh-nam vương. Hiện giữ chức Thái-úy, trông coi tất cả binh mă Trung-nguyên. Y được lệnh đi sứ sang Đại-Việt.
Tịnh-Huyền đưa mắt nh́n Mỹ-Linh như muốn hỏi điều ǵ. Mỹ-Linh đáp:
Khi thần nhi rời Thăng-long lên đường, không nghe nói có sứ đ̣an nào sắp sang cả. Dường như sứ đoàn này mới đến, và đến bất thường để t́m di thư chăng?
Tôn Trung-Luận nói với Mỹ-Linh:
Công chúa. V́ sự bất đắc dĩ tôi phải nhận chức tước của triều Tống. Chứ tôi vẫn là con dân Đại-việt. Xin công chúa đừng để tâm.
Mỹ-Linh lắc đầu:
Tôn lăo tiền bối. Tôi tuy là công chúa. Nhưng đă kết chị em với Đản. Nếu tôi ở hoàn cảnh của tiền bối, tôi cũng phải tùng quyền. Vả lại, các sứ thần Đại-Việt sang tiến cống triều Tống, vua Tống thường hay phong chức tước cho. Họ cũng phải nhận vậy. Tống-sơn là châu nhỏ. Để tôi thưa với thúc-phụ, đưa tiền bối nhận một chức tước thực của triều đ́nh. Tiền bối là người văn vơ toànn tài. Cứ để trong bóng tối như vậy chẳng phí ḥai tài năng ư?
Đàm An-Ḥa đă mang đủ ngựa xe đến. Trung-Luận cho kiểm điểm lại xe, ngựa cẩn thận. An-Ḥa giao xe, ngựa rồi lẳng lặng ra đi. Đợi cho Đàm An-Ḥa ra đi rồi, Huệ-Sinh nói với Mỹ-Linh:
Vương gia không thể dự lễ Lệ-Hải Bà-vương được. Bây giờ công chúa phải xuất hiện, đứng ra làm chủ tế. Ngày mai là hai mươi mốt rồi. Vậy bây giờ công chúa xuất hiện đi th́ vừa.
Thanh-Mai hỏi Mỹ-Linh:
Trong trường hợp chúng ta đang tế Lệ-hải Bà-vương, mà bọn Tống xuất hiện gây rối, th́ phải đối phó như thế nào?
Mỹ-Linh nh́n Tạ Sơn ngụ ư hỏi chàng. Tạ Sơn cương quyết:
Ta sẽ tiếp họ như khách. Trường hợp họ gây rối, th́ binh lực trong tay, ta không thể để họ làm nhục quốc thể.
Mỹ-Linh hỏi Tịnh-Huyền:
Thái cô! Thần nhi chờ chỉ dụ của thái cô mẫu.
Tịnh-Huyền nói:
Tạ điện tiền chỉ huy sứ lấy triều phục mặc vào. Con cũng phải mặc triều phục. Ta với con đi trên xe, ngồi trong màn. C̣n ngoài màn th́ Lăm quen đường ngồi đánh xe. C̣n lại tất cả đi ngựa. Mọi việc để Tạ sứ điều động.
 
Tạ Sơn gọi Thuận-Tông lại gần đưa cho nó cái thẻ bài dặn:
Trước đây ḥang thượng đă ban mật chỉ cho đạo cấm quân Ngự-long theo hộ vệ thái tử. Cả hai đạo này ta dặn phải tới đóng ở chân núi Sơn-trang từ sớm hôm nay. Vậy hiền đệ cùng Trần Anh dùng ngựa lên đường trứơc, báo cho họ biết chúng ta sắp tới. Hiền đệ cứ đưa thẻ bài của ta ra, là hiệu úy phải tin ngay.
Thuận-Tông hỏi:
Anh hai vừa nói đạo quân Ngự-long. Vậy tướng chỉ huy đó là ai vậy?
Tạ Sơn cười:
Để ta nói cho em nghe. Quân cấm vệ của thiên tử đều tuyển trai tráng trong số con các quan. Họ được luyện tập, rất giỏi vơ, thiện chiến, do ta thống lĩnh. C̣n lại tất cả đều gọi là  thiên tử binh. Thời trước đây, các đạo mang tên Quảng-thánh, Quảng-vũ, Ngự-long, Bổng-nhật, Đằng-hải. V́ có tả đạo, hữu đạo thành ra mười đạo . Mỗi đạo 12.500 người, thành ra Thiên-tử binh có 125.000 người. Tất cả đều do một thái tử thống lĩnh. Đạo Ngự-long không dưới quyền ta, nhưng được đặt dưới sự chỉ huy của ta trong vụ tế Bà-vương. Tướng chỉ huy đạo Ngự-long trước đây là Mai Hựu, sau khi xẩy ra vụ Trường-yên, y bị cách chức. Song y là cha đẻ của thứ phi thái-tử Phật-Mă, nên được khoan miễn. Tướng chỉ huy hiện thời là Nguyễn Khánh.

Thuận-Tông, Trần Anh lên ngựa đi liền. Đường đất vùng này hai đứa thuộc như trên bàn tay. Chúng ra roi cho ngựa phi như bay. Trước đây, nhà Thuận-Tông, Tôn Trung-Luận có ngựa. Bọn chúng thường tập đă quen. Song ngựa ấy là ngựa rừng, phi không nhanh. C̣n ngựa của Lư Long với Tạ Sơn là chiến mă, dễ điều khiển, phi nhanh như bay.
Tạ Sơn hỏi Mỹ-Linh:
Theo đúng luật bản triều th́ anh em họ Đàm phạm tội đáng phải tru di tam tộc, không cần xét xử, cũng không được hưởng trường hợp Bát-nghị. Vậy sau lễ Lệ-hải Bà-vương, công chúa truyền bắt hai anh em họ Đàm đem chém đầu, rồi cho ngựa lưu tinh mang biểu tâu về triều, để bắt Đàm Can cùng cả ba họ giết sạch.
Mỹ-Linh nhăn mặt:
Đúng luật th́ thế. Nhưng ông nội tôi sủng ái Đàm quư phi vô cùng. Chi bằng ta cứ im lặng, đợi gặp chú hai, để chú hai quyết đoán.