Mỹ-Linh hỏi Thiệu-Thái:
_ Anh có nhìn ra võ công của lão Tôn không?
_ Thức nhảy trên nóc điện xuống thuộc chiêu Kình ngư thăng thiên của phái
Cửu-chân. Cái vung tay cho rượu bắn lên của Hồng-thiết giáo. Cái vẫy tay cho
chung bay trở về cũng của Hồng-thiết giáo. Không biết lão có liên quan gì với
bang Nhật-hồ Trung-quốc không?
_ Em nghĩ rằng không! Với kiến thức cùng võ công hai lão, e phải làm tới Tả, Hữu
hộ pháp. Mà trong các cao thủ bang Nhật-hồ, thì Tả, Hữu sứ, cùng ngũ sứ đều hiện
diện cả rồi. Chỉ có mười trưởng lão ẩn làm thị vệ trong cung cho Lưu hậu sai
phái. Hôm trước chúng có mặt trong đoàn đi đón chú hai, rồi giả vờ cho bọn Trường-giang
thất quỷ bắt đi. Nếu trong đám đó có hai lão này, chú thím hai đã nhận ra.
_ Vừa rồi lão Tôn ra tay, lão tung phấn lẫn trong chưởng. Dường như nó tên là
Di-hồn. Ai hít phải, mấy khắc sau sẽ ngủ mê man trong vòng hai giờ. Lát nữa đây,
mọi người bị nạn cậu hai có cho mình phản ứng không?
_ Anh báo cho chú biết đi.
Thiệu-Thái vội đứng lên, lại bên Khai-Quốc vương làm như rót rượu hầu cậu. Chàng
nhanh tay bỏ vào chung vương với Nguyên-Nghiễm, mỗi chung một viên thuốc. Chàng
dùng Lăng-không truyền ngữ nói với vương:
_ Chúng ta đều luyện thần công liên quan đến Vô-ngã tướng. Nên trong món gà hấp
muối ngũ vị hương có pha chất độc nhẹ mà không việc gì. Lão họ Tôn phóng ra một
ít phấn, tên Di-hồn làm cho buồn ngủ. Không chừng người pha thuốc trong thịt gà
thuộc đồng bọn với hai lão cũng nên. Độc dược sắp phát tác. Cậu với Bình-Nam vương
uống thuốc giải ngay mới kịp.
Khai-Quốc vương thấy chân tay vô lực, đang lo sợ, thì Thiệu-Thái tới bên rót rượu
mời, rồi bỏ thuốc giải vào chung cùng dặn dò. Vương kinh ngạc, vội bảo cháu:
_ Nếu thấy người của Bình-Nam vương trúng độc, các cháu cùng mợ hai cũng phải
giả như thế, xem hai lão là ai? Muốn gì? Kẻ nào chủ trương đầu độc?
Vương vừa dứt lời, đám văn quan choáng váng, lắc đầu:
_ Rượu mạnh quá.
Nói rồi buông chung, bỏ đũa. Có người đánh rơi chung xuống đất vỡ loảng xoảng,
vội buông lời cáo lỗi.
Quách Quỳ tuy nhỏ tuổi, nhưng kinh lịch nhiều, y cảm thấy chân tay cử động khó
khăn, vội vận công thử, thấy không còn lực. Y nới với Phạm Trọng-Yêm:
_ Sư bá, cháu trúng độc như hôm trước ở trên Tuyệt-phong lĩnh. Chân tay vô lực.
Phạm Trọng-Yêm cũng nhận thấy thế, y đưa mắt nhìn Đông-Sơn lão nhân, lão dùng Lăng-không
truyền ngữ nói:
_ Chúng ta đều bị trúng độc. Đừng tỏ ra khiếp nhược. Vờ như không.
Khai-Quốc vương dùng Lăng-không truyền ngữ nói với Bình-Nam vương:
_ Đại ca! Thứ thuốc Nhuyễn-cân này đại ca đã bị bang Nhật-hồ tung ra, hại đại-ca
trên núi Tuyệt-phong. Nó không có gì đáng sợ. Nhưng lão họ Tôn vờ hắt chung rượu,
nhân đó tung một ít phấn Di-hồn. Phấn Di-Hồn với thuốc Nhuyễn-cân sẽ làm người
ta ngủ đi đến hai giờ. Đệ bỏ vào chung rượu đại ca một viên thuốc giải. Đại ca
uống đi. Sau khi uống vờ như bị ngộ độc, gục đầu xuống bàn ngủ, để thấy những sự
thực về đám tùy tòng của mình.
Bình-Nam vương đang kinh hoàng vì thấy chân tay vô lực, rồi thấy mắt dí lại buồn
ngủ, cái nguy đến nơi, chưa biết giải quyết sao thì nghe Khai-Quốc vương nói.
Vương mừng quá bưng chung rượu uống. Rượu vào, quả nhiên người tỉnh táo như
thường. Vương vờ gục đầu xuống như người ngủ say.
Dư Tĩnh cũng nhận biết ra mối nguy hiểm. Y hiện lĩnh chức Kinh-lược an phủ sứ
Quảng-Đông Nam-lộ, thường gọi tắt là Quảng-Đông. Bữa tiệc cho Tuyên-vũ sứ
Khúc-giang đãi, nhưng y là quan trên đầu lĩnh biên thần, chịu trách nhiệm hoàn
toàn về an ninh. Thế mà Bình-Nam vương cùng sứ đoàn Đại-Việt bị ám toán ngay
trước mặt y, nhẹ thì mất đầu, nặng thì đến phải toàn gia tru lục.
Y thu tàn lực hô lớn:
_ Quân bay đâu. Mau vào bảo vệ chủ tướng.
Một đội vệ sĩ gươm đao sáng choang tiến vào. Dư Tĩnh ra lệnh cho đầu lĩnh vệ sĩ:
_ Các người chia nhau canh gác bên ngoài, xung quanh điện. Trong này để một đội.
Bất cứ kẻ nào có hành vi kỳ lạ, lập tức băm vằm ra thành chả cho ta.
Tất cả mọi người đều cảm thấy chân tay vô lực. Khi Dư Tĩnh gọi vệ sĩ, mới an
tâm.
Khai-Quốc vương, Thanh-Mai, Thiệu-Thái, Mỹ-Linh cũng vờ gục đầu xuống bàn.
Chỉ lát sau, mọi người đều thiu thiu ngủ hết.
Lão họ Tôn cười ha hả, bước tới trước mặt Dư Tĩnh. Lão móc trong bọc ra cái hộp,
một tay mở mở nắp ra, một tay lão nắm lấy vai Dư-Tĩnh như người trên vỗ về kẻ
dưới:
_ Dư kinh lược sứ. Lão phu xin mời kinh lược sứ coi dùm xem viên ngọc này có đẹp
không?
Dư Tĩnh thấy một luồng hơi nóng từ tay lão tràm vào người, khiến chân tay y hết
bải hoải. Y biết lão dùng thần công giải độc cho mình. Y nhìn trong hộp, không
có ngọc ngà gì cả, mà chỉ có một tượng bằng ngọc xanh biếc. Thấy tượng, y biết
đó là thứ tín bài cực mật của Lưu hậu. Y là cháu bà, được bà thu dụng vào phe
cánh, nên y thấy nhiều lần. Khi người cầm nó, coi như thay mặt bà xử lý mọi
việc. Mặt y tái nhợt, tỏ ra cung kính:
_ Ngọc quý thực, trên đời vãn bối chưa từng thấy qua.
Y nói đến đây tất cả mọi người đều ngủ gục xuống bàn. Dư Tĩnh vội quỳ gối hướng
về Bắc lậy:
_ Kinh lược an vũ sứ Quảng-Tây Nam-lộ thần Dư Tĩnh kính cẩn tiếp chỉ của thái
hậu.
Lão họ Tôn nói:
_ Kinh lược sứ làm thế nào đây.
_ Thái hậu ban chỉ, phải lục xét trong người, cùng hành lý Bình-Nam vương cũng
như tùy tòng lấy hết thư từ, kinh sách trên người, mang về. Chỉ dụ truyền phải
làm cách nào để họ không biết mình làm. Ngặt vì cạnh Bình-Nam vương lúc nào cũng
có Minh-Thiên, Đông-Sơn, Vương Duy-Chính, Địch Thanh, sao tiểu bối có thể làm
nổi? Nên đành pha thuốc Nhuyễn-cân vào món thịt gà hấp. Đợi họ mê man, ta lục
lọi. Bao nhiêu tội tình ta đổ lên đầu Tuyên-vũ sứ Khúc-giang. Tiểu bối cứ việc
đem toàn gia y ra chặt đầu là yên truyện.
Lão họ Tôn cười:
_ Dư an phủ sứ pha thuốc Nhuyễn-cân vào món thịt gà hấp, e chỉ có thể làm cho
những cao thủ bậc trung khó cử động trong một chốc lát. Còn đối với Minh-Thiên,
Đông-Sơn e vô hiệu. Vì vậy lão phu phải mượn chung rượu Địch Thanh tung ra ít
phấn Di-hồn mới có kết quả.
Lão chỉ vào Khai-Quốc vương:
_ Ngoài ra gã Lý Long-Bồ với vợ gã thêm hai đứa cháu, bản lĩnh thực không tầm
thường. Thái hậu chỉ dụ sao gây nghi ngờ bất hòa giữa Bình-Nam vương với
Đại-Việt. Thế cho nên khi hai lão phu tới đây, liền có nhiều hành vi cho Khu-mật
viện Tống nghi ngờ theo dõi. Bấy giờ hai lão phu mới xuống thuyền thăm y, ra cái
điều ta là Việt kiều hướng về đất tổ. Như vậy tai mắt của Phạm Trọng-Yêm thế nào
cũng báo cho Bình-Nam vương biết. Hôm nay ta xuất hiện đánh thuốc độc, lấy thư
tín, kinh sách mang đi. Hỏi sao Bình-Nam vương không nghi ngờ tên Lý Long-Bồ sai
bọn ta làm.
Lão Lê tiếp:
_ Dư kinh-lược sứ có biết truyện gã Long-Bồ mang kho tàng rời Tuyệt-phong cách
đây hơn nửa tháng không?
Dư Tĩnh kinh hồn động phách:
_ Như vậy có kho tàng thực ư? Gã Long-Bồ nhanh tay thực!
_ Gã khôn vô cùng. Bề ngoài làm như tin tưởng bọn Trường-giang thất quỷ. Gã lập
kế hoạch giả sai chúng cùng các cao thủ Đại-Việt đem kho tàng đi. Ai cũng tưởng
thực. Bọn mười trưởng lão bang Nhật-hồ ngu như lợn. Chúng theo dõi biết tin tức
đó, tưởng thực, tấu về triều. Lưu thái hậu sai thủy quân đón ở ngoài khơi đảo
Hải-Nam đánh cướp rồi chở về.
Lão lắc đầu:
_ Vì chắc ăn như bắp, nên Lưu hậu một mặt phái mười trưởng lão bang Nhật-hồ theo
dõi cuộc khai quật. Nhất nhất chi tiết cuộc khai quật phải gửi tấu chương về
hàng ngày. Cuộc khai quật đúng như di thư, mật ngữ chép, không sai tý nào. Người
truyền hai lão phu đích thân chỉ huy trận đánh. Người lại cử những kẻ thân tín
nhất đi theo giám sát. Chỉ dụ nói rõ: Sau khi cướp được, phải để nguyên trong
thùng, chở thẳng về Biện-kinh. Bất cứ ai mở ra xem, đều bị giết tại chỗ.
_ Thế kho tàng lớn không?
_ Lớn lắm, chở đầy hai thuyền lớn, gồm một trăm thùng. Mỗi thùng phải bốn người
khiêng.
_ Chà thực vĩ đại.
_ Trên hai thuyền đó một thuyền có sự hiện diện của Phương Hổ với Nùng Sơn tử.
Một có sự hiện diện của Phương Báo cùng Trần Kiệt. Trên đường từ Khúc-giang đến
Hổ-môn, dọc đường Động-đình tam ưng dàn thuyền theo hộ tống. Qua Hổ-môn thuyền
của bang Đường-lang hộ tống đến đảo Hải-Nam. Từ đảo Hải-Nam, thuyền của bang
Hồng-hà hộ tống đến Tiên-yên.
Dư Tĩnh vui vẻ:
_ Thế hai lão sư chặn đánh ở đâu?
_ Ngay eo biển Hải-Nam. Trận đánh thực gay go muôn phần. Võ công bọn
Trường-giang song quỉ thực không tầm thường, nhất là lão Nùng-Sơn với gã Trần
Kiệt. Sau chúng ta có thủy quân tiếp viện, bọn bang Hồng-hà bỏ chạy. Hai lão
Nùng Sơn, Trần-Kiệt cũng bỏ chạy theo.
Lão thở dài:
_ Sau khi đoạt được, chúng ta quay trở về. Con mẹ nó, hai chiến thuyền vừa giúp
chúng ta đánh bọn Hồng-hà quay lại hộ tống tới Tuyền-châu. Ở Tuyền-châu, hạm đội
ở đây thay thế, canh phòng cho bọn ta tới Biện-kinh. Thuyền tới Biện-kinh vào
giờ Ngọ. Lưu thái hậu không cho triều thần biết. Ngài thân chinh xuống thuyền,
truyền mở ra coi, thì ôi thôi toàn đá xanh, không có một chút châu báu nào cả.
Dư Tĩnh kinh hãi:
_ Chắc không có kho tàng, nên bọn Giao-chỉ ngạo ta ư?
Lão họ Lê lắc đầu:
_ Sự thực có kho tàng mới đau chứ!
Dư Tĩnh lắc đầu không hiểu.
Lão họ Lê thở dài:
_ Gã Long-Bồ cực kỳ xảo quyệt. Gã thiết lập hai kế đào kho tàng. Cả hai cùng làm
như thực. Kế thứ nhất có sự tham dự của Trường-giang thất quỉ. Bọn mười trưởng
lão biết tường tận kế này. Kế thứ nhì chỉ người Việt biết với nhau. Sau khi vào
hang núi. Bọn chúng xếp đá vào một trăm thùng, cho xuống thuyền của anh em họ
Phương, rồi gã Trần Kiệt, Nùng Sơn tử đi theo. Bọn trưởng lão bang Nhật-hồ thấy
vậy, tin thực, theo bén gót, truyền mọi tin tức cho ta.
Dư Tĩnh nhảy chồn lên:
_ Như vậy hỏng rồi, sau khi chuyển đá đi, chúng cho thuyền khác tới, chở kho
tàng. Bấy giờ chúng chỉ việc âm thầm đưa về nước. Giá như bọn trưởng lão tiếp
tục theo dõi, biết sự thực báo cho hai vị. Hai vị bỏ thuyền giả, cướp thuyền
thực có phải là truyện thống khoái kim cổ không?
Lão họ Lê lắc đầu:
_ Có đấy chứ. Hai trưởng lão núp trong hang theo dõi, biết việc lấy đá thay châu
bảo, định lui ra báo cho chúng ta, lập tực bị thằng ôn con Tự-Mai điểm huyệt bắt
sống. Nó tra khảo, bắt hai đứa tiếp tục báo cho ta biết rằng kho tàng chở đi
rồi, bọn Giao-chỉ đang lấp hang. Chúng ta tin thực, càng hăm hở theo đuổi. Đã
vậy bọn Tự-Mai còn bắt hai trưởng lão báo cho chúng ta biết có hai chiến thuyền
Khúc-giang do Dư kinh lược sứ hộ tống. Nên chúng ta thấy hai chiến thuyền Tống
theo sau, lại tưởng thực.
_ Không! Tiểu bối đâu biết hai vị hành sự, nên chẳng hề sai chiến thuyền hộ
tống, trợ giúp. Thế bọn chúng chở kho tàng thực bằng thuyền gì?
_ Bằng chiến thuyền thủy quân Tống.
_ Chiến thuyền ta?
_ Thế mới tức chứ! Ta có hai chiến thuyền thuộc hạm đội Quảng-Đông tiếp tế cho
đám binh mới đưa đến Tuyệt-phong vẫn đậu ở bến Khúc-giang. Gã Long-Bồ phối trí
cho cháu gái tên Bảo-Hòa, anh vợ tên Thông-Mai, cùng bọn Tôn Đản, Tự-Mai, Lê Văn
và đám giáo chúng Lạc-long của Chu Tấn âm thầm cướp chiến thuyền, điểm huyệt
thủy thủ, lột quần áo mặc vào, rồi chuyên chở kho tàng xuống, công khai rời
Khúc-giang đi Hổ-môn.
Lão họ Tôn nghiến răng ken két:
_ Căm tức là cũng hai chiến thuyền Quảng-Đông chở kho tàng đó hợp với chúng ta
đánh cướp kho tàng giả. Chúng còn làm bộ hộ tống ta tới Tuyền-châu. Sau đó tốc
thẳng về Đại-Việt.
Dư Tĩnh bực mình:
_ Tức thực là tức. Không ngờ Long-Bồ lại nuốt lời.
_ Nuốt lời gì?
_ Khi Long-Bồ với Bình-Nam vương kết huynh đệ. Y hứa rằng kể từ ngày kết nghĩa,
sẽ giúp Bình-Nam vương chiếm kho tàng. Nào ngờ ?
_ Y không nuốt lời đâu. Y chỉ chơi chữ mà thôi. Vì y nói "Kể từ ngày hôm nay,
phía Đại-Việt nhường cho Tống tìm kho tàng". Trong khi kho tàng đã đào lên từ
trước rồi.
-- Tại sao y không nói trước rằng kho tàng đã mang đi rồi?
_ Có đấy chứ, nhưng Bình-Nam vương không tin.
Dư Tĩnh kinh hãi:
_ Thì ra khi hai vương kết nghĩa, lão tiên sinh cũng hiện diện.
_ Đúng vậy, ta bắt giam lão canh cổng, rồi thế vào chỗ lão. Đang đêm, Ngô
Cẩm-Thi đâu phân biệt được?
Dư Tĩnh kinh hoảng:
_ Bây giờ Lưu hậu quyết định sao?
_ Lấy tất cả thư tín, cũng như kinh sách trong người Bình-Nam vương đưa về kinh.
Nếu trong đó có chứng cớ rằng Vương-gia hợp tác với Giao-chỉ trong vấn đề kho
tàng, Thái-hậu sẽ đem cho đình thần nghị tội, rồi đem Vương-gia ra chặt đầu. Còn
như không có chứng cớ, thì ít ra cũng gây cho hai người nghi kị, thù hận nhau.
_ Nghĩa là Lưu hậu muốn giảm thế lực Bình-Nam vương.
_ Đúng thế.
Lão Tôn hú lên một tiếng, mười tên võ sĩ vừa tuân lệnh Dư Tĩnh bảo vệ tướng soái
đồng cười rộ. Khai-Quốc vương nhận ra chúng là mười trưởng lão bang Nhật-hồ
Trung-Quốc, ẩn trong lớp áo thị vệ theo Tào Khánh, bây giờ lại xuất hiện ở đây.
Có điều hôm nay chúng để mặt thật chứ không giả trang như hôm trước.
Bọn trưởng lão rời hàng ngũ, khám xét trên người Triệu Thành cùng tùy tòng.
Chúng còn vào phòng ngủ đem hết hành lý ra. Sau khi lục lọi lấy thư tín rồi, lão
Tôn nói:
_ Chúng tôi xin rời nơi đây. Dư kinh lược sứ cũng phải lăn ra ngủ đi thôi. Tôi
đem vợ chồng tên Lý Long-Bồ cùng hai đứa cháu nó về kinh. Biết đâu ta không đoạt
lại kho tàng?
Lão họ Tôn lấy nước thấm vào khăn, rồi lau mặt cho Khai-Quốc vương, Vương-phi
cùng Thiệu-Thái, Mỹ-Linh. Bốn người vờ ngơ ngơ ngác ngác hỏi:
_ Cái gì vậy? Tại sao chúng tôi lại ngủ say thế này? Bây giờ là giờ nào rồi?
Lão họ Tôn cười:
_ Anh em lão phu là người của Lưu thái-hậu. Thái-hậu sai anh em lão phu đến tiếp
rước Vương-gia cùng Vương-phi lai kinh.
Lão chỉ vào mười trưởng lão bang Nhật-hồ:
_ Mười vị này hộ tống vương gia không trọn vẹn, để Trường-giang thất quỷ phạm
thượng. Thái hậu rất lấy làm ân hận. Vì vậy người truyền chỉ đích thân anh em
lão phải tiếp giá Vương-gia.
Lão cười:
_ Vì hằng nghe danh vương gia như sấm động, nên anh em lão phu đã mạo muội xin
tiếp kiến riêng. Đa tạ Vương-gia dành cho cuộc đàm thoại hữu ích.
Khai-Quốc vương vờ như không nghe rõ những lời bàn luận của hai lão Tôn, Lê, với
Dư Tĩnh. Vương hỏi:
_ Cô-gia phải đi cùng Bình-Nam vương chứ?
_ Bình-Nam vương bận công vụ không về ngay được. Người với tùy tùng sẽ về sau.
Xin thỉnh Vương-gia khởi hành trước.
Khai-Quốc vương nghĩ thầm:
_ Hai lão Tôn, Lê tưởng bọn mình trúng độc nhuyễn cân. Bề ngoài chúng lễ phép,
mà tuyệt không đả động đến việc giải độc. Như vậy những câu lễ độ chẳng qua là
lời ngạo mà thôi. Đã thế ta cũng lờ như không biết gì cả.
Vương hỏi:
_ Bao giờ chúng ta lên đường?
Lão Lê chắp tay:
-- Xin vương gia lên đường ngay cho. Hành lý, cũng như cống phẩm, thỉnh vương
gia viết mấy chữ, bọn lão phu sẽ cho người về thuyền lấy mang theo. Xung quanh
vương gia có Trường-giang thất quỉ. Cạnh Thân giáo chủ có quá đông cao thủ
Lạc-long giáo. Thú thực anh em lão phu không thể địch đổi Trường-giang thất quỉ,
lại càng không muốn động thủ với anh em Lạc-long giáo.
Khai-Quốc vương nghiêm mặt hỏi:
_ Hai vị lão sư, cung cách tiếp sứ thần Đại-Việt bằng lối cho uống thuốc
Nhuyễn-cân thế này, do chỉ dụ của Thái-hậu hay do hai lão sư đây?
Lão Tôn cười thực đểu:
_ Hai lão phu cũng thế, mà Thái-hậu cũng vậy. Miễn là anh em lão phu thỉnh được
Vương-gia tới Biện-kinh. Với võ công của Thân giáo chủ, kiếm pháp của công chúa
Bình-Dương, không mời kiểu này e không xong.
Khai-Quốc vương nói với Vương-phi:
_ Thanh-Mai, chúng ta đi thôi.
Vương bảo Thiệu-Thái, Mỹ-Linh:
_ Các cháu viết mấy chữ trao cho hai vị đây, để hai vị về thuyền lấy hành lý cho
các cháu.
Bên ngoài đã có hai cỗ xe đậu sẵn. Lão Tôn mời Khai-Quốc vương, Vương-phi lên
một xe, đích thân lão rong xe. Xe còn lại lão Lê mời Thiệu-Thái, Mỹ-Linh lên.
Mười trưởng lão bang Nhật-hồ cỡi ngựa theo hộ tống. Ngoài ra còn có hơn trăm
giáp sĩ gươm dáo sáng choang dẫn đường.
Mỹ-Linh hỏi lão Lê:
_ Lê tiên sinh, bây giờ tiên sinh đưa chúng tôi đi Biện-kinh phải không?
_ Khải điện hạ đúng thế. |