Anh Hùng Bắc Cương                                               Yên-tử cư-sĩ Trần Đại-Sỹ
 
HỒI THỨ CHÍN MƯƠI BA

Bạch-đằng giang quyền

 

Phương Hổ xuất chiêu tấn công Tự-Mai. Nó nhảy lui liền ba bước. Phương Hổ bước ngang qua chỗ Tôn Đản. Tôn Đản thấy em bị tấn công, nó dơ tay tát Hổ một cái. Phương Hổ thấy cái tát thô kệch, tầm thường, nếu có trúng y, cũng như phủi bụi. Y không thèm đỡ, tiếp tục phát chưởng đánh Tự-Mai. Không ngờ bàn tay Tôn Đản tới vai Phương-Hổ biến thành chỉ, điểm vào huyệt Kiên-ngung y đến bộp một cái. Tay phải y bị tê liệt, ḱnh lực biến mất. Y chưa kịp phản ứng, Tôn Đản chĩa ngón tay phóng vào mông y một chỉ, đúng huyệt Hoàn-khiêu. Chân y bị tê liệt. Y ngă lăn xuống đất.
Tôn Đản cười lớn:
_ Hai trận. Các vị bị bại cả hai. Vậy các vị nghĩ sao đây?
Tuy chân tay không cử động được, nhưng Phương Hổ vẫn căi:
_ Như vậy không kể. Các vị đánh trộm chứ có phải bản lĩnh chân thực đâu?
Tôn Đản cười hề hề:
_ Phương bang chủ. Phải thế nào bang chủ mới phục?
_ Nếu như bên người, có ai dùng vơ công trực đấu với bên ta mà thắng, chúng ta xin hoàn toàn quy phục.
Khai-Quốc vương ung dung gật đầu:
_ Đản! Em giải khai huyêt đạo cho Phương bang chủ.
Tôn Đản chạy đến xoa vào huyệt Hoàn-khiêu, Kiên-ngung của Phương Hổ. Khi chân tay cử động được như thường, y vọt ḿnh dậy định tấn công Tôn Đản. Song y nghĩ:
_ Dù ǵ ḿnh cũng đường đường thống lĩnh một đại bang. Cho có bị người ta đánh bại bằng cách nào, cũng phải tự xử, chứ có đâu lại căi chầy căi cối?
 Y vẫy tay cho Phương Báo:
_ Ta đă bại dưới tay Tôn công tử. Nhị đệ lĩnh giáo cao chiêu của vương gia đi.
Y nói với Khai-Quốc vương:
_ Thể lệ vơ lâm Trung-nguyên định rằng, trước khi muốn người quy phục, chính bản thân ḿnh phải dùng vơ công thắng người. Nếu Vương-gia muốn bọn tại hạ theo về. Xin Vương-gia dạy cho nhị đệ mấy chiêu.
Khai-Quốc vương ngửa tay phải tỏ ư mời chào:
_ Xin mời nhị bang chủ.
Phương Báo nghĩ thầm:
_ Từ trước đến giờ ta chưa từng nghe vơ lâm nói đến vơ công của tên Lư Long-Bồ này. Dường như y không biết vơ th́ phải. Y sắp đấu vơ với ta, một chết hai sống, mà thản nhiên thế kia, có khác ǵ hai tay bưng tính mệnh giao cho ta không?
Y chắp tay hành lễ, rồi phát chưởng. Chưởng của y cực kỳ trầm trọng. Khai-Quốc vương nhận ra chưởng lực y có phần hơn Lê Ba, nhưng kém Hồng-sơn đại phu với Tự-An đôi chút.
Vương từ từ cung hai tay như ôm một vật ǵ tṛn trước ngực, rồi một tay ṿng lên cao. Một tay ṿng xuống đưới. Chưởng của Phương Báo bị bao vây vào trong, ḱnh lực mất hút. Y kinh hăi nhảy lên cao. Ở trên cao y đánh xuống một chưởng. Hai tay Khai-Quốc vương vẫn như ôm ṿng tṛn, nhẹ nhàng chuyển sang bên cạnh, rồi đẩy lên. Chưởng của Phương-Báo lại biến mất.
Tự-Mai reo lên:
_ Đại ca! Vô trung sinh hữu tuyệt quá.
Khán giả cả hai bên đều thấy chưởng lực của Phương Báo cực kỳ tinh vi, công lực mạnh như núi lở băng tan. Trong khi đó, Khai-Quốc vương cứ ung dung nhàn nhă như múa vũ khúc nghê thường. Thế mà ḱnh lực y biến mất. Khi nghe Tự-Mai la dùng cái trống bên trong, lực sinh ra họ mới hiểu lư thuyết. Nhưng làm thế nào đi tới vô trung sinh hữu, không ai biết phải vận công phát lực sao cho đạt tới nguyên lư đó?
Phương Báo đánh liền ba chưởng. Ḱnh phong làm mọi người muốn ngộp thở. Khai-Quốc vương hỏi Tự-Mai:
_ Tự-Mai! Xử dụng lư thuyết ǵ bây giờ?
_ Tá lực đả lực!
Khai-Quốc vương lùi lại. Hai tay vẫn như ôm ṿng thái cực. Vương đợi cho chưởng Phương Báo lướt qua, rồi đẩy theo. Thân thủ như người đẩy thuyền, nhẹ nhàng, ung dung.
 Phương Báo bị ḱnh lực ḿnh với ḱnh lực của vương hợp lại, làm người y quay như chong chóng. Phải cố gắng lắm, y mới đứng lại được.
 Y điên tiết lên đánh liền bẩy tám chiêu. Khai-Quốc vương ṿng tay, bước từ vị trí cung khôn sang cung Chấn. Rồi từ cung Chấn, bước sang cung Ly trong khi tay chuyển xuống dưới. Phương Báo mất hết ḱnh lực, người như chơi vơi trên sóng.
Tự-Mai lên tiếng hoan hô:
_ Hay thực! Đại ca, nguyên lư ba chiêu đầu, em hiểu rơ. C̣n nguyên lư mấy chiêu sau ra sao?
Khai-Quốc vương tay vẫn như ôm trái cầu, ném vào Phương Báo. Vương giảng:
_ Dụng ư bất dụng lực. Ư tập, lực tự sinh. Thái-cực bản vô cực. Bây giờ hiền đệ coi anh xử dụng lư thuyết Thần thông ư bối rồi chuyển sang lưu hành ư khí.
Miệng nói, Vương uốn cong lưng, bật lên cao, sau đó phát chiêu. Binh một tiếng, Phương Báo bật tung lên cao, rơi xuống cách đó hai trượng. Y có cảm tưởng như Vương nhắc y lên, rồi để xuống nhẹ nhàng. Y tự hỏi:
_ Chiêu số ǵ mà kỳ lạ thế này? Dường như thứ vơ công y xử dụng chỉ ảo diệu vô lực, hay y cố ư khoan dung không hại ta? Ta cần thử lại mấy chiêu nữa xem sao?
Nghĩ rồi, y phát liền ba chưởng. Chưởng phong có mùi tanh hôi khủng khiếp. Khai-Quốc vương cười thầm:
_ Mi dùng Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng với người khác khả dĩ c̣n có đôi chút kết quả, chứ dùng với ta e vô dụng.
Vương đợi cho chưởng phong bao trùm người, rồi mới lùi ba bước. Một tay chỉ lên trời, một tay tạt ngang, giống như ôm trái cầu, rồi người quay tṛn. Một ḱnh phong kinh khủng rít lên giống trâu gầm. Chưởng lực của Phương Báo như chạm phải vách núi. Người y bật tung trở lại, hai mắt toé lửa. Y phải lộn liền một lúc năm ṿng mới đứng vững. Toàn thân như muôn ngh́n mũi kim đâm phải.
Chỉ thấy thấp thoáng một cái, Khai-Quốc vương đă tiến tới, vỗ lên vai y, chỗ huyệt Kiên-ngung. Toàn thân khí lực bị mất. Y lảo đảo ngă ngồi xuống. Vương ôn tồn như mẹ nói với con:
_ Phương huynh bị Chu-sa độc chưởng dội trở lại. Tuy tôi nhẹ tay, nhưng Phương huynh cũng cần ngồi yên. Tĩnh tâm một chút.
Phương Hổ bước tới bắt mạch cho em. Nhưng khi tay y vừa chạm vào tay Báo, người y bị bật tung lại phía sau. Y hít một hơi dài, mới dừng lại được. Y hỏi Khai-Quốc vương:
_ Vương gia, vơ công vương gia vừa dùng là vơ công ǵ vậy? Dường như... Dường như trên giang hồ chưa từng ai nói tới bao giờ.
Vương không trả lời, đưa mắt cho Tự-Mai.
 Tự-Mai cầm viên sỏi búng đến véo một tiếng. Viên sỏi trúng huyệt Hiệp-cốc bàn tay Phương Báo. Y đang ngồi như pho tượng, chân tay cử động được. Y vọt ḿnh tiến lên phóng chưởng tấn công Khai-Quốc vương. Khai-Quốc vương thuận tay đẩy ra chiêu Đông-hải lưu phong trong Đông-a chưởng pháp. Pho chưởng này, Trần Kiệt dạy vương hôm ông tới Thăng-long dự lễ tấn phong Thanh-Mai làm vương phi Khai-Quốc vương.
Nguyên Trần Kiệt là chú, là sư phụ trực tiếp dạy Thanh-Mai. Ông thương yêu nàng vô hạn. Cho nên ông xin phép chưởng môn Tự-An dạy Khai-Quốc vương, coi như món quà cưới.
Chưởng phong rít lên chạm vào chưởng Phương Báo. Phương Báo cảm thấy trời long đất lở, tai phát ra tiếng vo vo không ngừng. Y bật lui ba bước, miệng oẹ một tiếng, y khạc ra ba búng máu.
Biết công lực ḿnh thua đối phương xa, nhưng y vẫn tiếp tục phát chưởng tấn công.
Đấu được trên năm mươi hiệp, Phương Báo điên tiết lên. Y nhảy vào, tay trái dùng hổ trảo, tay phải dùng ưng trảo vồ Khai-Quốc vương. Chân vương từ phương Càn bước sang phương Khảm, tay trái nắm tay phải của y giật mạnh. Người y lảo đảo như say rượu, quay liền mười ṿng, rồi ngă ngồi xuống.
Khai-Quốc vương chờ cho y đứng dậy, mới hỏi:
_ Phương nhị hùng. Thế nào?
Nhưng Phương Báo ngồi xuống đất, mắt nhắm nghiền, tỏ vẻ cực kỳ mệt mỏi.
Phương Hổ thở dài:
_ Vơ công Đại-Việt thực kỳ ảo. Những chiêu thức vương gia xử dụng dường như có thiền công, lại đặt đơ sở trên dịch lư. Thứ vơ công này, tiểu nhân chưa từng thấy qua. Mong Vương-gia ban cho vài lời.
Câu hỏi của Phương Hổ cũng là câu hỏi của tất cả mọi người. Khai-Quốc vương đáp:
_ Quyền pháp mà tôi dùng mang tên Thái-cực quyền, Bạch-đằng giang thập ngũ thức.
Chu Y kinh ngạc:
_ Vơ công Đại-Việt tiểu nhân đă nghe biết hầu hết. Đặt trên căn bản khắc chế vơ công Trung-nguyên, gồm vơ công Long-biên, Cửu-chân. Nay thành Mê-linh. Vơ công ảo điệu, dũng mănh th́ của Tản-viên với Phục-ngưu thần chưởng. Vơ công cương nhu hợp nhất, phải kể Sài-sơn, nổi tiếng với Thiên-vương chưởng. Vơ công đặt cơ sở trên thiền, gồm Đông-a, Tiêu-sơn. Chiêu thức mà Vương-gia vừa xử dụng đều không phải của các phái trên.
_ Đúng như Chu tam hùng nói. Pho vơ công vừa rồi do chính tôi cùng Tự-Mai, Tôn Đản hợp nhau mới chế ra, c̣n rất đơn sơ. Mong Chu tam hùng chỉ cho những chỗ khuyết điểm.
Chu Y nghe vương nói, kinh hăi trong ḷng. Y hỏi:
_ Vừa rồi vương gia đấu với nhị huynh. Tiểu nhân đứng ngoài, nh́n không rơ. Mong vương gia diễn cho anh em tiểu nhân coi một lần cho biết.
Khai-Quốc vương khoan thai đứng dậy, hai tay như ôm ṿng thái cực từ đưa ra. Mỗi thức, mỗi tư thức, mỗi biến chiêu... chân tay, thân ḿnh, mắt đều hiệp đồng. Người không biết vơ, hoặc người vơ công non kém, cho rằng Vương múa một vũ điệu chứ không phải biểu diễn vơ công.
 Vương giảng:
_ Thái cực quyền đặt trên nguyên lư dụng ư bất dụng lực. Cho nên mỗi chiêu không nhất thiết phải thế này, thế nọ, mà chỉ mang ư niệm.
Vương diễn hết bẩy mươi hai chiêu, rồi ngừng lại, ngồi xuống phiến đá gần đó. Vương khoan thai kể:
_ Tôi xuất thân từ phái Tiêu-sơn. Nội công Tiêu-sơn đặt cơ sở trên thiền công nhà Phật.
Chu Y gật đầu:
_ Bên Trung-nguyên, phái Thiếu-lâm cũng lấy thiền công làm nội công căn bản. Đâu có ǵ lạ?
_ Khác nhau nhiều. Thiền công Thiếu-lâm đặt phát xuất từ kinh Kim-cương. Cho nên đệ tử Thiếu-lâm bị người ta tấn công. Họ chỉ hoá giải. C̣n thiền công Tiêu-sơn rút từ yếu chỉ chính trong kinh Lăng-già, Tượng-đầu tinh xá. Khi đệ tử Tiêu-sơn bị người ta tấn công, th́ phát chiêu trả đ̣n. Một phần hoá giải công lực đối thủ, một phần phản công.
Vương quay lại nh́n Tôn Đản, Tự-Mai rồi cười:
_ Sau tôi cùng hai vị hiền đệ có cơ duyên học được thần công của công chúa Yên-lăng.
Phương Hổ kinh hăi hỏi:
_ Tiểu nhân nghe công chúa Yên-lăng đă phối hợp thần công Tản-viên với Thiền-công vô ngă tướng thành thứ nội công mới, thần diệu vô song. Nhưng đă thất truyền. Nào ngờ vương gia lại học được.
_ Đúng vậy. Loại thần công này rất đặc biệt. Ai đánh ta, ta đỡ, vừa phản công đối thủ, vừa hút lấy nội lực họ, làm nội lực ḿnh. Chúng tôi lại luyện nội công Cửu-chân, khắc chế vơ công Trung-nguyên. Trong khi đó tôi được Nùng-Sơn tử dạy cho về Dịch-lư. Tôi nghiên cứu, hợp tất cả bằng ấy thứ lại, cùng hai sư đệ Mai, Đản bàn luận, rồi chế ra pho Bạch-đằng giang thập ngũ thức.
Vũ Canh lắc đầu:
-- Vừa rồi Vương-gia đấu với nhị ca của tôi đă dùng tới trên trăm thức, thế mà Vương-gia bảo có mười lăm thức ư?
Khai-Quốc vương cười:
_ Mười lăm thức, với mười lăm chiêu khác nhau xa. Mười lăm thức là ǵ? Nó gồm Nhân ngă tứ tướng, Ngũ-uẩn giai không, Lục-tặc đồng biến trong kinh Phật.
Phương Hổ lắc đầu:
_ Xin Vương-gia giải rơ hơn.
Khai-Quốc vương hắng rặng một tiếng, rồi nói:
_ Thôi được. Tôi xin v́ các vị mà nói về mười lăm thức đó. Đầu tiên Nhân ngă tứ tướng rút trong kinh Kim-cương, Lăng-già, Bát-nhă ba-la mật đa tâm kinh, bao gồm bốn tướng của kẻ chấp tướng. Đó là: Ngă tướng tức tướng của ta. Nhân tướng tức tướng của người. Chúng sinh tướng tức tướng của chúng sinh. Thọ giả tướng tức con người đối cảnh sinh t́nh khác nhau. Đó là bốn thức căn bản của Thái-cực quyền.
Phi Lịch nhăn mặt:
_ Như vậy mới có bốn. C̣n mười một thức nữa?
_ Tiếp theo tới Ngũ-uẩn.
_ Ngũ uẩn à ? Tiểu nhân chưa từng nghe qua.
_ Ngũ uẩn tức sắc, thọ, tưởng, hành, thức. Tức năm món tích tụ thành nhân thể, cùng tinh thần con người. Ngũ uẩn che mất chân lư, khiến chúng sinh luân hồi, gặp những điều khổ sở.
_ Xin vương gia giải rơ năm uẩn hơn.
_ Đầu tiên, sắc. Tức những vật hữu h́nh, hữu sắc. Thọ do con người đối cảnh, sinh ra t́nh cảm vui, buồn, sướng, khổ. Thứ ba tới tưởng. Khi con người đối cảnh, nhận ra mầu sắc, h́nh thể, phân biệt sự vật... thành tưởng. Thứ tư, con người đối cảnh, nảy sinh ḷng ham muốn, ghét giận, sinh ra hành. Cuối cùng tới thức. Khi con người đối cảnh, suy tư, hiểu biết gọi là thức. Vậy Ngũ-uẩn tạo ra những con người khác nhau.
Xuyên Dung nghe vương giảng đến đâu, gật đầu đến đó. Nàng hỏi:
_ Cuối cùng tới Lục-tặc. Tức sáu thứ giặc. Giặc đó chắc cũng do trong ḷng mà sinh ra?
_ Đúng thế. Nó c̣n có tên Lục-trần, Lục-nhập, tức sắc, thanh, hương, súc, vị, pháp. Sáu thứ giặc ở ngoài nhập vào trong chúng ta qua Lục-căn: Nhăn, nhĩ, tỵ, thiệt, thân, ư. Khi xử dụng Thái-cực chưởng, cần b́nh tĩnh, chế chỉ tâm thần, sao bỏ ra được Nhân ngă tứ tướng, vượt qua Ngũ-uẩn, rồi sao cho trong người hư không, Lục-tặc không nhập vào người. Đến tŕnh độ đó, đơn điền như cái hồ trống rỗng, bao nhiêu chân khí tụ vào, muốn phát ra lúc nào th́ phát.
Thiện-Lăm hỏi:
_ Khi đại ca làm được như vậy, th́ nào thiền công Tiêu-sơn, nào nội công Đông-a, nào Vô-ngă tướng thiền công, nào nội công Cửu-chân, cũng hoà lẫn với nhau được. Khi ṭng tâm xử dụng, lập tức chân khí tuôn ra?
_ Đúng thế.
Thanh-Mai hỏi Phương Hổ:
_ Phương bang chủ. Xin bang chủ dạy cho một lời!
Phương Báo nói với các em:
_ Anh em ta nhân bất phục triều Tống, đứng ra lập bản bang, tiêu dao trên sông Trường-giang. Chúng ta đều sinh ở vùng hồ Động-đ́nh. Hồ Động-đ́nh, nơi phát tích ra Quốc-tổ, Quốc-mẫu tộc Việt. V́ vậy, dù chúng ta nói tiếng Hoa, mặc quần áo Hoa. Bề ngoài thành người Hoa, nhưng gốc vẫn Việt. Chúng ta là người Hoa gốc Việt. Nay gặp minh chúa, chúng ta phải trở về nguốn gốc thôi.
Y hô tất cả anh em cùng quỳ gối khấu đầu trước Khai-Quốc vương:
_ Bọn thần từ nay xin được hầu cạnh Vương-gia.
Khai-Quốc vương vẫy tay ra hiệu miễn lễ, rồi nói:
_ Bây giờ chúng tôi vẫn đi cùng các vị, t́m kho tàng. Tới Khúc-giang, tôi sẽ nhờ giáo chủ Lạc-long hoá giải độc tố Chu-sa chưởng cho các vị.
Trong Trường-giang thất quỷ, hết bốn người gồm anh em họ Phương cùng vợ chồng Phi Lịch, xuất thân trong bang Nhật-hồ. V́ vậy suốt bao năm qua, dù họ uống thuốc giải, mỗi năm lại bị lên cơn mấy ngày, đau đến chết đi, sống lại. Họ tuy vẫn sống b́nh thường, mà trong ḷng luôn ẩn một niềm đau khổ cùng cực.
 Cách đây mấy tháng, họ nghe giáo chủ Hồng-thiết Đại-Việt bị một thiếu niên đánh bại. Thiếu niên được tôn lên làm tân giáo chủ. Tân giáo chủ hoá giải Chu-sa độc chưởng cho tất cả giáo chúng, cải danh thành Lạc-long giáo.
 Bốn người trong bang Trường-giang định sang Đại-Việt qui phục Lạc-long giáo, để được điều trị. Không ngờ bây giờ họ gặp Khai-Quốc vương, một đấng anh hùng, vai cậu của Lạc-long giáo chủ, hứa sẽ trị chọ họ. Họ mừng không bút nào tả siết.
Phương Báo mời mọi người xuống thuyền. Thuyền ngược gịng đi về phương Đông. Ban ngày thuyền đi. Ban đêm Khai-Quốc vương cùng Vương-phi lại lên bờ kiếm chỗ vắng luyện vơ. Có hôm tới sáng Vương mới trở về. Sau bốn ngày đường, Lê Đài báo cho biết c̣n hai chục dặm nữa tới Khúc-giang. Khai-Quốc vương bảo các em:
_ Năm vị hiền đệ. Các hiền đệ lớn rồi. Anh muốn thử bản lĩnh khôn ngoan của các đệ một lần. Bây giờ anh cho các đệ lên bộ đi Khúc-giang trước. Anh sẽ đi sau.
Nghe được tự do đi với nhau, xa anh cả, không bị kiềm chế, năm đứa trẻ reo mừng. Khai-Quốc vương tiếp:
_ Trong năm em, ta giao cho Tôn Đản thống lĩnh, Tự-Mai làm quân sư. Tại Khúc-giang hiện có thiết kị Tống. B́nh-Nam vương Triệu Thành, bang Nhật-hồ Trung-quốc, người của các nước Đại-lư, Chiêm, Lào, Xiêm, Chân-lạp đều hiện diện. Ta cho các hiền đệ nghịch ngợm, phá phách tự do. Làm thế nào trong năm ngày, trấn Khúc-giang náo loạn, đảo lộn hết th́ thôi.
Nghe Khai-Quốc vương truyền lệnh phá phách, năm ông mănh reo ḥ mừng rỡ. Vương tiếp:
_ Có ba điều cấm kị. Một là không được giết người. Hai là không thể để bị quan binh bắt giam. Ba là không được phạm vào tôn giáo, cũng như dân chúng. Trong khi hành sự, theo dơi cặp chim ưng để biết ta ở đâu.
Hà Thiện-Lăm xoè tay trước mặt Thanh-Mai:
_ Bà chị cho bạc. Không tiền, bọn em đến đó lấy ǵ mà ăn?
Lê Văn bẹo tai Thiện-Lăm. Tay chỉ vào cái hộp kim trong túi:
_ Ông anh đừng lo! Với hộp kim này, tha hồ cho quan lại, phú gia đem cơm gà, cá nướng cung phụng chúng ḿnh. Tới đó em làm thầy lang trị bệnh cho dân chúng. Thiếu ǵ người tạ thầy!
Khai-Quốc vương hỏi Tự-Mai:
_ Lỡ không ai tin thầy lang trẻ th́ làm thế nào?
Tự-Mai cười, nó nói sẽ vào tai vương:
_ Anh cả sai bọn em đi, tức chúng em tuân chỉ hoàng-đế làm truyện quốc sự. Mọi chi phí do công nho đài thọ. Hè... hè...
Thiện-Lăm ngơ ngác:
_ Công nho à! Nhưng ở Quảng-Đông đâu có quan liêu Đại-Việt, mà họ chi tiền cho chúng ta!
Lê Văn vốn cực kỳ thông minh. Nó lắc đầu mấy cái, miệng kêu sẽ hừ... hừ... :
_ Lăm phải nhớ điều này! Đối với chúng ta, Quảng-Đông thuộc lănh địa tộc Việt. Công nho Quảng-Đông phải chi phí mọi tiện nghi cho chúng ta. Chúng ta tuân chỉ Phụ quốc thái úy, tổng đốc binh mă, cứ đến công khố lấy bạc mà xài. Hè... hè...
Hà Thiện-Lăm chợt hiểu. Nó nói thầm:
_ Tức là vào công khố ăn trộm!
Phương Hổ sai dẫn năm con ngựa lên bờ, trao cho năm ông mănh.
Tôn Đản hô:
_ Tạm biệt!
Thanh-Mai dặn với theo:
_ Nhớ cẩn thận!
Năm đứa vái Khai-Quốc vương, rồi ra roi cho ngựa phi về hướng Khúc-giang.
 Phi Lịch thắc mắc:
_ Vương gia! Năm tiểu công tử đang độ khí huyết sung thịnh, nghịch ngợm kinh khiếp. Nay Vương-gia truyền chỉ như vậy, thần e...
_ Phi huynh an tâm. Năm tiểu đệ của tôi có căn bản vơ đạo rất sâu, lại sớm lăn vào làm việc nước, nên chúng có ư thức cao. Phi huynh đừng sợ. Tôi cần sai chúng khuấy đảo Khúc-giang, để cho tất cả các phe tiềm ẩn bị lộ tông tích. Ta nhờ binh Tống loại họ khỏi ṿng tranh chấp với ta.
Vương nh́n Phương Hổ cười:
_ Tất cả bí mật kho tàng, hiện nằm trong tay chưởng môn phái Mê-linh cùng giáo chủ Lạc-long giáo. Hai người đó là cháu tôi. Họ đă đi trước, ḍ la. Mỗi khi có tin tức ǵ, họ dùng chim ưng báo cho tôi biết. Hiện đă biết rơ kho tàng dấu ở đâu rồi.
Vương mở tấm khăn thắt lưng, lấy ra mảnh lụa. Trên mảnh lụa vẽ bản đồ Khúc-giang, đủ hết sông ng̣i, đ́nh miếu. Vương chỉ vào sườn núi Tuyệt-phong:
_ Đây kho tàng ở chỗ này. Cửa vào nằm ngang sườn núi. Từ dưới muốn lên hang, phải qua một ngh́n bước. Hang thông sang bên kia sườn núi chỗ có con sông. Đó là nơi trước kia công chúa Yên-Lăng và Nghi-Hoà đem kho tàng từ biển vào.
... Chỗ mỏm này, ta có thể ghé thuyền vào chở về. Công cuộc khai quật kho tàng không phải giản dị đâu. Việc đục đá, vào hang, ta có người phụ trách rồi. Khó khăn nhất của chúng ta phải vượt qua là sao tránh giao tranh với biết bao lực lượng đang ŕnh rập. Tuy khó, nhưng tôi đă có cách. Vậy phiền bang chủ, cùng các huynh đệ quư bang đậu thuyền tại địa điểm này. Khi chúng tôi đục núi thông sang, lập tức cùng lên vận chuyển về Đại-Việt.
Trường-giang thất quỷ thấy ḿnh mới quy phục, mà Khai-Quốc vương đă dám lộ hết cơ mật kho tàng cho ḿnh. Họ cảm thấy độ lượng vị Vương-gia này thực cao cả vô cùng.
 Vương tiếp:
_ Trong bẩy vị, phiền Trường-giang song hùng đem thuyền chờ chở kho tàng. Động-đ́nh tam ưng huy động bang chúng trải dài từ Khúc-giang tới cửa Hổ-môn, âm thầm bảo vệ thuyền chở của Trường-giang song hùng. Tới Hổ-môn, sẽ có thuyền của bang Đường-lang hộ tống cho đến lănh hải Đại-Việt. Trong địa phận lănh hải Đại-Việt, bang Hồng-hà, Đông-hải đảm trách.
Phi-Lịch hỏi:
_ Thưa vương gia, thủy quân Đại-Việt không dùng vào việc này ư?
Vương đưa mắt nh́n Vương-phi, rồi lắc đầu:
_ Thủy quân Đại-Việt lo tuần pḥng lănh hải, trường hợp thủy quân Tống tràn sang, mới can thiệp mà thôi. C̣n Phi huynh với phu nhân khẩn đi cùng tôi, để trị Chu-sa độc ngay, v́ để lâu e phạm đến thai nhi.
Đến đó, thuyền phu vào báo:
_ Khải tấu Vương-gia cùng bang chủ. Phía trước có bốn con thuyền đậu theo một hàng, phất cờ ra hiệu cho ta dừng lại. Xin Vương-gia, bang chủ định liệu.
Vương hỏi:
_ Có phải trên trời của bốn con thuyền có hai con chim ưng bay không?
_ Vâng. Quả như Vương-gia tuyên dạy.
_ Bốn con thuyền đó của chúng ta. Ta cho thuyền đi như thường, nhưng mở cửa sổ khoang phải. Khi thuyền ta và họ song song, sẽ có người nhảy sang thuyền ḿnh. Phiền các vị tiếp họï lên đây, cùng họp với nhau.
Trường-giang thất quỷ nghe Vương truyền lệnh. Họ kinh hăi, mặt nh́n mặt xấu hổ, tự nói với nhau:
_ Lúc đầu rơ ràng vị vương gia này bị ḿnh bắt theo. Không hiểu bằng cách nào, mà điều động mọi việc nhịp nhàng như vậy? Làm thế nào đưa bốn con thuyền lớn thế kia đến đây chờ đợi? Làm thế nào người trên bốn con thuyền biết Vương-gia ở trên thuyền ta? Nghe Vương-gia vừa truyền lệnh, rơ ràng, mọi việc xếp đặt đâu vào đấy rồi. Không chừng đây chỉ có một phần nhỏ kế hoạch. Trung gian c̣n nhiều chi tiết mà ḿnh chưa được biết.
Bất giác cả bẩy nh́n nhau rùng ḿnh, tự chửi thầm:
_ Ḿnh chỉ có bẩy người, đem theo hơn ba trăm bang chúng, mà đ̣i đánh cướp kho tàng, có khác ǵ tự tử không?
Lát sau, thuyền phu dẫn vào bốn người. Khai-Quốc vương đứng dậy chào, giới thiệu:
_ Vị đạo trưởng này đạo danh Nùng-Sơn. Thầy của tôi.
Trường-giang thất quỷ đă nghe danh Nùng-Sơn tử. Phi Lịch bật lên tiếng reo:
_ Phải chăng đạo sư là một trong Long-thành nhị hiệp?
Nùng-Sơn tử đáp lễ:
_ Không dám. Phi huynh vẫn mạnh chứ? Tại hạ thường ngâm bài Trường-giang nguyệt lăng và bài Động-đ́nh điểu minh của Phi huynh luôn. Ư từ thực cao ngạo, mà lời nhẹ như gió thu.
Phi Lịch nghe Nùng-Sơn tử ca tụng tài văn chương ḿnh. Y sung sướng ra mặt:
_ Đa tạ đạo trưởng quá khen.
Vương chỉ Trần Kiệt:
_ Vị này, một trong Thiên-trường ngũ kiệt, sư thúc của tiện thê. Nhưng thực ra bản lĩnh tiện thê do người truyền thụ.
Chu Y kêu lên:
_ Úi chà!
Thiên-trường ngũ kiệt danh vang thiên hạ, đến Tống đế c̣n kính phục. V́ vậy Trường-giang thất quỷ vội cúi đầu hành lễ:
_ Trường-giang huynh đệ xin tham kiến Trần đại hiệp.
Bảo-Hoà, Thông-Mai đă bỏ lớp áo hoà thượng. Nàng trở lại y phục thiếu nữ Thăng-long. C̣n Thông-Mai trang phục như một nho sinh Trung-quốc. Anh em họ Phương thấy gương mặt Bảo-Ḥa, Thông-Mai hơi quen, mà họ nhận không ra hai người đă giả hoà thượng tung phấn độc hại họ. Khai-Quốc vương chỉ giới thiệu sơ sài:
_ Vị này, anh của tiện thê. C̣n đây, con gái của chị tôi.
Th́nh ĺnh Xuyên-Dung ôm ngực nhăn nhó, tỏ vẻ đau đớn. Thông-Mai vung tay điểm liền bốn chỉ vào huyệt Nội-quan, Công-tôn của nàng. Cơn đau giảm liền. Phi-Lịch thấy Thông-Mai tuổi trẻ, mà công lực kinh nhân. Y chắp tay:
_ Đa tạ thiếu hiệp cứu trợ.
Trời về chiều, nắng thu héo úa đổ lên sông, thành muôn ngh́n con rắn vàng lung linh. Phương Hổ truyền bầy tiệc khoản đăi.
Mọi người vào bữa.
Khai-Quốc vương hỏi Nùng-Sơn tử:
_ Đạo trưởng. Xin đạo trưởng cho biết t́nh h́nh?
_ Bang Nhật-hồ Trung-quốc đem toàn lực đến đây. Tuy họ không biết nơi chôn bảo vật. Bang trưởng, Tả-Hữu chấp pháp, ngũ Sứ cùng mười tám Đạo trưởng. Vắng mặt mười Trưởng-lăo. Hiện họ ở trong thị trấn Khúc-giang. B́nh-Nam vương cùng với tùy tùng chia làm bốn ngả, âm thầm tới. Đồng thời Vương điều một vạn thiết kị với hai vạn binh Quảng-Đông, nhưng phao lên rằng mười vạn, chia ra đóng rải rác khắp vùng. Khu-mật viện Tống, điều đến khá nhiều cao thủ thuộc sáu đại môn phái như Thiếu-lâm, Côn-luôn, Không-động, Nga-mi, Vơ-đang, Hoa-sơn. Họ ẩn thân trong lớp áo quan binh. Tây-hạ, Liêu, Cao-ly, đều gửi nhiều cao thủ tới.
_ Như vậy Đại-lư, Chiêm-thành, Chân-lạp, Lăo-qua, Xiêm-la không gửi người tham dự. Cuộc tranh dành sẽ diễn ra giữa Khu-mật viện Tống với bang Nhật-hồ cùng Liêu, Cao-ly, Tây-hạ. Ta đứng ngoài tọa thủ bàng quan xem sao đă.
Vương hỏi Bảo-Ḥa:
_ C̣n về phía ta ra sao?
_ Đúng như cậu xếp đặt. Chỉ c̣n chờ ngày giờ hành động.
Vương xoa hai tay vào nhau:
_ Tôi với Vương-phi đi cùng Phi huynh phu phụ tới Khúc-giang. Tôi không dấu diếm thân phận, cáo với quan sở tại rơ việc bị bang Trường-giang bắt giữa đường, mới được thả ra, yêu cầu họ tấu về triều, cử người đến hộ tống. Vậy Bảo-Ḥa, Thông-Mai trong bóng tối yểm trợ cho năm ông mănh nhà ḿnh phá phách. Chúng có phá phách, các cao thủ ẩn trong lớp áo quan binh mới bị lộ diện. Quan binh Tống sẽ nhân dịp đó bắt hết các phái đoàn Liêu, Tây-hạ, Cao-Ly. Động-đ́nh tam ưng, bảo vệ con đường Khúc-giang, Hổ-môn. Nùng đạo trưởng cùng ngũ sư thúc theo Trường-giang song hùng đậu ở vách núi, chờ khai thác kho tàng, rồi chở về.
Vương ngừng một lát tiếp:
_ Hai con thuyền này trao cho Trường-giang song hùng để chở kho tàng. Bốn con thuyền kia, hai con trao cho Động-đ́nh tam ưng. Hai con cho tôi với Phi phu phụ. Cơm chiều xong, chúng ta lên đường.
Cơm xong, trời tối mịt. Khai-Quốc vương cùng Thanh-Mai, vợ chồng Phi Lịch sang hai con thuyền đậu sẵn bên sông, hướng Khúc-giang mà đi.
Đêm vương cùng Vương-phi lại lên bờ luyện vơ. Sau khi Vương lên bờ, thuyền phu rút cầu. Cả hai người dùng khinh công biến vào khu rừng. Vương-phi nói với chồng:
_ Chúng ta họp mật trong rừng thế này, đến quỷ cũng không biết, thần cũng không hay.
_ V́ vậy ngay từ hôm xuống thuyền, chúng ḿnh giả bộ lên bờ luyện vơ. Bọn Trường-giang thất qủy theo dơi bén gót suốt năm đêm liền. Đến đêm thứ sáu, chúng không theo nữa. Nay anh phân tán chúng đi với người của ta. Nếu chúng muốn tách ra cũng khó. Bọn ở trên thuyền ta, đều bị theo dơi. Phải đề pḥng vậy mới được.