Trong rừng lập loè ánh đèn leo lét từ căn nhà chiếu ra. Có tiếng cú kêu.
Thanh-Mai hú lên một tiếng đáp lại. Cánh cửa căn nhà mở ra. Bảo-Hoà đón hai người
vào.
Khai-Quốc vương hỏi:
_ Việc canh gác thế nào?
_ Trên trời có cặp chim ưng. Dưới đất có hai cặp sói.
_ Được rồi.
Trong pḥng đủ mặt: Nùng-Sơn tử, Trần Kiệt, Bảo-Hoà, Thông-Mai, năm ông thiên
lôi: Tôn Đản, Tự-Mai, Thuận-Tông, Thiện-Lăm, Lê Văn.
Khai-Quốc vương mở tấm bản đồ lụa ra cho mọi người xem:
_ Mỹ-Linh thăm lăng Khúc-giang ngũ vương, cùng đền hai vị Công-chúa thời Lĩnh-Nam
đă t́m ra nhiều chi tiết giống như trong vũ kinh nói. Kho tàng cất trong hang.
Hang từ chân ngọn Tuyệt-phong lên một ngàn bước, nơi hai ngọn núi kết thành khe.
Cửa hang ngay dưới thác nước.
Vương ngừng lại nh́n Trần Kiệt, Tự-Mai:
_ Sư thúc cùng Tự-Mai thông minh nhất sẽ nhập thác nước. Trước thác nước ắt có
cao thủ Tống canh gác. Tự-Mai phải nhanh nhẹn điểm huyệt cho chúng mê man. Dưới
thác có ba cửa, đều bị đá lấp. Trong ba cửa có hai cửa giả, một cửa thực. Khi
khuân năm viên đá ra, mà thấy cửa, chớ đi vào, e nguy hiểm. Khi thấy mười viên
cửa mới lộ hăy đi vào. Hang thông sang bên kia núi. Sau khi hành sự, lấp cửa
hang, theo bản đồ mở lối khác mà ra.
Vương hỏi Tôn Đản:
_ Mấy hôm nay, các em phá phách đến đâu rồi?
_ Ngày thứ nhất phá đền Mă Viện. Ngày thứ nh́ phá đền Cao Biền. Ngày thứ ba phá
đền Triệu Xương. Ngày thứ tư phá phách Tả, Hữu hộ pháp cùng ngũ Sứ bang Nhật-Hồ.
Ngay ngày đầu bọn em đă làm lộ cho Khu-mật viện Tống biết ḿnh là người Việt.
Chúng theo dơi rất gắt. Sang ngày thứ tư, bọn em đánh lạc chúng hết. Bọn em trêu
đám cao thủ Cao-ly, khiến chúng điên lên. Hai bên giao đấu. Khu-mật viện Tống
bắt hết đám này. Rồi nhân tiện vồ bọn Liêu, Tây-hạ.
_ Như vậy chúng biết rất rơ hành tung Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, cũng như năm em.
Giỏi. Trong đầu Phạm Trọng-Yêm, y tưởng ta có vậy. Bây giờ Đản cùng ba em Tông,
Lăm, Văn, làm sao đem được một số thùng, với đinh lớn, để đâu đó, gần thác nước.
Sau khi ngũ sư thúc với Tự-Mai t́m ra cửa hang. Các chú mang vào. Lập tức lấy đá
chất đầy, rồi đóng đinh thực chắc, sau đó mở cửa hang vách múi bên kia, chuyển
những thùng đá xuống thuyền. Thuyền đó của bang Trường-giang. Trên thuyền có
Trường-giang song hùng với Nùng-Đạo trưởng chờ. Tuy thùng đựng đá. Nhưng hai vị
cũng làm như thực, canh coi thực kỹ. Lỡ ra gặp thủy quân khám xét, không chống
cự, bỏ thuyền chạy. Họ có mở ra, thấy toàn đá, sẽ tra khảo anh em họ Phương.
Chúng thừa sức nói láo hoặc chống cự.
Vương chỉ Bảo-Hoà, Thông-Mai:
_ Bảo-Ḥa, Thông-Mai cùng hai đội bốn mươi cao thủ ẩn trên bờ sông, nơi có hai
chiến thuyền chở lương từ Hổ-môn tới. Trong khi ngũ sư thúc, Nùng-Đạo trưởng chở
đá đi, hai người lén đột nhập chiến thuyền, điểm huyệt hết thủy thủ, rồi ra hiệu
cho người của ta xuống. Tất cả lột quần áo thủy thủ Tống mặc vào, cho thuyền ghé
vào cửa hang. Bấy giờ ta mới chuyển kho tàng đi, kéo buồm về Hổ-môn. Thuyền của
ta là thuyền thủy quân Tống, dọc đường không ai dám kiểm soát. Phải sao cho
thuyền tới nơi giữa đêm. Tới Hổ-môn, kéo buồm hướng Hải-Nam. Trên đường đi, có
bang Đường-lang hộ tống xa xa cho tới lănh hải Việt. Tới Lănh hải Việt, bang
Hồng-hà hộ tống về Thăng-long.
Vương nh́n Vương-phi cười:
_ Chúng ta tới Khúc-giang công khai, để Khu-mật viện Tống coi thường ta không
biết bảo mật. Chúng theo dơi ta vô ích.
Vương hỏi mọi người:
_ Có ai thắc mắc ǵ không?
Tự-Mai đề nghị:
_ Hiện bọn Tống tưởng chúng em do Khu-mật viện Việt sai tới. Sau khi thuyền chở
kho tàng đi rồi, bọn em quay ra phá phách chính người của ḿnh. Như vậy bọn Tống
điên cái đầu lên. Không biết bọn em thuộc phe phái nào của Đại-Việt?
_ Ư kiến hay. Nếu cần gây cuộc đấu với Mỹ-Linh, Thiệu-Thái, cùng Lạc-long giáo.
Vương nh́n Thông-Mai, Bảo-Ḥa:
_ Sau khi hộ tống kho tàng về Đại-Việt, Thông-Mai, Bảo-Ḥa trở qua liền. Cả hai
bí mật điều động hệ thống tế tác Đông-a, Khu-mật-viện theo dơi mọi hành tung của
Lưu hậu, Triệu Thành. Nghĩa là sứ đoàn đóng vai hiền lành, không xử dụng vơ
công. Trong bóng tối Thông-Mai, Bảo-Ḥa lo bảo vệ, thi hành quốc sách Đại-Việt:
Mềm với triều Tống, cứng với biên thần, nhất là thẳng tay tàn sát bọn quan lại
làm hại ta.
Buổi họp chấm dứt.
Hôm sau, Vương ra lệnh cho thuyền đi thực chậm, để ngắm cảnh. Mỗi khi tới một
trấn nhỏ, Vương lại cùng Vương-phi lên bờ mua sắm, ngoạn cảnh, lễ Phật cùng ăn
uống. Vợ chồng Phi Lịch cho rằng vị Vương-gia này mới cưới vợ, nên mượn cớ Hoa
du, hưởng trăng mật. Cho nên đáng lẽ thuyền chỉ đi đi năm ngày tới Khúc-giang,
mà kéo dài tới gần tháng. Sự thực vương lỉnh kỉnh như vậy, để Khu-mật viện Tống
thấy vương chưa tới, không đề pḥng, trong khi mọi người có thời gian hành động.
Hôm ấy thuyền đến Khúc-giang.
Thị trấn Khúc-giang khá lớn. Trời về đêm, dọc bờ sông hàng ngh́n con thuyền đậu
san sát, đèn thắp sáng rực. Thuyền trưởng t́m chỗ cho thuyền đậu. Khai-Quốc
vương bảo Thanh-Mai:
_ Chúng ta lên bờ xem cho biết Khúc-giang về đêm.
Dạo một ṿng, Thanh-Mai nhận biết trong trấn có không biết bao nhiêu khách lạ.
Hai người t́m vào tửu lầu lớn nhất. Tửu bảo thấy một đôi thanh niên nam nữ trang
phục sang trọng, tư thái khác phàm. Y cúi rạp người xuống mời lên lầu. Thanh-Mai
chọn một bàn trông ra sông, rồi liếc mắt quan sát, nàng dùng Lăng-không truyền
ngữ nói với vương:
_ Có hai đứa, một nam, một nữ theo chúng ḿnh từ lúc lên bờ. Chúng ngồi phía sau
ta. Chắc người của Khu-mật viện Tống. Ḿnh có nên giữ kín thân phận không?
_ Không! Ḿnh cứ nói tiếng Việt, như vậy tỏ ra ḿnh đang t́m quan lại người
Tống.
Tửu bảo đến trước bàn. Thanh-Mai hỏi bằng tiếng Việt:
_ Em có biết nói tiếng Việt không?
Y lắc đầu, vẫy tay gọi một thiếu nữ lại. Thiếu nữ kính cẩn hỏi bằng tiếng Việt:
_ Không biết quan gia xơi món ǵ?
Thanh-Mai nói:
_ Chúng tôi từ Đại-Việt qua, muốn dùng mấy món thổ sản xứ Quảng. Cô bảo nên gọi
những ǵ?
Thiếu nữ đáp:
_ Gà Khúc-giang hấp nấm hương, hạt điều nổi tiếng nhất ở đây. Sau đến cá hầm
Hổ-môn. Thịt lợn rừng ướp ngũ vị hương nướng. Đó là ba món Quảng ngon nhất.
_ Cô cho chúng tôi mỗi thứ hai phần ăn.
_ Quan khách có dùng rượu không?
_ Chúng tôi theo đạo Phật, giới tửu.
Thiếu nữ vừa lui, th́ nhạc công cùng ca nhi tới. Nhạc công tuổi trên ba mươi. Ca
kỹ tuổi khoảng hai mươi, hai mươi mốt. Nàng có đôi vai tṛn, lưng ong, mái tóc
thả xuống ngang vai óng mượt. Nhạc công cúi đầu hành lễ. Ca kỹ hỏi:
_ Kính mời quan khách thưởng thức âm nhạc!
Thanh-Mai gật đầu:
_ Xin cô nương cho biết quư danh?
Thiếu nữ dơ tay vuốt mái tóc, dáng điệu cực thanh nhă. Nàng lễ phép:
_ Tiểu nhân tên Thụy-Hương. C̣n tiện phu tên Linh-Bảo.
_ Hay quá. Chúng tôi muốn được thưởng lăm bài Tỳ bà hành của Bạch Lạc-Thiên, ca
theo cổ điệu.
Thiếu nữ thấy Thanh-Mai muốn nghe khúc hát rất tao nhă thời Đường, tỏ ư kính
phục:
_ Tiểu nữ xin tấu hầu quan gia cùng phu nhân.
Khai-Quốc vương được quan Thái-phó dạy rất kỹ về văn học Hoa, Việt. Song Vương
chỉ chú ư về kinh, sử, nhất là chư tử học, hầu áp dụng vào việc trị nước. Đối
với thơ văn, Vương liếc qua, rồi bỏ. V́ vậy khi Vương-phi đề cập đến khúc hát
này, Vương ngơ ngác. Thanh-Mai biết ư chồng, nàng giảng:
Bạch Cư-Dị là đại thi hào đời Đường. Ông hiệu Lạc-Thiên. Học giỏi, đậu tiến sĩ.
Niên hiệu Nguyên-ḥa thứ mười (815), bị giáng chức làm Tư-mă ở Cửu-giang. Mùa
thu năm sau, nhân tiễn khách ở bến Bồn, giữa đêm nghe tiếng đàn thảm thiết bên
sông vọng lên. Hỏi ra mới biết đó là tiếng đàn của đệ nhất danh kỹ đế đô, về
già, lấy một lái buôn trà. Lái buôn để nàng trên con thuyền vắng, rồi xuôi ngược
bốn phương. Bạch cảm thán cho danh sĩ với giai nhân, cùng kiếp hoa nghiêm nặng
nợ» mời nàng qua thuyền ḿnh đánh đàn, hát. Nàng vừa hát vừa kể lại cuộc đời
đoạn trường của ḿnh. Nhân đó Bạch làm bài ca này lưu niệm.
Nhạc công cầm ống tiêu để lên miệng thổi. Tiếng tiêu vừa cất lên, khiến cả tửu
lầu đang ồn ào, bỗng trở lên im phăng phắc. Tiếng tiêu tuy nhỏ, mà vang đi rất
xa. Khi cao lên vút từng mây, khi thấp tiếng th́ thầm của đôi t́nh nhân.
Linh-Bảo tấu xong một đoạn, Thụy-Hương vừa dạo đàn, vứa hát. Tiếng nàng trong
dài, cao vút nhưng nhẹ như gió thoảng, hoà hợp với tiếng tiêu như đứt ruột khách
đa t́nh:
Tầm-dương giang đầu dạ tống khách,
Phong diệp lô hoa thu sắt sắt.
Chủ nhân hạ mă, khách tại thuyền,
Cử tửu dục ẩm vô quản huyền.
Túy bất thành hoan thảm tương biệt,
Biệt thời mang mang giang tẩm nguyệt.
Hốt văn thủy thượng tỳ bà thanh,
Chủ nhân vong quy khách bất phiết (1)
Ghi chú
(1) Phan Huy-Vịnh dịch như sau:
Bến Tầm-dương cannh khuya đưa khách,
Quạnh hơi Thu lau làch đ́u hiu,
Người xuống ngựa, khách dừng chèo,
Chén quỳnh mong cạn nhớ chiều trúc ty.
Say luống những ngại khi chia rẽ,
Nước gương trong đượm vẻ gương soi,
Tỳ bà đâu vẳng bên sông,
Chủ khuây khỏa lại, khách dùng dằng xuôi.
Thanh-Mai giảng giải:
_ Bến Tầm-dương, buổi tối, tiễn khách. Bến sông nghe lá lau cọ vào nhau sàn sạt.
Chủ nhân xuống ngựa, khách xuống thuyền. Hai bên cùng cất chén, mà cạn không
được. Tuy say, mà không vui, v́ phải xa nhau giữa cảnh sông trăng thê lương. Hốt
nhiên tiếng đàn từ đâu vọng lại. Khiến chủ nhân không muốn về, khách dùng dằng
chẳng cất bước.
Thụy-Hương ca dứt một đoạn, nàng dạo đàn, rồi chuyển sang tiếng Việt, làm
Khai-Quốc vương với Thanh-Mai bỡ ngỡ không ít. Cứ thế cho đến câu cuối cùng:
Tựu trung khấp hạ thùy tối đa,
Giang-châu Tư-mă thanh sam khấp.(2)
Ghi chú
(2) Phan-huy-Vịnh dịch như sau:
Lê ai chan chứa hơn người,
Giang-châu Tư-mă đượm mùi áo xanh
Th́nh ĺnh có tiếng la hét ở dưới vọng lên. Thực khách cùng đổ xô ra nh́n xuống.
Bên dưới, một ngư nhân h́nh dáng rất kỳ dị, chân dài thọng, ḿnh ngắn đang chạy
trước. Phía sau một vị vơ quan phùng mang, trợn mắt, tay cầm kiếm đuổi theo. Ngư
nhân vừa chạy, vừa quay lại, miệng thè lưỡi ra nhát viên vơ quan. Viên vơ quan
đuổi sát đến sau lưng ngư nhân vung kiếm lên chém.
Ngư nhân trầm người xuống tránh, rồi xé vạt áo viên vơ quan đến xoạc một tiếng.
Y chạy ngược trở lại, miệng cười ha hả, để tay lên mũi tỏ ư kiêu ngạo viên vơ
quan.
Viên vơ quan lại hùng hổ đuổi theo. Ngư nhân chờ cho y tới gần, xả kiếm chém rồi
trầm người tránh, tay vung ra xé áo nữa. Lần này viên vơ quan để hở cả ngực,
lông lá đen ś. Dân chúng vỗ tay cười ha hả.
Giữa lúc ngư nhân, vơ quan rượt bắt, có ba người đi tới. Thoáng nh́n, Thanh-Mai
đă nhận ra Đông-Sơn lăo nhân, Dư Tĩnh với Địch Thanh. Dư Tĩnh nh́n thân pháp ngư
nhân, nói với Địch Thanh:
_ Sư đệ, người thử đoán xem ngư nhân thuộc môn phái nào?
Địch Thanh lắc đầu:
-- Khó đoán quá. Cái trầm người lần trước giống thân pháp phái Sài-sơn. Y vung
tay xé áo, thuộc ưng trảo phái Đông-a. Khi chạy y dùng khinh công phái Mê-linh.
Chắc chắn y người Giao-chỉ chứ không phải người vùng này.
Viên vơ quan đuổi không kịp ngư nhân, miệng thở hào hển. Ngư nhân ngừng lại để
tay lên mũi cười trêu:
_ Này đại nhân. Đại nhân thân làm tới Thiên tướng, mà không giữ lời hứa. Như vậy
có xứng đáng không?
Ngư nhân ch́a ra cái bọc:
_ Thôi trả đại nhân đây.
Viên vơ quan chạy lại, dơ tay tiếp cái túi. Khi tay y sắp chạm vào túi, th́ ngư
nhân lùi một bước. Không hiểu y dùng cách ǵ, đă đứng sau viên vơ quan. Y vỗ tay
vào cổ viên vơ quan. Viên vơ quan đứng im như trời trồng, không động đậy.
Ngư nhân cười x́, rồi chạy vào đám đông. Nhưng thấp thoáng, một người đă đứng
trước mặt ngư nhân. Suưt nữa ngư nhân đâm sầm vào người kia. Ngư nhân dừng lại
trợn mắt nh́n người đó. Y chính thị Dư Tĩnh.
Thanh-Mai hỏi sẽ chồng:
_ Anh có biết ngư nhân là ai không?
_ Lê-Văn!
_ Đúng đó! Anh ra lệnh cho bọn năm ông thiên lôi tự do phá phách. Em e trấn
Khúc-giang này đến nổ tung ra mất.
_ Em đừng sợ. Đám sư đệ của ḿnh đều được huấn luyện rất kỹ. Căn bản luân lư, vơ
đạo cực cao. Sau nhiều biến cố, anh muốn thả chúng ra, hầu biết khả năng chúng
đến đâu.
Lê Văn ngửa mặt nh́n Dư Tĩnh:
_ Ô hô! Ngài An-phủ sứ Quảmg-Tây! Ngài sang đây làm ǵ vậy?
Liếc thấy Đông-Sơn lăo nhân với Địch Thanh, nó méo miệng trêu:
_ Ồ! Lại cả Đông-Sơn đạo sư cùng với Địch trạng nguyên nữa.
B́nh-Nam vương Triệu Thành muốn bí mật đem tùy ṭng tới Khúc-giang, nên đă phải
bầy ra kế cho Phạm Trọng-Yêm bắt đi, rồi đám Đông-Sơn lăo nhân, Minh-Thiên chia
làm hai, âm thầm đi sau, quỷ không biết, thần không hay. Bây giờ thấy quái nhân
gọi đích danh ra giữa chỗ đông. Ba người giật ḿnh đến thót một cái, tự hỏi:
_ Quái nhân này lư lịch ra sao?
Dư Tĩnh tuyệt không ngờ ngư nhân nhận được ḿnh. Y hỏi:
_ Này ông bạn. Ông bạn đại danh ǵ vậy?
_ Ta không có đại danh, mà chỉ có tiểu danh thôi. Ta họ Lạc. Bố ta tên
Lạc-long-Quân, mẹ ta tên Âu-Cơ.
Lê Văn cười ha hả:
_ Dư an phủ sứ! Người thân làm biên cương đại thần, tổng trấn Quảng-Tây lộ,
nhiệm vụ không nhỏ, người sang đây làm ǵ vậy?
Dân chúng thấy ngư nhân gọi một khách quan là An phủ sứ, rồi khách quan ứng lời
đáp lại. Họ giật ḿnh tự hỏi:
_ Vị đại quan này từ Quảng-Tây sang đây làm ǵ vậy ḱa?
Triều Tống, quan lại đối với dân chúng cực kỳ oai vệ. Chức An-phủ sứ, thuộc hàng
cực phẩm, quyền hành biên thùy một cơi, có quyền tiền trảm, hậu tấu đối với bất
cứ quan dân nào phạm tội. Khi An-phủ sứ đi ra ngoài, tiền hô hậu ủng, hào lại,
hương lư phải thắp hương đứng đón bên đường, hai tay chắp lại vái dài. Bây giờ
họ thấy Dư Tĩnh an nhàn trong lớp y phục quư tộc. Họ tin ngay.
Dư Tĩnh chỉ cái túi trên vai Lê Văn:
_ Ông bạn! Cái túi kia không phải sở hữu chủ của vị tướng quân. Nó là túi của
đức hoàng-đế ban cho y, trong đựng bằng sắc, ấn tín. Ta muốn ông bạn trả viên vơ
quan cái túi này!
_ Trả ư? Th́ tôi trả. Đây, ngài cầm lấy đi.
Nó đưa cái túi cho Dư Tĩnh. Dư Tĩnh tiếp túi.
Th́nh ĺnh tay Lê Văn phóng chỉ đến véo một tiếng, trúng huyệt Khúc-tŕ của Dư
Tĩnh. Chân tay y cứng đơ. Lê Văn luồn tay, giật cái bọc của Dư, rồi bỏ chạy.
Địch Thanh kinh hoảng vọt ḿnh theo Lê Văn, lập tức Lê Văn phóng lại phía sau
một viên thuốc. Thuốc tan thành bột. Địch Thanh tưởng thuốc độc, y kinh hăy nhảy
lui liền bốn bước. Lê Văn đă biến mất.
Một đội lính tuần tới. Chúng vội đỡ viên vơ quan đem đi. Địch Thanh cũng vác sư
huynh rời khỏi đám đông.
Khai-Quốc vương với Thanh-Mai trở về bàn. Nàng ca kỹ Thụy-Hương vẫn c̣n ngồi đó.
Thanh-Mai xin lỗi:
_ Chúng tôi sơ ư quá, để uổng phí thời gian nghe giọng vàng của cô nương.
Nàng móc túi tặng Thụy-Hương một nén bạc. Tại Quảng-Đông hồi đó, một nén bạc có
mười lượng. Một lượng ăn trăm quan tiền. Một khúc hát, cao nhất khoảng trăm
đồng. Như vậy Thanh-Mai trả cao gấp sáu trăm lần. Thụy-Hương cúi đầu cảm tạ.
Thanh-Mai hỏi:
_ Cô nương có biết viên vơ quan đó lư lịch ra sao không?
_ Thưa phu nhân, ông tên Nguyễn Văn-Kiên, chỉ huy đội kị binh trấn này. Nguyên
sáng nay có năm ngư nhân câu cá bên sông. Không biết họ từ đâu đến, và dùng thứ
mồi ǵ không rơ, câu được mấy con cá chép cực to. Họ mang lên chợ bán. Văn-Kiên
đang uống rượu trên tửu lầu, đ̣i tửu bảo mua con to nhất, rán cho ông ta ăn. Ngư
nhân ra giá một trăm đồng. Văn-Kiên chỉ trả có mười đồng. Thế rồi hai bên gây gổ
nhau. Văn-Kiên nổi cộc, dùng sức đoạt con cá. Ngư nhân cười xoà, cầm cần câu
vung lên, lưỡi câu móc trúng cái túi trên lưng Văn-Kiên rồi bỏ chạy. Cuộc rượt
bắt khắp trấn từ sáng đến giờ mới chấm dứt.
Linh-Bảo tiếp:
_ Suốt mấy hôm nay, năm ngư nhân phá phách làm trấn này muốn nổ tung ra được. Có
điều ngư nhân chỉ trêu ghẹo bọn cường hào, ác bá, bọn tham quan ô lại. Chứ đối
với dân chúng lại cực kỳ lễ độ. Nên ai cũng ưa.
Thụy-Hương móc trong túi ra cái hộp nhỏ:
_ Tiểu nhân bị đau cổ suốt tháng nay, không thầy lang nào trị được. Thế mà một
ngư nhân bảo tiểu nhân thè lưỡi cho coi, chẩn mạch, rồi ban hộp thuốc này. Lạ
thay chỉ uống một ngày bệnh đă hết.
_ Thế họ có đ̣i tiền không?
_ Không những không đ̣i tiền, mà c̣n cho tiểu nhân cái này nữa.
Nàng tŕnh ra một đồng tiền vàng, trên khắc h́nh con chim âu với con rồng đó là
biểu hiệu của trưởng lăo Lạc-long giáo. Thanh-Mai giật ḿnh nghĩ thầm:
_ Chắc hai người này do Thiệu-Thái sai đi t́m ḿnh đây.
Vương biết Mỹ-Linh, Thiệu-Thái đă đến đây từ trước, hàng ngày sai chim ưng
thông tin cho vương biết mọi diễn biến xẩy ra. Bây giờ hai người sai Thụy-Hương
cầm ống sáo trong bọc đưa ra cho Thanh-Mai, chắc có điều ǵ trọng yếu.
Hương nói:
_ Phu nhân! Duyên may gặp tri âm, xin dâng phu nhân ống tiêu này làm lưu niệm.
Thanh-Mai vội tiếp ống tiêu:
_ Đa tạ cô nương.
Linh-Bảo, Thụy-Hương chắp tay vái, xuống lầu.
Khai-Quốc vương cùng Vương-phi trả tiền, rồi xuống lầu, dạo chơi khắp trấn. Đi
đến đâu vương cũng nghe đồn về hành trạng của năm ngư nhân, rồi năm thiếu niên
Việt, rồi năm bà già, năm ông già. Dân chúng cho rằng những dị nhân đó không ở
trong trấn. Có lẽ họ thuộc một bang, một phái nào từ Đại-Việt sang cũng nên.
Thanh-Mai nói nhỏ vào tai chồng:
_ Anh coi! Bọn chúng giả trang hay quá, đến nỗi người ta tưởng có bốn bọn khác
nhau.
Tới khu vực gần dinh quan tổng trấn, một đám đông người đang vây thành ṿng
tṛn. Phải khó nhọc lắm, hai người mới chen được chân, nh́n vào. Liếc qua, bất
giác Thanh-Mai suưt bật thành tiếng cười.
Bên trong, có bốn thầy lang, cùng cô gái trang phục theo lối Quảng. Cô gái chính
là Hà- Thiện-Lăm. Tự-Mai đang diễn thuyết:
_ Anh em chúng tôi, bốn người làm nghề bán thuốc rong từ Đại-Việt sang đây.
Chúng tôi nguyện chữa trị cho dân chúng, không đ̣i tiền. Tuy nhiên các vị cho
tiền do tự nguyện, xin bỏ vào chiếc rá này.
Dân chúng ào ào hỏi:
_ Chữa được những bệnh ǵ?
_ Một là chúng tôi không chữa cho người chết sống dậy được. Hai là không chữa
được bệnh hủi. Ba là không chữa được bệnh lao. Bốn là không chữa cho người bị cổ
chứng. Năm là không chữa được bệnh lại (ung thư ngày nay).
Giữa lúc đó, có tiếng kêu la, rồi người ta rẽ đám đông đi vào. Một trung niên
nam tử bồng đứa trẻ nói: _ Các thầy lang ơi. Xin cứu con tôi với.
Lê Văn hỏi:
_ Bệnh t́nh cháu ra sao?
_ Con ở nhà tôi cho cháu uống thuốc, đă cho cháu uống lầm thuốc nhuộm. Hiện cháu
đau bụng khốn khổ từ năy đến giờ.
Lê Văn chẩn mạch sơ qua rồi nói:
_ Không hề ǵ.
Nó mở hộp lấy kim, vạch áo đứa trẻ, châm vào huyệt Kiên-tĩnh, rồi dồn chân khí
vào. Phút chốc, đứa trẻ buồn mửa. Mửa thốc mửa tháo ra.
Đợi đứa trẻ mửa xong, Lê Văn vẫy tay, Tự-Mai trao cho nó bát nước:
_ Uống nước đi cháu.
Đứa trẻ uống hết bát nước. Lê Văn lại xoay kim. Đứa trẻ tiếp tục mửa. Cứ như vậy
bốn lần, Lê Văn cầm kim châm vào huyệt Nội-quan, Công-tôn, Túc-tam-lư, Thái-khê,
Thái-xung đứa nhỏ. Tay nó vỗ lưng thằng bé:
_ Cháu khỏi đau bụng rồi! Độc đă mửa ra hết.
Nó nói với người cha:
_ Ông về lấy một cân đậu xanh, cả vỏ, dă nhỏ, chắt lấy nước sống cho cháu uống.
Chiều cháu tiêu chảy, nhưng đừng sợ. Độc chất tôi đă dùng châm cứu trục ra hết,
phần c̣n lại, đậu xanh sẽ hoá giải đi.
Ông bố đứa trẻ chắp tay lạy dài rồi bế con về.
Đám đông có nhiều người đến xin trị bệnh. Lê Văn chữa. Tự-Mai, Tôn Đản,
Thuận-Tông phụ giúp. Cô Thiện-Lăm phát thuốc. Tiền trong rá đă đầy ắp.
Bỗng có tiếng ḥ hét, rồi đám đông rẽ ra. Một đội trưởng dẫn năm người lính đeo
đoản đao đi vào. Người đội trưởng hất hàm hỏi:
_ Trong năm người, ai cầm đầu?
Tôn Đản bước ra:
_ Thưa, tôi.
_ Các người là người Việt sang đây phải không?
_ Vâng.
_ Thẻ bài nhập cảnh đâu?
Tự-Mai hỏi ngược lại:
_ Trong trấn này có đến mấy vạn người Việt, đâu cần thẻ bài nhập cảnh!
Đội trưởng lắc đầu:
_ Không có thẻ bài nhập cảnh chắc làm gian tế. Mau về gặp quan trấn thủ.
Tự-Mai dốc cái rá tiền vào túi, nháy các bạn rồi hô lớn:
_ Ḥ dô ta! Nào cùng đi!
Năm đứa vung tay, phát chưởng tấn công vào năm người lính. Năm người lính tuyệt
không ngờ mấy thầy lang dám đánh quan binh, nên không đề pḥng. Họ trầm người
xuống tránh. Th́ nhanh như chớp bọn Tôn Đản đă biến vào đám đông mất dạng.
Khai-Quốc vương với Thanh-Mai dạo chơi một ṿng trấn, rồi về thuyền. Vừa tới
thuyền, Phi Lịch báo:
-- Khải tấu vương gia, có năm kỳ lăo xin yết kiến vương gia, dâng thổ sản. Thần
đă mời họ vào khoang chính, chờ Vương-gia nhưng họ từ chối xin về, sẽ tới hầu
Vương-gia sau.
_ Họ tặng ǵ vậy?
_ Hoa quả, gà nướng, cá nướng, lợn quay, chim hầm.
Khai-Quốc vương vào khoang. Trên bàn có con lợn sữa quay vàng ngậy. Mũi cắm một
đóa hoa hồng. Một mâm khác, trong để năm con gà nướng, trang trí theo tư thức
đứng. Bốn con mái, chầu vào con trống ở giữa. Một mâm nữa, có năm bát bằng bạc,
mỗi bát đựng một con bồ câu hầm thuốc với ngũ đậu. Một mâm khác, đựng cặp cá
chép rán vàng, mà miệng vẫn thở hào hển. Hai mâm đựng đủ thứ quả, điểm thêm hoa
cao nghệu thực đẹp.
Thanh-Mai hỏi:
_ Họ có xưng tên không?
_ Không. Họ nói họ sẽ trở lại.
Khai-Quốc vương biết ngay đây là tṛ hư lộng quỷ thần của năm cậu em. Vương nói
với Thanh-Mai:
_ Anh cho phép chúng phá, không ngờ hết chỗ phá, chúng phá cả ḿnh.
Thanh-Mai cười:
_ Tự anh chỉ cấm chúng không được phá dân chúng. Anh đâu có phải dân chúng, mà
bọn quái chừa ra?
Vương truyền Phi Lịch chia cho thuyền phu cùng nhau ăn uống. C̣n Vương với
Vương-phi lên sàn thuyền ngắm Khúc-giang trong đêm. Vương lấy ống sáo mà
Hương-Bảo trao cho đem ra ngắm: Trong ruột có cuộn giấy. Vương moi ra xem. Giữa
ống có hơn mười tờ giấy tấu tŕnh của Mỹ-Linh từng chi tiết một về những ǵ đă
xẩy ra. Quan trọng nhất, gồm chi tiết cuộc t́m kiếm vết tích kho tàng ở cửa
Sa-khẩu, lăng Khúc-giang ngũ hùng.
Hơn nửa tháng liền, ngày nào cũng có người mang thức ăn trân quư tới, xưng là kỳ
lăo, dâng thức ngon vật lạ lên Khai-Quốc vương. Thanh-Mai sốt ruột nói:
_ Chúng ḿnh đă xuất hiện. Bọn Tôn Đản nhờ nhà hàng làm thức ăn, sai bô lăo mang
đến. Truyện này chỉ một ngày, cả trấn đều biết anh ở đây. Thế mà bọn quan quân
chưa tới. Dường như bọn Triệu Thành âm mưu ǵ, mới cấm không cho quan quân hỏi
đến chúng ta.
Một hôm, Vương với Vương-phi đi lễ lăng Khúc-giang ngũ hùng về, Phi Lịch báo:
_ Khải tấu Vương-gia. Bô lăo khiêng đến dâng Vương-gia hai cái rương lớn. Họ nói
rằng trong có lễ vật cực trân quư. Xin đích thân Vương-gia mở ra.
Khai-Quốc vương cắt dây, mở rương thứ nhất ra. Bất giác mọi người la hoảng. Bên
trong rương có một người nằm thẳng cẳng. Người này mắt mở, mà không động đậy
được.
Phi Lịch túm áo người đó đem ra. Thanh-Mai kinh hăi, v́ y chính là trưởng lăo Lê
Đức của Lạc-long giáo, có nhiệm vụ tới Khúc-giang liên lạc với giáo chúng đón
Thiệu-Thái, Mỹ-Linh.
Vương sai mở rương thứ nh́, người nằm trong là Đào Nhất-Bách. Vương sờ tay vào
mũi thấy hai người c̣n thở. Thanh-Mai bắt mạch hai người. Nàng bật cười:
_ Hai người này bị mấy ông em quư của chúng ḿnh điểm huyệt, bắt cóc đến đây hí
lộng ḿnh.
Nàng xoa tay giải huyệt. Hai người cử động được liền. Hai trưởng lăo hành lễ với
Vương. Vương hỏi:
_ Hai vị làm sao mà bị giam vào thùng như thế này?
Lê Đức, Đào Nhất-Bách tường thuật tỷ mỷ ḿnh bị ngư nhân điểm huyệt bắt sống
trong trường hợp nào. Trước khi cho hai người vào thùng. Một ngư nhân nói nhỏ:
_ Tôi xin lỗi hai trưởng lăo, khi mời hai trưởng lăo bằng lối này. V́ tai mắt
Tống tại đây rất nhiều. Chúng tôi đưa hai vị đi giúp Khai-Quốc vương, mà không
muốn cho giáo chủ ỉn hay.
Thanh-Mai hỏi Lê Đức:
_ Trưởng lăo có biết ngư nhân thân thế, lư lịch ra sao không?
_ Không! Dường như họ không có ác ư th́ phải.
_ Đúng thế. Họ rất quen, rất thân với chúng ta. Mai này các vị sẽ gặp họ.
Khai-Quốc vương ghé tai hai người dặn nhỏ hơn một giờ. Hai người vâng dạ. Vương
tiếp:
_ Tuyệt đối không liên lạc với Thiệu-Thái, Mỹ-Linh. Hành tung họ đă bị lộ rồi.
Ghi chú,
Mỹ-Linh ngồi nghe năm cậu em thuật lại những ǵ diễn ra trong khi nàng với
Thiệu-Thái theo bọn Triệu Thành. Sau hồi này phái đoàn Khai-Quốc vương với
Mỹ-Linh, Thiệu-Thái hợp làm một. |