Khai-Quốc vương nghĩ thầm:
_ Hai tên này thống lĩnh một bang trộm cướp lớn, lại kinh lịch nhiều, mà dám
công khai tấn công đoàn hộ tống của triều Tống, hẳn đă nghiên cứu kỹ về ḿnh với
Thanh muội. Chúng biết ta mà c̣n dám làm ngang, chắc chắn chúng không đi có hai,
mà c̣n nhiều tên khác mai phục xung quanh, chưa xuất hiện. Không biết toán kị
binh hộ tống hiện ra sao? Cơ chừng trúng phục binh bị giết hết rồi cũng nên. Khi
ra đi, ḿnh đă quyết định không dùng vơ công trên đất Tống. Nếu có ǵ sơ xẩy,
triều Tống trách nhiệm. Ḿnh cần chế chỉ tâm thần, xem truyện đi đến đâu?
Vương ung dung, hỏi lại:
_ Tại hạ e giang hồ đồn kho tàng Tần-Hán chỉ hữu danh, vô thực. Thế mà hai vị
Trường-giang song hùng cũng tin ư?
Thấy anh em ḿnh uy hiếp, Khai-Quốc vương tỏ ra phong lưu, tiêu sái, không sợ
hăi. Trường-giang song quỷ bắt đầu kính phục. Chúng nghĩ thầm:
_ Ḿnh nghe tên Lư Long-Bồ là nhân vật xuất chúng. Hôm đại hội Thăng-long, được
tám vùng tộc Việt tôn lên làm trừ quân. Quả thực không hổ với tiếng đồn. Nhưng
có điều sao y chấp nhận để bị cầm tù dễ dàng quá?
Phương Báo nói:
_ Vương gia không tin ư? Thế mà hiện anh hùng thiên hạ đều tập trung về
Khúc-giang tranh kho tàng này. Nào B́nh-Nam vương Triệu Nguyên-Nghiễm cùng các
đại cao thủ của Khu-mật viện. Nào bang Nhật-hồ Trung-quốc. Nào cao thủ Đại-lư,
Cao-ly, Tây-hạ. Cho đến Lạc-long giáo cũng gửi đến hai trưởng lăo cùng biết bao
giáo chúng về. Không biết giáo chủ có tới hay không. Tin đồn Vương-gia đi sứ
phen này không ngoài mục đích đó. Ai cũng nói, duy Vương-gia đă hợp hai người
cháu. Một làm giáo chủ Lạc-long giáo Thân Thiệu-Thái, có tất cả bản đồ sông núi
vùng Khúc-giang. Hai làm chưởng môn phái Mê-linh, công chúa B́nh-Dương, có tất
cả mật ngữ, bản đồ nơi chôn cất. Cho nên giang hồ khẳng định, ngoài Vương-gia,
không ai biết nơi chôn cất kho tàng đó cả.
Y im lặng quan sát thái độ của vương, rồi tiếp:
_ V́ vậy, anh em tại hạ bạo gan đón Vương-gia cùng Vương-phi đi t́m kho tàng.
Thanh-Mai lắc đầu:
_ Trường-giang song hùng sao hồ đồ lắm vậy. Nếu thực sự có kho tàng, ắt Lưu hậu
hay B́nh-Nam vương nhà Tống đă đem đại binh tới Khúc-giang, lật từng viên ngói,
đào từng gốc cây t́m kiếm rồi, đâu đến chúng ta. Trên đời, những ǵ đồn đại,
trăm điều sai đến chín chục. Nếu như Đại-Việt có bản đồ, hẳn chúng tôi kéo đi đông
đảo, có đâu chỉ hai người với năm đứa trẻ?
Phương Hổ cười ha hả, tiếng cười của y vang khắp sơn lâm:
_ Khai-Quốc vương vốn tài trí nhất gầm trời. V́ vậy đi t́m kho tàng, bề ngoài
chỉ có hai. Ai biết đâu, trong bóng tối, không mang hàng vạn cao thủ. Bất kể Vương-gia
có đi t́m kho tàng hay không, anh em tại hạ cũng mời Vương-gia, Vương-phi cùng
đi.
Khai-Quốc vương nghĩ rất nhanh:
_ Hai tên ma đầu này, vơ công cực cao. Ḿnh với Thanh muội chống trả cũng vô
ích. Lỡ trong khi đấu với nhau, năm sư đệ nhảy vào, có thể mất mạng. Mỹ-Linh,
Thiệu-Thái quả có bản đồ. Chúng đang trên đường đi Khúc-giang. Nếu ḿnh đem lực
lượng Đại-Việt, tranh đấu với anh hùng thiên hạ, tổn thất không ít. Mà dù có
thắng, liệu Tống triều có để yên cho ḿnh mang về Đại-Việt không? Âu là ḿnh đi
với chúng, xem chúng t́m kho tàng ra sao. Đợi cho các đoàn t́m kiếm chém giết
nhau, kẻ bại chết, người sống bị thương, bấy giờ ḿnh xuất hiện, ắt thắng lợi
vào tay. Ḿnh tạm lệnh cho Bảo-Hoà, Thông-Mai cùng bọn Tôn Đản âm thầm theo bọn
này. Nếu như quả có kho tàng, thừa cơ đoạt lại. C̣n không có kho tàng, cũng
chẳng sao.
Nghĩ vậy Vương nói:
_ Khúc-giang vốn đất của tộc Việt. Tại hạ cũng muốn đi thăm một chuyến. Đa tạ
hai vị.
Vương nói với Thanh-Mai:
_ Thanh muội. Chúng ta đi Khúc-giang. Thanh muội gọi năm đứa trẻ về đi.
Thanh-Mai hiểu ư chồng. Nàng đứng dậy hú một tiếng dài. Tiếng hú ngân vang khắp
thung lũng.
Trường-giang song quỷ kinh hăi nghĩ:
_ Con nhỏ này, tuổi bất quá mười chín, hai mươi, mà công lực đă đến dường này.
Hèn chi trước đây ḿnh bại về tay Trần Tự-An cũng phải.
Tiếng hú vừa dứt, lập tức có tiếng tù và đáp lại. Thoáng một cái, năm đứa trẻ
xuất hiện. Chúng thấy Trường-giang song quỷ, không những không ngạc nhiên, mà
c̣n nh́n nhau rồi cười khúc khích. Tôn Đản hỏi Thanh-Mai:
_ Chị ba, hai ông này ban năy đánh nhau với thị vệ phải không? Hai lăo tới đây
làm ǵ vậy? Xin tiền tiêu chăng?
Thanh-Mai đáp:
_ Hai vị đây có cao danh Trường-giang song hùng. Hai vị mời chúng ta đi
Khúc-giang chơi một chuyến.
Hà Thiện-Lăm thích quá, nó chạy lại nắm tay Phương Hổ gật mạnh:
_ Phương tiền bối tử tế thực. Bây giờ chúng ta xuống núi, rồi đi luôn hay sao?
Phương Hổ gật đầu:
_ Đúng như vậy.
Khai-Quốc vương, Thanh-Mai đổ đồi trước. Năm đứa trẻ và Trường-giang song hùng
theo sau. Xuống dưới chân núi, Thanh-Mai thấy Tào Khánh bị trói, đặt ngồi trên
ḿnh ngựa. Cạnh đó có một đôi trai gái bị trói dính vào nhau theo tư thức lưng
đối lưng, mắt bị vải buộc che mất.
Thanh-Mai cho rằng đôi trai gái, cũng như Tào-Minh bị Phương Hổ bắt trói. Nàng
thản nhiên như không.
Phương Hổ thấy cặp trai gái bị trói, y kinh hoàng, nhảy nhót mấy cái, tay rút
kiếm đưa một nhát, dây trói đứt. Đôi trai gái được tự do. Phương Hổ hỏi:
_ Lục đệ, thất muội, cái ǵ đă xẩy ra?
Người đàn bà đáp:
_ Không biết từ đâu, xuất hiện năm tên ôn con. Chúng tấn công, rồi bắt trói...
Mụ chưa nói hết câu, thấy bọn Tự-Mai đang đứng đấy cười. Mụ chỉ mặt Tôn Đản:
_ Mấy thằng nhăi con. Ta phải lột da mi mới được.
Mụ vung tay chụp Tôn Đản. Nó trầm người tránh khỏi, rồi núp sau Thanh-Mai:
_ Chị ba, cứu em với.
Phương Hổ hỏi người đàn bà:
_ Thất muội! Cái ǵ vậy?
_ Năm thằng ôn vật này đă bắt trói muội.
Phương Hổ chỉ mụ đàn bà giới thiệu:
_ Thưa vương gia, bản bang được lănh đạo bởi bẩy người. Tại hạ đứng đầu, vị này
có tên Xuyên Dung, đứng hàng thứ bẩy của bản bang.
Y chỉ người đàn ông trang phục như Nho sinh:
_ Vị này đứng hàng thứ sáu trong bản bang, họ Phi tên Lịch.
Sau đó y giới thiệu từ Khai-Quốc vương cho tới Lê Văn. Rồi hỏi Xuyên Dung:
_ Cái ǵ đă xẩy ra? Chúng ta là người nhà cả.
Xuyên Dung chỉ Lê Văn:
-- Tên ôn con này bắn vào người muội với lục huynh hai viên thuốc khiến chân tay
không cử động được, rồi chúng trói lại, bỏ lên ngựa.
Phương Hổ xua tay:
_ Các vị đây là sư đệ của Khai-Quốc vương, tính t́nh hiếu động, hay đùa nghịch.
Thất muội chấp làm ǵ? Ta cho thất muội biết, Vương-gia, Vương-phi cùng ngũ vị
công tử sẵn sàng đi với chúng ta t́m kiếm kho tàng Tần-Hán. Chỉ nguyên truyện
này, dù các tiểu công tử có đùa cợt đến đâu, thất muội cũng nên bỏ qua.
Y nói với Khai-Quốc vương:
_ Mời Vương-gia, cùng Vương-phi lên ngựa cho.
Mọi người lên ngựa.
Phương Hổ hô lớn:
_ Đi!
Ngựa phi như gió. Phương Báo phi trước, Phương Hổ phi sau cùng. Ư chừng chúng sợ
có ai chạy trốn chăng.
Ngựa Tôn Đản, Lê Thuận-Tông phi song song phía trước. Ngựa Thiện-Lăm, Tự-Mai phi
thành cặp phía sau. Lê Văn phi sau cùng. Đang phi ngựa, Lê Văn hô lớn:
_ Lên!
Tự-Mai vọt người lên cao. Hai chân nó đáp lên vai Tôn Đản. Trong khi Thiện-Lăm
đáp lên vai Lê Thuận-Tông. Tài t́nh ở chỗ, ngựa vẫn phi như bay, mà hai đứa trẻ
đứng rất vững. Ngựa Đản, Tông vẫn phi song song sát nhau.
Lê Văn hô lớn:
_ Phát chiêu!
Thiện-Lăm, Tự-Mai cùng rút kiếm chiết chiêu với nhau.
Thanh-Mai đưa mắt cho Khai-Quốc vương, nàng mỉm cười:
_ Anh coi, chỉ mấy ngày, mà năm đứa trẻ này dạy nhau đủ thứ. Lê Văn là con trai
duy nhất của sư phụ em, nó dạy mấy đứa kia thuật kị mă của phái Sài-sơn. Sau
chuyến đi này, có lẽ bản lĩnh chúng nó giống nhau.
Th́nh ĺnh Tự-Mai, Thiện-Lăm quát lên một tiếng. Cả hai cùng vọt người lên cao.
Rồi Tự-Mai đáp xuống vai Thuận-Tông. Thiện-Lăm đáp xuống vai Tôn Đản. Cả năm đứa
trẻ cười ha hả, tỏ vẻ khoái chí.
Đám Phương Hổ nh́n bọn Tôn Đản dùng vơ công, đùa vui với nhau. Nhưng trong cái
đùa, ẩn tàng vơ công kinh thế hăi tục. Y nghĩ thầm:
_ Năm thiếu niên này, chưa ai tới mười tám, mà vơ công đă đến dường này. Một
mai, vào tuổi ba mươi, ḿnh e thiên hạ không ai bằng chúng.
Đi một lát, gặp toán kị mă ba người, cùng hơn mười tùy ṭng đứng chờ ven đường.
Phương Báo ra hiệu cho mọi người dừng lại. Y chỉ vào ba người giới thiệu:
_ Đây là Động-đ́nh tam ưng tức tam đệ, tứ đệ và ngũ đệ trong bản bang. Họ có
chút danh trên chốn giang hồ.
Tự-Mai nghe giới thiệu, nó đưa mắt nh́n ba người:
_ Thực hân hạnh! Ở Đại-Việt, tiểu đệ nghe danh nhất ưng Chu Y khinh công như
rồng bay, gió thổi. Nhị ưng Trần Tiệp nội công cao thâm khôn lường. Tam ưng Vũ
Canh kiếm thuật thần thông. Th́ ra các vị đều ở trong bang Trường-giang cả đấy.
Chu Y nghe Tự-Mai nói, y vui mừng ra mặt:
_ Kiến văn của tiểu huynh đệ rộng thực. Cả đến bọn vô danh như anh em tại hạ, mà
huynh đệ cũng biết đến.
Phương Hổ hỏi:
_ Bọn kị binh ra sao rồi.
_ Bắt gọn, giam vào một nơi. Đợi Vương-gia cùng chúng ta đào kho tàng rồi mới
thả ra.
Phương Hổ chỉ Tào Khánh:
_ Giam cả tên cẩu quan này lại.
Hai kị mă tới dắt ngựa Tào Khánh đi về phía hang núi.
Phương Hổ tính đốt ngón tay:
_ Chúng ta có bẩy huynh đệ, bên Khai-Quốc vương cũng có bẩy người. Cộng chung
mười bốn. Nào, chúng ta lên đường.
Đến chiều, tới trấn Ngọc-lâm. Phương Hổ ra hiệu cho mọi người xuống dắt ngựa đi
vào trấn. Y chỉ lên tửu lầu lớn mang tên Lạc-viên lâu nói:
_ Mời Vương-gia cùng quư vị vào tửu lâu uống rượu. Sau đó chúng ta tiếp tục lên
đường.
Phương Hổ đi trước, ngang với Khai-Quốc vương. Xuyên Dung kèm Thanh-Mai. Năm
người trong Trường-giang thất hùng kèm năm đứa trẻ, vào tửu lầu.
Chợt từ trong tửu lầu có hai nhà sư trẻ, tay cầm b́nh bát khất thực đi ra. Hai
nhà sư như không thấy cả bọn đi vào. Một người đụng phải ngựa Phương Hổ làm cái
túi hành lư trên lưng y rơi xuống đất. Nhà sư vội chắp tay xá tạ lỗi, rồi cúi
xuống nhặt cái túi treo lại trên lưng ngựa trả Phương Hổ:
_ A-Di Đà-Phật. Bần tăng thực vô tâm, vô ư. Mong thí chủ từ bi hỷ xả, bỏ quá đi
cho.
Nhà sư xá thêm một xá nữa, rồi cúi đầu bỏ đi.
Ngay từ lúc hai nhà sư xuất hiện, Tôn Đản, Tự-Mai đă nhận ra y là Trần
Thông-Mai với Bảo-Hoà. Tuy cả hai hoá trang đi, nhưng người Bảo-Hoà tiết ra
hương thơm ngào ngạt, làm chúng nhận được ngay.
Tự-Mai dùng Lăng-không truyền ngữ nói vào tai Thanh-Mai:
_ Chị Thanh, anh Thông với Bảo-Hoà hí lộng quỉ thần ǵ đây?
_ Ḿnh cứ chờ xem.
Phương Hổ thúc mọi người ăn thực mau, rồi lên đường.
Khoảng nửa đêm, đoàn người tới trấn Thương-ngô trên bờ sông Tây-giang. Có hai
người đứng chờ ven đường. Chúng kính cẩn hành lễ với Phương Hổ:
_ Tŕnh bang chủ! Thuyền đă chuẩn bị sẵn, mời bang chủ cùng quư khách xuống.
Bên bờ Tây-giang, một con thuyền cực lớn đậu sẵn. Phương Hổ chỉ con thuyền nói
với Khai-Quốc vương:
_ Mời vương gia cùng các vị xuống thuyền. Đêm nay bản bang xin được thiết đăi
Vương gia thổ sản vùng Quảng-Đông. Chúng ta dùng thuyền đi Phật-sơn. Từ Phật-sơn
sẽ lên bộ đi Khúc-giang.
Khai-Quốc vương để Thanh-Mai xuống trước. Vương theo sau với năm đứa trẻ. Người
cuối cùng xuống, lập tức thuyền nhổ neo, buồm dương lên. Thuyền trôi nhanh như
tên bắn. Phương Hổ mời mọi người vào trong khoang thuyền lớn. Ở đó đă bầy một
tiệc rượu.
Phương Hổ mời Khai-Quốc vương ngồi vào ngôi chủ vị. C̣n y ngồi thứ nh́, tiếp
vương. Kế đó Xuyên Dung ngồi tiếp Thanh-Mai. Năm đứa trẻ ngồi cùng với đám thủ
lĩnh bang Trường-giang.
Rượu được vài tuần, Phương Hổ hướng vào Thanh-Mai:
_ Tại hạ nghe Vương-phi thuộc danh gia đệ tử, kính nhờ Vương-phi dịch dùm tập
sách nhỏ bằng chữ Khoa-đẩu. Trước đây, tại hạ đă nhờ người ta dịch cho, nhưng e
không đúng. V́ vậy, xin Vương-phi dịch lại, để có thể so sánh. Theo bản dịch
trước, tập sách này là bộ Lĩnh-Nam vũ kinh. Cuối tập sách có nói đến kho tàng
Tần-Hán.
Nghe Phương Hổ nói, Thanh-Mai nghĩ thầm:
_ Tên này đáo để gớm. Y nhờ ḿnh dịch, mà c̣n sợ ḿnh dịch sai, nên đưa ra lời
đe doạ, ra cái điều đă có bản dịch rồi.
Nàng mỉm cười:
_ Đa tạ bang chủ tín nhiệm.
Phương Hổ tḥ tay vào trong bọc, lấy ra cái túi. Y trịnh trọng mở túi. Mọi người
cùng nh́n theo tay y. Y moi trong túi ra tập sách, trao cho Thanh-Mai. Thanh-Mai
cầm lên xem: Trên b́a có hàng chữ Lĩnh-Nam vũ kinh. Nàng mở trang thứ nhất,
trong không có chữ. Nàng mở trang thứ nh́, cũng đều giấy trắng. Trang thứ năm,
vẽ h́nh hai con quỷ sứ nhe nanh, trông rất giống Phương Hổ, Phương Báo. Nàng mở
trang thứ sáu, vẽ h́nh một phụ nữ mặc y phục cung phi, trên đầu có sừng. Tiếp
theo h́nh của năm lănh tụ bang Trường-giang.
Thanh-Mai ngơ ngác:
_ Phương bang chủ, sách chỉ có h́nh, đâu cần dịch?
Phương Hổ hoảng hốt, y quên cả lễ độ, giật tập sách trên tay Thanh-Mai mở ra
xem. Bên trong không có h́nh ǵ khác cả. Y kinh hăi đến đờ người ra. V́ mới hồi
sáng, y c̣n mở túi ra kiểm soát lại, bộ Lĩnh-Nam vũ kinh vẫn c̣n nguyên. Vậy ai
đă lấy cắp, đổi vào bằng tập sách này?
Y ôn lại: Y cùng em leo núi, gặp Khai-Quốc vương, rồi xuống núi, lên ngựa ra
đi. Thủy chung cái túi vẫn đeo bên hông. Cho đến khi vào tửu lầu...
Chợt y vỗ đùi đến đét một cái. Y đă nhớ ra. Lúc qua trấn Ngọc-lâm, y treo cái
túi trước yên ngựa, cùng mọi người vào quán ăn. Một vị sư đi ngược chiều chạm
vào ngựa y. Nhà sư chắp tay xin lỗi, rồi đi tiếp. Chắc chắn nhà sư đă nhanh tay
lấy trộm tập sách của y, thay bằng tập sách giả này để trêu chọc.
Nguyên Phương Hổ cùng bang Trường-giang bỏ ra không biết bao nhiêu tiền bạc,
công lao, sai người theo dơi bọn Triệu Thành. Khi bọn Tung-sơn tam kiệt cho
Quách Quỳ chép bộ Lĩnh-Nam vũ kinh cùng với bộ Dụng-binh yếu chỉ trong hầm đá
rồi. Y sai người sao làm ba bản. Y giữ một bản. Cho hai sứ giả đi hai ngả khác
nhau mang về triều.
Bản của y bị phái Thiên-tượng Đại-lư đoạt mất, rồi bị phái Đông-a trộm trên
thuyền, trao cho Khu-mật viện. Một sứ giả khác, bị Khu-mật viện Đại-Việt cho
người đánh tráo mang về. Khai-Quốc vương tŕnh bản này cho anh hùng xem, trong
kỳ đại hội Thăng-long. Sứ giả duy nhất thoát lưới, đến sông Trường-giang, bị
bang Trường-giang giết chết đoạt sách.
Mấy tháng qua, Phương Hổ mất không biết bao công phu theo đơi, t́m được một
người biết chữ Khoa-đẩu địch cho y. Nhưng trong bộ Lĩnh-Nam vũ kinh chép bằng
thuật ngữ đặc biệt. Y không hiểu nổi. Y đang tuyệt vọng, hay đâu được tin
Khai-Quốc vương đi sứ. Y cùng anh em bàn nhau, bắt sống Vương, để Vương-phi
dịch, dẫn giải cùng tra khảo vương về thuật ngữ trong sách, hầu t́m kho tàng.
Bây giờ tập sách bị người ta đoạt mất. Y điên lên được.
Y nh́n những h́nh vẽ, bỗng mồ hôi y toát ra như tắm: Trong sách vẽ h́nh bẩy anh
em y. Lại vẽ h́nh Lưu thái-hậu nữa.
Nguyên y là người của bang Nhật-Hồ Trung-Quốc lớn vai hơn Hồ Dương-Bá
(Nguyên-Hạnh) với Đỗ Lệ-Thanh. Khi bang Nhật-Hồ bị diệt. Hồ Dương-Bá với Đỗ
Lệ-Thanh được Khu-mật viện Tống bố trí sang Đại-Việt trường kỳ mai phục. C̣n y
được xử dụng trực tiếp, để ḍ la tung tích dư đảng Nhất-Hồ. Từ khi Lưu hậu lên
cầm quyền, y điều khiển nhóm tế tác làm việc thẳng với bà. Việc này, đến sáu sư
đệ, sư muội của y cũng không biết? Tại sao hai nhà sư lại biết, mà hí hoạ cả mụ
với anh em y?
Tự-Mai, Tôn Đản thấy h́nh trong sách bất giác đưa mắt nh́n nhau. Cả hai cùng bật
lên tiếng cười. Tôn Đản hỏi:
_ Phương bang chủ. Tưởng bang chủ nhờ chị ba tôi dịch sách ǵ. Hoá ra bang chủ
cho xem cuốn tập vẽ hí hoạ.
Phương Hổ nghiến răng kèn kẹt. Y cầm cái bát bóp mạnh. Bát vỡ tan ra. Y vê viên
mấy cái, bát nát ra như bột.
Khai-Quốc vương hỏi y:
_ Bang chủ! Có biến cố ǵ chăng?
Phương Hổ nghiến răng:
_ Bộ Lĩnh-Nam vũ kinh cùng Dụng-binh yếu chỉ trong túi này, bị tên tiểu hoà
thượng đánh tráo ở Lạc-viên tửu lầu, trấn Ngọc-lâm.
Phương Báo tần ngần cầm lấy cuốn tập coi. Y truyền cho các sư đệ cùng xem, rồi
lắc đầu:
_ Chúng ta phải sai bang chúng truy lùng hai tên cẩu ḥa thượng này băm vằm ra
cho bơ ghét.
Phương Hổ quả xứng đáng thủ lănh bang lớn. Y thản nhiên cầm chung rót rượu mời
Khai-Quốc vương uống, rồi nói:
_ Chúng ta cứ đến trấn Phật-sơn, rồi sẽ truy lùng hai tên cẩu hoà thượng.
Th́nh ĺnh Xuyên Dung kêu lên tiếng ối rồi ôm tay rên siết. Tiếp theo đến Phi
Lịch, Động-đ́nh tam ưng, Trường-giang song quỷ. Người nào tay cũng sưng vù lên,
đỏ hỏn. Tiếng rên la vang khắp sông.
Phi Lịch hỏi Phương Hổ:
-- Đại ca! Rơ ràng chúng ta bị trúng Chu-sa Nhật-hồ độc phấn. Phấn độc này chỉ
đại ca, nhị ca mới có. Như vậy...
Y định nói Như vậy đại ca, nhị ca phóng độc hại anh em nhưng y dừng lại kịp, v́
chính đại ca, nhị ca cũng bị trúng độc như y.
Phương Hỗ thấy đám người của Khai-Quốc vương vô sự. Y nghĩ thầm:
_ Không lẽ tên Lư Long-Bồ đă phóng độc hại bọn ta?
Y an ủi các em:
_ Đừng sợ, cái thứ phấn độc này có đáng ǵ. Ta lấy thuốc giải cho các em.
Y tḥ tay vào bọc, móc ra hộp thuốc. Y trao cho các sư đệ, mỗi người một viên:
_ Nuốt mau, vận khí cho thuốc tan.
Sáu người bỏ thuốc vào miệng, nuốt trửng, rồi ngồi vận công. Khoảng nhai dập
miếng trầu, cả sáu người đều ngă lăn ra, miệng xùi bọt mép.
Phương Hổ đang định nuốt thuốc vội dừng lại. Y bóp một viên thuốc ra ngửi. Y
giật bắn người lên. V́ mùi vị hoàn toàn khác với mùi vị thuốc giải của y. Y coi
lại, cái lọ đựng thuốc chỉ hơi giống cái lọ của y. Y chửi thầm:
_ Th́ ra tên hoà thượng khả ố đă tráo luôn cả hộp thuốc của ta.
Y tự hỏi:
_ Không hiểu ai tung phấn độc hại anh em y? Không lẽ cũng hai tên quỷ hoà thượng
kia? Nhất định hai tên hoà thượng chó má có liên quan với bọn Khai-Quốc vương.
Y nghiến răng nói với Khai-Quốc vương:
_ Vương-gia trí tuệ thực vô song. Tại hạ mong Vương-gia ban thuốc giải cứu sáu
người sư đệ sư muội. Bằng Vương-gia không ban thuốc giải, tại hạ ắt phải vô phép
với Vương-gia.
Khai-Quốc vương đă đoán ra thủ đoạn của Bảo-Hoà, Thông-Mai:
_ Hai người này hí lộng quỷ thần thực tài. Trước đây chính Thông-Mai đă tráo
vàng Tống bằng vàng Đại-Việt để hại thầy tṛ Địch Thanh. Bây giờ chàng lại dở
bản lĩnh cũ ra. Phải rồi, y chỉ việc tung phấn độc lên yên ngựa bọn Trường-giang
thất quỷ, rồi tẩm một thứ nữa vào cuốn sách. Bọn chúng lên ngựa, tay trúng phấn
độc. Khi truyền nhau cuốn sách, bị trúng loại thứ nh́. Hai thứ phấn mới thành
độc tố. C̣n Thanh-muội chỉ mó vào sách, th́ vô sự. Y c̣n thay lọ thuốc giải
Chu-sa độc phấn bằng một thứ thuốc quái quỷ ǵ, khiến chúng nuốt vào bị mê man.
Tự-Mai nói với Phương Hổ:
_ Này Phương bang chủ. Bang chủ nói câu đó dường như cho rằng anh cả tôi đánh
thuốc độc sáu vị đây hẳn? Bang chủ ơi, trước khi nói, bang chủ nên suy nghĩ cho
kỹ đă. Anh tôi xuất thân là đệ tử một vị Bồ-tát đắc đạo. Một hoàng-tử. Bản tính
anh tôi từ bi, đến giết con kiến, con sâu người c̣n không nỡ, huống hồ dùng
thuốc độc. Chính v́ vậy sau được anh hùng tám vùng tộc Việt tôn làm vua. Với
thân phận như thế, có đâu anh tôi lại dùng thuốc độc hại người?
-- Nếu không phải vương gia. Tại sao ở đây chúng ta có mười bốn người, mà chỉ
anh em bọn tôi trúng độc. C̣n bên Vương-gia th́ vô sự?
Tự-Mai lắc đầu:
_ Bang chủ nghĩ như thế thực không c̣n ǵ vô lư hơn. Tôi chắc người nào trong
bóng tối đó, muốn độc quyền mời anh cả chúng tôi. Cũng như bang chủ đă độc quyền
mời. V́ vậy họ mới tung thuốc độc hại các vị.
Thanh-Mai móc trong bọc ra hộp kim. Nàng đến bắt mạch từng người một, rồi nói:
_ Sáu vị đều trúng phấn Chu-sa của bang Nhật-hồ Trung-quốc. Chúng tôi là đệ tử
danh môn chính phái, đâu biết ǵ về độc chất này. Bang chủ nghi cho chúng tôi
thực vô lư.
Tôn Đản cũng tiếp:
_ Bang chủ từng xuất thân đệ tử bang chủ Nhật-hồ đời thứ ba, không lẽ không biết
hoá giải loại phấn độc này? Hôm qua, chị ba tôi đă đối chưởng với bang chủ, thấy
vơ công bang chủ rơ ràng thuộc vơ công Hồng-thiết giáo, pha lẫn với Côn-luân.
Bang chủ nên dùng Hồng-thiết thần công giải độc cho các vị đây hơn kết tội chúng
tôi.
Phương Hổ đau đớn muốn ngất đi. Y thở dài:
_ Tôi trúng độc đau đớn, nên đầu óc hơi hồ đồ. Tôi... tôi cũng có thuốc giải,
song thuốc giải bị tên cẩu hoà thượng đánh tráo rồi. Vương-phi. Nghe Vương-phi
là đệ tử Hồng-sơn đại phu, danh vang thiên hạ. Mong Vương-phi cứu các sư đệ của
tôi.
Thanh-Mai chẩn mạch lần nữa, rồi đáp:
_ Người đánh thuốc độc dường như không có ác ư. Các vị bị trúng hai thứ thuốc
một lúc. Chu-sa phấn hơi nguy hiểm. C̣n Đào-chí phấn, chỉ ngủ một giấc dài ba
ngày sẽ tỉnh lại như thường. Có điều trong ba ngày không trị Chu-sa phấn, e nguy
đến tính mệnh. |