Tự-Mai đi bên Thuận-Tường tiễn phái Hoa-sơn xuống núi Tản-viên. Vừa đi, nó vừa
thuật những truyện thời vua Hùng như Chử-đồng-tử và Tiên-Dung. Trương Chi, Mỵ-Nương.
Vua Hùng tuyển pḥ mă. Sơn-Tinh, Thủy-Tinh cùng đến cầu hôn. Sơn-Tinh cưới được
công chúa, mang lên Tản-lĩnh hưởng thanh phúc. Ngài sáng lập ra phái Tản-viên.
Cuối cùng tới truyện Mỵ-Châu, Trọng-Thủy.
Thuận-Tường nghe kể, nàng buông tiếng thở dài năo nuột. Tự-Mai ngạc nhiên:
_ Sao cô nương lại thở dài?
_ Tiểu muội thở dài v́ Hoa, Việt cùng gốc ở tổ Phục-Hy, Thần-Nông, thế nhưng hôn
nhân có nhiều khác biệt. Người Việt coi trọng phụ nữ vô cùng. Khi gả chồng, cha
mẹ thường để con gái chút quyền lựa chọn, quyết định người trao thân gửi phận.
Như Tiên-Dung, vua cha thuận cho kết hôn với chàng nghèo cùng khổ đến manh vải
che thân không có. C̣n Mỵ-Nương tuy duyên không thành, nhưng cũng thỏa ước mơ,
khi phụ thân đồng ư cho mời anh chàng câu cá ven sông, vào lâu đài gặp nhau. Vua
Hùng thứ tám mươi tám tuyển người tiều phu Sơn-Tinh đại tài mà gả công chúa, hầu
có người giữ nước. Vua An-Dương nhận cho gửi rể Trọng-Thủy, ư muốn kết thân lân
bang. Gần đây vua Lư gả công chúa Hồng-Châu cho lạc hầu Thân-thiệu-Anh, công
chúa An-Quốc cho Đào Cam-Mộc, công chúa Lĩnh-Nam Bảo-Ḥa cho lạc hầu Thân
Thừa-Quư.
Thuận-Tường ngửa mặt nh́n lại Tản-lĩnh, ḷng buồn man mác:
_ Tiểu muội xa Tản-lĩnh lần này, không biết bao giờ trở lại... À, tiểu muội nghe
Thuận-Thiên hoàng-đế có mười ba công chúa. Trưởng công chúa gả cho Trung-nghĩa
hầu Đào Cam-Mộc. Nhị công chúa gả cho lạc hầu Thân-thừa-Quư. Thế chín người kia
gả cho những ai?
Tự-Mai tính đốt ngón tay:
_ Bốn người gả cho bốn sư điệt của ngài. Họ đều xuất thân phái Tiêu-Sơn, văn mô
vũ lược. Hiện những Pḥ-mă đều trấn ngự biên cương phía Nam, phía Tây. C̣n một
bà gả cho đại danh y. Vị này không thích công danh. Pḥ-mă với Công-chúa ngày
ngày đi khắp hang cùng ngơ hẻm trị bệnh cho bần dân.
_ Phúc đức quá!
Bắc-Sơn lăo nhân buột tiếng khen.
_ Hai bà, một bà gả cho quan Tả-bộc xạ, một bà gả cho Đô-đốc thủy quân.
_ Mới có chín bà. C̣n hai bà nữa gả cho ai?
Chu Chiếu-Anh hỏi.
_ Thưa tiền bối, cả hai bà đều gả cho hai động chủ ở Nam biên.
Tây-Sơn lăo nhân bật lên tiếng suưt xoa:
_ Hèn chi giang sơn triều Lư không vững như bàn thạch sao được. Khi biên tướng,
đô đốc, đều là pḥ mă, c̣n lo ǵ nữa? Nhà vua chỉ cần ngồi ban ân bố đức cho
thiên hạ nữa, th́ đất Việt thành đất Nghiêu, Thuấn rồi.
Tự-Mai kể lại những ân trạch tha thuế, phá bỏ nhà tù, xây y trạm, tô tượng, đúc
chuông trong mười tám năm qua cho mọi người nghe. Nó kết luận:
_ Trong mười tám năm trị v́, ngài chỉ thu thuế có tám năm. C̣n mười năm miễn thuế.
Năm nay, sau khi Hồng-Sơn đại phu bỏ không tranh ngôi vua. Ngài thể theo lời của
đại phu lại xá thuế một năm nữa.
Nắng chiều nhạt dần. Thuận-Tường ngửa mặt lên trời nh́n những áng mây trôi về phương
Tây óng ánh như muôn ngh́n sợi dây vàng, rồi kết luận:
_ V́ coi trọng phụ nữ, nên các ngài gả chồng cho con có hai lối. Một là cho con
được quyền chọn như Tiên-Dung, Mỵ-Nương. Hai là chọn anh tài như Sơn-Tinh, Thân
Thiệu-Anh, Đào Cam-Mộc, Thân Thừa-Quư. Ba là mong duyên t́nh làm đẹp giữa hai nước
như Mỵ-Châu. C̣n bên Tống không thế. Công-chúa chỉ được gả cho con các đại thần.
Mà đám công tử đó thường ỷ thế cha, anh, không học hành, vô tài bất tướng.
Tự-Mai hỏi ngược lại:
_ Theo cô nương, cha mẹ nên gả chồng cho con như thế nào?
-- Tốt nhất cho con gái được quyền chọn. Hoặc ít ra cũng gả cho nhân tài. Sống
bên người tài, làm những truyện vĩ đại, thực không uổng tấm hồng nhan.
_ Cô nương có biết ǵ về việc các vua Tống tuyển pḥ mă không?
_ Tiểu muội biết rất nhiều. Các công-chúa em đức Thái-tổ, Thái-tông đều gả cho
tướng sĩ theo hai ngài trong lúc dựng nước. V́ vậy các Pḥ-mă đều cúc cung tận
tụy. Ngài nhờ đó thành đại nghiệp. Các Pḥ-mă trung thành, tận tụy hơn anh em
trong hoàng tộc nữa.
_ Thế các công chúa con vua Chân-tông cùng Thiên-Thánh hoàng đế, pḥ mă ra sao?
Mặt Thuận-Tường càng thêm thảm năo:
_ Vua Chân-tông có mười sáu Công-chúa, đă gả chồng mười lăm. C̣n một mà thôi.
Thiên-Thánh hoàng đế, có bốn công chúa, nhưng chưa ai quá ba tuổi. Nói ra thực
xấu hổ, các pḥ mă đều là con cháu đại thần. Chỉ quanh đi quẩn lại tiệc tùng ở
Biện-kinh, không biết ǵ đến quốc sự. Văn không thông Thi, Thư. Vơ trói gà không
chặt.
Tự-Mai không phục:
_ Tôi nghe vua Chân-tông anh minh lắm. Tại sao lại phí phạm công chúa như vậy?
Tây-Sơn lăo nhân nh́n về ngọn núi bên kia thuộc Tống, ông than:
_ Ngài có tự quyết được ǵ đâu. Giả như ngài muốn gả Công-chúa cho một Thái-tử
Đại-Việt, Tây-hạ, Thổ-phồn, Tây-liêu ắt các Nho-thần xúm vào dâng biểu rằng sao
lại gả Công-chúa cho bọn Di, Địch, Nhung, Man như thế? Họ đâu có biết nếu
Công-chúa lấy các Thái-tử kia, sẽ khiến cho Pḥ-mă ngoài việc tuân chỉ
Thiên-triều, c̣n thêm ḷng hiếu thảo của một con rể nữa.
Tự-Mai nói trong tự hào:
_ Nếu là Thuận-Thiên hoàng-đế, ắt ngài gả cho chín Thái-tử chín nước lân bang
mỗi người một Công-chúa. C̣n sáu Công-chúa, gả cho sáu vị biên cương đại thần.
Chỉ ít năm sau, có chín Công-chúa làm hoàng hậu. Chín Pḥ-mă làm vua. Như lăo
nhân thấy, tỷ như Khai-Quốc vương sau lên làm vua, vua Tống đe dọa cách nào, bắt
người đến Biện-kinh chầu e c̣n khó hơn bắc thang lên trời. Thế nhưng nếu người
là Pḥ-mă, mỗi năm ngày Tết, ngày đăng cực của vua Tống dù không triệu, người
cũng về chầu, dâng lễ.
Mắt Thuận-Tường sáng ngời:
_ Người Việt hiếu với nhạc gia như vậy sao?
_ Không phải thế. Cô nương đừng hiểu lầm.
Tự-Mai giảng giải:
_ Nếu như hoàng-đế Đại-Việt sang chầu Hoàng-đế Tống, sĩ dân, vơ lâm nhao nhao
nổi lên công phẫn phản đối, v́ như thế làm nhục quốc thể, mất ngôi vua như
không. C̣n ngược lại nếu Hoàng-đế Đại-Việt lại là Pḥ-mă của Tống, mà về dâng lễ
nhạc gia ắt được khen rằng hiếu thảo.
Thuận-Tường thở dài:
_ Bởi vậy tiểu muội mới nói người Việt trọng nữ hơn người Hoa. Phải chăng chủ
đạo tộc Việt như thế?
_ Cô nương kiến giải sáng suốt thực. Đạo lư tộc Việt như vậy đó. Tôi thấy các
văn thi sĩ Trung-quốc thường ca tụng dung nhan phụ nữ, song ít có người dám cổ
vơ giải thoát phụ nữ khỏi ngưỡng cửa gia đ́nh. Họ chỉ muốn phụ nữ chui đầu vào,
chổng đít ra ở xó bếp.
Thuận-Tường càng buồn hơn:
_ Cũng có đấy, đại ca có biết Tào Tử-Kiến không?
_ Biết chứ. Ông họ Tào tên Thực, cùng cha là Tào Tháo, anh là Tào Phi nổi danh
ba trong Kiến-an thất tử. Khi Tào Tháo được phong Ngụy-vương, muốn lập ông làm
thế-tử kế nghiệp. V́ ông có văn tài lỗi lạc, xuất khẩu thành thơ, nên các quan
sợ một mai phục vụ dưới một vị vương văn chương quán thế, ḿnh sẽ không có chỗ
trổ tài. Họ dèm pha. Tháo chết, họ tôn Tào Phi lên thay. Tào Phi muốn làm nhục
ông, bắt ứng khẩu làm thơ, nếu không hay, sẽ giết. V́ Phi nghĩ rằng trong hoàn
cảnh đó ông khó ḷng làm nổi thơ. Nào ngờ đi bẩy bước, ông đă làm được bài thơ
thực hay. Phi lại bắt ứng khẩu, ông cũng đọc thành thơ liền.
_ Đại ca học văn chương Trung-quốc kỹ thực. Tử-Kiến có câu thơ muốn giải thoát
cho phụ nữ như sau:
Quân nhược thanh lộ trần,
Thiếp nhược trọc thủy nê,
Phù trầm các dị thế,
Lưỡng hợp ḥa giai hài.
Tự-Mai gật đầu:
_ Không hiểu v́ sao, sau này người ta lầm bốn câu trên của Quách Phác. Để tôi
dịch cho cô nương nghe:
Chàng như mây mùa Thu,
Thiếp như khói trong ḷ.
Cao thấp tuy có khác,
Một thả cũng tuyệt mù.
Nó lắc đầu:
_ Tuy vậy Tử-Kiến vẫn c̣n hạ thấp phụ nữ bằng chữ khói trong ḷ đâu so với mây
mùa Thu được!
Nó kéo Thuận-Tường trở lại câu truyện Công-chúa:
_ Thế c̣n một Công-chúa con vua Chân-tông đă gả cho ai chưa?
Thuận-Tường nín lặng thở dài.
Tây-Sơn lăo nhân trả lời thay thế:
_ Tiểu công chúa do Lưu hậu sinh ra. Từ thời thơ ấu, Công-chúa khác hẳn với mười
lăm bà chị. Người thông minh khác thường, lại giầu chí khí. Về văn người rất
uyên bác. Giá là trai, con nhà dân đi thi, lăo phu e người không đậu trạng
nguyên cũng tiến sĩ. Về vơ, người mới học ba năm qua, mà bản lĩnh cũng vào loại
khá. Tiếc rằng Thái-hậu định gả cho con quan Tả-bộc xạ Đinh Vị. Người khóc lóc
không chịu. Cũng may sau Đinh Vị bị biếm mới thôi. Hiện Công-chúa lấy cớ học vơ,
rời hoàng cung, theo sư phụ.
_ Thế công tử của Đinh tả-bộc-xạ tư cách có khá không?
Thuận-Tường lắc đầu:
_ Văn dốt, vũ rát. Tư cách cùng chí khí không có.
Tự-Mai bật lên lời đùa cợt:
_ Nếu cô nương là Lưu thái hậu, cô nương sẽ tuyển pḥ mă như thế nào?
_ Tiểu muội sẽ mở vơ đài cùng thi văn. Ai trúng cách, th́ tuyển. Sau đó trao
binh quyền, hai vợ chồng trấn ngự biên cương.
Tự-Mai vỗ tay khen:
_ Như vậy giống như vua Hùng thứ tám mươi tám tuyển pḥ mă Sơn-Tinh. Sau này
Pḥ-mă thứ mười sáu của vua Chân-tông thành đại tôn sư, ngh́n đời dân chúng thờ
cúng như thánh Tản-viên.
Nó cười khúc khích:
_ Nếu Lưu hậu mở vơ đài, tại hạ sẽ rủ Tôn Đản, Lê Văn sang dự thi. Biết đâu
chẳng được trúng cách làm Pḥ-mă.
Th́nh ĺnh Thuận-Tường buột tay đánh rơi cái roi ngựa xuống đất. Tự-Mai nhanh
tay, phẩy một cái, roi của nó cuốn lấy roi Thuận-Tường, thành ra cái roi chưa
kịp rơi xuống đất đă được móc lên. Nó trao trả roi cho nàng:
_ Cô nương, sao vậy?
Thuận-Tường run tun:
_ Không sao cả. Tiểu muội đăng trí mà thôi.
Tây-Sơn lăo nhân hỏi Tự-Mai:
_ Tỷ như một trong ba công tử thành Pḥ-mă Tống triều. Không hiểu các vị sẽ làm
ǵ?
_ Nếu Thiên-tử muốn vỗ về, trấn an Nam phương, tiểu bối xin cầm đại quân trấn
Nam thùy. Pḥ mă cùng Công-chúa dùng hết khả năng làm cho biên dân hai nước yêu
nhau. Lại sẵn sàng chặt đầu bọn biên thần Tống muốn xâm chiếm Đại-Việt, Đại-lư,
cũng như giết chết bọn tướng Lư vùng Bắc-biên gây chiến với Tống. Dân Tống, Lư
biên thùy được bảo vệ tự do buôn bán trao đổi hàng hoá, trao đổi văn học, trao
đổi nông tang.
Nó nói nhỏ:
_ Nhất là dân Hoa, dân Việt tự do yêu nhau, tự do cưới nhau. Khi hai bên thành
thông gia, làm ǵ c̣n chiến tranh.
Bắc-Sơn lăo nhân tằng hắng một tiếng, hỏi Tự-Mai:
_ Trần công tử, chủ trương đó là của triều Lư, của phái Đông-a, hay của công tử.
_ Thưa tiền bối chẳng của Lư, cũng không của Đông-a, mà xuất phát do chủ đạo tộc
Việt.
_ Chủ đạo tộc Việt?
_ Vâng! Nam-biên của Tống đều thuộc hai lộ Quảng. Mà dân hai lộ Quảng toàn người
Hoa gốc Việt. Dân Bắc-biên Lư, dân Đông-biên Đại-lư cũng thuộc tộc Việt. Cho nên
tiểu bối mong họ sống với nhau trong t́nh cha chung Phục-Hy, Thần-Nông.
_ Tuyệt!
Thuận-Tường buột miệng khen.
Triệu Tiết, Khúc Chẩn được đồng môn làm cái cáng khiêng đi. Chúng lắng tại nghe
rất rơ cuộc đối thoại của Tự-Mai với Thuận-Tường. Mỗi lời của Tự-Mai như dao đâm
vào ngực nó. Đến đây chịu không nổi, nó lên tiếng:
_ Nếu tuyển Pḥ-mă, điều lệ ắt chỉ cho con em Hán tộc dự thí. Có đâu cho bọn Di,
Nhung, Địch, Man. Hừ! Cóc đ̣i ăn thịt ngỗng trời.
Tây-Sơn lăo nhân mắng Triệu Tiết:
_ Sư điệt không được nói lời khinh bạc đó.
Th́nh ĺnh có tiếng trống thúc quân vang dội. Từ phía trước, một đoàn quân hùng
tráng vô cùng đang tiến ngược chiều với đoàn người Hoa-sơn.
Bắc-sơn lăo nhân lo lắng ra lệnh cho mọi người dừng lại quan sát.
Đạo quân dần dần tới gần. Lá cờ đi đầu mầu vàng, viền xanh, trên có hàng chữ
Lĩnh-Nam Bảo-quốc hoà dân công chúa. Một lá cờ khác mầu tím, viền xanh, có hàng
chữ đề Đại-Việt Bắc-biên nữ vương.
Tự-Mai trấn an mọi người:
_ À, vua Bà Bắc-biên sắp tới.
Sau hai lá cờ, một đội voi hơn trăm con. Tiếp đến đội hổ, đội báo, đội sói. Mỗi
con được một người dẫn đi như dẫn chó. Trên trời năm đoàn, mỗi đoàn hai mươi lăm
chim ưng bay lượn. Đoàn quân khí thế muốn nghiêng trời lệch đất.
Bắc-Sơn lăo nhân nói với mọi người:
_ Chúng ta vốn người Hán, học lễ nghi đức thánh Khổng, phải nhớ rằng: Nhà có
chủ, đất có vua. Chúng ta đang ở trong vùng Bắc-biên. Vậy xin hăy xuống ngựa bái
kiến vua Bà.
Mọi người đứng sang bên đường chuẩn bị. Duy Thuận-Tường vẫn ngồi trên ḿnh cọp,
mở to mắt nh́n đoàn quân. Dường như nàng không nghe lời Bắc-Sơn lăo nhân, mà lăo
cũng không nổi giận.
Vua Bà mặc áo lụa vàng, khăn vàng, dây lưng xanh, ngồi trên bành voi trắng.
Trong cái oai nghi có cái dáng xinh đẹp của một thiếu phụ trẻ.
Bắc-Sơn lăo nhân ra hiệu cho mọi người quỳ gối. Lăo vận nội lực hô lớn:
_ Đồng môn phái Hoa-sơn nhà Đại-Tống xin bái kiến vua Bà.
Thấp thoáng bóng vàng vọt lên cao như con hoàng oanh. Vua Bà rời bành voi, đáp
xuống trước nhóm Hoa-sơn. Bà chắp tay đáp lễ:
_ Nghe tin Hoa-sơn đồng đạo vơ lâm qua chơi Bắc-biên, nên trẫm tới đây để được
tương kiến. Xin miễn lễ.
Đám Hoa-sơn đứng dậy.
Tự-Mai quen cả hai bên. Nó giới thiệu Hoa-sơn tam lăo cùng thất hùng. Bên
Bắc-biên ngoài vua Bà c̣n có tam công, lục bộ thượng thư.
Vua Bà hỏi thăm từng người một. Ai cũng kinh hoảng khi bà biết lư lịch hầu hết
phái đoàn. Cả đến những đệ tử đời thứ ba mới nhập môn. Tuy biết Thuận-Tường
không chịu xuống cọp hành lễ, bà vẫn không giận. Bà dơ tay vẫy một cái. Con hùm
chở Thuận-Tường ngoan ngoăn tới bên bà.
Vua Bà nắm tay Thuận-Tường:
_ Muội muội viếng Tản-lĩnh có vui không? Dường như muội muội chưa kịp dùng thức
ăn của Đại-Việt đấy nhỉ? Sao mặt muội muội lại buồn thế kia?
Thuận-Tường suưt bật thành tiếng khóc. Nàng đáp bâng quơ:
_ Nhân sinh bất như ư sự thường bát cửu.
Tự-Mai nhẩm dịch trong ḷng:
_ Trong đời người, những sự không như ư thường tám chín phần mười.
Vua Bà vuốt tóc nàng:
_ Văn muội muội tinh thông, vơ muội muội nào kém ai? Tại sao lại chán đời? Hăy
can đảm lên, tự phấn đấu cho đời ḿnh chứ!
Thuận-Tường nắm lấy tay Bà:
_ Đa tạ Bà.
Vua Bà liếc nh́n Tự-Mai, rồi mỉm cười. Nụ cười của bà mẹ nh́n đứa con lần đầu
tiên biết đi. Bà cốc tay vào đầu Tự-Mai:
_ Cậu em này hư thực. Ta mách Trần đại hiệp đánh què mới được. Ai đời khách
ngh́n dặm tới, chưa thù tiếp đă để cho về rồi.
Bà kéo Thuận-Tường đến bên cạnh:
_ Hôm nay ta phải mời muội muội cùng các vị phái Hoa-sơn thưởng thức ít thổ sản
Bắc-biên.
Trong khi bà nói truyện, đạo quân đă ngừng lại, cắm trại ngay chân núi. Đội nào
ra đội ấy. Bà nhờ Thân Thừa-Phú tiếp các đệ tử Hoa-sơn. C̣n Hoa-sơn tam lăo,
thất hùng cùng Thuận-Tường, Tự-Mai được mời vào trướng với bà.
Một mùi hương thơm, khét khét bốc lên ngào ngạt, làm Thuận-Tường chảy nước
miếng. Tỳ nữ bưng vào ba hũ rượu. Vua Bà bầy trước mặt mỗi người ba cái chung,
mỗi cái chung một mầu. Bà bưng hũ thứ nhất mở nắp. Hương rượu xông lên ngào
ngạt. Bà rót rượu vào chung mầu vàng, trong khi cung nữ bưng lên món chả thơm
nức. Bà nói:
_ Nghe danh Tây-Sơn lăo nhân được giang hồ tặng biệt hiệu Thiên chung bất túy.
Mong lăo nhân đừng tiếc công dạy cho những khuyết điểm về phương cách cất rượu
của tệ quốc.
Tây-Sơn lăo nhân cầm chung rượu đưa lên mũi hít một hơi, nếm một hớp rồi gật
đầu:
_ Công phu. Thực công phu. Rượu Cúc Đông-triều đây. Lăo phu nghe tại dẫy núi
Đông-triều có loại cúc nở bốn mùa. Cúc không phải sắc vàng, mà sắc tím. Khi cúc
mới nở ngày đầu tiên, th́ hái, đem về ủ dưới suối, sau đó đem cất rượu. Chắc là
thứ rượu này.
_ Thực không hổ với danh hiệu giang hồ tặng.
Vua Bà cầm chung rượu nâng lên:
_ Nào chúng ta cạn chung này, nhắm với chả Mực. Rượu Cúc uống nhắm với chả mực,
nguyên là cái thú của Công-chúa Đông-triều Lê Chân thời Lĩnh-Nam. Chả Mực ăn vào
dễ bị đầy hơi, trong khi rượu Cúc giải được cái khó tiêu đó.
Mọi người cất chén, cùng gắp chả Mực ăn. Tự-Mai giảng tiểu sử Công-chúa
Đông-triều cho Thuận-Tường nghe, mặc vua Bà đàm luận t́nh thế Lư-Tống với các
cao thủ Hoa-sơn.
Cung nữ lại bưng lên món gỏi cá. Vua Bà giảng giải về gỏi cá phải làm như thế
nào mới ngon, rồi người thân rót rượu từ hũ thứ nh́ vào chung mầu trắng, đưa mắt
nh́n Tây-Sơn lăo nhân:
_ Mong lăo nhân chỉ dậy cho.
Lăo nhân bưng chung rượu ngửi, rồi nếm. Lăo gật đầu:
_ Hợp giới ngũ vị tửu. Chà, lăo phu nghe thứ rượu này từ hai mươi năm nay, giờ
mới được nếm. Song kiến thức hủ lậu, lăo phu không rơ Hợp-giới ngũ vị tửu cất ra
sao?
Vua Bà quay lại đưa mắt cho một cung nữ:
_ Người tŕnh với lăo nhân phép cất Hợp-giới ngũ vị tửu đi.
Cung nữ kính cẩn:
_ Hợp-giới tiếng Việt là Cắc-kè. Trên toàn Lĩnh-Nam, chỉ có cắc kè Nga-sơn,
Thanh-hóa nổi tiếng không độc, đuôi lớn v́ nó chỉ ăn lá quế. Đuôi cắc-kè tụ khí
dương Nga-sơn. V́ vậy dùng cắc kè ngâm rượu nếp, uống vào khiến tinh thần minh
mẫn. Nó c̣n trị mọi thứ độc của thực phẩm. Cho nên thường uống khi ăn gỏi cá.
Bắc-Sơn lăo nhân hớp hết chung rượu, thấy tinh thần phấn chấn, lăo hỏi:
_ Cô nương! Thế Hợp-giới tửu bên Đại-Việt do ai xướng xuất ra đầu tiên?
_ Xưa Cửu-chân vương Đào Thế-Kiệt đă t́m ra thú uống rượu cắc kè với gỏi cá. Về
sau, các tôn sư y học nghiệm ra rằng, rượu cắc kè hơi tanh, nên nấu với năm dược
vật là quế chi, đại hồi, hồ tiêu, sà sàng tử, đởm hắc xà. Rượu mà lăo nhân đang
uống thuộc thứ này.
Tự-Mai, Thuận-Tường không biết uống rượu. Nó định gắp gỏi cá tiếp Thuận-Tường.
Vua Bà dơ tay ngăn lại:
_ Ăn gỏi cá phải uống rượu Hợp-giới. Chứ ăn không th́ đau bụng đấy. Ta đă có món
ăn đặc biệt cho muội muội với công tử rồi.
Cung nữ bưng ra hai bát bún riêu, khói bốc lên nghi ngút. Rau muống chẻ, rau
kinh giới, tía tô được đựng vào cái rổ tre nhỏ xíu như một cái bát. Vua Bà bảo
Tự-Mai:
_ Công tử tiếp muội muội cho ta.
Đói, lạ miệng, bát bún riêu lại quá nhỏ, Thuận-Tường chỉ và mấy cái là hết.
Vua Bà cười hỏi Tự-Mai:
_ Chắc công tử chửi thầm Cái mụ này sao keo kiệt, cho ăn bát bún riêu nhỏ quá.
Có đúng thế không?
|