Trịnh Thư chỉ vào một con ngựa cột ở gốc cây, nói với Mỹ-Linh:
_ Ngựa đă thắng yên cương. Công chúa ra cửa Quảng-phúc, sẽ gặp Thân thế-tử, đễ
cùng đi cứu vương phi.
Mỹ-Linh biết vụ này do chú ḿnh xếp đặt. Nàng lên ngựa, theo cửa Quảng-phúc ra
khỏi thành. Đi được một quăng, thấy Thiệu-Thái dắt ngựa đứng chờ ở ven đường.
Mỹ-Linh mừng rớt nước mắt ra được. Nàng hỏi Thiệu-Thái:
_ Anh chờ em lâu chưa?
_ Anh vừa tới xong.
_ Ai bảo anh tới đây?
_ Cậu hai cho người tới gọi anh, bảo đi với em cứu mợ cả. Anh không hiểu ǵ hết.
Mỹ-Linh thuật mọi chi tiết về mẹ ḿnh cho Thiệu-Thái nghe. Nàng kết luận:
_ Chúng ta đi Mê-linh ngay. Có lẽ giờ này mẹ em đă đến đó rồi.
Thiệu-Thái thắc mắc:
_ Cứ như trong thư để lại, ắt hẳn mợ đi t́m Hoàng Văn trả thù, chứ có đâu đến
tổng đàn phái Mê-linh?
Mỹ-Linh chợt tỉnh ngộ, nhưng nàng vẫn tin lời Trần Thông-Mai :
_ Hồi đầu mới nghe anh Thông-Mai nói, em cũng nghĩ như anh. Nhưng anh Thông-Mai
khẳng định mẹ đi Mê-linh. Có thể bên trong c̣n có uẩn khúc ǵ cũng nên. Vả lại
việc này chú hai đă biết tỏ tường, nên người mới bố trí cho chúng ḿnh cùng đi.
Mỹ-Linh chỉ ra phía sông:
_ Đi Mê-linh, ta phải vượt sông Hồng sang bờ Bắc. Vậy chúng ta nhờ thủy quân đưa
qua.
Hai người ra roi cho ngựa chạy về phía bến Tiềm-long. Tới nơi, viên thủy thủ gác
bến nhận ra Mỹ-Linh. Y hành lễ quân cách. Mỹ-Linh truyền lệnh:
_ Anh mời viên thuyền trưởng trực gặp tôi.
Viên thuyền trưởng tới. Mỹ-Linh nói:
_ Anh cho thuyền chở ngựa với chúng tôi qua sông khẩn cấp.
Viên thuyền trưởng ra lệnh. Một thuyền chở ngựa. Một thuyền chở người. Thuyền
rời bến.
Viên thuyền trưởng lấy ra hai túi hành lư, quần áo trao cho Thiệu-Thái.
Mỹ-Linh kinh ngạc hỏi thuyền trưởng:
_ Ta bảo người chở ta sang sông. Người đưa quần áo cho ta làm ǵ đây?
Viên thuyền trưởng cười:
_ Công chúa muốn qua sông, cứu vương mẫu, phải thay y phục dân dă, đi đường mới
không bị lộ. Chứ công chúa mặc thế này, dọc đường hành sự khó khăn lắm.
Mỹ-Linh kinh ngạc, tự hỏi:
_ Ta đi cứu vương mẫu, sao viên thuyền trưởng này cũng biết? Dường như ta đă
thấy y ở đâu rồi, dáng dấp y quen quá.
Chợt thấy phía sau cổ y có mụn nốt ruồi son lớn, Mỹ-Linh bật kêu lên:
_ Đỗ phu nhân. Phu nhân hoá trang hay quá. Đến tôi với anh Thiệu-Thái cũng nh́n
không ra.
Đỗ Lệ-Thanh lấy mực, hồ ra hoá trang Mỹ-Linh thành một thiếu phụ lớn tuổi.
Thiệu-Thái thành một trung niên nam tử.
Đỗ Lệ-Thanh bật cười:
_ Tiểu tỳ hóa trang, đến vú Hậu cũng không nh́n ra, thế mà công chúa nhận được.
Nhăn lực công chúa thực không ai b́ kịp.
Mỹ-Linh chỉ vào mụn nốt ruồi đỏ sau cổ Lệ-Thanh:
_ Tôi nào có nhận được. May nhờ mụn nốt ruối này đấy chứ.
Mỹ-Linh lấy gương soi, nàng nhăn mặt:
_ Sao phu nhân không hoá trang chúng tôi thành đôi trai gái quê?
Đỗ Lệ-Thanh cười lớn:
_ Tiểu tỳ không thể hoá trang thế-tử với công-chúa thành nông dân được. V́ chúng
ta đi kỳ này phải vượt cả trăm dặm đường, cần cỡi ngựa. Có lẽ phải xử dụng vơ
công. Xử dụng vơ công, ắt công chúa cần kiếm. Có đời nào thôn nữ lại đeo kiếm
cỡi ngựa? Nên tốt hơn hết chúng ta hoá trang thành người vơ lâm, dễ dàng hơn.
Mụ vỗ tay một cái. Từ trong khoang phía sau, có đôi trai gái chui ra. Mỹ-Linh
giật bắn người lên, v́ một người chính thị Thân Thiệu-Cực, em Thiệu-Thái. C̣n cô
gái từ khuôn mặt đến y phục giống nàng như hệt.
Thiệu-Thái ngơ ngác hỏi:
_ Thế này là thế nào?
Cô gái dơ tay vẫy mọi người, hay tay xoa vào nhau, cử chỉ đường bệ, giống hệt cô
công chúa ở thâm cung:
_ Ta là công chúa B́nh-Dương, tại sao các người thấy ta không hành lễ? Các người
có biết rằng như vậy là phạm tội đại bất kính, phải chặt đầu ư?
Cô gái có dáng điệu, tiếng nói giống hệt Mỹ-Linh. C̣n Thiệu-Cực mọi khi mặt b́nh
thường, bây giờ mặt tṛn ủng, bụng hơi lớn, dáng diệu phục phịch, người lạ trông
sẽ tưởng lầm là Thiệu-Thái.
Thiệu-Cực cười:
_ Em có hiểu ǵ đâu. Sáng nay mạ mạ nhận được thư cậu hai. Mạ mạ bảo em phải lấy
ngựa tŕnh diện cậu để nhận lệnh. Trên đường đi sẽ gặp một viên chức thủy quân,
nhất nhất nghe lời viên chức này. Em đang trên đường về Thăng-long th́ gặp Đỗ
phu nhân. Phu nhân đưa em vào ngôi nhà trong một thôn ven đường cùng với cô
nương đây. Rồi hoá trang cho bọn em.
Đỗ Lệ-Thanh cười:
_ Vương gia ban lệnh bảo tiểu tỳ rằng phải hoá trang cho cô nương đây thành công
chúa. Nhị thế-tử thành thế-tử. Hai vị sẽ lên đường về Mê-linh, hầu đánh lạc
hướng bọn Tống. Bây giờ nhị thế-tử với cô nương sẽ được đưa sang bên kia bờ, cỡi
ngựa đi Mê-linh. Trong khi đó công chúa, thế-tử cùng tiểu tỳ đi cứu vương mẫu.
_ Vương mẫu tôi gặp nạn sao?
_ Đúng thế. Người không hề trốn đi, cũng không viết thư để lại. Vương phi bị bắt
cóc, rồi người ta giả tuồng chữ vương phi viết thư cho vương gia, hầu đánh lạc
hướng. Không tin công chúa thử coi lại thư của vương mẫu mà xem.
Mỹ-Linh móc thư ra xem lại. Nàng giật bắn người lên, v́ nét chữ trong thư quả có
nhiều khác biệt với nét chữ của vương mẫu. Nàng chửi thầm:
_ Phụ vương cũng như ḿnh quả thực thiếu tinh tế. Thấy tuồng chữ hơi giống đă
vội tin ngay. Chết thực. Nếu không có chú hai, phụ vương với ḿnh như lạc vào
trong giấc mơ.
Nàng hỏi:
_ Không biết ai bắt cóc vương mẫu tôi, bắt để làm ǵ?
_ Công chúa thử đoán xem?
Nàng vỗ hai tay vào nhau, mắt sáng lên:
_ Tôi hiểu rồi! Chúng bắt cóc vương mẫu, sao đó viết thư để lại. Cứ như trong
thư, ai cũng đoán vương mẫu t́m Hoàng Văn trả thù. Do vậy phụ vương tin thực,
sai tôi đi t́m về. Đi t́m, tôi phải tới nhà Hoàng Văn tra khảo y. Như vậy họ
muốn chia rẽ tôi với Hoàng Văn chăng?
Đỗ Lệ-Thanh lắc đầu:
_ Nếu muốn chia rẽ công chúa với Hoàng Văn, họ thiếu ǵ cách, mà phải bầy ra kế
này, đôi khi vô hiệu.
Thiệu-Thái nhăn mặt:
_ Không lẽ chúng muốn cài bẫy hại Mỹ-Linh?
Ai cũng tưởng Đỗ Lệ-Thanh lắc đầu. Không ngờ mụ gật đầu liền hai cái:
_ Họ muốn bắt sống công chúa với thế-tử.
Mỹ-Linh hiểu liền:
_ Họ muốn bắt sống hai chúng tôi, rồi ép khai yếu quyết luyện Mê-linh kiếm pháp
cùng Mục-ngưu thiền chưởng hẳn?
_ Công chúa chỉ mới đoán trúng một nửa. Họ c̣n muốn bắt sống công chúa với
thế-tử để biết nơi chôn cất kho tàng. V́ nơi chôn cất hai kho tàng Tần-Hán,
Âu-Việt trên thế gian này chỉ công chúa với thế-tử biết nơi tàng trữ mà thôi.
Kho tàng Âu-Việt xưa nay, chưởng môn phái Mê-linh biết chỗ dấu. Kho tàng Tần-Hán
chỉ Hồng-thiết giáo, nay thành Lạc-long giáo có bản đồ nơi chôn.
Mỹ-Linh nhảy phắt lên:
_ Họ là ai?
_ Tống triều. V́ vậy Khai-Quốc vương cho hai vị đây giả trang công chúa cùng
thế-tử, lên đường đi Mê-linh, hầu đánh lạc hướng bọn chúng. Vương gia cũng cho
làm tài liệu giả, để lỡ hai vị đây bị bắt, trao cho chúng. Chúng theo đó đi t́m,
để rồi chẳng được ǵ cả. Bây giờ chúng ta cho hai vị này lên bờ, lấy ngựa đi
Mê-linh.
Thiệu-Thái lo cho em:
_ Nếu em tôi bị chúng vây bắt, với vơ công của y sao có thể chống nối?
Thiệu-Cực không giống anh. Chàng thuộc loại người tinh minh, mẫn cán. V́ vậy
ngay từ năm mười ba tuổi, đă được bố mẹ cho trông coi hệ thống tế tác vùng
Bắc-biên. Giống như ngày nay bao gồm cả t́nh báo quốc nội, quốc ngoại. Ở
Bắc-biên, người ta gọi Thiệu-Thái là ông ỉn, v́ chàng vốn to béo kềnh càng, tính
t́nh lại chân thật. C̣n Thiệu-Cực được gọi là sơn-kiêu tức con cú ở rừng.
Thời cổ, khi ví người xảo quyệt vô lương tâm, người ta gọi là gian-hoạt tức con
chồn tinh ma. Khi ví người khôn ngoan, mưu trí, anh hùng, nhưng trông bề ngoài
khù khờ, hiền lành, thường gọi là kiêu-hùng hay sơn kiêu. Kiêu là con cú. Con cú
thường cúi đầu ủ rũ như người ngủ. Nhưng trong đầu óc, lại thực sáng suốt, mưu
trí tuyệt vời.
Nghe anh lo nghĩ cho ḿnh, Thiệu-Cực cảm động: |