Anh Hùng Bắc Cương                                               Yên-tử cư-sĩ Trần Đại-Sỹ
 
HỒI THỨ SÁU MƯƠI TƯ

Vơ lâm minh chủ

 

Bảo-Ḥa hướng vào đệ tử Tản-viên:
_ Các vị có nghe Đỗ trưởng lăo nói không? Một là Đỗ thưởng lăo không biết vơ công Tản-viên. Hai là Đỗ trưởng lăo không thực thà. Rơ ràng tôi xử dụng ba chiêu liên tiếp. Chiêu đầu tên Kị-ngưu qui gia, chiêu sau tên Song ngưu đồng lao rồi tới chiêu Tứ-ngưu phân thi. Thế mà Đỗ trưởng lăo bảo đó không phải vơ công bản phái c̣n trời đất nào nữa?
Xích-Thập bị Bảo-Ḥa lột mặt nạ, y luống cuống. Chợt trong đầu y lóe lên tia sáng. Một đoạn trong Hồng-thiết kinh nói:
"...Phàm đối với quân thù, không thể đạo đức. Khi gặp việc phải tranh luận trước dân chúng, th́ ḿnh đen, cứ nói làm trắng. Ḿnh xanh cứ nói rằng đỏ. Nói lui, nói tới, nói hoài, nói măi, cũng có người tin...".
 
Y thản nhiên trả lời Bảo-Ḥa:
_ Trong Phục-ngưu thần chưởng quả có hai chiêu Song-ngưu đồng lao và Kị ngưu qui gia, nhưng chiêu số, biến hoá đâu có giống như cô nương xử dụng? Cô nương ơi! Cô nương đă xử dụng hai chiêu vơ của Hồng-thiết giáo, rồi bảo rằng Phục-ngưu thần chưởng. Chính cô nương đă phạm qui luật. Cô nương bị thua rồi.
Bảo-Ḥa thấy Xích-Thập mặt dầy quá, chưa biết đối đáp sao, đă nghe tiếng Khai-Quốc vương nói vào tai:
_ Đem vấn đề đó hỏi Nhật-Hồ lăo nhân.
Bảo-Ḥa tỉnh ngộ:
_ Trong khi hăng say, Xích-Thập quên mất Nhật-Hồ lăo nhân đang muốn loại y ra khỏi chức trưởng lăo, v́ chính y làm gian tế cho Tống. Ta mượn lăo để đánh bại tên ma đầu này.
Nàng hướng vào Nhật-Hồ:
_ Giáo chủ. Xin giáo chủ xử cho. Mấy chiêu tiểu nữ đánh ra có phải vơ công Hồng-thiết giáo không?
Nhật-Hồ vuốt râu:
_ Trong Hồng-thiết giáo không có ba chiêu đó. Cô nương nên biết Phục-ngưu thần chưởng do tổ sư Sơn-Tinh chế ra, đặt trên căn bản dương cương. Đến thời Lĩnh-Nam, Khất đại phu với Bắc-b́nh vương t́m ra cách vận khí bằng kinh mạch, cho nên trở thành dũng mănh vô cùng, thuần dương. C̣n vơ công Hồng-thiết do hai thánh Mă-Mặc và Lệ-Anh chế ra, đặt căn bản trên việc xử dụng độc chất, nên khi đánh ra có khí âm hàn, trong nội công dương cương.
Đỗ Xích-Thập nghĩ thầm:
_ Nếu ḿnh dùng Phục-ngưu thần chưởng, ḿnh không biết đủ ba mươi sáu chiêu, thành ra giữa chiêu nọ với chiêu kia có một khoảng cách. Trong khi con nhỏ này biết đủ, nó phát chiêu mau hơn. Tuổi nó c̣n nhỏ, công lực không làm bao, dù chưởng pháp tinh diệu đến đâu cũng vô ích. Ta dùng chưởng pháp khác. Đấu một lúc, nội lực nó giảm, ta thu phục nó cũng không muộn.
Tuy vậy y vẫn căi:
_ Vừa rồi ta sơ ư. Như vậy không kể. Tiểu cô nương! Chúng ta tái đấu.
Nói dứt lời, y tấn công trước. Lần này y không dùng Phục-ngưu thần chưởng, mà dùng Phục-hổ chưởng, là chưởng pháp tuy không tinh diệu bằng Phục-ngưu, nhưng cho đến nay c̣n lưu truyền đầy đủ. Công lực của y cực kỳ thâm hậu, chưởng phong xoáy như con lốc.
Bảo-Ḥa bị tấn công th́nh ĺnh. Nàng vọt ḿnh lên cao tránh. Xích-Thập hướng chưởng lên trời. Bảo-Hoà chĩa tay xuống, phóng một Lĩnh-Nam chỉ. Công lực Xích-Thập tuy mạnh, nhưng Phục hổ chưởng phát ra quá rộng. Trong khi Lĩnh-Nam chỉ thu gọn lại như mũi dùi. Chỉ xuyên qua làn chưởng phong xuống đầu Xích-Thập. Y kinh hăi nhảy lui lại. Trong khi Bảo-Ḥa đá gió một cái, người nàng đáp ra xa.
Xích-Thập không nhân nhượng, tung chiêu khác tấn công. Bảo-Ḥa lại xuất chỉ. Chỉ lực phát ra kêu lên những tiếng vi vu. Công lực Xích-Thập tuy cao, nhưng chỉ pháp của Bảo-Ḥa thu gọn lại như mũi dùi vô h́nh. Y cứ phải nhảy nhót tránh nhé.
Phạm Hổ rút kiếm tung cho Xích-Thập:
_ Lĩnh-Nam chỉ pháp cực kỳ tinh diệu. Phải có vơ khí mới chống được. Này kiếm đây!
Xích-Thập tiếp kiếm khoa một ṿng. Y đă dành được chủ động. Bảo-Ḥa tấn công mười chiêu, y đỡ được năm sáu.
Tại khán đài phái Đông-a, Thanh-Mai hỏi Trần Kiệt:
_ Sư thúc! Tại sao Lĩnh-Nam chỉ pháp lại chỉ có những chiêu tấn công. Nếu sư thúc là Xích-Thập, sư thúc sẽ đối phó ra sao?
Trần Kiệt lắc đầu:
_ Lĩnh-Nam chỉ pháp thuộc vô h́nh kiếm khí. Xưa hai đại tôn sư Khất-đại phu với Đào Kỳ chế ra, không chút sơ hở. Nếu ta ở hoàn cảnh Xích-Thập, cũng đến chịu chết, chứ không sao chống lại.
Đặng Đại-Khê đến gần đài quan sát. Ông thấy Bảo-Ḥa xử dụng Lĩnh-Nam chỉ chưa thuần thục, ông biết nàng mới luyện gần đây, chưa kinh nghiệm chiến đấu. Ông than thầm:
_ Xử dụng Lĩnh-Nam chỉ, tiêu hao rất nhiều công lực. Trong khi đó Bảo-Ḥa không biết lợi dụng thắng y ngay lúc đầu. Nếu đấu trong ṿng năm chục chiêu nữa, nàng nguy mất.
 
Quả nhiên, chỉ pháp của Bảo-Ḥa dần dần bớt mạnh, Xích-Thập đă tiến đến cách nàng hơn trượng.
Đặng Đại-Khê bứt rứt không yên. Ông chợt nhớ đến một câu quyết trong tâm pháp Lĩnh-Nam chỉ:
 
"...Khi công lực không đủ, đừng nên xử dụng cả lục kinh, mười hai chỉ. Nên thu về một chỉ, rồi hợp với chưởng...».
Giữa lúc Bảo-Ḥa cũng cảm thấy nguy. Đặng Đại-Khê dùng Lăng-không truyền ngữ nhắc nàng. Bảo-Ḥa tỉnh ngộ:
_ Ḿnh đáng chết thực.
Nàng thu về một tay, vận khí phát ra huyệt Trung-xung ở đầu ngón giữa. Lập tức chân khí thu về một chỉ, mạnh như núi lở băng tan.
Bỗng choang một tiếng, kiếm của Xích-Thập bị trúng chỉ, gẫy làm nhiều mảnh bay lên cao. Phạm Hổ lại tung cho y thanh bảo đao. Nhưng chỉ được mấy chiêu đao lại gẫy.
Đến đây công lực Bảo-Ḥa đă hơi cạn, chỉ pháp hết linh diệu.
 
Trong tất cả anh hùng hiện diện, chỉ có pḥ mă Đào-cam-Mộc, gịng dơi Bắc-b́nh vương Đào Kỳ cùng phu nhân tức công chúa An-Quốc biết rơ những vơ công Bảo-Hoà xử dụng. Lúc đầu Bảo-Ḥa lên đài, pḥ mă không nhận ra được nàng. Đợi đến khi nàng bỏ mười hai chỉ, thu lại một chỉ, pḥ mă nói sẽ vào tai công chúa:
_ Th́ ra đứa cháu tiên nữ của công chúa. Ta phải lên đài cứu nó.
Hầu vọt lên đài. Lúc c̣n lơ lửng trên không, hầu đă phát một chiêu Thiết-ḱnh phi chưởng của phái Cửu-chân, ngăn giữa hai người. Miệng hô:
_ Khoan! Ngừng tay.
B́nh một tiếng, Bảo-Ḥa, Xích-Thập cùng bật lui lại. Cánh tay Xích-Thập gần như tê liệt. Y chửi thầm:
_ Mẹ cha quân chó đẻ nào mà hách thế?
Ngoài miệng y hỏi:
_ Các hạ là ai, mà can thiệp vào phái Tản-viên nhà ta?
Đào Cam-Mộc chắp tay xá Đỗ Xích-Thập:
_ Tại hạ vốn con cháu Bắc-b́nh vương, họ Đào tên Cam-Mộc.
Cả quảng trường cùng bật lên tiếng »úi chà», kinh ngạc. V́ cách đây hai mươi năm, Đào Cam-Mộc nổi danh anh hùng vô địch. Khi vua Lê Ngọa-triều băng. Ông đă hăng hái đứng ra áp lực với quần hùng tôn Lư Công-Uẩn lên ngôi vua. Nhiều người phản đối, nhưng ai đấu với ông, cũng chỉ được mười chiêu, bị hạ. Sau đó ông cùng công chúa An-quốc bỏ chức tước ngao du sơn thủy, tuyệt tích giang hồ. Nay bỗng nhiên ông xuất hiện.
Ông hướng vào Nhật-Hồ lăo nhân:
_ Thưa giáo chủ. Hồi năy Đỗ trưởng lăo hứa rằng, nếu Trần cô nương đỡ được của người mười hai chiêu, người nhường chức chưởng môn cho. Thế mà năy đến giờ, Trần cô nương đấu với Đỗ trưởng lăo trên trăm chiêu. V́ vậy tại hạ lớn mật xin giáo chủ xử cho vụ này.
Nhật-Hồ vuốt râu:
_ Xích-Thập! Người giữ lời hứa đi chứ?
Xích-Thập bị dồn đến chân tường. Tuy nhiên y vẫn căi:
_ Xưa ngũ tổ họp nhau, cùng thề rằng: Nếu sau này ai có thể t́m được Lĩnh-Nam chỉ cùng ba mươi sáu chiêu Phục-ngưu, sẽ được giữ chức chưởng môn. C̣n không, ai có vơ công cao nhất lên cầm quyền. Như vậy Trần cô nương phải thắng tại hạ, tại hạ mới phục.
Đào Cam-Mộc cười:
_ Lĩnh-Nam chỉ với Phục-ngưu thần chưởng, xưa nay có hai nơi lưu truyền. Một ở phái Tản-viên. Hai ở họ Đào nhà tại hạ. Tại hạ biết Trần cô nương đây học được cả ba mươi sáu chiêu Phục-ngưu thần chưởng âm, lẫn dương. Lĩnh-Nam chỉ pháp, trưởng lăo đă thưởng thức rồi. C̣n Phục-ngưu thần chưởng, Đỗ trưởng lăo chưa thấy qua, lấy ǵ làm tin bây giờ?
Xích-Thập cười nhạt:
_ Dù những chiêu đă thất truyền, nhưng khi đánh ra, chiêu số, độ số, biến hoá. Ta há không nhận ra sao?
Đào Cam-Mộc nói với Bảo-Ḥa:
_ Trần cô nương, phiền cô nương biểu diễn ba mươi sáu chiêu Phục-ngưu dương cương hầu Đỗ trưởng lăo ấn chứng cho.
Bảo-Ḥa dạ một tiếng, nàng khoan thai diễn từng chiêu một. Đến chiêu thứ ba mươi sáu th́ ngừng lại, rồi lễ phép chắp tay hướng Đào Cam-Mộc:
_ Xin pḥ mă chỉ điểm cho những chỗ sai lầm.
Đào Cam-Mộc nói với Xích-Thập:
_ Đỗ trưởng lăo. Như vậy ngôi vị chưởng môn phái Tản-viên đă định. Xin trưởng lăo trao búa lệnh cho Trần cô nương.
Bất đắc dĩ Xích-Thập trao cây búa cho Bảo-Ḥa. Y hỏi:
_ Trần cô nương. Chẳng hay cô nương đệ tử của vị nào trong bản phái?
Nghe Xích-Thập hỏi, Bảo-Ḥa chợt tỉnh ngộ: Nàng học vơ sơ tâm với song thân. Khi đến tuổi mười hai, chính ông nội dạy nàng. Ngoài ra chỉ có Đặng Đại-Khê, người không ở trong huyết tộc đă dạy nội công tâm pháp Tản-viên, cũng như Phục-ngưu thần chưởng cho nàng. Song ông không thu nàng làm đệ tử.
Có tiếng Khai-Quốc vương dùng Lăng-không truyền ngữ nói vào tai nàng:
_ Không cần phải bái sư, mới là đệ tử. Phàm học một chiêu, một chữ ở ai, người đó cũng thành thầy.
Bảo-Ḥa tỉnh ngộ. Nàng chỉ vào Đặng Đại-Khê:
_ Tiểu nữ học vơ công Tản-viên với Đặng sư bá.
Cả quảng trường đều bật lên những tiếng kinh ngạc. Một, xưa nay phái Tản-viên vốn cừu thù, đối đầu mạnh nhất với Hồng-thiết giáo. Bảo-Ḥa lên đài trong y phục giáo chúng Hồng-thiết, hơn nữa chính Dương Ẩn giới thiệu nàng sang Tây-dương học đạo với giáo chủ Hồng-thiết mới về. Th́ sao nàng có thể là đệ tử Tản-viên? Hơn nữa, rơ ràng Đặng Đại-Khê không biết Lĩnh-Nam chỉ pháp cũng như toàn bộ Phục-ngưu thần chưởng, sao ông lại làm sư phụ nàng? Ba, theo lời Lê Ba, nàng được gửi sang Tây-dương từ nhỏ, mới trở về Đại-Việt mấy hôm nay. Thế, nàng học vơ công Tản-viên từ bao giờ, mà có bản lĩnh ngang với những đại cao thủ bậc nhất Lĩnh-Nam?
Sự thực Bảo-Ḥa chơi chữ. Nàng nói: Tôi học vơ công Tản-viên với Đặng sư bá. Có nghĩa nàng chỉ học vơ công Tản-viên của ông. C̣n chữ sư bá, ư nói ông là bạn của phụ thân nàng. Thế nhưng quần hùng hiểu lầm nàng làm đệ tử một vị nào đó trong phái Tản-viên, thấp vai hơn Đặng Đại-Khê, nên nàng gọi ông bằng sư bá. Ông làm chưởng môn, trong phái, ông muốn dạy vơ công cho ai cũng được!
Đỗ Xích-Thập ngơ ngác hỏi Dương Ẩn:
_ Dương đạo huynh. Có đúng tiểu cô nương đây tên Trần Quỳnh-Hoa được chúng ta gửi sang Tây-dương học đạo năm nào không? Cô nương đă làm đệ tử bản giáo, tại sao lại có thể theo học phái Tản-viên?
 
Cách đây hơn hai mươi năm, bấy giờ triều Lê ra lệnh truy lùng, chém giết thẳng tay giáo chúng Hồng-thiết. Thầy tṛ Nhật-Hồ lăo nhân phải ẩn thân nay đây mai đó. Tuy trốn tránh, nhưng họ vẫn có nhiều giáo chúng trung thành, che dấu cho họ. Thầy tṛ Nhật-Hồ vẫn lùng bắt những thiếu nữ xinh đẹp về làm cây thuốc luyện công. Trong số cây thuốc đó, có hai người làm cây thuốc cho Nhật-Hồ với Dương Ẩn thụ thai. Hai người được trao cho Dương Ẩn phá thai, lấy con nhân sâm ăn. Nhưng hai phụ nữ này được Dương Ẩn bao che không phá thai. V́ y nghi rằng hai người mang thai với y. Một người sinh con trai, một người sinh con gái. Khi sinh hai đứa trẻ ra rồi, chính Nhật-Hồ với Dương Ẩn cũng không xác nhận được con của ai. Hai người bàn với nhau, bí mật nuôi hai trẻ cho đến khi lớn, h́nh thể đă định, sẽ biết con của ai. Đứa con trai đặt tên Trần Đông-Thiên, đứa con gái đặt tên Trần Quỳnh-Hoa.
Nhưng sau đó mấy năm, Dương Ẩn bầy kế giam Nhật-Hồ. Khi hai trẻ được mười tuổi, Dương Ẩn gửi sang Tây-dương xin cho làm đệ tử giáo chủ Hồng-thiết. Nhật-Hồ lăo nhân tuy ở trong tù, nhưng cũng được y thông báo rằng con lăo được gửi sang Tây-dương du học.
 Khi anh em Đông-Thiên học ở Tây-dương, Dương Ẩn luôn gửi vàng, cùng thư thăm hỏi hai người. Y tự coi hai người như con đẻ thực. Dù y không tin họ là con y. Năm trước, Dương Ẩn gửi thư xin giáo chủ Tây-dương cho hai con về Đại-Việt, với hy vọng con y học được Hồng-thiết tâm pháp. Y có thể giết chết Nhật-Hồ. Thế là toàn thể giáo chúng Hồng-thiết chỉ con y có thể giải trừ vĩnh viễn Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng. Y đương nhiên khống chế các trưởng lăo, lên làm giáo chủ.
 Cho nên y mới thiết kế cho Nhất-Trụ vào hầm giam Nhật-Hồ, Nguyễn Chí rồi giật sập hầm giết chết một thể. Nhưng khi Trần Đông-Thiên cùng Trần Quỳnh-Hoa về đến biên giới, lớ nga, lớ ngớ, không nói được tiếng Việt, bị quân biên pḥng bắt giam, trao cho Khu-mật viện. Khai-Quốc vương nhân đó khai thác tin tức hai người, rồi cho Thiệu-Thái, Bảo-Ḥa giả dạng, để khống chế Hồng-thiết giáo. Trong khi đó Dương Ẩn thấy Đông-Thiên, Quỳnh-Hoa xuất hiện, y tưởng con ḿnh.
Nghe Đỗ Xích-Thập hỏi, Bảo-Ḥa sợ Dương Ẩn cật vấn, khó trả lời. Nàng đáp thay y:
_ Đỗ trưởng lăo hỏi câu này thực hơi thừa. Thế tại sao trưởng lăo Hoàng Liên lại có thể vừa làm đệ tử Mê-linh vừa ngồi ghế trưởng lăo Hồng-thiết giáo? Chính trưởng lăo cũng xuất thân từ phái Tản-viên rồi làm trưởng lăo, có ai thắc mắc đâu?
 
Nhật-Hồ nh́n mặt anh em Đông-Thiên lần cuối vào lúc hai người mới biết chạy. Trong tâm, lăo tưởng hai người là con lăo. Cho nên khi Dương Ẩn giới thiệu Bảo-Ḥa tên Trần Quỳnh-Hoa, y mừng run lên. Thâm ư, y muốn đưa hai con làm trưởng lăo thay thế Xích-Thập, Hoàng Liên. V́ vậy y thiên vị ra mặt. Y nói với Xích-Thập:
_ Xích trưởng lăo. Vấn đề phái Tản-viên đă xong. Ta không nên bàn đến nữa. Tất cả đám giáo chúng đệ tử của người theo về phái Tản-viên, hồi năy người chẳng từng nói rằng cho nhập vào phái Tản-viên đó ư? Nghe Nhật-Hồ nói, Bảo-Ḥa cầm búa hướng vào phái Tản-viên:
_ Các vị huynh đệ nghe! Đây là búa lệnh của thánh Tản-viên. Ai thấy búa, như thấy thánh. Hồi năy, Đỗ tiền bối nói rằng, đám đệ tử của người, tuy ở trong Hồng-thiết giáo, nhưng học vơ công Tản-viên, vẫn có tư cách đệ tử Tản-viên. Tại hạ chấp nhận điều đó.
Đám Đỗ Nhất-Bách, Nhị-Bách, Tam-Bách nghe Bảo-Ḥa tuyên bố, chúng nhảy lên mừng rỡ. V́ chúng mang thân phận bọn du thủ du thực theo Hồng-thiết giáo, bị người đời khinh rẻ, nay bỗng nhiên thành đệ tử danh môn chính phái, c̣n ǵ bằng. Hơn nữa chúng biết Trần Quỳnh-Hoa vốn dĩ là đệ tử giáo chủ Hồng-thiết Tây-dương, có thể giải trừ vĩnh viễn Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng cho chúng. V́ vậy nghe Bảo-Hoà nói, chúng reo ḥ nhảy nhót.
Bao nhiêu tham vọng của Xích-Thập, nào đoạt chức chưởng môn, nào khuynh đảo Hồng-thiết giáo. Nay đă không dành được chức chưởng môn của phái Tản-viên, mà c̣n mất luôn địa vị tôn sư của phái này. Y dựa vào đám đệ tử trung kiên đào tạo bao năm qua, bây giờ chúng bỏ y theo về phái Tản-viên hết. Đỗ Xích-Thập không biết ǵ về những uẩn khúc của anh em Đông-Thiên. Y cứ cho Dương Ẩn với Nhật-Hồ muốn lọai y ra khỏi Hồng-thiết giáo.
Nguyên từ khi đệ nhị giáo chủ Hồng-thiết giáo Tây-dương Xích Trà-Luyện lên cầm quyền, đặt ra luật mới: Tất cả các trưởng lăo nào thấy sức khoẻ yếu kém phải tự ư xin về hưu trí, sẽ được toàn mạng. C̣n cứ tham quyền cố vị, ngồi ỳ tại ghế trưởng, lăo bất cứ đệ tử nào thấy vơ công ḿnh cao hơn một trưởng lăo già cũng có thể thách đấu. Nếu thắng, được thay thế ngồi vào ghé trưởng lăo. Trưởng lăo già bị bại, sẽ cho cỡi Thiết-xa hồng-xà về với thánh Mă-Mặc, Lệ-Anh. Trái lại khi một trưởng lăo từ chức, được cho về dân dă. Địa vị tôn quư vẫn c̣n. Giáo chủ sẽ tổ chức cuộc đấu, tuyển chọn người thay thế.
Xích-Thập nghĩ thầm:
_ Bây giờ ta chỉ c̣n hy vọng dùng Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng đánh con nhỏ này tàn tật, mới mong giữ được tính mệnh.
Tuy vậy, y cố giữ vẻ thản nhiên:
_ Trần cô nương. Cuộc tranh chấp chức chưởng môn phái Tản-viên của chúng ta coi như xong. Không biết bây giờ cô nương có c̣n giữ ư muốn tranh chức trưởng lăo Hồng-thiết giáo nữa hay không? Ta cho cô nương biết, trong cuộc tranh đấu này, không có hoà, không có thắng. Trong hai người, ắt một người chết. C̣n một người sống sẽ giữ chức trưởng lăo.
Y hướng vào Nhật-Hồ:
_ Giáo chủ, xin giáo chủ ban cho thể lệ cuộc đấu.
Nhật-Hồ lăo nhân nói lớn:
_ Thưa anh hùng bốn phương. Thể lệ bản giáo từ khi thành lập đến giờ vẫn không đổi. Một, bất cứ đệ tử nào thấy vơ công ḿnh cao cường cũng có thể thách cấp trên ḿnh đấu vơ. Nếu thắng, đương nhiên được thay thế. Trong khi đấu, không thể xin thua, đầu hàng. Nghiă là một bên chết, một bên sống. Nếu v́ lư do nào, đối thủ tha không giết, cũng sẽ bị bỏ vào bồn rắn, để rắn đưa về Thượng-giới Hồng-xà. Thứ nh́, bản giáo vốn là trung tâm vơ học thiên hạ. Nên trong khi đấu, ai muốn dùng vơ công bất cứ môn phái nào cũng được. Ba là trong khi đấu, tha hồ dùng thuốc độc, độc chất, độc chưởng. Miễn sao thắng. Bốn, đấu sau một trăm hiệp, sẽ được nghỉ trong ṿng cháy hết nửa nén nhang.
Lăo chỉ vào đám đệ tử Hồng-thiết:
_ Chư đệ tử. Bản giáo có mười trưởng lăo. Đệ thập trưởng lăo Hoàng Liên đă cỡi xe Hồng-xà về với thánh Mă-Mặc, Lệ-Anh. Hôm nay trước anh hùng thiên hạ. Ta đă cử Ngô Bách-Vân thay thế. Mặt khác, chính bản thân ta, cũng như các trưởng lăo khác... Nếu đệ tử nào muốn thay thế, cứ việc lên đài thách đấu.
Bảo-Ḥa chợt nghe tiếng Khai-Quốc vương dùng Lăng-không truyền ngữ nói:
_ Thách đấu với tên Phạm Hổ, chứ đừng đấu với tên Đỗ Xích-Thập.
Bảo-Ḥa đă làm việc cạnh Khai-Quốc vương. Nàng hiểu ông cậu này rất rành. Đối với tên Đỗ Xích-Thập, nàng đă đuổi y khỏi địa vị đại tôn sư cùng chưởng môn phái Tản-viên. Bao nhiêu đệ tử của y bị nàng thu hết. Y như chim hết lông, giết y cũng vô ích. Y làm gian tế cho Tống, khắp thiên hạ ai cũng khinh khiến. Không trước th́ sau ǵ Nhật-Hồ lăo nhân cũng giết y. C̣n tên Phạm Hổ, y có rất nhiều thế lực, giao du với không biết bao nhiêu đại thần trong triều, đệ tử y đông. Cần đánh bại y, mới là điều quan trọng.
Nhật-Hồ hỏi Bảo-Ḥa:
_ Tiểu cô nương. Trong mười trưởng lăo của bản giáo, Hoàng Liên đă về Thượng-giới Hồng-xà. Hoàng Văn, Vũ Nhất-Trụ hiện vắng mặt. Ở đây c̣n bẩy vị trưởng lăo. Không biết cô nương muốn thay thế vị nào.
Bảo-Ḥa im lặng tính toán:
_ Vô t́nh cậu hai với lăo này cùng có ư nghĩ như nhau, không muốn hạ tên Xích-Thập vội, mà muốn ta hạ tên Phạm Hổ.
Nàng khoanh tay nói với Nhật-Hồ:
_ Tiểu nữ bạo gan, muốn thay thế đệ cửu trưởng lăo Phạm Hổ.
Nhật-Hồ hướng vào khán đài Hồng-thiết vẫy tay gọi:
_ Đệ cửu Phạm trưởng lăo. Trần cô nương muốn cùng trưởng lăo so tài.
Bảo-Ḥa hoá trang bằng lớp sáp mỏng bên ngoài trông mặt đă lạnh lùng kinh khủng. Bây giờ Phạm Hổ lên đài. Y đeo chiếc mặt nạ da người, trông mặt y cực kỳ xấu xa ghê tởm. Tuy mặt y xấu, nhưng cử chỉ của y lại ôn nhu văn nhă như một văn nhân. Y chắp tay hướng vào Bảo-Ḥa:
_ Trần cô nương! Phạm mỗ tuổi đă gần bẩy mươi. Tự biết ḿnh vô tài, bất đức, ẩn thân bấy lâu. Không ngờ hôm nay được cô nương chiếu cố. Thực hân hạnh.
Bảo-Ḥa đă được thông tri cho biết Phạm Hổ chính thị gă Trịnh Hồ, chủ nhân Ngọc-lan đ́nh cùng tửu lâu Động-đ́nh. V́ vậy nàng muốn lột mặt nạ y cho mọi người biết. Nàng cũng đáp lễ:
_ Tiểu nữ muốn lĩnh giáo vơ công cao siêu của Phạm tiền bối. Mong Phạm tiền bối nhẹ tay cho.
Nói rồi nàng phát một chiêu Long-Hổ chưởng của ông nội dạy nàng. Long-Hổ chưởng là chưởng pháp cực kỳ huyền diệu. Bởi mỗi chiêu, một tay như rồng tấn công, một tay như hổ phản công. Hai thứ ḱnh lực cuộn xoáy lấy nhau.
Phạm Hổ lùi một bước, y trả lại bằng một chiêu thức rất kỳ lạ. B́nh một tiếng. Y bật lui một bước, khí huyết trong người chạy nhộn nhạo cả lên. Trong khi Bảo-Ḥa cảm thấy cánh tay tê dại.
Bảo-Ḥa dùng vơ công Tây-vu, khiến khắp quảng trường đều kinh dị. Trong khi Phạm Hổ vẫn dùng đủ thứ vơ công. Khi Đông-a, khi Tiêu-sơn, khi Sài-sơn. Cho nên không ai biết gốc tích y ra sao.
Đấu được trên trăm chiêu, pḥ mă Đào Cam-Mộc dùng Lăng-không truyền ngữ nói vào tai nàng:
_ Dùng Phục-ngưu thần chưởng. Đánh liền mười chiêu dương, rồi đổi sang chiêu âm. Phải cẩn thận. Nếu y dùng Chu-sa Nhật-hồ độc chưởng, phải đổi ngay sang một tay xử dụng âm, một tay xử dụng dương. Bấy giờ muốn thắng y, đổi sang dùng phương pháp phản công của Trần Tự-An ngay.