Hiếu theo quan niệm thời
xưa khác thời nay như thế nào?
Các bạn biết chữ Hán thấy rơ: Chữ "Hiếu" là chữ viết tắt của hai chữ "Lăo"
ở trên (lượt bớt phần dưới) và chữ "Tử" ở dưới. "Hiếu" tức là mối quan hệ
cha trên, con dưới; suy rộng ra là đạo nghĩa của con cháu đối với cha mẹ,
ông bà, tổ tiên.
Đọc bài "Đạo hiếu" của Nhất Thanh (Tr.331 cuốn "Đất lề quê thói"- NXB Đồng
Tháp) cùng với một số bài nói về lễ Mừng lăo,Yến lăo, tôi rất nhất trí và
không lặp lại, chỉ xin nói thêm vài lời.
Đạo hiếu xuyên suốt trong mọi phong tục của nhân dân ta, không thể không
nói đến chữ hiếu khi viết về phong tục cổ truyền của ta. Lễ tế, lễ tang,
lễ cưới, kể cả sinh đẻ, xây nhà dựng cửa, hội hè đ́nh đám, việc nước, việc
làng, thuần phong mỹ tục đă đành mà trong số những phong tục đă lỗi thời,
ngày nay bị xếp vào loại đồi phong bại tục, ta cũng chắt lọc được một phần
tinh hoa của đạo hiếu.
"Hiếu" là thiên kinh địa nghĩa, là gốc của mọi đức tính. Ca dao tục ngữ đă
nói nhiều, ngay trong bài học vỡ ḷng, trong "Luân lư giáo khoa thư" các
em đă hiểu: "Công cha như núi Thái Sơn, nghĩa mẹ như nước trong nguồn chảy
ra"... Những chân lư đó, ai không chấp nhận, song quan niệm về chữ "Hiếu"
ngày nay cũng có phần khác thời xưa.
Tôi không dám lên mặt dạy đời, chỉ xin thuật lại một buổi tranh luận trong
nội bộ gia đ́nh tôi:
Trước hết tôi hỏi" "Hiếu" là ǵ? Cháu nhanh nhảu trả lời: "Hiếu" là hiếu
với dân, Bác Hồ khuyên" "Trung với nước, hiếu với dân". Đài báo cũng nhắc
luôn: " Hiếu với chân, tức là cán bộ phải chăm lo cho dân, đừng ăn hôi lộ,
đừng hách dịch với dân".
- "Việc hiếu" là ǵ?
- "Việc hiếu " là việc ... là việc... là việc cán bộ chăm lo cho nhân dân
mà không ăn của đút, không... Đến đây cháu lúng túng. Thằng con út tôi trả
lời thay:
- "Việc hiếu" là việc đưa đám ma, v́ hôm trước, đưa đám ma xong, ông hàng
xóm đứng lên cảm ơn thân bằng cố hữu đă giúp gia đ́nh lo xong việc
hiếu....
Đến đây, được chú em tôi phụ hoạ thêm:
- Cháu nói có lư đấy anh ạ! "Việc hiếu" là việc đối với người chết, cho
nên người ta thường nói "Hiếu", "Hỷ", tức là chỉ việc tang, việc cưới. Nhưng
cháu ạ, việc hiếu phải ba năm chứ không phải đưa ma xong là xong đâu ! Đến
như tiến sĩ Lư Trần Quán, một người tận trung tận hiếu cuối triều Lê, trước
khi chết c̣n viết đôi câu đối "Tam niên chi hiếu dĩ hoàn. Thập phần chi
trung vị tận" (Chữ "Hiếu" 3 năm đă xong, chữ "Trung" mười phần chưa trọn).
- Hiếu đối với người chết, c̣n đối với người sống th́ sao? "Sự tử như sự
sinh" kia mà?
- ồ, anh muốn biết con anh có hiếu hay không, xin anh hăy ráng chờ sau khi
anh chết sẽ rơ. Ca dao có câu "Khi sống th́ chẳng cho ăn. Đến khi chết
xuống làm văn tế ruồi". Thời xưa c̣n thế nữa là bây giờ. Nhưng anh cũng đừng
lo ruồi ăn hết phần, v́ thanh niên ngày nay có biết đọc văn nữa đâu mà tế
ruồi.
Đến đây lại chuyển sang mục tranh căi giữa tôi và chú em về quan niệm chữ
"Hiếu" thời xưa vàc thời nay.
- Thời nay lớp trẻ chẳng biết "Chín chữ cù lao" là cái ǵ. Công ơn mang nặng
đẻ đau, nuôi con khôn lớn tốn bao nhiêu tâm lực, đến nay chúng nó có lớn
mà chẳng có khôn.
- Tôi phàn nàn - Đă thế c̣n hỗn láo, bướng bỉnh...
- Đó chẳng qua là cái món nợ đồng lần, ḿnh nuôi con rồi nuôi cháu cũng
thế. Lớp trẻ bây giờ nhiều người nói ngược: "Sinh ra ta, nuôi ta lớn lên,
đó là trách nhiệm của các ông bô bà bô". Có đứa c̣n trách bố mẹ: "Sao người
ta ăn sung mặc sướng, được chiều chuộng. Bố ḿnh th́ "Khắt khe", "Ky bo'
mà c̣n kể ơn huệ!" - Chú em tôi kể thêm.
Đối với những ông bố bà mẹ có những đứa con như vậy, quả thật là bất hạnh,
song cũng phải khẳng định số người đó rất ít, vả lại khi đến tuổi trưởng
thành, được tiếp thu sự giáo dục của gia đ́nh, nhà trường, xă hội và qua
khảo nghiệm thực tế của cuộc đời, chúng sẽ thay đổi tính t́nh. Bố mẹ bao
giờ cũng sẵn sàng tha thứ, nước mắt chảy xuôi là lẽ thường t́nh.
Bàn đến câu ca dao: "Cá không ăn muối cá ươn, con căi cha mẹ trăm đường
con hư", rồi "Trứng khôn hơn vịt"... được dịp, con cả tôi xen vào:
- Con xin phép cha mẹ và chú, con căi cha mẹ không phải trăm phần trăm con
hư cả. Nếu cha mẹ nghĩ sai làm sai, con can ngăn th́ đó có phải là bất
hiếu đâu!
Ông chú gật gù tán thành:
- Cháu nói có lư. Câu "Con căi cha mẹ trăm phần con hư" chỉ đúng khi đứa
con c̣n thơ ấu, chứ khi đă trưởng thành có nhiều cô cậu c̣n khôn hơn cha
mẹ. "Con hơn là nhà có phúc" mà ! Thời đại ngày nay, khoa học kỹ thuật tiến
vùn vụt, tư duy chính trị, kinh tế bây giờ cũng đổi mới mà cánh già chúng
ta thường hay thủ cựu, bảo thủ cố chấp. Âu cũng là mâu thuẫn giữa hai thế
hệ...
- Theo chú, câu tục ngữ "Có con tội sống, không có con tội chết" có đúng
không?
- Đúng thời xưa nhưng không đúng thời nay. Thời xưa có câu "Bất hiếu hữu
tam, vô hậu vi đại" (có 3 điều bất hiếu với cha mẹ, trong đó không có con
là điều nặng nhất). Cha mẹ ông bà tuy đă qua đời nhưng không c̣n sống
trong ta, nếu ta không có con th́ sau khi ta chết, ta cũng làm tiêu tan
nốt gịng máu của bao đời tổ tiên, ông cha lưu lại. Nhưng c̣n tội sống th́
sao ? Có ít người cho rằng nuôi con chẳng qua chỉ mang thêm tội vạ. Đă vậy
sao nhiều người ghét con lại thương cháu. Có lẽ họ nghĩ rằng chon họ đă
không nối được nghiệp cha ông th́ hy vọng cháu ḿnh sẽ nối.
Trong cuốn "Một ngh́n lẻ một đêm" một nhà thông thái đă trả lời đám đông:
"Nỗi khổ nhất và dai dẳng nhất trên đời là có đứa con hư". Nhưng c̣n một
mặt khác, mà là mặt tích cực và phổ biến "Con khôn nở mặt mẹ cha" "Một con
một của", có ai từ. Gặp nhau người ta hỏi thăm nhau: "Mấy trai máy gái rồi
?", chứ có hỏi: "Mấy của rồi ?"đâu. C̣n như câu "Trẻ cậy cha, già cậy con"
ngày nay liện c̣n đúng không ?
Nhân nhắc đến những gương hiếu kính thời xưa được nhà vua ban biển vàng như
thời vua Lê Huyền Tông cách đây gần ba trăm năm (1663-1671), ban biển đỏ
với bốn chữ vàng "Hiếu hạnh khả phong" như thời vua Hàm Nghi cách đây hơn
một trăm năm (1885-1888) chú em tôi thắc mắc có tính chất gợi ư: "Thời nay
thiếu ǵ gương hiếu kinh sao từ trung ương đến địa phương chưa thấy có
h́nh thức khen thưởng biểu dương ǵ ?. Trong quyển "Nhị thập tứ hiếu" có
Lục Tích người quận Cửu Chân mới 6 tuổi đến nhà họ Viên ăn tiệc xong dấu
quả quưt mang về cho mẹ Quận Cửu Chân là đất Thanh Hoá ngày nay. Lục Tích
cũng được liệt trong số "Thảo hai mươi bốn, thơm ngh́n muôn thu", sao
trong sử sách ta, không thấy nói đến.
Ông chú vừa dứt lời, cậu con trai thứ của tôi xen ngay :
- Tưởng ai nổi danh, chứ như Lục Tích giấy quưt về cho mẹ cũng đưa vào sử
sách, th́ ở nước ta giấy mực đâu mà thống kê cho hết, ở một vùng cũng đến
hàng ngày hàng vận người. Ngay như cháu đây, lúc nhỏ cùng đi ăn giỗ với
chú ở nhà thờ họ, hẳn chí c̣n nhớ, lúc đó cháu mới bốn, năm tuổi, cháu c̣n
nhớ chú xé sẵn cho cháu một tài lá chuối trước khi ăn cỗ, thế rồi phần gị,
phần nêm, chả, xôi, hoa quả của cháu, cháu đều gói cả lại mang về phần mẹ,
phần em, mặc dầu cháu rất thèm, cháu hơn hẳn Lục Tích chứ chú!
Nghe con nhắc lại chuyện cũ, vợ tôi nhoẻn miệng cười gật đầu tán thưởng.
Tôi liếc thấy vợ tôi c̣n rơm rớm nước mắt v́ cảm động.
Cậu con thứ của tôi, bỗng quay lại phía chú, đột ngột hỏi:
- Vua ban bằng 'Hiếu hạnh" ǵ ǵ đó có đúng đối tượng không chú ? Hay lại
nghe dưới tâu báo lên, chỉ phong cho bọn lắm tiền, khéo nịnh, để được ăn
khao cho to ? Chú ạ, ngày xưa các cụ ngốc lắm" "Đức Đại thánh họ Ngu vua
Thuấn" th́ đúng là không khôn: hiếu với cha mẹ đă đành một nhẽ, chứ với mụ
ǵ ghẻ cay nghiệt như kiểu mẹ con Cám, gặp phải cháu th́ ăn đám chứ đừng
ḥng "Trăm cay đắng một niềm ngon ngọt". Đời nhà ai, có người chôn con
nuôi mẹ như Hán Quách Cự mà cũng được "Thơm ngh́n muôn thu". Đáng lư ra
triều đ́nh phải ngiêm trị tội giết người, hơn nữa lại là tội giết hại trẻ
con.
Cuối cùng chú em tôi quay sang hỏi tôi:
- Theo ư anh, thế nào là "Có hiếu", thế nào là "Bất hiếu". Giữa hai đứa
con, anh chọn đứa nào, một như cháu đây: Con nhà nghèo, mới 4, 5 tuổi đă
biết giành phần ngon về biếu mẹ, một là đưa giàu sang, không đúng ngày giỗ
cha cũng lấy cớ bịa ra ngày giỗ, cỗ bàn linh đ́nh để khoản đăi, cầu cạnh
những kẻ cao sang, lmà ra vẻ người con chí hiếu, trong khi đó th́ hắt hủi
người mẹ quê mùa, lam lũ nghèo hèn như trong chuyện "Báo hiếu cha" của
Nguyễn Công Hoan. Thế nào, giữa "Lục Tích nhà ta" mặc dầu có lúc c̣n hỗn
láo bướng bỉnh và nhân vật "Chủ hăng ô tô con cọp" của Nguyễn Công Hoan,
anh chọn đứa nào?
Dường như để tránh dung dưỡng cho những điều không phải, chú em tôi quay
lại, nhỏ nhẹ bảo cháu:
- Cháu ạ, cháu có thể tranh luận với cha mẹ nhưng phải lễ độ, từ tốn, phải
biết lựa lời, chọn lúc, tuyệt đối không được có thái độ nóng nảy, cáu gắt,
hỗn láo, nhất là khi có khách, khi ra đường, giữa công chúng, hoặc trước
mặt vợ con, đừng để ông bà trên bàn thờ quở mắng bố mẹ cháu rằng không
biết dạy con; đừng để vợ con cháu, em út cháu khinh nhờn bố mẹ cháu, tất
nhiên cũng khinh nhờn cả cháu. Sau này cháu sẽ rơ: có nuôi con mới biết
ḷng cha mẹ.
Từ năy đến giờ nhà tôi chỉ ngồi nghe, bây giờ mới lên tiếng: "Nghe cha
con, chú cháu nhà ông nói th́ ai cũng có lư "!
Xin mượn câu đó làm câu kết cho bài này. |