Vị Dạ là một khu rất
yên tịnh ở vùng sông Hương núi Ngự.
Chiều đến thả thuyền từ bến Đông Hà theo ḍng sông đi xuôi xuống phía dưới,
vượt qua cù lao Bộc Thanh, lữ khách sẽ nghe tiếng ồn ào ở trong chợ, ở trên
cầu, tiếng c̣i ô tô, tiếng nhạc xe kéo dần dần một lúc xa, rồi bỗng có cái
cảm giác vừa rời chốn thị thành huyên náo mà đi tới một nơi thôn quê tịch
mịch. Đối diện với đầu mỏm cù lao ấy là xóm Vị Dạ.
Mấy tháng trước hai vợ chồng một người Bắc đưa nhau đến xóm ấy thuê nhà ở.
Gia nhân duy có một tên đầy tớ. Đồ đạc chỉ trơ trọi một cái giường, một cái
bàn và bốn cái ghế. Đến như sự giao dư th́ vợ chồng nhà ấy ít lắm: chẳng mấy
khi có người quen thuộc đến chơị Những người láng giềng thường th́ thào bảo
nhau: vợ chồng nhà ấy đến ở đây làm ǵ? Có người ṭ ṃ hỏi anh đầy tới th́
cũng chỉ biết rằng ông khách lạ ấy đậu cử nhân luật, trước làm nghề viết báo
và soạn sách ở Hà Nộị
Cái nhà hai vợ chồng người ấy thuê tuy nhỏ và không gác nhưng có vườn rộng
bao bọc chung quanh. Chiều chiều mặt trời tà phản chiếu ánh vàng vào lá cây
mít sáng loáng và gió thổi ŕ rào trong đám lá thông xanh tươi xen lẫn với
những cành soan đầy hoa ti'm nhạt, càng làm tăng vẻ bí mật và khiến ai qua
lại trông vào tưởng đó là một cái vườn bỏ hoang, v́ cổng trước, cổng sau thường
thấy đóng.
Thực vậy, thuê cái nhà ấy, Vinh sơn chỉ muốn lánh cuộc đời phiền phức để
cùng người yêu được hoàn toàn hưởng hạnh phúc ái t́nh. V́ thế chàng mới đưa
bạn vào tận Huế t́m đến ở một xóm hẻo lánh quạnh hiụ
Từ ngày ở Pháp về, và ngắm xă hội Việt Nam, từ những tục lệ bó buộc cho chí
cách sinh hoạt khuôn sáo, chàng lấy làm khó chịu, tiếc cái thời kỳ ở Paris.
Ở đấy, chàng đă tiêm nhiễm những cử chỉ khoáng đạt, những tư tưởng khoáng
đạt, khiến chàng lúc nào cũng được khoan khoái dễ chịu, và chẳng cần phiền
lụy đến ai, chẳng bị ai làm phiền lụy đến ḿnh.
Một hôm, t́nh cờ chàng gặp Diễm Lan, cựu nữ sinh viên trường Sư phạm, một
trang tân tiến, cực kỳ mỹ lệ, đă nổi tiếng lăng mạn khắp Hà Thành.
Rồi hai người cùng nhau lăn lóc trong cơi t́nh. Rồi không những Vinh Sơn
không được nhà cho phép cùng người yêu kết hôn, mà lại c̣n bị anh em bạn bè
và những người quen thuộc chế giễu, khinh bỉ.
Nghe những lời b́nh phẩm, chàng chỉ cườị V́ thực ra chàng chẳng cần ǵ trinh
tiết, chẳng cần ǵ tứ đức tam ṭng. Chàng cho những cái đó không có liên
quan đến ái t́nh, không có dính dáng đến hạnh phúc. Yêu là yêu chứ không là
ǵ khác nữạ Nhưng cứ bị dư luận eo hẹp rầy rà măi, chàng cũng khó chịụ
Một ngày kia, bỗng vắng bặt bóng Vinh Sơn và Diễm Lan ở các phố Hà Nộị Hai
người đă đưa nhau đi ẩn, hay nói cho đúng đi t́m một cảnh thích hợp với ái
t́nh. Cảnh ấy là sông Hương.
Trong tháng đầu, cái nhà ở bến Vị Dạ chỉ là một tổ uyên ương. Hai người
không lúc nào rời nhau, khi cùng nhau đọc sách dưới ánh đèn, khi cùng ngồi ở
bực gạch ngắm cảnh hoàng hôn trên sông Hương, hay đi chơi thuyền trên làn
nước trong xanh, yên lặng, êm đềm, uốn éo, dịu dàng như cô gái Thần Kinh.
Có lần giữa cảnh đêm trăng, Diễm Lan ngồi bên Vinh Sơn ở ngoài mũi thuyền,
lẳng lặng hé cặp môi mỉm cười, mắt đăm đăm nh́n gợn nước long lanh như muôn
vàn ngôi sao lấp lánh. Thốt như điên cuồng, nàng ôm chầm lấy đầu người yêu,
vừa hôn lấy hôn để vừa nói:
- Ḿnh ơi! Em sung sướng quá! Em ước ao trọn đời được ở bên ḿnh trong cái
cảnh thần tiên ảo mộng nàỵ
Vinh Sơn cảm động không nói nên lời, dịu dàng đặt đầu nóng bừng vào ḷng
Diễm Lan, như đứa con nít mỏi mệt thiu thiu trong ḷng người mẹ.
Diễm Lan đặt bàn tay lên trán Vinh Sơn, rồi như ru chàng ngủ, cất tiếng hát,
hát một bài Pháp ca:
"Đôi ta sẽ cùng nhau dan díu trên làn sóng biếc dịu dàng.
"Mặt nước, v́ đôi ta, in bóng rung rinh các ngôi sao vàng.
"Vừng trăng, v́ đôi ta, chiếu ánh sáng bạc lên cánh buồm.
"Và trong bầu không khí thần tiên,
"Điệu hát du dương của buổi chiều tà yên lặng,
"Th́ thầm khuyên chúng ta yêu nhau".
Dứt câu hát, nàng vừa cười vừa cúi xuống nói nựng với người yêụ
- Ḿnh c̣n sung sướng không? Ḿnh c̣n ao ước một điều ǵ nữa không?
Vinh Sơn se sẽ lắc đầụ
Bấy giờ như đáp lại Diễm Lan, điệu hát ḥ đ̣ của một cô lái xa xa theo chiều
gió đưa tớị Trong khoảng đêm khuya thanh vắng, giọng hát sầu thảm như tiếng
than thở của một người sắp sửa từ trần. Cặp uyên ương ngồi ôm nhau lắng tai
nghe, từ từ nhỏ lụỵ
Như thế hơn một tháng, mỗi ngày quyển sổ nhật kư của hai người chỉ ghi thêm
có một chữ: Yêụ
Nhưng sang tháng sau t́nh thương yêu tuy vẫn nặng, mà cái t́nh nồng nàn của
Diễm Lan đă thấy giảm bớt vài phần. Đối với sự thay đổi của bạn, Vinh Sơn
chỉ cười nhạt. Chàng cho sự đó rất thường, và chàng đă đoán biết từ trước
rằng cái ngày ấy chẳng chóng th́ chầy thế nào cũng tớị Linh hồn lăng mạn của
Diễm Lan chàng chỉ ví như một con bướm, một đóa hải đường, nghĩa là một cốt
cách hữu t́nh chứa một khối tinh thần vô tự
+
Một buổi chiều, Vinh Sơn đương ngồi viết truyện, thấy Diễm Lan đi chơi về,
chàng vui mừng, đứng dậy xoắn xít hỏi:
- Ḿnh đi chơi đâu về đấỷ Ḿnh cho anh thức ǵ thế?
Diễm Lan thở dài đáp:
- Em lên chơi bà Hường về. Bà ấy cho quà đấỵ
Vinh Sơn hơi cau mày:
- Anh đă dặn em đừng đến chơi các bà quan mà em không nghe anh.
Diễm Lan bỗng bưng mặt khóc, kể lể:
- Thế th́ cậu áp chế tôi quá. Cậu cấm đoán tôi, không cho tôi đi chơi đâu
cả. Thế mà cậu bảo cậu thích tự dọ
- Không phải thế. Em không hiểu bụng anh. Em đi chơi, nào anh có cấm? Nhưng
anh không muốn em đến chơi đằng các quan, mà ở đây th́ nhiều quan lắm, đi
một bước là gặp quan. Chi bằng em đừng lên phố nữa là hơn. Em không nhớ chủ
nhật trước em ở nhà bà Thị về rồi em buồn măi, v́ em cứ thấy người ta là bà
lớn nọ, bà lớn kia, em thèm...
- Chứ sao! Cậu th́ kém ǵ người ta, cũng thi đậu luật khoa cử nhân. Thế mà
người ta th́ làm quan mà ḿnh th́...!
Vinh cười rũ rượi, ngắt câu nói của bạn:
- Mà ḿnh th́ làm dân! Em c̣n nhớ câu em hỏi anh ở dưới thuyền bữa nọ không?
Hôm ấy h́nh như em hỏi anh: anh có ao ước một điều ǵ nữa không? Vậy anh trả
lời em nhé: ngoài em ra, ngoài ái t́nh đôi ta ra, ngoài cái đời lăng mạn tự
do ra, anh không c̣n thèm muốn một điều ǵ khác nữạ
Rồi chàng âu yếm ôm lấy bạn, ghé vào tai nàng th́ thầm hát lại bài lời ca:
"Đôi ta sẽ cùng nhau dan díu trên làn sóng biếc dịu dàng.
"Mặt nước, v́ đôi ta, in bóng rung rinh các ngôi sao vàng.
"Vừng trăng, v́ đôi ta, chiếu ánh sáng bạc lên cánh buồm.
"Và trong bầu không khí thần tiên,
"Điệu hát du dương của buổi chiều tà yên lặng,
"Th́ thầm khuyên chúng ta yêu nhau".
Diễm Lan cảm động gục đầu vào vai bạn mỉm cườị Bỗng ở phía trưỚc có tiếng
c̣i ô tộ Nàng giật ḿnh bảo Vinh Sơn:
- Có lẽ vợ chồng quan Hường lại chơị
Th́ ra cái mồi vinh hoa phú quư đă nhóm ở trong ḷng Diễm Lan ngay từ lần
đầu nàng gặp vợ chồng ông Thị. Rồi bà Thị dắt Diễm Lan lại chơi hết bà quan
nọ đến bà quan kia: ai ai cũng khuyên ông cử Vinh sơn nên xin xuất chính.
Mà cái bả quang vinh lại dễ say ḷng phụ nữ!
Diễm Lan nghĩ thầm rằng: "Đến như ông Thị đương ở chỗ tiền rừng bạc bể mà
c̣n bỏ để hưởng cái sung sướng lộng lẫy ở chốn đế đô, nữa là cái địa vị của
Vinh Sơn th́ đă lấy ǵ làm vẻ vang mà cứ cố víu lấy".
Cái tư tưởng sính lên bà lớn vẫn núp trong tâm trí đám phụ nữ nước ta, dù họ
ṭng cổ hay tân thời, dù họ ở ở chốn khuê pḥng đài các hay thuộc bọn phóng
đăng giang hồ. Hễ gặp dịp có thể leo lên được cái địa vị kia th́ không bao
giờ họ bỏ quạ
Suốt hai tuần lễ Diễm Lan đi chơi đây chơi đó cũng chỉ có một mục đích: nghe
ngóng để t́m cách vận động.
Lại luôn luôn ở ngoài phố, Diễm Lan gặp biết bao bà quan nọ, bà quan kia, áo
gấm áo màu rực rỡ, hoặc ngồi trong ô tô ḥm kính, hoặc ngồi trên xe nhà cao
su, khiến ḷng sính quan của nàng ngày ngày càng thêm bành trướng, cho đến
khi lên tới nhiệt độ nằn ń khóc lóc để bắt người yêu phải làm được toại
ḷng ước nguyện.
Cái ổ uyên ương ngày nay đă biến thành một nơi sầu thảm: Diễm Lan và Vinh
Sơn luôn luôn giận nhau, căi nhau và chẳng c̣n tưởng ǵ đến cái cảnh đẹp
trước mặt nữạ
Một hôm Diễm Lan vừa ngỏ lời rằng ông Thị sẽ sẵn sàng giúp cho công việc
tiến thân của chàng th́ Vinh Sơn liền gắt gỏng đập bàn, cự tuyệt.
- Tôi cấm mợ từ nay không được đả động đến những chuyện ấy nữa, mợ làm tôi
đến ghét mợ mất thôị
Diễm Lan gục đầu xuống bàn, khóc nức nở:
- Ḿnh phải biết chỉ v́ em yêu ḿnh nên em mới muốn ḿnh nên danh nên giá...
- Nhưng tôi không muốn, tôi không thích danh giá...
Chàng nói dứt lời, toan giơ tay tát, nhưng lại ngừng lại ngaỵ Rồi lấy làm
hối hận, chàng vỗ về bạn, ôn tồn xin lỗi:
- Em tha thứ cho anh. Mai chúng ta ra Bắc thôi em ạ. Nếu ta c̣n muốn yêu
nhau, nếu ta định yêu nhau măi măi, th́ ta phải mau mau rời bỏ hẳn chốn nàỵ
V́ nước sông Hương sẽ cám dỗ ḷng em mất.
Trưa hôm sau chuyến xe lửa tốc hành đưa Vinh Sơn và Diễm Lan ra Hà Nộị Khi
qua cầu trên sông Hương, Vinh Sơn trỏ bảo bạn:
- Ḱa ḿnh trông, nước sông Hương mà in bóng những thành quách lâu đài th́
thực hết cả thị vi, t́nh tứ.
Hiếu thấu thâm ư người yêu, Diễm Lan đưa mắt mỉm cườị
Và từ đó về sau hai người không bao giờ dám trở lại Huế nữạ
Trên đê Yên Phụ một
buổi chiều mùa hạ.
Nước sông Nhị Hà mới bắt đầu lên to, cuồn cuộn
chảy, tưởng muốn lôi phăng cái cù lao ở giữa sông đị
Theo ḍng nước đỏ lờ đờ, những thân cây, những cành khô từ rừng về nổi lềnh
bềnh, như một dăy thuyền nhỏ liên tiếp chạy thật nhanh tới một nơi không bờ
không bến.
Đứng trên đê, bác phó nề Thức đưa mắt trông theo những khúc gỗ ấy tỏ ư thèm
muốn, rồi quay lại, đăm đăm nh́n vợ, hỏi thầm ư kiến. Người vợ, ngắm sông,
ngắm trời, lắc đầu thở dài, nói:
-- Gió to quá, mà đám mây đen kia ở chân trời đùn lên mau lắm. Mưa
đến nơi mất, ḿnh ạ !
Người chồng cũng thở dài, đi lững thững. Rồi bỗng dừng lại, hỏi vợ:
-- Ḿnh thổi cơm chưa ?
Vợ buồn rầu đáp:
-- Đă. Nhưng chỉ đủ cơm cho hai con ăn bữa chiều hôm naỵ
Hai vợ chồng lại im lặng nh́n nhaụ.. Rồi h́nh như cùng bị một vật, một định
kiến nó thôi miên, nó kiềm áp, hai người đều quay lại phía sông. Những thân
cây vẫn phăng phăng trôi giữa ḍng nước đỏ.
Chồng mỉm cười, cái cười vơ vẩn, bảo vợ:
-- Liều !
Vợ lắc đầu không nóị Chồng hỏi:
-- Ḿnh đă đến nhà bà Kư chưa ?
-- Đă.
-- Thế nào ?
-- Không ăn thuạ Bà ấy bảo có đem củi vớt đến, bà ấy mới giao tiền. Bà ấy
không cho vay trước.
-- Thế à ?
Hai chữ "thế à" rắn rỏi như hai nhát bay cuối cùng gơ xuống viên gạch đặt
trên tường đương xâỵ Thức quả quyết sắp thi hành một việc phi thường, quay
lại bảo vợ:
-- Này ! Ḿnh về nhà, trông coi thằng Ḅ.
-- Đă có cái Nhớn, cái Bé chơi với nó rồị
-- Nhưng ḿnh về th́ vẫn hơn, cái Nhớn nó mới lên năm, nó trông nom sao nổi
hai em nó.
-- Vậy th́ tôi về... Nhưng ḿnh cũng về chứ đứng đây làm ǵ ?
-- Được, cứ về trước đi, tôi về saụ
Vợ Thức ngoan ngoăn, về làng Yên Phụ.
Tới nhà, gian nhà lụp xụp, ẩm thấp, tối tăm, chị phó Thức đứng ở ngưỡng cửa,
ngắm cái cảnh nghèo khó mà đau ḷng.
Lúc nhúc trên phản gỗ không chiếu, ba đứa con đang cùng khóc lóc gọi bụ Thằng
Ḅ kêu gào đ̣i bú. Từ trưa đến giờ, nó chưa được tí ǵ vào bụng.
Cái Nhớn vỗ em không nín cũng mếu máo, luôn mồm bảo cái Bé:
-- Mày đi t́m bu về để cho em nó bú.
Nhưng cái Bé không chịu đi, nằm lăn ra phản vừa chưởi vừa kêụ
Chị phó Thức vội chạy lại ẵm con, nói nựng:
-- Nao ôi ! Tôi đi măi để con tôi đói, con tôi khóc.
Rồi chị ngồi xuống phản cho con bú. Song thằng Ḅ, ư chừng bú măi không thấy
sữa, nên mồm nó lại nhả vú mẹ nó ra mà gào khóc to hơn trước.
Chị Thức thở dài, hai giọt lệ long lanh trong cặp mắt đen quầng. Chị đứng
dậy, vừa đi vừa hát ru con. Rồi lại nói nựng:
-- Nao ôi ! Tôi chả có ǵ ăn, hết cả sữa cho con tôi bú !
Một lúc thằng bé v́ mệt quá, lặng thiếp đị Hai đứa chị, người mẹ đă đuổi ra
đường chơi để được yên tĩnh cho em chúng nó ngủ.
Chị Thức lẳng lặng ngồi ôn lại cuộc đời đă quạ Bộ óc chất phát của chị nhà
quê giản dị, không từng biết tưởng tượng, không từng biết xếp đặt trí nhớ
cho có thứ tự. Những điều chị nhớ lại chen chúc nhau hỗn độn hiện ra như
những h́nh người vật trên một tấm ảnh chụp. Một điều chắc chắn, chị ta nhớ
ra một cách rành mạch, là chưa bao giờ được hưởng chút sung sướng thư nhàn
như những người giàu có.
Năm mười hai, mười ba, cái đĩ Lạc, tên tục chị phó Thức, xuất thân làm phu
hồ. Cái đời chị, nào có chi lạ. Ngày lại ngày, tháng lại tháng, năm lại
năm...
Năm chị mười bảy, một lần cùng anh phó Thức cùng làm một nơi, chị làm phu
hồ, anh phó ngơạ Câu nói đùa đi, câu nói đùa lại, rồi hai người yêu nhau,
rồi hai người lấy nhaụ
Năm năm ṛng trong gian nhà lụp sụp ẩm thấp, tối tăm ở chân đê Yên Phụ,
không có một sự ǵ êm đềm đáng ghi chép và hai cái đời trống rỗng của hai
con người khốn nạn, càng khốn nạn khi họ đă đẻ luôn ba năm ba đứa con.
Lại thêm gặp buổi khó khăn, việc ít, công hạ, khiến hai vợ chồng loay hoay,
chật vật suốt ngày này sang ngày khác vẫn không đủ nuôi thân, nuôi con.
Bỗng mùa nước mặn năm ngoái, bác phó Thức nghĩ ra được một cách sinh nhai
mớị Bác vay tiền mua một chiếc thuyền nan, rồi hai vợ chồng ngày ngày
chở ra giữa ḍng sông vớt củị Hai tháng sau, bác trả xong nợ, lại kiếm được
tiền ăn tiêu thừa thảị
V́ thế năm nay túng đói, vợ chồng bác chỉ mong chóng tới ngày có nước tọ
Th́ hôm qua, cái ăn, trời bắt đầu đưa đến cho gia đ́nh bác.
Nghĩ đến đó, Lạc mỉm cười, se sẽ đặt con nằm yên trên cái tă, rồi rón rén
bước ra ngoài, lên đê, h́nh như quả quyết làm một việc ǵ.
Ra tới đê, Lạc không thấy chồng đâụ
Gió vẫn to, vù vù gầm thét dữ dội và nước vẫn mạnh, réo ầm ầm chảy quanh như
thác. Lạc ngước mắt nh́n trời; da trời một màu đen sẫm.
Chị đứng ngẫm nghĩ, tà áo bay kêu phần phật như tiếng sóng vỗ mạnh vào bờ.
Bỗng trong ḷng nẩy ra một ư tưởng, khiến chị hoảng hốt chạy vụt xuống phía
đê bên sông.
Tới chỗ buộc thuyền, một chiếc thuyền nan, Lạc thấy chồng đương ra
sức níu lại cái gút lạt. Chị yên lặng đăm đăm đứng ngắm đợi khi chồng làm
xong công việc, mới bước vào thuyền hỏi:
-- Ḿnh định đi đâu ?
Thức trừng mắt nh́n vợ, cất tiếng gắt:
-- Sao không ở nhà với con ?
Lạc sợ hăi ấp úng:
-- Con... nó ngủ.
-- Nhưng ḿnh ra đây làm ǵ ?
-- Nhưng ḿnh định đem thuyền đi đâu ?
-- Ḿnh hỏi làm ǵ ? Đi về !
Lạc bưng mặt khóc. Thức cảm động:
-- Sao ḿnh khóc ?
-- V́ anh định đi vớt củi một ḿnh, không cho tôi đị
Thức ngẫm nghĩ, nh́n trời, nh́n nước, rồi bảo vợ:
-- Ḿnh không đi được... nguy hiểm lắm.
Lạc cười:
-- Nguy hiểm thời nguy hiểm cả... Nhưng không sợ, em biết bơị
-- Được !
Tiếng "được" lạnh lùng, Lạc nghe rùng ḿnh. Gió thổi vẫn mạnh, nước chảy vẫn
dữ, trời mỗi lúc một đen. Thức hỏi:
-- Ḿnh sợ ?
-- Không.
Hai vợ chồng bắt đầu đưa thuyền ra giữa ḍng, chồng lái, vợ bơị Cố chống lại
sức nước, chồng cho mũi thuyền quay về phía thượng du, nhưng thuyền vẫn bị
trôi phăng xuống phía dưới, khi nhô, khi ch́m, khi ẩn, khi hiện rên làn nước
phù sa, như chiếc lá tre khô nổi trong vũng máu, như con muỗi mắt chết đuối
trong nghiên son.
Nhưng nửa giờ sau, thuyền cũng tới được giữa ḍng. Chồng giữ gh́ lái, vợ vớt
củị
Chẳng bao lâu thuyền đă gần đầy, và vợ chồng sắp sửa quay trở vào bờ th́
trời đổ mưạ.. Rồi chớp nhoáng như xé mây đen, rồi sấm sét như trời long đất
lở.
Chiếc thuyền nan nhỏ, đầy nước, nặng trĩụ
Hai người cố bơi nhưng vẫn bị sức nước kéo phăng đị..
Bỗng hai tiếng kêu cùng một lúc:
-- Trời ơi !
Thuyền đă ch́m. Những khúc củi vớt được đă nhập bọn cũ và lạnh lùng trôi đi,
lôi theo cả chiếc thuyền nan lật sấp...
Chồng hỏi vợ:
-- Ḿnh liệu bơi được đến bờ không ?
Vợ quả quyết:
-- Được !
-- Theo ḍng nước mà bơị.. Gối lên sóng !
-- Được ! Mặc em !
Mưa vẫn to, sấp chớp vẫn dữ. Hai người tưởng ḿnh sống trong vực sâu thẳm.
Một lúc sau, Thức thấy vợ đă đuối sức, liền bơi lại gần hỏi
:
-- Thế nào ?
-- Được ! Mặc em !
Vợ vừa nói buông lời th́ cái đầu ch́m lỉm. Cố hết sức b́nh sinh, nàng mới
ngoi lên được mặt nước. Chồng vội vàng đến cứụ Rồi một tay xốc vợ một tay
bơị Vợ mỉm cười, âu yếm nh́n chồng. Chồng cũng mỉm cườị Một lúc, Thức kêu:
-- Mỏi lắm rồi, ḿnh vịn vào tôi, để tôi bơi ! Tôi không xốc nổi được ḿnh
nữạ
Mấy phút sau, chồng nghe chừng càng mỏi, hai cánh ta ră rờị Vợ khẽ hỏi:
-- Có bơi được nữa không ?
-- Không biết. Nhưng một ḿnh th́ chắc được.
-- Em buông ra cho ḿnh vào nhé ?
Chồng cười:
-- Không ! Cùng chết cả.
Một lát -- một lát nhưng Lạc coi lâu bằng một ngày -- chồng lại hỏi:
-- Lạc ơi ? Liệu có cố bơi được nữa không ?
-- Không ?... Sao !
-- Không. Thôi đành chết cả đôị
Bỗng Lạc rung khẽ nói:
-- Thằng Ḅ ! Cái Nhớn ! Cái Bé ! ... Không ? ... Anh phải sống !
Thức bỗng nhẹ hẳn đị Cái vật nặng không thấy bám vào ḿnh nữạ Th́ ra Lạc
nghĩ đến con đă lẳng lặng buông tay ra để ḿnh xuống đáy sông, cho chồng đủ
sức bơi vào bờ.
Đèn điện sáng rực xuống bờ sông. Gió đă im, sóng đă lặng. Một người đàn ông
bế một đứa con trai ngồi khóc. Hai đứa con gái nhỏ đứng bên cạnh. Đó là gia
đ́nh bác phó Thức ra bờ sông từ biệt lần cuối cùng linh hồn kẻ đă hy sinh v́
ḷng thương con.
Trong cảnh bao la, nước sông vẫn lănh đạm chảy xuôi ḍng.
|